Khi quan sát trang bị của nhóm mạo hiểm giả, Merc dễ dàng nhận ra trang bị của họ đều là trang bị hạng nhất. Mắt cô dừng lại ở Jonahim, như thể anh ta đã khiến cô gợi nhớ một ký ức nào đó.
Ngay từ lần đầu tiên bắt gặp nơi ở của trưởng làng, Merc đã cảm thấy điều gì đó không ổn toả ra từ anh ta. Chính xác hơn thì đó là cảm giác kì lạ đối với thanh kiếm anh ta mang theo.
“Jonahim. Nguồn gốc của thanh kiếm này là từ đâu vậy?”
Merc nói với Jonahim bằng vẻ mặt nghiêm túc ngay khi cảm nhận điều bất ổn ở thanh kiếm.
“Hả? Thanh kiếm này sao? Cô có thể nhận ra thanh kiếm này à."
Trái ngược với thái độ của Merc, Jonahim mỉm cười nâng thanh kiếm lên . Tay cầm thanh kiếm có dấu hiệu bị hao mòn cho thấy nó đã trải qua rất nhiều cuộc chiến trước đây.
“Làm sao loài elf vốn không liên lạc gì với thể giới bên ngoài biết về nguồn gốc của nó chứ. Trừ phi được kể, không ai có thể đoán được rằng đây chính là thanh kiếm của anh hùng.”
“Thanh kiếm của anh hùng?”
Merc nghiêng đầu trước lời nhận xét có vẻ khinh thường của Elea. Thanh kiếm này vốn vô danh vào thời của Merc theo ký ức của cô.
Dù đúng là người sử dụng nó chính xác là anh hùng. Kể cả Merc cũng phải thừa nhận danh hiệu đó. Đó là cách mà cô dùng để gọi Foldia.
“Anh hùng Foldia… cùng tổ đội của ngài đã đối đấu với mối nguy hiểm cấp thảm hoạ vào 15 năm trước và dành chiến thắng. Đây là thanh kiếm mà ngài ấy đã sử dụng trong cuộc chiến. Đó là vì sao nó được biết đến như là thanh kiếm của anh hùng”
“…Vậy tại sao nó lại nằm trong tay cậu?”
Jonahim đã giải thích về nguồn gốc của thanh kiếm, nhưng đó không phải là điều Merc muốn biết
Merc ngạc nhiên khi biết rằng Foldia hiện giờ đang được ca ngợi là anh hùng, nhưng càng bất ngờ hơn về chuyện Jonahim lại đang nắm giữ thanh kiếm của Foldia. Cô tự hỏi liệu đã có chuyện gì xảy ra với Foldia trong 15 năm cô không gặp hay không.
“Tại sao tôi sở hữu nó á? Đơn giản thôi, Foldia đã trao lại nó cho tôi.”
“…Huh? Anh hùng trao nó cho cậu !??”
Câu chuyện về thanh kiếm của Jonahim quả thực là quá khó tin đối với cô.
Vâng, bọn họ đang nói về Foldia, kẻ quý trọng thanh kiếm và khiên hơn cả phụ nữ và đồ ăn nhưng lại trao thanh kiếm của mình nó cho một người khác.
Đây là điều này còn khó tin hơn cả việc đức vua từ bỏ vương miện của bản thân để truyền nó cho một người nông dân.
Thằng khốn đó bị điên à?
Merc sửng sốt nghĩ vậy
“Nó có vẻ lạ lắm à? Foldia là sư phụ của tôi. Và đây là phần thưởng mà ngài ấy dành cho học trò của mình.”
Jonahim cười gượng đáp lại khi thấy Merc có vẻ vẫn chưa vượt qua cú sốc.
“Đệ tử của anh hùng… Đồng nghĩa với việc cậu ta đó đã trở thành thầy?”
“…Cậu ta?”
“Cậu thực sự may mắn đấy Jonahim! Với việc cậu được anh hùng nhận làm đệ tử của mình”
Elea xen vào trong lúc Jonahim vẫn đang nghĩ với lời nói đầy ẩn ý của Merc.
Cô ta chắc chắn đang ghen tị khi thấy hai người họ đang trò chuyện một cách vui vẻ.
Merc cũng chẳng bận tâm về điều đó lắm.
Khó hiểu thật
Nói cách khác, anh hùng đã nhận một đệ tử và đưa cho anh ta một thanh kiếm để chúc mừng sự thành công của đệ tử mình... Người anh hùng đó?
… 15 năm có thể thay đổi một con người đến vậy sao.
Foldia hồi đó từng chỉ là một đứa nhóc với Merc giờ đã ngoài 30, còn già hơn cả cô.
Trong 15 năm đó, Estert đã quen với việc trở thành một cố gái tộc elf. Họ đều đã thay đổi so với quá khứ.
“Nhân tiện việc chú ý đến thanh kiếm của Jonahim cũng dễ hiểu, nhưng điều kỳ quặc hơn là thanh gậy gỗ của cô? Phải chăng cô thực sự có ý định sử dụng nó đấy à?”
Merc bị ngắt mạch suy nghĩ khi nghe thấy lời nói của Elea. Cô ngước lên nhìn Elea rồi nhìn lại thanh kiếm gỗ của mình.
“Cái này? Nó chỉ dùng để tự vệ thôi. Loài elf chúng tôi không được phép sử dụng vũ khí cho đến khi trưởng thành.”
“…Ra là vậy?Khoan… Cô có ý gì khi nói mình chưa trưởng thành?”
“Khi elf 16 tuổi thì họ mới được gọi là trưởng thành?”
“Cô chưa đủ 16 tuổi?”
“Tôi mới 14. Dù đối với con người thì tôi đã được công nhận là trưởng thành.”