Nhất Điểm Tú Sinh Đao bất đắc dĩ nhìn Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, chẳng biết nên nói sao đây nữa.

Chỗ ở của y có thể nói là chẳng chút tí tẹo tình thú nào, ấy thế mà hai kẻ này vẫn bất chấp mò tới hẹn hò đò đưa, cho dù y có là một thanh đao thì cũng chịu không nổi.

“Bổn tọa muốn làm cái gì, nếu các hạ thấy không hay thì cứ nói thẳng.” Văn Xuân Tương dừng lại, khinh bỉ nhìn Nhất Điểm Tú Sinh Đao, “Chỉ là các hạ ngấm ngầm giở trò như thế, thật là chẳng quang minh chính đại gì cả.”

“Ma Chủ cảm thấy ta làm vậy là giở trò sao?” Nhất Điểm Tú Sinh Đao biết rõ còn cố hỏi, “Tại hạ còn cảm giác là đang mỗi ngày làm một việc tốt ấy chứ.”

Văn Xuân Tương sớm đoán được Nhất Điểm Tú Sinh Đao sẽ không thừa nhận, y cũng không nổi giận mà chỉ cười tủm tỉm nhìn Nhất Điểm Tú Sinh Đao, “Các hạ muốn mỗi ngày làm một việc tốt thì quá dễ mà? Mỗi ngày ngươi vả mình một cái, chính là vô lượng công đức đấy.”

“Ma Chủ vẫn nói lý chẳng nể ai nhỉ.”

“Vậy tiền đề cũng phải xem đối phương là nhân tài đã.” Văn Xuân Tương ám chỉ, “Ngươi đi đường Dương quan của ngươi, ta qua cầu độc mộc cua ta, mọi người nước giếng không phạm nước sông, không tốt sao?”

Tạ Chinh Hồng nhìn Văn Xuân Tương và Nhất Điểm Tú Sinh Đao đâm chọt tới lui, thiếu chút nữa còn tưởng bọn họ lại có thâm cừu đại hận gì đấy. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như ngoại trừ Nhất Điểm Tú Sinh Đao chỉ đường cho đám Tiểu Ngốc Tử thì đâu còn làm gì khác nhỉ.

Chẳng lẽ tiền bối thật sự bất mãn như thế, hay là chỉ kiếm cớ để nói thôi?

“Ma Chủ dường như có oán khí rất sâu với ta.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao cười khổ lắc đầu, “Có điều tại hạ tự nhận thấy từ khi Ma Chủ nắm quyền tới nay, tại hại chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Ma Chủ cả.”

Văn Xuân Tương bỗng nhớ hình như Nhất Điểm Tú Sinh Đao đúng là chưa từng làm ra chuyện gì khiêu chiến quyền uy của mình. Chỉ là khi nhìn thấy Nhất Điểm Tú Sinh Đao, y lại nhớ tới Quý Hiết năm xưa, nhớ tới chuyện cũ không tốt kia.

Nhất Điểm Tú Sinh Đao hôm nay biểu hiện càng an phận thì Văn Xuân Tương càng cảm giác đối phương đang ấp ủ âm mưu gì đó.

“Ghét là ghét thôi, còn cần lý do hả?” Văn Xuân Tương nói.

“Ma Chủ ăn ngay nói thật quá, chẳng nể mặt nể mũi gì nhỉ.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao thở dài nói.

“Bớt giả vờ đi.” Văn Xuân Tương thấy thế thì nhíu mày bảo, “Những chuyện ngươi làm khiến người ta không thể nào yên lòng cho nổi. Cho dù ngươi đứng im bất động thì vẫn khiến người ta lo lắng đề phòng, chuyện chính ngươi làm, chẳng lẽ ngươi còn không rõ hay sao?”

Chỉ đứng ở nơi này thôi, Văn Xuân Tương vẫn có thể cảm nhận được oán khí đậm đến khó thở.

Nếu không phải tiểu hòa thượng tự có Phật khí, đám ma khí kia không dám lại đây, có lẽ Văn Xuân Tương còn phải phân tâm đi đối phó với đám oán khí dày đặc này.

Nhất Điểm Tú Sinh Đao rốt cuộc đã từng giết bao nhiêu người, đã từng tạo ra bao nhiêu phân thân như “Quý Hiết”, căn bản không thể nào biết được. E rằng tiểu hòa thượng có tu thêm vạn năm công đức thì cũng chẳng đủ để chống lại tội nghiệt của Nhất Điểm Tú Sinh Đao.

“Biết chứ.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao thản nhiên nói, thần sắc khi nhìn Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương cũng nghiêm chỉnh lên không ít, “Việc ấy từ lúc làm ra thì ta đã biết rồi.”

“Ngươi!” Văn Xuân Tương vốn đang muốn nói gì đó, nhưng khi thấy bộ dáng Nhất Điểm Tú Sinh Đao, y liền biết mình có nói gì cũng phí công. Nhất Điểm Tú Sinh Đao chẳng hề quan tâm đến tội nghiệt mà mình phạm phải, cũng chẳng để ý tới nhân quả luân hồi. Kẻ cứng mềm không ăn thế này, đúng thật là chẳng làm gì được cả.

“Ma Chủ hà tất phải tức giận?” Nhất Điểm Tú Sinh Đao cười nói, “Ta cũng đâu phải đạo lữ của ngươi, đâu phải phật quang biến hóa cần tích lũy công đức. Từ khi ra đời ta đã là một thanh đao giết người rồi. Suy cho cùng thì ta chẳng qua chỉ hoàn thành sứ mệnh của mình mà thôi.”

“Cãi chày cãi cối.”

“Phật Tử nghĩ thế nào?” Nhất Điểm Tú Sinh Đao quay sang nhìn Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng im lặng một thoáng, “A Di Đà Phật.”

Song không hề trả lời gì thêm.

“Tuy nhiên lần này không thể tiếp tục trò chuyện được nữa.” Gương mặt Nhất Điểm Tú Sinh Đao bỗng nhiên sáng bừng lên, “Bọn họ sắp trở lại rồi.”

“Bọn họ?” Văn Xuân Tương hiếu kỳ.

Tạ Chinh Hồng cầm tay Văn Xuân Tương, “Tiền bối, tiểu tăng sẽ không buông bỏ ngươi.”

Kim Bà La Hoa đang tu luyện trong đàn tràng của mình.

Tầng trời thứ ba mươi ba đã mở, tu vi nhiều năm không tăng của y cũng đã có dấu hiệu tiến bộ. Hơn nữa bằng hữu của y cũng không nhiều, thế cho nên liền trực tiếp bế quan tu hành, hạn chế tiếp xúc với ngoại giới.

Trước khi tầng ba mươi ba mở ra, Kim Bà La Hoa ôm hi vọng sau khi nó mở, mình có thể gặp Ca Diếp tôn giả, nói cho ông rằng mình đã cố gắng tu luyện theo sự dặn dò của ông, nay cũng thu được chút thành quả, không phụ lòng mong đợi của ông năm đó. Đáng tiếc tầng ba mươi ba đã mở ra nhờ đại hoàng nguyện của Phật Tử rồi mà những người trong ký ức của hắn vẫn chưa xuất hiện.

Muốn gặp được bọn họ thì tu vi nhất định phải tăng cao hơn nữa.

Có như thế thì mới có thể đi đến hư không vô tận mà bọn họ nói, đi xem những nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết ấy có gì khác trong ký ức của mình hay không?

Nhưng hôm nay thì lại bất đồng.

Kim Bà La Hoa cứ thấy lòng chộn rộn chẳng yên. Dù đã chép mấy trăm bản kinh thư rồi mà vẫn như thế.

“Lạ thật.” Kim Bà La Hoa nhận thấy khác thường, bèn bói toán một phen, song lại chẳng tính ra được gì.

“Chẳng lẽ có việc lớn gì sắp xảy ra ư?”

Kim Bà La Hoa đau đầu suy nghĩ, mắt bỗng nhìn thoáng qua chậu hoa kia.

Ơ?

Nở hoa rồi?

Kim Bà La Hoa vội đi đến chỗ chậu hoa, run rẩy sờ lên, cực kỳ chân thật, không phải hắn nằm mơ.

Năm xưa trước khi Ca Diếp tôn giả rời đi, hắn đã hái xuống một phần cây bản thể của mình, trồng vào trong chậu hoa này, dự định đợi nó nở ra thì sẽ đưa cho Ca Diếp, báo đáp ơn điểm hóa. Thế nhưng chẳng bao lâu sau Ca Diếp rời khỏi Tiên giới, chậu hoa này cũng mãi không nở.

Mà hôm nay, chậu hoa này đã nở, liệu có nghĩa rằng……

Ca Diếp tôn giả sắp trở về.

Chỗ ở của Đông Phương Thiên Đế.

Ninh An chán chường dựa vào bàn ngủ.

Tu vi của y vẫn kẹt ở trình độ Đại La Kim Tiên, mấy năm nay gần như chẳng có tăng tiến gì, thực sự là làm mất hết mặt mũi của sư phụ Đông Phương Thiên Đế. Không ít kẻ ở Tiên giới đều nhìn chằm chằm vào Ninh An, nói rằng Đông Phương Thiên Đế mãi chẳng thu đồ đệ, tự dưng lại đến thế gian mang một kẻ hệt như con gái về làm đồ đệ, đúng là chẳng thể hiểu nổi. Xét tư chất, xét tướng mạo, Tiên giới có biết bao người hơn Ninh An, ấy thế mà chẳng ai bái sư thành công, Đông Phương Thiên Đế lại vì một phàm nhân tầm thường như vậy mà đích thân hạ phàm thu đồ đệ, chẳng phải khiến người ta khó hiểu hay sao?

Ninh An nhận thức được ác ý của những người này đối với mình, cho nên càng cố gắng tu luyện. Chỉ là việc như tu luyện, không phải cứ cố gắng là nhất định tiến bộ được. Thẩm Phá Thiên cũng đã nói với Ninh An mấy lần, bảo y thả lỏng, không cần thúc ép mình gấp gáp như vậy, kẻo lại sinh tâm ma, bất lợi cho tu hành.

Nhưng Ninh An làm sao thả lỏng được?

Nếu chỉ cười nhạo y thôi thì y nhất định không để bụng làm gì. Nhưng những kẻ đó cười nhạo mình, đồng thời cũng cười nhạo cả ánh mắt của sư phụ. Nói mình thì được, nhưng nói sư phụ thì tuyệt đối không nhẫn được. Ninh Anh thật chẳng hiểu nổi, đã là tiên nhân phi thăng rồi mà sao còn lắm điều như vậy chứ? Hay là, nơi có người thì sẽ có phân tranh, cho dù là tiên nhân thì cũng chẳng ngoại lệ?

“Sư phụ, dạo này hình như người cứ nôn nao thì phải.”

Ninh An suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vỗ vỗ mặt mình, bưng linh quả tươi ngon mà đám tiên đồng dâng tới đi về phía động phủ của Thẩm Phá Thiên.

Thực ra ở Tiên giới, các tiên nhân không cần phải ăn gì cả. Đạt đến tu vi như sư phụ của y, thiên tài địa bảo bình thường cũng chẳng có hiệu quả. Nhưng Ninh An vẫn cảm thấy ăn gì đó và không ăn khác nhau. Lúc sư phụ ăn trái cây, y còn cảm thấy mình cách sư phụ không hề quá xa vời.

Thẩm Phá Thiên bừng tỉnh khỏi cơn mê, sững sờ nhìn Ninh An, “Ồ, là con đó hả.”

Thẩm Phá Thiên xoa trán, “Không hiểu sao mà gần đây rất dễ thất thần nghĩ tới chuyện trước kia.”

“Trước kia?” Ninh An có chút tò mò, “Bao lâu trước kia ạ?”

Thẩm Phá Thiên cười, “Là hồi ta lớn bằng khoảng con bây giờ, theo sau sư phụ và các sư huynh của ta đi khắp nơi, đòi bọn họ chỉ điểm ta tu hành.” Hồi ấy, hắn vẫn chỉ là một Kiếm Tiên nho nhỏ, sư phụ vừa trở thành Chuẩn Thánh, thế giới hắn được tiếp xúc lập tức trở nên rộng lớn hơn, khiến hắn chẳng kịp ngắm nhìn. Có gì không hiểu là liềm tìm sư phụ và các sư huynh đòi giải đáp, làm cho bọn họ vừa thấy hắn là đau hết cả đầu.

“Sư phụ cũng có lúc như vậy sao?” Ninh An tỏ vẻ mong mỏi, lúc đó sư phụ chắc hẳn là vô cùng dễ thương.

“Đương nhiên là có chứ.” Thẩm Phá Thiên dừng một chút, bỗng nhiên nở một nụ cười xán lạn, “Ninh Nhi, vi sư biết rồi!”

“Dạ? Sư phụ biết gì cơ?” Ninh Anh chẳng hiểu mô tê gì.

Thẩm Phá Thiên cười ha ha, “Tất nhiên là sư tổ và các sư bá của con sắp về rồi.”

Nếu không vì thế thì sao tự dưng hắn lại thường hay nghĩ đến chuyện trước kia chứ?

Ngày hôm nay chẳng có gì đặc biệt, tu sĩ hai giới Tiên Ma vẫn sinh hoạt như bình thường, không hề hay biết phát sinh chuyện gì. Nhưng những người tu vi cao thâm ở hai giới Tiên Ma thì đều cảm thấy hồi hộp.

Các chư tránh trở về có cảm thấy đám hậu bối bọn họ yếu kém không, có cảm thấy tổn hại thanh danh hiển hách mà các chư thánh gây dựng năm xưa không?

Các thánh nhân biến mất từ lâu rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, hôm nay trở về là vì đâu?

Vô số câu hỏi quẩn quanh trong lòng bọn họ, mà không có bất cứ ai giải đáp được.

Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng không còn tâm tư đi kiếm chuyện với Nhất Điểm Tú Sinh Đao nữa, hai người trực tiếp đến Tiểu Lôi Âm Tự ở tầng trời thứ ba mươi ba để chờ nhóm Phật Tổ trở về. Các Phật tu vốn không vừa mắt Văn Xuân Tương giờ cũng chẳng có lòng dạ mà nhìn y nữa, Phật Tổ về là bọn họ sẽ có người để dựa dẫm ngay. Bất kể Văn Xuân Tương và Phật Tử náo loạn thành thế nào, chỉ cần có Phật Tổ ở đây thì chuyện gì cũng không thành vấn đề.

“Tiểu hòa thượng, ngươi nghĩ có khi nào Phật Tổ không thích ta không?” Văn Xuân Tương chưa bao giờ căng thẳng như thế, nhưng bây giờ y quả thật căng thẳng đến độ nói năng cũng khó khăn.

“Sao mà thế được?” Tạ Chinh Hồng cười nói, “Mọi sự đều ở trong lòng Phật Tổ.”

Nhưng đây đâu có giống.

Cho dù Phật Tổ có từ bi vi hoài đến mấy đi chăng nữa thì ta vẫn là kẻ đã cướp mất đồ đệ của người, lại còn hại tiểu hòa thượng phải lập đại hoành nguyện, không thể tiến thêm bước nữa.

Văn Xuân Tương căng thẳng vô cùng, song lại không hề muốn trốn chạy.

Trăm hoa đua nở, bạch tượng xuất văn.

Hai giới Tiên Ma cũng cùng dâng lên những áng mây tía, hào quang rực rỡ vạn trượng, uy thế dữ dội khiến các tiên ma đều run rẩy không dám lỗ mãng. Đây là sự thần phục từ tận đáy lòng, không hề ẩn chứa bất cứ ý phản kháng nào.

Trong lúc hào quang sáng rọi, giữa không trung bỗng xuất hiện mấy bóng người.

Mười hai vạn năm thời gian.

Mười hai vạn năm chờ đợi.

Ta tự canh giữ minh kính đài, chờ mây mở chư thánh đến.

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Hôm sau lúc thức dậy, Phật Tử chẳng có vẻ gì là gặp ác mộng, tâm tình lại còn phơi phới, nước trà tưới cho Văn Xuân Tương còn nóng hơn mọi ngày rất nhiều.

Óa óa óa, lão hòa thượng này muốn cho y bỏng chết hả?

Văn Xuân Tương tức hộc máu, chẳng lẽ đêm qua y ghé vào tai lão hòa thượng này dọa nạt mà ông ta còn vui vẻ đến thế được sao? Người ta bảo phàm nhân rất sợ ma mà, đúng là chẳng đáng tin gì cả!

Lần này rốt cuộc Phật Tử cũng đổi sang quyển kinh khác.

Chẳng những đổi kinh thư mà còn bắt đầu viết kinh văn, hắn chuyển Văn Xuân Tương đến trên bàn, cứ chép câu thơ nào là lại đọc câu ấy lên.

Văn Xuân Tương nhìn Phật Tử viết từng nét bút ngay ngắn chỉnh tề lên giấy, vừa khinh thường nghĩ chữ lão hòa thượng này chẳng đẹp gì lắm, vừa âm thầm ghi nhớ những chữ ấy vào trong lòng. Thì ra chữ này viết như vậy sao? Tuy y biết đọc kinh văn nhưng kinh văn viết thế nào thì y lại không biết.

Lão hòa thượng làm vậy là cho Văn Xuân Tương có cơ hội tốt để học tập.

Buổi sáng chép kinh xong, lão hòa thượng lại mang màu ra bắt đầu vẽ tranh.

Văn Xuân Tương chính là đối tượng mà lão hòa thượng vẽ.

Có điều bức tranh kia thật sự khiến người ta rất tức tối.

Văn Xuân Tương trợn to mắt nhìn Phật Tử, y xấu đến thế cơ hả, vẽ cái kiểu gì vậy? Xấu đến phát khóc luôn!