“Frey có thể đã tự sát”
Giáo sư Dio cảm thấy nhức đầu khi nghe điều đó. Sẽ tốt hơn nếu đó chỉ một trò đùa, nhưng không một sinh viên nào đủ mặt dày để trêu đùa như vậy trước mặt ông. Nói cách khác, cậu sinh viên này đang nói thật.
“Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra”
Cậu học viên run rẩy trước giọng nói lạnh lùng của ông.
“Đó là về David và nhóm của cậu ta …”
David. Khi cái tên đó được nói ra, cơn đau đầu của Dio trở nên tồi tệ hơn.
David Stonehazard. Mặc dù chỉ là sinh viên năm hai, nhưng hắn là đối tượng mà Dio cần phải giám sát nghiêm ngặt. Hắn không phải một tên tốt bụng.
Sự thật rằng gia đình hắn không quan trọng với ông, vì địa vị xã hội của Dio ngang bằng gia đình hắn. Hơn nữa, kể từ khi bước chân vào học viện, David không thể công khai coi thường ông kể cả khi hắn là con trai của công tước. Vấn đề là David cực kỳ xảo trá.
Hắn biết cách dùng địa vị của gia đình một cách hiệu quả và hoàn hảo nhất để khai thác các kẽ hở trong luật của nhà trường. Trên hết, hắn rất độc ác. Hắn ta thậm chí còn ám ảnh trong việc giẫm đạp những kẻ yếu. Đây là vấn đề mà ai cũng biết, nhưng không ai đề cập đến.
Frey, người bị bỏ rơi bởi chính gia đình mình, là con mồi béo bở để thỏa mãn những dã tâm đen tối trong David.
“Vậy David đã làm gì?”
“Cậu ta nói rằng sẽ bẻ gãy hai bàn tay của Frey vào tiết thực chiến chiều mai.”
“Cả hai bàn tay?”
“Không chỉ có thế. Cậu ta có ý định nghiền nát dây thanh quản và chọc mù cậu ấy… đ-để cậu ấy không thể dùng ma thuật lần nữa.”
Nếu như cả hai bàn tay bị gãy, dây thanh quản bị nghiền nát, và bị mù, hiển nhiên rằng Frey không thể dùng được ma thuật nữa trừ khi cậu là một pháp sư 8 sao từ kỷ nguyên trước.
Tuy nhiên, ngay cả khi điều đó không xảy ra, vẫn còn một điểm yếu tồn tại. Sự nhạy cảm với mana của Frey Blake thấp đến vô vọng, đến mức thật xấu hổ khi gọi cậu là một pháp sư. Ngay cả dân thường thất học cũng có thể phản ứng với mana tốt hơn. Thật khó để tin rằng thảm họa như vậy lại đến từ gia tộc danh giá như gia tộc Blake. Do đó, gia đình cậu đối xử với cậu như thứ rác rưởi, dẫn đến việc cậu phải bỏ trốn đến học viện.
Trong năm đầu, các sinh viên, không biết tình trạng của Frey trong gia đình, đi đứng cẩn thận xung quanh cậu vì cậu xuất thân từ nhà Blake. Một số thậm chí giả vờ không sợ địa vị xã hội của mình bị tụt. Tuy vậy, khi sự thật về Frey được phơi bày, tất cả học viên ngay lập tức quay lưng lại và nhạo báng cậu.
Sự ô nhục của nhà Blake. Đó là vị trí của Frey trong học viện.
Dio xoa thái dương và thở dài. Ông không hề nghĩ xấu về Frey. Đúng hơn, ông xem cậu như một điểm sáng. Cậu ấy là 1 sinh viên đặc biệt thông minh, và niềm đam mê ma thuật của cậu không ai sánh bằng.
Tuy nhiên, chúa chỉ cho Frey sự đam mê mà không có tài năng.
Tiết học thực chiến sẽ diễn ra vào ngày mai. David chắc sẽ không khiến Frey bị liệt nửa người, nhưng sẽ bẻ gãy 1 tay của cậu.
Chưa kể gia đình nhà David không cần lo việc che đậy sự cố. Nhà Stonehazard có ảnh hưởng đặc biệt mạnh mẽ đến đội ngũ giảng viên của học viện.
Có lẽ nhà Blake cũng sẽ không can dự vào. Thậm chí, họ còn hi vọng vào một kết cục như vậy. Hầu hết các quý tộc đều biết tin đồn Frey có thể là đứa con ngoài giá thú.
“Lũ cặn bã.”
Ánh nhìn lạnh lùng của Dio thấp xuống. Sự giận dữ trong mắt của ông hung dữ tới mức cậu học viên trước mặt ông bị nấc.
“… Sắp tới lệnh giới nghiêm rồi, vậy nên trở về phòng đi. Ta sẽ đi gặp Frey.”
“V-Vâng thưa giáo sư.”
Cậu gật đầu và nhanh chóng trở về. Giống như cậu học viên, có thể thấy những hành động xấu xa của David là không thể chấp nhận được. Chỉ là không có ai thể hiện điều đó ra.
Dio đứng dậy khỏi ghế ngồi.
“Mình phải nhanh lên.”
Cậu ta chắc chắn đang ở căn phòng rẻ nhất trong ký túc xá bên cạnh chuồng ngựa. Các bước đi của Dio trở nên vội vã, mong rằng Frey chưa xảy ra chuyện gì.
***
Lucas nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Trong khoảnh khắc, anh bị tràn ngập bởi sự tự do khi được thoát khỏi phong ấn, nhưng anh không nên quá phấn khích.
Lucas dần hiểu rõ tình hình hiện tại.“
Nó mất nhiều thời gian hơn mình nghĩ.”Anh có thể xác định rằng đã 4000 năm kể từ khi anh bị phong ấn. Trong gần 40 thế kỷ, anh đã phải chịu đựng.
Trong từng ấy năm, đây là lần đầu tiên anh có được cơ thể vật lý. Những gì anh có thể làm lúc này là quan sát xung quanh phòng.
Khoảnh khắc anh mơ ước cuối cùng cũng thành sự thật. Nhưng có một vấn đề.
“Tên này là người tái sinh của mình.”
Nhớ lại những mảnh ký ức về cuộc sống của Frey khiến anh đau đầu.
Frey Blake.
Cậu là con trai thứ ba trong gia đình pháp thuật danh giá. Không quan trọng. Ngay từ đầu, Lucas không quan tâm kể cả khi cơ thể này là dân thường hay con hoang của hoàng đế.
Vấn đề thực sự nằm ở người tên Frey.
“Độ nhạy cảm với mana của cậu ta cực kỳ tệ.”
Tại sao một người tệ hại như thế này lại có thể sinh ra trong một gia đình phép thuật danh giá! Không hề phóng đại rằng cậu hoàn toàn thiếu tài năng. Vì vậy, cậu chỉ có thể sử dụng phép thuật 1 sao cơ bản nhất – đạn phép.
“Cậu đã nhận được sự chăm sóc vô cùng khắc nghiệt.”
Tuổi thơ của Frey chỉ tràn ngập những ký ức về người mẹ không có phẩm giá, sự sỉ nhục và nỗi sợ. Anh không thể tìm thấy những ký ức hạnh phúc dù cố gắng thế nào. Với cậu, huyết thống không có nghĩa là gia đình.
Cậu ta có hai người anh trai trên tuổi cậu, và tài năng của họ thật đáng kinh ngạc. Nếu như Frey chỉ là hòn đá cuội trên mặt đất, thì họ là những viên kim cương sáng rực rỡ. Tuy nhiên, vì là gia đình, nên họ cần chăm sóc cậu. Nhưng không có ai bận tâm điều đó cả. Hai người anh trai thiếu nhân cách ngay thẳng dù họ đều rất tài năng, và bố mẹ họ cũng như vậy.
“Và cậu ta vào học viện vì bị đuổi khỏi nhà.”
Sự chú ý của Lucas chuyển đến một cái chăn bẩn thỉu, nơi chứa lượng lớn thuốc vãi ra tung tóe.
“Thuốc.”
Đây chỉ đơn giản là thuốc ngủ thông thường, nhưng nếu cậu uống cùng lúc số lượng lớn thuốc và đợi, thì chỉ có một lý do duy nhất. Tự sát. Frey muốn được giải thoát khỏi sự tuyệt vọng bằng cái chết.
“Đó là lý do mình có được cơ thể này.”
Hoàn toàn có thể cho rằng linh hồn của Frey đã rời đi. Chính Frey cũng nghĩ rằng mình đã chết. Trong khoảnh khắc mà cậu ta vứt bỏ cuộc sống, Frey đã hoàn toàn từ bỏ những khát vọng được sống tiếp. Vì vậy, Lucas mới có thể chiếm lấy cơ thể của Frey.
Mặc dù anh không thể nói rằng họ là 2 sự tồn tại hoàn toàn khác nhau. Anh chấp nhận ký ức của Frey. Hiện tại anh đang là Lucas, nhưng tâm trí và ký ức của Frey hòa lẫn cùng anh.
Lucas lục lọi ký ức của Frey một cách tuần tự. Anh đã bị giam giữ khoảng 4000 năm. Thi thoảng, Lucas lướt thấy thế giới bên ngoài qua con mắt của người khác, nhưng chu kỳ này kéo dài khủng khiếp và tệ hơn là không đều đặn.
Đôi khi, anh bị bỏ lại trong bóng tối trong hàng trăm năm. Những thông tin có sẵn rất rời rạc, và những câu hỏi về xu hướng thế giới bên ngoài được khếch đại nhiều hơn so với câu trả lời. "Mình cần thêm thông tin.”
Lucas nhắm mắt lại và chấp nhận ký ức của Frey từng chút một. Tuy nhiên, khuôn mặt của anh ngày càng biến dạng. Lông mày anh nhíu lại, cau có giận dữ như thể là anh tìm thấy thứ gì đó thất thường. Khi đã hoàn thành việc sắp xếp các ký ức, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài nghiến răng.
“Vô nghĩa.”
Nó rất khó để chấp nhận.
“4000 năm! Không ít hơn 4000 năm đã trôi qua…!”
Phép thuật đã phải phát triển cực kỳ nhanh chóng. Ít nhất thì đó là điều mà anh mong chờ. Hiện tại, thế giới anh nhìn qua ký ức của Frey thật sự rất sốc.
“Không có khác biệt gì so với thời đó?”
Sự phát triển của xã hội, nền kinh tế, cũng như phép thuật rất tối thiểu. Nó cũng đúng với sự phát triển về công nghệ. Cứ như là thời gian đã ngừng trôi trong 4000 năm. Ngay cả phép thuật cũng đã bị thoái hoá. 4000 năm trước, chỉ có đại pháp sư Lucas mới đạt được 9 sao, nhưng vẫn có một số pháp sư 8 sao xếp dưới anh. Nhưng giờ, không kể đến 8 sao, chỉ có một số ít pháp sư đạt đến 7 sao.
Họ đi đâu hết rồi? Nếu không, có thể họ giấu đi sự tồn tại của mình?
Không thể làm gì bây giờ, nên thật vô nghĩa khi giận dữ. Thở dài, Lucas làm dịu đi cảm xúc của mình và nghĩ xem nên làm gì trước.
“Đầu tiên…”
Lấy lại sức mạnh là ưu tiên lớn nhất. Ngay lúc này, lượng mana của Frey còn ít hơn một cốc nước. Kể cả khi lượng mana không nhiều như nước biển, thì ít ra nó cũng phải cỡ như lượng nước trong hồ.
Âm thanh của tiếng gõ cửa đột ngột vang lên. Đó có thể là ai?
Lucas lo lắng trong khoảnh khắc, rồi đứng dậy và ra mở cửa. Một người đàn ông với dáng vẻ lạnh lùng đứng trước anh. Mái tóc vàng được chải ra sau cùng với chiếc kính một mắt tạo nên cảm giác đơn sơ, giản dị.
“Tôi xin lỗi vì đến vào lúc này.”
Lucas cau mày tìm kiếm trong ký ức. Không khó khăn để nhớ lại danh tính của người trước mặt.
“Giáo sư Dio Persman.”
Một trong ba giáo sư nổi tiếng của học viện. Học viên thường gọi ông là “Trái tim sắt”. Đúng với biệt danh đó, ông có một trái tim sắt và hiếm khi thể hiện cảm xúc.
Và
“Rất tốt.”
Lucas nhận ra cấp độ của Dio trong một cái nhìn. Ông là một pháp sư 5 sao với độ tuổi đâu đó khoảng 30. Đó là một thành tích tốt, ngay cả khi người đó tài năng. Ông có lẽ đã tập trung tập luyện ngày và đêm.
“…”
Trong khi đó, Dio cũng rất bất ngờ theo cách riêng. Ông nhận ra tâm trạng của Frey đã trải qua một số thay đổi rõ rệt. Cái lông mày ủ rũ trở nên mạnh mẽ, và cái vai co rúm đã thẳng.
Dáng vẻ phục tùng của cậu đã trở nên lãnh đạm. Những điều đó thôi đã khiến ông có một ấn tượng hoàn toàn khác về cậu như thể người trước mặt ông đã biến thành người khác.
“Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?”
Dio nghi ngờ nhìn Frey.
“Đó là…”
Khuôn mặt ông cứng lại khi thấy lượng lớn thuốc ngủ vương vãi khắp phòng ngủ.