Ngày hôm ấy, bầu trời chưa bao giờ trong xanh hơn.
Bệnh viện đa khoa Berlint là nơi Loid làm việc (mặc dù chỉ là vỏ bọc), không cần thiết phải lén lút, nhưng anh vẫn nấp trong trong một góc khuất của tòa nhà để tránh bị nhìn thấy. Loid tìm cho mình một chỗ kín đáo tại điểm hẹn của Frankie và cô gái kia, âm thầm quan sát.
Khu vườn anh vẫn dùng làm lối thoát hiểm trong trường hợp khẩn cấp thường không có người qua lại, những bụi hoa hồng trắng kia, không biết ai đã trồng với dụng ý gì, nhưng chúng gợi lên một cảm giác cô đơn và buồn tẻ.
“Xin hỏi… Anh Frankie phải không?”
Alessa đến muộn, dè dặt tiến lại gần Frankie, người đang ngồi trên chiếc ghế dài cạnh bụi hoa hồng.
“Ừm.”
Frankie đứng lên. Anh đã hoàn toàn biến thành một người khác. Mái tóc nâu mềm mại, bồng bềnh và khuôn mặt thanh tú, dịu dàng như một cậu học sinh, rất hợp với vóc dáng nhỏ nhắn của Frankie. Một chiếc áo cổ lọ màu xám đơn giản, chiếc quần denim sáng màu và đôi giày thể thao đế bệt, mọi thứ khác hoàn toàn so với trang phục thường ngày mà Frankie hay mặc. Anh chàng cũng đã bỏ cặp kính gọng đen đặc trưng và chiếc khuyên bên tai trái.
“Tôi mừng vì cuộc phẫu thuật của em đã thành công.”
“Vâng.”
Frankie cười trong diện mạo giả dối của mình, và cô gái cũng cười khúc khích. Khuôn mặt cô lộ rõ sự ngưỡng mộ dành cho Frankie. Alessa là một cô gái đáng yêu. Vẻ ngoài xinh đẹp, tuổi trẻ, danh tiếng nhà Balzer và niềm đam mê cháy bỏng với âm nhạc, theo như lời kể của Frankie, cô ta chắc chắn sẽ trở thành một nữ diễn viên opera tầm cỡ chẳng kém gì mẹ mình.
(Và tất nhiên, sẽ có rất nhiều nhà tài trợ.)
Dù muốn dù không, cuộc sống sau này của cô ta sẽ ngập trong một biển thông tin.
Và Alessa sẽ vô hình trung trở thành một nguồn tình báo cho người đàn ông mà cô ấy yêu.
Kể từ sau ngày gặp nhau trong con hẻm, Loid đã không nói chuyện với Frankie nữa. Ngay cả sáng nay, khi hóa trang, họ cũng chỉ trao đổi vài thông tin cần thiết.
(Chuyện này liệu có ổn không đây?)
Loid vô thức tự đặt câu hỏi, rồi lại âm thầm cười khổ. Anh vốn là một người vô cùng lí trí, luôn suy tính tất cả các khả năng, và thực hiện mọi việc một cách suôn sẻ nhất có thể. Nhưng giờ Loid thấy mình đang lãng phí thời gian để lo lắng những việc thừa thãi.
Loid nheo mắt nhìn hai người trước mặt mình.
"Đây, tặng em nhân dịp xuất viện.”
"! Cảm ơn anh nhiều lắm…”
Alessa đỏ mặt hạnh phúc, nhận lấy bó hoa từ tay Frankie.
"Chúng thật đẹp!"
Cô thì thầm trong khi vùi mặt mình vào những bông thược dược trắng tinh.
Frankie bình thản ngắm nhìn Alessa khi cô gái vui vẻ nói về ngày được xuất viện, về việc cô ấy muốn gặp lại cha mẹ và anh trai như thế nào, và cả niềm háo hức cho cuộc hẹn sắp tới của hai người họ.
"Em muốn đến công viên giải trí. Em muốn ngồi trên vòng đu quay khổng lồ từ lâu lắm rồi. Trước đây em hầu như dành hết thời gian cho việc tập hát, nên chưa có dịp thử.
Nhưng sau cuộc phẫu thuật, cha mẹ nói em nên nghỉ ngơi và thư giãn… Nếu không phiền, em muốn đi cùng anh Frankie…”
Alessa nói về điều ước nhỏ bé của cô ấy. Frankie đáng lẽ phải cười hớn hở và ngay lập tức chấp nhận lời đề nghị của Alessa, nhưng không. Thay vào đó.
“… Em biết không…”
Frankie nói với một giọng rất nhỏ.
"Alessa, hôm nay tôi có chuyện này thực sự cần nói với em."
"? Vâng. Sao ạ?”
Alessa mỉm cười hỏi lại, ánh mắt ngây thơ như một đứa trẻ, tràn ngập sự tin tưởng, không gợn một chút nghi ngại nào.
Đôi mắt của Frankie nhìn vào trong không khí trong giây lát. Nhưng rồi anh nhanh chóng đưa mắt nhìn lại cô gái trước mặt và khẽ mỉm cười.
“Tôi có việc phải rời khỏi đất nước này.”, anh nói, “Vì vậy, tôi sẽ không thể gặp em được nữa. Xin lỗi.”
“Sao cơ...”
Nụ cười trên môi Alessa đông cứng lại. Loid cũng vậy, vô cùng hoang mang trước những lời nói và hành động bất ngờ của Frankie. Còn Frankie chỉ cười. Anh cười lặng lẽ với khuôn mặt xa lạ được Loid tạo ra. Alessa thất thần siết chặt bó hoa trong tay.
“Tại sao?… Tại sao chứ… Không thể nào… Anh Frankie. Anh đã hứa với em rồi mà? Anh đã hứa sẽ mãi mãi ở bên em mà…”
“Tôi xin lỗi.”
Giọng nói của Frankie rất nhẹ nhàng. Nhưng ở trong đó có một sức mạnh khiến Alessa biết rằng đó là một lời từ chối không thể nào lay chuyển được.
Nước mắt trào ra trong đôi mắt long lanh của cô gái.
“Thật tồi tệ...”
“Xin lỗi.” – Frankie lặp lại một lần nữa. Còn Alessa bắt đầu khóc không kiềm chế được.
Một khoảnh khắc sau đó.
“Alessa," Frankie lên tiếng, “em hát cho tôi nghe một bài hát cuối cùng được chứ?"
Frankie hỏi. Loid cảm thấy đó gần như là một lời van xin.
Alessa thở dài buồn khổ, rồi bắt đầu cất lên những tiếng hát nức nở trong nước mắt. Đó là một bản tình ca buồn.
Loid cúi mặt và lặng lẽ rời đi.
.
“Yo.”
“.........”
Loid ghé vào quầy bar quen thuộc, thấy Frankie mặt đã đỏ, đang ngồi trước quầy, nhấm nháp một ly rượu. Anh ta đã bỏ lớp hóa trang ra rồi. Loid ngồi xuống chiếc ghế còn trống bên cạnh và gọi cho mình một ly martini.
“Cậu lúc nào cũng gọi thứ đồ uống đầy kiêu ngạo đó nhỉ.”
Frankie trêu chọc Loid. Tuy vậy,
“Ông chủ, cho tôi một ly giống anh ta.”
Anh cũng gọi cho mình ly đồ uống tương tự.
Sau đó ít phút, đồ uống được mang ra, hai người cùng nếm thử loại cocktail cay nồng với một chút ô liu đi kèm.
“Xin lỗi,” Frankie mở lời. “Tôi không cố ý lừa cậu.”
“Không,” Loid đáp, mắt nhìn ly cocktail trong tay mình, “Tôi sẽ rất khinh thường cậu nếu cậu không làm như vậy.”
“Ha ha... Cậu thay đổi rồi.”, Frankie nói với một tiếng cười nhỏ trong cổ họng, “Nếu cứ như vậy, cậu sẽ chết sớm đấy.”
Mặc dù nói vậy, nhưng giọng điệu của Frankie không hề tỏ ra chế giễu hay mỉa mai. Đối với Loid, nó thậm chí giống như một sự quan tâm và lo ngại.
Sau đó, họ tiếp tục uống rượu trong im lặng. Frankie cụp mắt xuống, nơi khóe mắt đã đỏ sọng.
“Tôi...”, anh nói.
“Tôi chỉ muốn, từ nay về sau, Alessa có một cuộc sống tươi đẹp thực sự.”
“... Tôi hiểu.”
Có lẽ Frankie cảm thấy người sống trong thế giới ngầm như anh tuyệt đối không nên xuất hiện trong cuộc đời của Alessa, nên đã chủ động buông tay.
(Nhưng cô gái ấy chắc chắn không giống những người mà Frankie từng gặp, từ chối cậu ấy chỉ vì vẻ bề ngoài.)
Loid khá chắc rằng Alessa có thể chấp nhận mọi thứ về Frankie, kể cả ngoại hình, hay thậm chí danh tính bí mật “cửa hàng thông tin” của cậu ta.
(Không, ngược lại...)
Frankie biết điều đó. Anh biết tình cảm trong sáng và chân thành của cô gái dành cho mình. Vậy nên anh diễn vai một kẻ đê hèn bị tình yêu làm cho mù quáng, nhờ Loid thay đổi khuôn mặt của mình.
Chỉ có như vậy, thì sau này, dù có tình cờ lướt qua nhau trên phố, Alessa cũng sẽ không bao giờ nhận ra Frankie.
“Tại sao cậu không nói sự thật với tôi?”
“Đáng ra tôi nên nói thế này nhỉ.”Tôi muốn tự loại bỏ chính mình, xin hãy giúp tôi một tay.""
Nếu vậy, Loid chắc chắn sẽ giúp. Không hiểu sao Frankie lại chọn con đường vòng vo kia.
Nhưng Frankie đã giải đáp thắc mắc của Loid.
“Không! Làm sao tôi có thể nói một câu đáng xấu hổ như vậy? Nhỡ tôi chỉ ảo tưởng thôi thì sao? Tôi buồn chết mất! Đồ ngốc!”
Frankie bắt đầu sụt sịt. Cảnh này thì quá quen thuộc rồi. Loid nghiêng nghiêng chiếc ly rỗng. Trái ô liu sót lại dưới đáy lắc nhẹ theo tay anh.
“Tôi không nghĩ cậu có thể lừa được tôi đấy.”
“Ha ha ha. Vậy là diễn xuất của tôi cũng không đến nỗi tệ nhỉ?”
Frankie cười phá lên.
“Nhưng tôi thực sự muốn đến với với cô ấy. Tôi chỉ cố tỏ ra ngầu thôi. Tôi thật ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!”
Cùng với những lời này, Frankie gục xuống quầy bar, cố tình khóc rống lên.
Loid, quay mặt nhìn sang chỗ khác, coi như mình không nhìn thấy những giọt nước mắt thật lòng đằng sau màn gào khóc mà Frankie đang cố diễn. Anh gọi thêm 2 ly nữa, cùng uống với bạn mình.
.
“Chúc mừng em xuất viện.”
“Bảo trọng nhé.”
“Chắc chắn một ngày nào đó chúng tôi sẽ đến xem em hát ở buổi biểu diễn opera.”
“Hãy gửi những lời chúc tốt đẹp nhất của ta đến cha mẹ của cháu nhé.”
“Xin cảm ơn mọi người đã chiếu cố trong thời gian qua ạ.”
Cô gái nhận một bó hoa lớn từ giám đốc bệnh viện, các bác sĩ, y tá phụ trách. Họ tiễn cô xuất viện hết sức trịnh trọng. Chào tạm biệt họ xong, cô bước tới chiếc xe đang chờ sẵn ở cổng.
Mọi người đều đối xử rất tốt với cô. Nhưng người cô muốn có mặt ở đây nhất lại không tới. Cô hối hận vì đã thốt ra câu “Thật tồi tệ” như thể đang đổ hết mọi lỗi lầm cho anh khi hai người chia tay. Bây giờ cô cảm thấy xấu hổ cho sự ích kỷ và trẻ con của mình. Khi đó, cô chỉ một mực lên án anh, mặc dù thực lòng cô biết anh có lý do riêng để làm như vậy.
(Frankie, em xin lỗi.)
Sau tất cả, cô âm thầm nói hai tiếng “Cảm ơn” với người đàn ông trong trái tim mình. Cô biết rằng cho dù cách nhau bao xa, dù ở bất cứ nơi đâu dưới bầu trời này, thì anh sẽ đều ở đó, dõi theo và ủng hộ cô. Cô tự nhủ với lòng mình như vậy.
Cô gái quay đầu nhìn lại bệnh viện nơi chứa đầy những kỷ niệm về anh. Cô đi ngang qua một người đàn ông trẻ đang đi bộ trên phố. Một mùi thuốc lá hoài cổ phả vào mũi cô.
(?! Anh Frankie...)
Cô thoáng chút đỏ mặt khi nhìn thấy người đàn ông ấy. Nhưng cô biết ngay mình đã nhận nhầm người. Màu tóc, kiểu tóc, khuôn mặt, mọi thứ về anh ta đều khác hoàn toàn với người đàn ông mà cô từng biết. Cô gái buồn bã và chán nản bước lên xe để rũ bỏ đi dòng suy nghĩ trong đầu.
Chiếc xe chở cô gái đã lăn bánh. Và có lẽ cả đời này cô cũng không cách nào biết được, người đàn ông ấy đang lặng lẽ nói lời chào tạm biệt.