Lữ Bố trải qua trận này biết bọn tôi thật lòng, dưới sự giám thị của Tần Quỳnh cùng Trương Phi gọi Hoa Hùng trên tường thành, không bao lâu, một người đàn ông bị binh lính áp tải ra ngoài thành. Quan Vũ cùng Trương Phi đều kêu lên: “Đại ca.”

Lưu Bị dù đang đang trong tay địch, có chút uể oải nhưng vẫn giữ nét bình thản theo thói quen. Đây chính là truyền thống quang vinh của người nhà họ Lưu, Lưu Bang, Lưu Tú đều chuẩn bị đầy đủ loại thái độ bình dân kết hợp lưu manh này. Nếu loại khí chất này thoái hóa, giang sơn sẽ mất đi, Hán Hiến Đế cùng Lưu Thiện là ví dụ điển hình.

Đôi bên đi tới giữa khoảng trống trao đổi con tin, Lý Nguyên Bá nắm vai Lữ Bố nói: “Mày về nghỉ ngơi cho khỏe, chờ khi mày hồi phục khí lực tao lại tìm tới mày.” Nói xong mới nhìn Lữ Bố đầy lưu luyến rồi buông tay ra, Lữ Bố lạnh gáy.

Bên kia thấy chúng tôi thả người, cũng đẩy Lưu Bị ra. Lữ Bố lúc này như nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói: “A cha, ngựa Xích Thố của ta…”

Quan nhị ca lúc này đang cưỡi trên lưng Xích Thố, cười tủm tỉm nhìn Lữ Bố không nói gì. Lữ Bố thở dài: “Thôi đi, tặng cho mày vậy.”

Đây cũng là hắn thông minh, cưỡi một con ngựa tùy thời đào ngũ, lần sau trên chiến trường gặp Quan Vũ sợ rằng sẽ không may mắn thế này.

Kỳ thật tôi vẫn không thích, nói Xích Thố trung với chủ, Lữ Bố cũng là chủ của nó mà, Lữ Bố dù chẳng ra gì, nhưng võ tướng chẳng bao giờ không tốt với chiến mã của mình, Xích Thố sao lại không trung với hắn chứ? Nhìn Hạng Vũ cùng Thỏ Què đi, chẳng lẽ kiếp trước Quan Vũ cũng cưỡi Xích Thố? Có lẽ người và ngựa cũng có duyên phận.

Quá trình trao đổi không có biến cố gì phát sinh, Lữ Bố không dám làm cử động gì nguy hiểm, bên này chúng tôi có Bug Lý Nguyên Bá, hắn dùng quỷ kế gì cũng vô dụng. Lưu Bị chỉ muốn thoát khốn cho nhanh, cũng không giở trò gì.

Con tin tiến vào lãnh địa của mình, Lữ Bố nhanh chân bỏ chạy. Lưu Bị có Trương Phi che chở phía sau, có vẻ thong dong hơn. Tới chỗ an toàn, Trương Phi bỗng ném xà mâu, ôm Lưu Bị từ phía sau. Cùng lúc đó, Quan Vũ cũng nhảy xuống ngựa ôm chung lấy hai người, ba người ôm nhau đầu tiên là khóc, sau đó cười, sau đó là vừa khóc vừa cười, tình huynh đệ nồng ấm ai ai cũng thấy rõ.

Tôi lau khóe mắt, liếc Tần Quỳnh ở bên cạnh: “Anh nhìn huynh đệ kết nghĩa nhà người ta kìa.”

Tần Quỳnh cùng La Thành đều hổ thẹn, Đơn Hùng Tín cũng mất tự nhiên. Ngõa Long Cương một lư hương là học theo người ta kết nghĩa đào viên a.

La Thành từ lúc trở về không nói gì, tóc cũng không sửa lại. Bại một trận, dường như bị kích thích quá mạnh. Đơn Hùng Tín kéo hắn ra nói chuyện: “La Thành, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, Lữ Bố là Tam Quốc đệ nhất mãnh tướng, chú thua trong tay nó thì có gì lạ? Hơn nữa Lý Nguyên Bá đã giúp lấy lại thể diện còn gì? Tùy Đường 18 hảo hán chúng ta, không chung được vinh hoa, để Quan nhị ca bọn họ đoạt danh tiếng kìa, haha.”

La Thành cũng hiểu được Đơn Hùng Tín muốn giảng hòa, nhìn trộm Đơn Hùng Tín, thấy Đơn Hùng Tín đã quay đầu đi. Nghĩ tới dù đến lúc cuối cũng không chịu tha thứ cho mình mình, vẻ mặt ảm đạm, lại nghe Đơn Hùng Tín thở dài nói: “Ài, Thúc Bảo…”

Tần Quỳnh quay đầu lại, phức tạp: “Nhị ca, trước kia…”

Đơn Hùng Tín xua tay: “Thôi, chuyện trước kia anh cũng có sai, cũng không phải nói nữa.”

Lưu Quan Trương khóc một lúc lâu, Quan Vũ mới kéo Lưu Bị cùng Trương Phi tới gặp bọn tôi, lần này gặp nhau đối với Quan nhị ca có ý nghĩa trọng đại. Ngoại trừ Lưu Bị thoát hiểm, cũng là thỏa mãn nguyện vọng cho anh ấy gặp lại huynh đệ, cho nên nhị ca vô cùng kích động. Anh ấy trịnh trọng giới thiệu: “Đại ca, tam đệ, vị này chính là Tiểu Cường, thân phận đặc thù. Tôi sau này sẽ nói tỉ mỉ, vài vị huynh đệ đều là hảo hán Tùy Đường, nghe đại ca gặp nạn nên tới hỗ trợ.”

Lưu Bị vội vàng chào hỏi bọn người Tần Quỳnh, lão ta đã nghe nói Lữ Bố bị một tiểu tướng bắt sống, nhìn quanh nói: “Chẳng biết vị nào là Lý Nguyên Bá?”

Tôi cũng hỏi: “Ờ, Nguyên Bá đâu rồi?”

Chúng tôi tìm quanh, thấy Lý Nguyên Bá bị một người giữ chặt, vẻ mặt không thích. Người giữ nó lại là người râu dài, mặt nho nhã, lộ vẻ lão luyện, chính là Tào Tháo. Lão Tào cầm tay Lý Nguyên Bá, cứ tiểu tướng quân, tiểu tướng quân nói hoài. Lão hỏi mọi chuyện, vô cùng nhiệt tình, tôi biết Tào Tháo nổi tâm ái tài, chẳng những vây Lý Nguyên Bá không dời, mắt còn nhìn về phía bọn tôi. Lý Nguyên Bá bị hỏi phiền, phủi tay: “Chẳng phải trả ngựa cho lão rồi sao?”

Tào Tháo cười khó xử: “Chỉ là một con ngựa đáng gì, liền tặng tiểu tướng quân thì có chi?”

Lý Nguyên Bá nói: “Không cần, tôi không cưỡi ngựa nữa, còn phải trở về mà.”

Thằng nhóc sau khi đánh bại Lữ Bố đã chẳng có gì hứng thú với Tam Quốc, cho nên cũng chẳng có hứng lưu lại.

Tào Tháo bó tay: “Tiểu tướng quân thân thủ bất phàm, vì sao không lưu lại làm một phen sự nghiệp - người phải về đâu?”

Lý Nguyên Bá chỉ vào tôi: “Về nhà hắn.”

Tào Tháo liếc theo tay nhìn vào tôi, mắt lóe lên không dừng, đi lên chào hỏi Lưu Bị: “Huyền Đức Công bị kinh sợ rồi.” Sau đó vờ vịt đi qua bên cạnh tôi, nói nhỏ:

“Tiểu Cường huynh đệ phỏng?”

Tôi hiểu ý đồ của lão, đi thẳng vào vấn đề, cười đáp lại: “Tào ca đừng nhiều lời nữa, chúng tôi cũng không thuộc về thời đại này, phải đi ngay thôi, không giúp ai cả.”

Tôi mấy lần muốn nói chuyện Tào Xung với lão, nhưng thấy lúc này đứa nhỏ còn chưa sinh ra, chuyển lời chào khiến lão sợ hãi, vì vậy không nói.

Tào Tháo nghe được tôi nói vậy, lúc đầu cảm thấy mất mát, sau đó lại thấy vừa lòng, chắp tay với tôi: “Quân tử nhất ngôn, hạnh vô sở vi.” Ý là ngươi nói được phải làm được, đây là lý niệm của kẻ kiêu hùng: Ngươi không giúp ta cũng được, nhưng cũng đừng giúp kẻ khác.

Khi các lộ chư hầu chậm rãi hồi doanh, lúc này Lữ Bố mới bại, nếu như nổi trống hăng hái công Hổ Lao Quan ắt sẽ lấy được, nhưng các chư hầu lại không đoàn kết, nên cũng vô công mà phản.

Tôi thấy sự tình này hẳn đã kết thúc, kéo tay Quan Vũ nói: “Nhị ca, không có chuyện gì nữa thì bọn em đi đây, mang theo người thời Tùy Đường ở Tam Quốc cũng không hay.”

Nhị ca nắm chặt tay tôi: “Cũng khó khăn lắm mới tới được, chú ở lại một lúc hãy đi hả?”

Tôi nói: “Không được, anh cũng bận mà, trọng trách trên vai à.”

Nhị ca ngẫm lại: “Cũng phải, huynh đệ chúng ta giờ làm gì có gì, không có gì để chiêu đãi mọi người, qua một thời gian nữa tới đi, chờ anh chiếm Kinh Châu hoặc là đại ca chiếm Thục Trung rồi lại tới.”

Thục Trung… he he, gái Tứ Xuyên đa tình, cũng không tồi a.

Tôi dặn dò Quan Vũ: “Nhị ca, bọn em đi rồi anh còn phải cùng mọi người ba lần tới mời Khổng Minh, trảm nhan lương, hề văn, qua năm ải chém sáu tướng, nên thả cho sống phải sống, nhưng hỏa thiêu Bác Vọng Pha, thuyền cỏ mượn tên phải để Gia Cát quân sư làm….”

Quan Vũ hiểu tôi lo lắng mình làm quá chức phận – anh ấy hiện tại hoàn toàn có năng lực này, Gia Cát Lượng có tài trước biết 500 năm, sau biết 500 năm (nói khoa trương thôi), chưa xuất nhà tranh đã nêu kế sách tam phân thiên hạ. Quan Vũ cũng không hề kém, Nhị ca chỉ thích đọc Xuân Thu. Nhưng Gia Cát Lượng chỉ biết trước 500 năm, còn anh ấy tới chỗ tôi rồi, chuyện sau đó 1500 năm cũng biết, nếu anh ấy nguyện ý, mãnh tướng quân sư một vai chơi hết, nhất thống Tam Quốc cũng không khó, thậm chí có thể vừa khi dễ Tôn Tào vừa viết bản thảo Best seller “Xuyên qua ta là Quan Vân Trường”….

Nhị ca cười nói: “Có thể đoàn tụ với đại ca cùng tam đệ, anh đã thấy đủ rồi. Chuyện khác thuận theo tự nhiên đi, nhị ca của chú nói thì cũng nên tin chứ nhỉ?”

Tôi gật đầu liên tục: “Đúng thế, đúng thế.” Nói xong lại chép miệng: “Đáng tiếc lần này không gặp Triệu Vân.”

Lưu Bị nghe bọn tôi nói chuyện hồi lâu, lại chẳng hiểu gì, lúc này mới hỏi: “Triệu Vân là ai?”

La Thành ở bên chỉnh lại tóc nói: “Ta cũng muốn gặp vị thường thắng tướng quân này, chẳng biết ta với hắn ai thương thuật cao minh hơn.”

Tôi cùng ba vị nhị ca nhìn nhau cười, Tiểu La này vẫn thế nha.

Từ lúc chúng tôi tới đây, có một người thủy chung đứng nghiêm ở cạnh Quan Vũ một bước không rời, cũng không tham dự chiến tranh cùng nói chuyện. Tự nhiên là fan ruột của Quan Vũ - Chu Thương.

Tôi nhìn anh ấy: “Chu ca, đi thôi.”

Chu Thương lúng túng: “Anh không đi được không?”

Tôi nói: “Anh không đi thì lúc nhị ca qua năm ải chém sáu tướng, vị Chu Thương kia biết làm gì?”

Chu Thương trở mặt, trừng mắt: “Anh quản nó làm gì.”

Tôi: “….”

Quan Vũ cảm kích Chu Thương, nói với tôi: “Nếu không để chú ý lưu lại đi, anh cùng Chu Thương kia mà có duyên phận sẽ gặp lại.”

Tôi do dự hồi lâu, sau đó nói: “Em đi một thời gian sẽ quay lại gặp mọi người.”

Tần Quỳnh bọn người cùng Lưu Bị, Trương Phi từ biệt, ôm quyền chào: “Đại gia, Tam gia, Viên Bản Sơ là tiểu nhân, không thành được khí, nên sớm mưu đường ra…”

Tào Tháo ở bên vểnh tai lên nghe, tôi kéo Tần Quỳnh. Tần Quỳnh cười: “Lời đã hết – Mạnh Đức huynh, anh hùng trong thiên hạ, duy Thế Dân cùng Tháo thôi.”

Tào Tháo cả kinh, hai tay xua loạn, chỉ sợ người khác nghe thấy, đại khái tâm tính giống hệt Lưu Bị khi xưa. Thấy không ai chú ý, lúc này mới tới trước mặt Tần Quỳnh hỏi nhỏ: “Không dám, thỉnh giáo vị Thế Dân kia là vị anh hùng nào?”

Cứ thế, Tam Quốc nhất nhật du của chúng tôi đã tới lúc chấm dứt, trước khi đi tôi sờ đầu Xích Thố nói: “Người khác gọi mày Xích Thố, nhị ca gọi mày Hồng Nhi, vây tao gọi mày Tiểu Hồng Thỏ nhé – tao còn biết một con Tiểu Hắc Thỏ, hôm nào giới thiệu cho mày.” Lúc trước tôi gọi Ô Chuy là con thỏ nó mất hứng, xem Xích Thố nhà người ta đi, cũng là thiên lý mã, tên còn mang chữ ‘thỏ’, nhưng là người ta rất có tầm nhìn xa trông rộng. Tôi quyết định rồi, sau này đặt tên cho ngựa con nào cũng phải có một chữ thỏ, tiểu hồng thỏ, tiểu hắc thỏ, Tần Quỳnh có con ngựa, nghe nói màu vàng, sau đó kêu là tiểu hoàng thỏ….

Xích Thố nheo mắt nhìn tôi, bỗng phì phì mũi vào mặt tôi, sau đó quay đầu đi tỏ vẻ khinh bỉ - phản ứng như vậy, nó khẳng định có đồng quan điểm với con thỏ què.

Lần này tới Tam Quốc, chúng tôi gây ra không ít việc loạn, chủ yếu là hạ nhuệ khí của Lữ Bố. Quan Nhị ca lấy được Xích Thố, Chu Thương nhận chủ, nhưng tôi nghĩ mấy điều này còn chưa ảnh hưởng tới cách cục Tam Quốc, thuộc loại thay đổi chấp nhận được.

Lúc trở về, Chu Thương vắng mặt, Lý Nguyên Bá ngồi cạnh tôi, sờ cái này chạm cái kia, nhìn ngó lung tung. Tần Quỳnh ba người ngồi ngay phía sau tôi nói chuyện phiếm, không khí mặc dù còn không nồng nhiệt, nhưng ngăn cách giữa bọn họ rốt cục tiêu trừ. Tôi cảm thấy sung sướng, khoái mã gia tiên chạy về, chỉ là tôi không biết, lúc này trở về, còn có đại loạn chờ tôi….