Được mặc những bộ quần áo đẹp.
Được khen là dễ thương.
Được khen là dễ thương.
Từ lúc tôi có thể nhớ, tôi đã yêu điều đó. Đơn giản vì điều đó chưa từng khiến ai không hài lòng.
Vậy nhưng, không có ai ở nhà cả. Không có mẹ để cảm thông, không có cha để hướng dẫn. Không có bất kì một「ngôi nhà」nào để trở về. Trái lại, tôi đã dành rất nhiều thời gian để tự cô lập bản thân. Tôi muốn mình được khen là xinh đẹp, nhưng không phải
từ người ngoài. Đó chỉ đơn giản là một khát khao muốn được người khác chấp nhận và quan tâm, nhưng thực tế lại quá khắc nghiệt.
Để thoát khỏi nó, tôi đã tìm được bản thân mình trên Internet. Tôi không có ai để ngưỡng mộ. Không có bất kì một hình mẫu lý tưởng nào. Tôi chỉ cần ai đó nhìn tôi mà thôi. Bản năng nói rằng, tôi chỉ cần một ai đó có thể chấp nhận bản thân mình.
Tôi đã từng cố tỏ ra dễ thương và được mọi người chấp nhận. Nhưng khi lớn lên họ coi tôi là một đứa lập dị, và dần xa lánh tôi. Thế giới mạng quả là một nơi hoàn hảo để tôi có thể né tránh thực tại. Một nơi ấm áp, nơi mọi thứ được chấp nhận và sự cô đơn được lấp đầy. Một không gian tự do mà không ai có thể chê trách bạn điều gì.
Theo thời gian, số người tìm kiếm một họ được chấp tăng lên. Một nơi mà mọi người có thể kết nối với nhau mà không nhất thiết phải ở gần nhau. Nơi đó có một cảm giác sảng khoái mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được ở thế giới thực. Nhưng rồi? Một biển những lời ngợi khen đã trở thành một gánh nặng quá lớn và tôi cảm thấy mình đang bị hất văng bởi nó. Nếu có một cái răng cưa trong bánh xe có thể biểu hiện được cảm xúc của con người thì nó hẳn đã bị nát bét và biến mất đâu đó trên đường. Tôi đã thật ngu ngốc khi không nhận ra tiếng kọt kẹt. Có lẽ, chỉ đơn giản vậy thôi.
Khu vườn mà tôi mất công gây dựng giờ đây đã bị chà đạp bởi ác ý lẩn dưới vỏ bọc của sự tốt đẹp. Tôi có vị trí như nào trên thế giới? Làm thế nào tôi có thể bảo vệ được nó? Chỉ với một cú nhấp chuột, bạn có thể làm mọi thứ. Chỉ với một cú nhấp chuột, bạn có thể đánh giá người khác. Chỉ với một cú nhấp chuột, bạn có thể kết nối với cả thế giới mà không cần biểu lộ cảm xúc của bản thân hay khiến bất kì ai tuyệt vọng. Chúng ta có thể ném thứ cảm xúc méo mó của bản thân theo cách này và cảm nhận nó theo cách khác.
Bạn nghĩ rằng bạn có thể vào được, nhưng ngay khi phát hiện ra là mình không thể, bạn trở mặt bắt đầu nói xấu.
Ai đó ―― Ai đó, làm ơn cứu tôi với.