Tôi vẫn còn nhớ đến hình bóng của em...

Cái cách mà em cười, cách em gọi tôi là "Yu-kun" hết lần này đến lần khác bằng chất giọng cao và rõ ràng của em, cả sự ấm áp mà tôi cảm nhận được khi chúng ta nắm tay vào ngày trở thành người yêu của nhau.

Tôi, Hayama Yu và Yuzuki Haruka, chúng tôi là những người mà người ta hay gọi là bạn thuở nhỏ.

Chúng tôi học cùng một trường mẫu giáo, và gia đình chúng tôi trở nên gần gũi với nhau vì tên chúng tôi có cùng chữ kanji nhưng cách phát âm khác nhau. Không mất nhiều thời gian để chúng tôi bắt đầu gọi nhau là Yu-kun và Haru-chan. (Tên của cả hai theo kanji đều là 悠)

Gia đình Haru-chan có bốn người, gồm bố mẹ cô ấy và em trai Sho kém ba tuổi. Về cơ bản, tôi và cô ấy gần gũi với nhau như gia đình vậy.

Vào kỳ nghỉ hè của năm thứ ba trung học cơ sở.

Haru-chan đã mời tôi đến lễ hội pháo hoa qua email, nói rằng, "Năm nay chúng ta hãy cùng nhau đi xem pháo hoa nhé." Từ khi tôi trở thành học sinh trung học cơ sở và bước vào tuổi vị thành niên, tôi đã bắt đầu trở nên nhút nhát và xấu hổ, vì vậy tôi đã không thể tiếp xúc một cách công khai với Haru-chan được nữa. Tôi thường đi đến mấy cái sự kiện kiểu này với bạn bè của mình hơn, vì vậy tôi rất vui khi nhận được lời mời của cô ấy sau một thời gian dài như vậy và tôi đã trả lời đồng ý ngay lập tức.

Vào ngày diễn ra lễ hội pháo hoa, chúng tôi gặp nhau tại một ngôi đền gần đó. Bởi vì sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, mọi người sẽ tập trung vào kỳ thi, chúng tôi đã đến cầu nguyện sớm một chút để làm bài tốt.

Sau đó, khi mà tôi đã cầu nguyện xong, tôi đã thú nhận tình cảm của mình với Haru-chan.

"Tớ đã luôn thích cậu, Haru-chan. Hãy hẹn hò với tớ."

"Ừm, được thôi. Tớ cũng thích cậu từ lâu rồi, Yuu-kun."

Giọng nói của Haru-chan, với tông giọng ngọt ngào hơn bình thường, dường như vang vọng trực tiếp trong não tôi, và nụ cười quen thuộc của cô ấy giờ đây trông thậm chí còn dễ thương hơn mọi khi gấp nhiều lần.

Sau đó, trong khi cùng nắm tay như một cặp đôi, bọn tôi đi đến địa điểm bắn pháo hoa. Khi màn đêm dần buông xuống, ánh trăng khuyết nửa dần soi sáng muôn nơi.

Những từ "Tớ yêu cậu" mà tôi từng có thể dễ dàng nói ra khi bọn tôi còn nhỏ giờ đây đã trở nên nặng nề hơn. Tôi luôn hối hận vì ngày hôm đó đã quá xấu hổ và không thể nói với Haru-chan, người đang đi cạnh tôi trong bộ yukata và với mái tóc búi cao, không giống như thường lệ và để lộ phần gáy, rằng cô ấy rất dễ thương.

Bởi vì vào đúng ngày hội pháo hoa ấy, Yuzuki Haruka đã biến mất và cơ hội để tôi nói điều ấy cũng tan biến theo.

Yuzuki Yuu đã tan biến khỏi thế giới này. Nói chính xác hơn, sự tồn tại của cô ấy đã bị xóa khỏi thế giới.

Không chỉ các bạn cùng lớp, mà ngay cả những cô gái được cho là thân thiết với cô ấy cũng không hề nhớ đến cô ấy, và khi kỳ nghỉ hè kết thúc, một người bạn cùng lớp mà tôi không quen đã ngồi vào chỗ của Haru-chan.

Tương tự như vậy đối với gia đình Haru-chan; Em trai cô ấy, Sho, giờ lại trở thành con một, và em ấy nói rằng bọn tôi đã là bạn kể từ khi cùng chơi với nhau ở một công viên gần đó khi bọn tôi còn nhỏ.

Trong thế giới này, tôi là người duy nhất còn nhớ đến Haru-chan. Tất cả những gì tôi có thể làm là giữ lại những kỉ niệm về Haru-chan để tôi không đánh mất chúng.

Vào ngày tốt nghiệp trung học cơ sở của tôi, tôi thức dậy và không hiểu sao, tôi không thể nhớ được giọng nói của Haru-chan nữa.

Giọng nói đã gọi tên tôi, trả lời cho lời tỏ tình đầy lo lắng của tôi, và thậm chí cả cuộc trò chuyện mà tôi đã có với Haru-chan khi chúng tôi đang chờ pháo hoa nổ, khi mà cô ấy nói với tôi bí mật ẩn giấu trong địa chỉ email của cô ấy.

--Thực ra, địa chỉ email của tớ là những điều tớ nghĩ về cậu trong tâm trí đó. Mọi người đều nghĩ nó chỉ lấy ra từ tên tớ thôi. Nhưng mà, nếu cậu phát hiện ra, tớ định sẽ tỏ tình với cậu. Còn nếu cậu tỏ tình với tớ, tớ sẽ nói bí mật này cho cậu thôi, bởi vì, nó cho thấy tình cảm của tớ đối với cậu lớn đến mức nào mà tớ còn cho nó vào cả địa chỉ email đó.

Sau đó, chúng tôi cùng nhau xem địa chỉ email hiển thị trên màn hình điện thoại thông minh của Haru-chan. Vào lúc đó, Haru-chan trông vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ.

Mặc dù tôi nhớ rất rõ khung cảnh khi ấy và nội dung của cuộc trò chuyện, nhưng giọng nói của Haru-chan đã bị mất đi, giống như trong một bộ phim câm.

Màn hình hiển thị địa chỉ email của Haru-chan, thứ mà cô ấy từng mất và đã lấy lại.

<[email protected]>

Đây là sự kết nối duy nhất tôi còn giữ với Haru-chan bây giờ. Tôi đã gửi email cho cô ấy nhiều lần, nhưng chúng không bao giờ được gửi đi và chỉ trả về cho tôi dưới dạng lỗi.

Một khoảng thời gian trước, bạn bè và gia đình tôi đã chuyển sang dùng LINE. Tôi cũng bắt đầu sử dụng LINE để liên lạc, nhưng tôi vẫn muốn giữ nguyên số điện thoại và địa chỉ email của mình.

Tôi không muốn loại trừ xác suất gần như bằng không rằng Haru-chan có thể sẽ liên lạc với tôi hoặc gửi cho tôi một email vào một ngày nào đó.

Vào mùa thu năm thứ hai cao trung, tôi đang vui vẻ nói chuyện với bạn bè ngoài mặt, trong lòng thầm nghĩ về Haru-chan. Vì bọn tôi đã từng lên kế hoạch tham gia kỳ thi tuyển sinh vào cùng một trường cao trung, tôi đã tưởng tượng ra viễn cảnh Haru-chan cùng tôi tốt nghiệp trung học cơ sở, nghĩ rằng cô ấy giờ đây có thể đã ngồi cạnh tôi.

Khi tôi nói chuyện vu vơ, tôi đột nhiên không thể nhớ nổi khuôn mặt của Haru-chan nữa.

Tôi nhớ nụ cười mà tôi luôn yêu, và hình bóng của cô ấy khi chúng tôi cùng ngắm nhìn pháo hoa cạnh nhau. Tôi nhớ cô ấy mặc một bộ yukata trưởng thành, màu sắc dịu nhẹ, nhưng chỉ có khuôn mặt cô ấy là bị che phủ bởi một màn sương dày.

Tôi đã rất đau khổ đến nỗi tôi chỉ biết cúi xuống và ôm đầu. Bạn bè tôi lo lắng cho tôi, nhưng tôi không biết phải giải thích thế nào với họ.

Mối liên kết giữa tôi và Haru-chan đang dần tan vỡ. Ký ức, hồi ức và thậm chí cả nhận thức của tôi đều sắp trở lại bình thường, chỉ thiếu Haru-chan.

Tất cả những gì còn lại là địa chỉ email của Yuzuki Haruka, mà tôi đã tự tay đăng ký trong sổ địa chỉ của mình, và các email tôi gửi đến địa chỉ đó hầu như hàng ngày, cũng như lịch sử gửi và nhận các email đã trả lời.

Nếu tôi không thể nhớ nổi Haru-chan nữa, có lẽ tôi thà quên cô ấy đi còn hơn.

Tuy nhiên, tôi càng cố quên thì tôi càng cảm nhận được sự hiện diện của Haru-chan.

Ở nhà, trong khu phố, trong công viên, ở trường, ở đền thờ - khắp mọi nơi đều có những tàn dư của ký ức về Haru-chan, và tôi đã nhầm tưởng mình nhìn thấy những hình bóng vô hình và nghe thấy tiếng nói của cô ấy. [note64163]

Cô ấy đáng lẽ ra phải ở đây...

Tôi nhận ra rằng tâm trí mình đang dần bị bào mòn bởi trái tim tan vỡ và những cảm xúc mà tôi không thể chia sẻ với bất kỳ ai.

Như thể để thoát khỏi cái bóng của Haru-chan, tôi đã đăng ký một trường đại học ở ngoại tỉnh.

Ở đó, tôi đã tìm một cô bạn gái khác mà không phải là Haru-chan. Chúng tôi nắm tay nhau, đan tay vào nhau, áp môi vào nhau, và mỗi lần như vậy, tôi lại bị choáng ngợp bởi một cảm giác luôn đeo bám dai dẳng, chiếm lấy cơ thể và tâm trí tôi.

Đây không phải là điều tôi đang tìm kiếm. Sự ấm áp của người này không làm thỏa mãn được trái tim tôi.

Sự khó chịu đó dần chuyển thành ghê tởm, và không có mối quan hệ nào kéo dài được lâu.

Thời gian dần trôi, cơ thể tôi vẫn luôn cảm thấy thiếu đi một thứ gì đó quan trọng và trái tim tôi giờ đây đã héo khô và không bao giờ được lấp đầy, tôi ngày càng cảm thấy tuyệt vọng hơn.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi trở về quê cũ và kiếm được một việc làm.

Trong những ngày đại học, tôi cố tình né tránh việc về nhà. Trở về sau một thời gian dài, tôi thấy khu vực xung quanh nhà ga đang được tái thiết lại và thị trấn khi xưa giờ đây đã được đổi mới.

Tôi cảm thấy có chút cô đơn và hoài niệm khi mất đi những địa điểm quen thuộc xưa cũ, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhõm phần nào.

Giờ đã là năm thứ tư tôi đi làm, tôi đã quen với công việc của mình, lịch trình cuộc sống hàng ngày của tôi đã trở nên cố định và những ngày tháng cũ cứ dần trôi vào dĩ vãng.

Đến cuối cùng, tôi chẳng trở thành ai cả và tôi cũng không thể tìm được thứ quan trọng mà tôi muốn. Khi tôi nhận ra thì tôi đã né tránh tất cả mọi người và mất đi cả mục đích sống.

Và thế là, lại một mùa hè nữa đến mà không có Haru-chan.

Vào lúc đó, tôi đột nhiên nhận được một email trên điện thoại thông minh của mình.

"Năm nay chúng ta hãy cùng nhau đi xem pháo hoa nhé"

Chẳng ai có hứng thú gì với tôi mà mời đâu, và giờ người ta dùng LINE hết rồi, ai mà lại dùng email nữa chứ, nên tôi nghĩ có lẽ đó là trò chơi khăm hoặc thư rác.

Tuy nhiên, những nghi ngờ đó tan biến ngay lập tức.

Người gửi email là Yuzuki Haruka, và ngày gửi là mười một năm trước.

"Thật sự là Haru-chan sao?"

Lời nhắn lại của tôi, giống như bao email khác, chẳng được gửi đến đâu cả và được trả lại. Nhưng giờ cuối cùng tôi cũng tìm được một chút tia hy vọng về Haru-chan, tôi nghĩ đây có thể là một bước ngoặt của đời tôi, liệu tôi có thể tiếp tục cuộc sống bị Haru-chan ám ảnh tiếp hay là quên hết mọi thứ và bắt đầu lại từ đầu.

Nhớ lại lời hứa khi ấy, lúc đó chúng tôi đến viếng đền vào ngày diễn ra lễ hội pháo hoa.

Tuy nhiên, hồi đó tôi đã hẹn gặp Haru-chan khi tôi học năm thứ ba trung học cơ sở, còn giờ thì chưa chắc đã có ai đi cùng tôi.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quyết định lần theo lại những dấu chân mà tôi đã đi cùng Haru-chan ngày hôm đó.

Không lo bị người quen nhìn thấy, chúng tôi đi đến lễ hội cùng nhau và đi dạo quanh các quầy đồ ăn, để mắt đến tiền tiêu vặt của mình. Sau đó, với một vài món đồ đã mua được trên tay, chúng tôi quyết định xem pháo hoa từ một vị trí hơi xa khu vực lễ hội đông đúc.

Trong khi chúng tôi chờ màn bắn pháo hoa bắt đầu, tôi hỏi cô ấy về địa chỉ email và nói với cô ấy về việc tôi định nói với bố mẹ cô ấy về mối quan hệ của chúng tôi như thế nào, và bọn tôi thú nhận với bạn bè của mình ra sao sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc.

Khi pháo hoa bắt đầu nổ, tôi nắm tay Haru-chan và nhìn lên bầu trời đó. Thỉnh thoảng, tôi thấy bóng hình Haru-chan sáng bừng lên bởi pháo hoa soi sáng bên cạnh cô ấy.

Và rồi Haru-chan biến mất, để lại một chút hơi ấm trong lòng bàn tay tôi.

Giờ đây, tôi chỉ còn một mình, ngước nhìn pháo hoa. Chúng đáng lẽ phải rực rỡ sắc màu, nhưng với tôi, trông chúng thật nhạt nhoà vô sắc.

Thế giới đã lấy đi sự tồn tại của cô ấy và cướp đi lý do để tồn tại của tôi.

Đột nhiên, tôi cảm nhận một cảm giác quen thuộc trong lòng bàn tay mình. Trước khi tôi kịp ngạc nhiên, sự ấm áp khó tả đã lan toả trái tim tôi. Đó là thứ gì đó mà tôi đã luôn tìm kiếm, hằng ước mong.

Bên cạnh tôi là Haru-chan, mặc một bộ yukata, đang ngước nhìn pháo hoa như thể là tiếp nối khung cảnh ngày hôm ấy.

"Haru-chan chẳng thay đổi gì cả."

"Yu-kun, cậu cao thêm rồi đó hả?" [note64164]

"Có lẽ vậy. Đã mười năm trôi qua kể từ thời điểm đó rồi mà."

"Phải ha."

"Ừm. Thế giới này sẽ thật buồn tẻ nếu không có Haru-chan."

"Thật sao? Tớ luôn nghĩ về cậu đó, Yuu-kun."

"Cảm ơn cậu. Vào ngày hôm đó, tớ đã cầu nguyện với Chúa và bầu trời để cậu có thể ở bên tớ mãi mãi."

"Tớ ước giờ thời gian dừng lại."

"Lần này, bất kể có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tớ cũng sẽ không buông tay cậu đâu."

"Yu-kun, cậu vẫn yêu tớ nhiều đến thế sao, bất kể tuổi tác của cậu?"

Giọng Haru-chan chứa đựng chút vui vẻ xen lẫn với sự buồn bã.

"Haru-chan, bộ yukata này trông rất hợp với cậu đó. Cậu dễ thương lắm."

"Cảm ơn cậu."

Khoảnh khắc tiếp theo, Cơ thể tôi trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều. Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã mặc cùng một bộ jinbei như ngày hôm đó, và Haru-chan cùng tôi nắm tay nhau và ngắm pháo hoa.

………………………..

………………………..

………………………..

………………………..

--Tin tức tiếp theo.

Một thi thể không xác định đã được phát hiện vào đêm qua. Thi thể được tìm thấy ở--