Một tuần sau sự kiện Nhiệm Vụ Bất Khả Thi —

Những cô gái của tổ đội Tomoshibi đã tập hợp tại tiền sảnh. Từng người vác trên mình một chiếc ba lô du lịch khổng lồ. Một vài người trông có vẻ lo lắng, số còn lại ngáp ngắn ngáp dài vì cơn buồn ngủ. Vì bữa tiệc gần như xuyên đêm tối qua mà không ai trong số họ có được một giấc ngủ đàng hoàng. Hiện tại có người thậm chí vẫn chưa sắp xếp xong hành lý.

Lily chính là một trong số đó, cô điên cuồng nhồi nhét đống quần áo vào trong ba lô, nhưng lại ra mình đã quên gì đó rồi lại lôi hết ra lần nữa. Chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy cô mang theo quá nhiều. Lấy ra một khẩu súng rồi đặt vào bên trong, hành động đó khiến vẻ mặt bối rối của cô trở nên vui vẻ lạ thường.

“Ahh, những đặc cụ này hoài niệm quá đi. Lúc chúng ta đánh lừa Guido-san...Ahh, đó cũng chính là thời khắc con rối thiên tài Lily-chan được ra mắt với công chúng.”

“Mọi thứ đều được sắp đặt trước nhỉ,” cô gái tóc trắng có giọng điệu như ta lệnh nói. “Tớ không ngờ cậu có thể nghĩ ra những điều đó. Cái gì mà sự cân bằng của thất đại tội gì gì đó.”

“Im đi đồ đại tội Cuồng Nộ.”

“Trước khi tớ cho cậu ra bã thì nói xem cậu là đại tôi gì?”

“Tham Lam, Đố Kỵ, Phàm Ăn, Lười Biếng, và Ngạo Mạn.”

“Thế thì cân bằng cái nỗi gì!”

Tất cả đồng loạt vặn lại lời Lily. Mặc dù mục đích là nhằm đánh lừa Guido chăng nữa, những điều Lily nói thật vô nghĩa. Thế nhưng chúng lại hiệu quả không ngờ nên chẳng ai có thể chì chiết khi cậu ấy ba hoa về nó. Tuy nhiên, có một người đủ lạnh lùng để nói lên điều gì đó..

“Elna và mọi người… chẳng làm được gì…”

“Hmpf, ý em là sao!”

Elna đang ngồi trên chiếc túi to ngang ngửa em ấy và đung đưa đôi chân.

“Elna và mọi người chỉ lẻn vào một góc của cơ sở nghiên cứu, bị kẻ địch hạ chỉ bằng một đòn, rồi sau cùng lại bỏ chạy mất…”

“Phải, thật lòng thì cũng khá vất vả đấy chứ.”

“Trong khi đó, Thầy đã xử lý ít nhất mười tên lính canh, cải trang thành một tên lính, đánh cắp chiếc chìa khóa cùng với thứ vũ khí sinh học, tiêu hủy tất cả tài liệu, hạ gục bốn điệp viên phe địch, và thậm chí đánh bại cả kẻ thù mà chúng ta không thể gây ra nổi một vết xước.”

“...........”

Lily bình thản nghe kể về mọi thành tích của Klaus, hít một hơi thật sâu, và bước đến trước mặt Elna.

“Nhận lấy này, véo má thần chưởng!”

“Fueh?”

— Lily đột ngột tấn công.

“Đây là hình phạt vì sự ương ngạnh của Elna-chan đó!”

“C-Chị im đi~!”

“Ồ, chị cảm nhận được làn da của em này, vậy ra em có tồn tại sao, Elna-chan!”

“I-Im ubu!”

“Cả trận chiến chị còn chẳng thấy em đâu… Không lẽ em đã biến mất hay chạy trốn à?”

“Thật quá đáng!”

Lily dùng cả hai tay véo má Elna, để chắc chắn rằng Elna thật sự ở đây. Trông thấy Elna có vẻ khổ sở, những cô gái khác đã bắt bẻ Lily Đừng trêu Elna nữa! — tuy nhiên Lily vẫn tiếp tục cho đến khi bị họ kéo ra và Elna lớn giọng.

“N-Nếu chị bất cẩn đến gần Elna như thế….”

“Woah, sàn nhà —” Lily trượt chân.

Chiếc thảm bị nhăn đã ngáng chân cô và kéo theo những người khác té nhào. Do đó, chiếc khóa kéo trên túi Elna mở toang đỗ hết đồ bên trong ra ngoài, thấy vậy Elna liền thốt lên câu cửa miệng ‘Thật xui xẻo….”. Đè lên những cô gái khác, Lily ngã lưng xuống sàn, mắt nhìn lên trần nhà. Phớt lờ mọi lời thúc giục cô hãy đứng lên của mọi người, cô chỉ nói.

“Haaa…” Cô cất lên một tiếng thở dài . “Vậy là những ngày tháng vui vẻ sẽ kết thúc sao~”

Lý do họ phải sắp xếp đồ đạc bởi — đây là lúc phải nói lời tạm biệt.

“Phải.”

Một âm giọng bình thản lọt vào tai họ. Ở một góc tiền sảnh, là bóng dáng Klaus đang ngồi trên chiếc sô pha.

“Tomoshibi là một tổ đội được thành lập trong một thời gian ngắn nhằm giải quyết Nhiệm Vụ Bất Khả Thi. Một khi đã hoàn thành, tổ đội sẽ tan rã. Các cô có thể tự hào về bản thân mình rồi đó.”

Các cô gái khẽ gật đầu. Họ đã được được tập hợp lại như một biện pháp đối phó với tên phản tặc của Homura. Giờ nghĩa vụ của họ đã hoàn tất, họ phải giải tán. Không còn lý do gì để ép buộc những cô gái non nớt kinh nghiệm này nữa. Vì thế, họ đã được sắp xếp cho về cơ sở đào tạo như trước. Lần tiếp theo họ làm việc dưới danh nghĩa là một điệp viên sẽ chỉ có thể là sau khi đã tốt nghiệp chứ không phải một nhiệm vụ tạm thời như hiện tại.

“Đến lúc rồi.” Klaus nói khi nhận ra rằng chuyến tàu sẽ sớm khởi hành.

Tất cả đều đã tạm biệt nhau vào hôm qua. Vì vậy, các cô gái đã nhanh chóng tiến đến cửa, vác theo mình những chiếc túi. Từng người bọn họ nói lời cảm ơn với Klaus, và bước rời đi. Còn Klaus tiễn họ lên đường mà không nói lời nào.

“......”

“Hm, anh sao vậy?”

Người cuối cùng ở lại là Lily, đã để ý điều gì đó trên vẻ mặt của Klaus. Trong phút chốc, đôi môi Klaus khẽ dao động như thể anh muốn nói điều gì đó.

“Không, không có gì.” Anh khẽ lắc đầu. “Hẹn gặp lại, ở một nơi nào đó.”

“Vâng… Dù có mất vài năm đi nữa….” Lily nở một nụ cười dịu dàng. “— Một ngày nào đó, em hứa.”

****************

Sau khi tiễn biệt những cô gái, Klaus tiến hành những công vụ cuối của Tomoshibi. Đích đến của anh là Văn Phòng Chiến Lược trực thuộc Cộng Hòa Deen. Đi bằng xe hơi từ Cung Điện Kagerou đến đó phải mất hai tiếng đồng hồ. Tọa lạc ngay trung tâm thủ đô nhưng lại mang trên mình khí chất khá tầm thường. Chắc chắn rằng mình không bị bám đuôi, anh sau đó tiến vào bên trong nơi được gọi là Văn Phòng Tình Báo Ngoại Quốc.

Trong căn phòng đậm chất phương Tây này, một người đàn ông tóc bạc đã đợi anh. Thân mình gầy gò như một nhánh cây đã héo, nhưng ánh mắt sắc bán lại khiến ông ta toát lên bầu không khí của kẻ săn mồi đang quan sát xung quanh. Ông ta không hề có bất kỳ danh xưng nào. Mọi người gọi ông là C. Và ông chính là vị sếp của tất cả điệp viên trực thuộc Cộng Hòa Deen. Tất cả những chỉ thị được đưa xuống các tổ đội điệp viên đều bắt nguồn từ ông.

Klaus tiếp tục phần báo cáo trực tiếp. Sau khi C đã nghe tất cả mọi thứ, ông ấy đã dành cho anh một lời khen ngợi Làm tốt lắm, và tiếp tục.

“Như vậy có nghĩa quân đội đang mang ơn đối với chúng ta. Bây giờ Văn Phòng Tình Báo Ngoại Quốc có thể dễ dàng hành động hơn rồi.”

“Tôi không làm việc này để phục vụ cho nội chiến.”

“Đừng nói thế. Ngăn chặn sự thiếu sót của quân đội sẽ mang đến hòa bình cho dân chúng mà.”

Thủ trưởng — đó là cách Klaus gọi C — mỉm cười, nhưng chỉ có khuôn miệng cử động.

“Hãy để ta mời cậu một tách cà phê nhé.”

“Không cần.”

“Thôi nào. Ta thật sự rất muốn chăm sóc cho cấp dưới vừa mới từ nhiệm vụ trở về mà.”

Phớt lờ ý kiến của Klaus, vị thủ trưởng rót một ít nước khoáng vào chiếc bình đun nóng. Klaus cảm thấy như bị xúc phạm và lườm mắt về phía thủ trưởng, nhưng ông ta không hề để tâm đến chuyện đó và bắt đầu nghiền nhỏ những hạt cà phê.

Klaus thở hắt một hơi, và từ bỏ việc kháng cự, ngồi xuống chiếc sô pha gần mình. Từ đầu đến cuối khi pha cà phê, vị thủ trưởng vẫn luôn giữ im lặng. Sau khi hoàn thành, và mang đến chiếc bàn Klaus đang ngồi hai tách cà phê, ông ấy ngồi đối diện anh.

“Đầu tiên, ta cần kiểm chứng một vài điều.” Vị thủ trưởng mở lời. “Cậu đã thật sự giải thể Tomoshibi rồi phải không?”

“Những cô bé ấy hiện tại đã có thể đường đường chính chính tốt nghiệp. Tiếp thu những bài học từ những giảng viên đúng nghĩa và phát triển họ, không như tôi.” Klaus hài lòng nhấp một ngụm cà phê.

Vị của nó như nước lã vậy, nhưng nét mặt anh vẫn không thay đổi.

“Thật xấu hổ.” Thủ trưởng gãi đầu. “Thật ra ta muốn cậu duy trì tổ đội ấy. Không có cách nào để cậu căn nhắc lại việc đó sao?”

“Không bao giờ.”

“Với nhiệm vụ lần này, ta chắc chắn. Những thông tin mật của chúng ta đã bị rò rỉ sang Đế Chế. Bằng những đứa trẻ cá biệt của Tomoshibi mà chúng không hề hay biết, chúng ta có thể tận dụng nó như một con át chủ bài.”

— Ông có thể nghĩ được như vậy bởi ông chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra cả, Klaus phản pháo trong lòng.

Anh đã công nhận tài năng của họ, nhưng anh đồng thời không thể phủ nhận nỗi lo lắng đi kèm. Đặc biệt vào những lúc thư thái họ thường tạo ra những sai lầm chí tử.

“Tôi sẽ không ép những cô bé ấy phải đặt cược mạng sống của họ vào những nhiệm vụ ấy nữa.”

“Nhưng, tình trạng của đất nước đang…”

“Tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho những sai lầm của những kẻ bề trên đối với họ.”

Tất cả chỉ là sự vô trách nhiệm. Lần này, phía trên đã không hề nhận ra dù chỉ một chút về hành động phản bội của Guido, và ép buộc những cô gái ấy thực hiện nhiệm vụ. Trên quan điểm của người ngoài, việc đó hết sức thảm hại. Theo thông lệ, họ chỉ có thể phái người thực hiện một nhiệm vụ sau khi người đó đã hoàn thành khóa đào tạo tại viện. Chứng kiến thái độ của Klaus, vị thủ trưởng nheo mắt. Một cảm giác như kim châm bao trùm cơ thể Klaus. Phẫn nộ… hay dường như, là sát ý.

“...Hãy thoải mái sử dụng nguồn lực của quốc gia này. Ta sẽ không ngăn cấm cậu.”

“Tôi vẫn chưa nói gì cả.”

“Chúng ta đều là điệp viên. Ta có thể đoán được những gì cậu nghĩ.”

“...Ví dụ như, sử dụng một điệp viên xuất chúng để đe dọa cậu?” Vị thủ trưởng ngã người về phía trước, và nhìn Klaus bằng ánh mắt sắc lạnh.

Đó là chiêu trò khiêu khích thường thấy ở người đàn ông này nhằm kiểm soát mọi điệp viên trực thuộc.

“— Ngài thử xem.”

Nhưng, Klaus đã không cắn câu. Cho dù đồng mình trong nước trở thành kẻ thù, quyết định của anh là bất di bất dịch. Do đó, Klaus đã đồng thời thẳng lưng, và đáp lại ánh mắt ông ta. Người đã phá vỡ thế trừng mắt ấy là thủ trưởng.

“.... Mất đi Homura rồi, ta không thể mất đi cả lòng trung thành của cậu.”

Ông ấy mỉm cười, nhấp một ngụm cà mình vừa pha ngon hơn bao giờ hết.

“Đành vậy thôi, đó là cách tốt nhất để bảo vệ những cô bé đất phải không?”

“Họ đã giúp tôi rất nhiều đấy.” Klaus cũng nhấp một ngụm cà phê. “Đừng lo. Việc Tomoshibi tan rã sẽ không ảnh hưởng gì cả. Cứ giao tất cả nhiệm vụ chống Đế Chế cho tôi.”

Nghe được những lời đó, vị thủ trưởng nhún vai, ánh nhìn nhen nhóm nỗi lo lắng.

“Lý do ta muốn Tomoshibi được duy trì không phải chỉ để chống lại Đế Chế.”

“Ý ngài là gì?”

Vị thủ trưởng trầm ngâm nhìn chiếc cốc trên tay với vẻ hoài niệm.

“Thủ lĩnh của Homura thường nói ‘Anh quá phụ thuộc vào Homura rồi đấy’ với ta.”

“Cô ấy chỉ thể hiện tình yêu đối với gia đình mình thôi.”

“Đó là nỗi lo của cô ấy. Nếu không còn Homura ta sẽ bị bỏ lại một mình.”

Klaus nhớ lại hình ảnh của vị thủ lĩnh trước kia. Người đã chấp nhận anh khi anh được Guido đón về là một người phụ nữ nhân hậu có danh xưng [Kouro [note22402] ]. Hơn cả những kĩ thuật của điệp viên, đạo đức mới là thứ anh học được nhiều nhất từ cô ấy.

“....Cứ như mấy lời phàn nàn của một mẹ dành cho đứa trẻ của mình vậy.”

“Có lẽ nó thật sự là vậy chăng?”

“........”

Klaus vẫn không nói lời nào. Một lời đồng thuận trong yên lặng. Dù không thể biết được người phụ nữ ấy có những cảm xúc gì đối với mình, Klaus ít nhiều cũng đối với cô như một người phụ nữ. Có lúc nghiêm khắc nhưng cũng đôi khi dịu dàng. Anh vẫn có thể nhớ rõ khoảng thời gian mà anh có thể cảm thấy an nhiên khi ở bên cô.

Nhưng — cô ấy đã mất. Và không chỉ cô. Những người đồng đội khác của anh, những người anh người chị —

“Ta nghĩ tốt hơn cậu nên dành thời gian nghỉ ngơi thì hơn.” Vị thủ trưởng nhẹ nhàng khuyên bảo Klaus.

“....Tôi chưa thể dừng lại.”

“Không, cậu phải chấp nhận mệnh lệnh này.”

Vị thủ trưởng uống hết lượng cà phê còn lại, đứng dậy khỏi ghế và đặt một tay lên vai Klaus. Lực tay của ông ấy khiến thân hình kia như thể một trò lừa gạt.

“Ta sẽ cho cậu một tháng nghỉ ngơi. Sự mệt mỏi hiện lên hết trên mặt cậu rồi kìa.”

“Dĩ nhiên. Tôi đã mất đi gia đình của mình mà.”

“Không,” vị thủ trưởng bác bỏ. “Tính cả chuyện đi thì hiện tại còn tệ hơn nhiều.”

“.......”

Không nói lời nào, Klaus chỉ cất bước rời khỏi phòng. Lúc anh đặt chân ra khỏi Văn Phòng Chiến Lược, buổi đêm đã thế chỗ ánh dương. Mặt trời đã khuất dạng, còn sự hiện hữu của mặt trăng lại bị những đám mây che giấu. Chiếc cối xoay gió thôi đi những làn khói vào không trung khiến bầu trời tối đen càng thêm tĩnh mịch. Chưa kể đến những bé gái, những cậu nhóc trong khu phố cũng chẳng ra ngoài. Trong vô thức anh đã nghĩ rằng nơi đây có phần nào đấy giống với những đô thị ở đế chế. Dù vậy, Klaus vẫn hiểu rõ sự khác biệt về sức mạnh, điều đó khiến anh phải thở dài.

Một mình rảo bước, anh ngước nhìn bầu trời bị mây bao phủ.

“.......”

Trong tâm trí anh, thời khắc giã từ Guido cứ luẩn quẩn.

****************

Sau khi đã đoạt lại thứ vũ khí sinh học, và các cô gái đã có thể an toàn trốn thoát, chỉ còn lại một việc duy nhất. Anh phải thực hiện việc đó, ngay lập tức. Tại sao Guido lại phản bội Homura, và tiêu diệt toàn bộ trừ Klaus. Theo như Klaus nhớ, ông ta không thể nào có bất kỳ mối căm thù nào với Homura. Giống như Klaus vậy, ông ấy yêu thương tổ đội này, đối xử với họ như gia đình của chính mình. Vậy thì — tại sao?

La liệt trên mặt đất, tấm lưng phủ đầy máu, Guido đã không thể chiến đấu được nữa. Klaus bước đến bên ông, quỳ xuống. Nhưng, ngay trước khi anh mở lời, Guido đã thốt lên một giọng nói yếu ớt.

“Khá lắm, tên đệ tử ngốc của ta….”

“Thầy….”

Chính anh cũng cảm thấy lời nói ân hận của mình thật vô nghĩa. Suy cho cùng, Klaus chính là thủ phạm đã gây ra những vết thương ấy.

“Ta đã rất ngạc nhiên.” Guido dịu dàng mỉm cười. “Ai mà ngờ chính những đệ tử của đệ tử lại có thể đánh bại mình.”

“Đó là kết quả của những bài học hoàn hảo của tôi.”

“Không cần phải phô trương.”

Klaus muốn phản bác như lại bỏ cuộc. Guido đã nghe mọi sự việc diễn ra tại Cung Điện Kagerou. Ông ấy hẳn đã biết quá rõ về những gì Klaus làm.

“Ta hiểu rất rõ rằng ngươi không thể nào diễn giải bằng lời. Có điều, đúng là ngươi đã rất vất vả nhỉ?”

“Người vất vả ở đây là những cô gái ấy… Tuy nhiên, giờ họ đã đánh bại ông, đây sẽ là lời từ biệt của tôi và họ.”

“Vậy các ngươi sẽ giải thể sao. Ngươi sẽ cô đơn lắm đấy?”

“Không, chưa chắc.” Klaus thẳng thừng tuyên bố. “Ông phải đi với tôi, thưa Thầy.”

“Huh?” Guido không thể tin vào tai mình, khuôn miệng ông mở to.

Klaus đưa tay lên cổ Guido, kiểm tra mạch đập của ông ta.

“Nếu chúng tôi chữa trị kịp thời, ông có thể được cứu sống, thưa Thầy.”

“Ngươi nghiêm túc sao?”

“Tất nhiên. Hai người chúng ta sẽ một lần nữa tạo nên Homura.”

Klaus cởi bỏ chiếc áo vest, lấy ra những chiếc kim châm. Sau đó, anh dùng một con dao để cắt chiếc áo ra để thay cho băng gạt.

“Ngươi quá ngây thơ rồi đấy…”

Guido không thể tin vào cảnh tượng trước mắt mình.

“Tên ngốc… Klaus, ngươi sẽ giải thích với cấp trên thế nào về chuyện này…?”

“Tôi đã thành công giành lại vũ khí sinh học. Họ không thể phàn nàn được.”

“Dù vậy….”

“Ông là gia đình cuối cùng của tôi.”

Dù anh có bị mắng nhiếc vì điều này chăng nữa. Ai phải gánh tôi cũng không quan trọng, thứ nên được để tâm đến là tương lai sau này. Nhưng dĩ nhiên vẫn có một điều kiện cần phải hoàn thành —

“Vậy nên, hãy cho tôi biết. Tại sao ông lại phản bội chúng tôi? Mọi thứ phụ thuộc vào nó.”

Klaus nung nóng cây kim bằng một chiếc bật lửa và trừng mắt nhìn Guido. Đâm vào cổ họng ông ta hay dùng nó để khâu vết thương, tất cả đều phụ thuộc vào câu trả lời của Guido.

“[Hebi [note22403] ]” Một từ ngữ được thốt lên từ miệng Guido. “Một tổ đội điệp viên mới thành lập của Đế Chế. Họ là một đôi đáng gờm. Khoảnh khắc thấy họ, cổ họng ta như muốn nôn mửa…”

“...Tôi chưa bao giờ nghe đến họ…”

“Và ta —”

“Im lặng.”

Klaus ngắt lời Guido. Anh đã hiểu được lý do của Guido, bây giờ anh cần phải cứu mạng ông ấy, anh quay người để lấy các dụng cụ cần thiết.

“Em sẽ tiến hành sơ cứu cho thầy. Em hiểu thầy có lý do để làm vậy, hãy kể lại chuyện đó khi chúng ta —”

— Quay về Cung Điện Kagerou, anh muốn nói ra điều đó nhưng đã không thể.

Khi anh quay lại với Guido, một viên đạn lọt vào tầm mắt. Anh không thể cảm nhận được sát khí hay âm thanh nào. Vì không quá giỏi khâu vết thương do đó Klaus phải tập trung vào việc sơ cứu. Và thứ đó đã khiến anh mất tập trung. Anh đã không thể phản ứng kịp đường đạn, nhắm thẳng vào giữa trán anh. Một đòn tấn công bất ngờ nhắm vào đúng khoảnh khắc sơ hở này.

— Chết.

Ngay lúc anh lấy lại nhận thức, máu đã văng tung tóe. Cơ thể anh dính đầy thứ chất lỏng màu đỏ.

“Thầy….?”

Cơ thể Guido đổ gục vào người Klaus. Khi nhận ra mình đã được Guido bảo vệ, anh hiểu được rằng chỗ máu ấy không phải của chính anh. Viên đạn đã đâm thẳng vào ngực Guido. Cơ thể Guido mất dần sức lực, và gục xuống, một cảnh tượng khác lọt vào tầm mắt Klaus. Trên sân thượng một tòa nhà ở đằng xa, anh bắt được hình bóng của một người đang cầm khẩu súng trường. Người đó quay đi, và biến mất giữa màn đêm.

Klaus ngay lập tức từ bỏ việc truy đuổi để tập trung vào vết thương của Guido. Anh không muốn sự sống trước mắt anh biến mất.

“— —” Guido thì thầm.

Để lại những lời nói đó, khuôn miệng của người đàn ông ấy sẽ không bao giờ cất tiếng được nữa.

****************

Trở về Cung Điện Kagerou, nơi không còn ai chào đón anh nữa. Chỉ có những âm thanh của cánh cửa được mở ra rồi lại đóng chặt vang vọng khắp tòa kiến trúc. Điều duy nhất hiện lên trong đầu anh là tổ đội bí ẩn [Hebi]. Anh không có ý định nghỉ ngơi suốt một tháng. Anh phải tiến hành trả thù bọn họ. Anh phải tìm hiểu mọi thứ về họ.

Dù vậy, ngay khi anh bước hết chiếc cầu thang để quay trở về phòng, đôi chân anh khựng lại. Đúng như thủ trưởng đã nói, anh đã kiệt quệ. Anh cần phải nghỉ ngờ, dù bản thân Klaus không muốn đi nữa.

Tiến đến tiền sảnh, đặt mông xuống chiếc ghế sô pha. Bên dưới chiếc đồng hồ quả lắc là chỗ ngồi có thể quan sát toàn bộ căn phòng. Đã lâu rồi anh chưa ngồi ở nơi này. Khoảng thời gian Homura vẫn còn là chủ nhân Cung Điện Kagerou, đây là chỗ ngồi của Klaus. Anh yêu thích việc được ngủ trên nó. Sau khi đã an toàn trở về từ một nhiệm vụ nguy hiểm, anh sẽ thư giãn bằng cách ngồi ở đây. Anh ngẩng đầu, Sếp sẽ luôn chuẩn bị một ít hồng trà, những người khác sẽ ăn bánh bông lan, và Guido đảm nhiệm việc mua bánh phô mai. Những đồng đội đã chia ngọt sẻ bùi, đã cùng nhau ăn mừng sau những nhiệm vụ thành công.

Sao khi anh đã mất đi Homura, Tomoshibi đã được thành lập, nơi này chỉ còn là nơi phải đi qua để rời khỏi tòa nhà. Có lẽ anh nên dành nhiều thời gian với họ hơn nữa. Khi anh dự tính đến tiền sảnh để tìm uống hồng trà vào giữa đêm, Klaus sẽ luôn luôn bắt gặp cảnh họp bàn của các cô gái. Để có thể đánh bại anh, họ sẽ chiến đấu, sẽ giận dữ, và cải thiện những kế hoạch tiếp theo. Mặc dù có hơi nghi ngờ về những gì họ có thể làm được, và khi biết rằng họ không hề để ý đến sự hiện diện của mình, anh lại thêm trông đợi vào kế hoạch sau đó của họ.

Gạt những ngày tháng bên cạnh Homura sang một bên, mỗi ngày ở cùng Tomoshibi cũng không đến nổi nào. Nhưng, giờ anh lại cô đơn. Một lần nữa, anh đã đánh mất những khoảng thời gian ấy.

“Thật… trống rỗng….”

Ngồi một mình giữa sảnh, anh không thể giữ được nụ cười trên môi. Thứ cảm xúc này là gì chứ, cứ như thể lồng ngực anh bị xé toạc?

Kế hoạch của anh đã rất hoàn hảo. Anh đã không làm vấy bẩn danh hiệu ‘Điệp viên mạnh nhất thế giới’ được Guido trao cho. Nhiệm vụ đã được hoàn thành, và không có bất kỳ ai phải bỏ mạng, anh đã xử lý tên phản nghịch của Homura. Họ đã thành công dù mang trên mình những thiếu sót. Đây có phải là kết cục hoàn hảo nhất không? Tại sao anh không cảm thấy hài lòng —

“Đây —” Klaus lớn giọng. “Là kết cục mình muốn sao?”

Nếu vậy, hai tháng qua có ý nghĩa gì. Giữa lúc than thở, anh nhận ra. Tay phải anh không hề cử động. Anh đã bị trói sao? Dây cước? Từ khi nào?

Đã quá trễ để anh nhận ra sự bất thường để có thể phản công. Từ đằng sau chiếc ghế sô pha, vô số sợi dây xuất hiện. Cổ, chân, cả cơ thể và vùng trán anh, những sợi dây quay vòng cơ thể anh, khóa chặt mọi cử động. Khoảnh khắc anh chuẩn bị tự giải thoát bản thân, họng súng đã chĩa về phía anh. Anh đang bị bao vây bởi những khẩu súng, sau đó các cô gái liền xuất hiện từ sau những món đồ nội thất —

Một cô gái với mái tóc trắng và cô gái còn lại mang mái tóc đen tuyền chĩa những khẩu súng về phía anh từ hai bên trái phải, trong khi cô gái tóc đỏ nhắm thẳng vào tim anh. Một cô gái có mái tóc hồng xám trông rất vui vẻ, và cô gái tóc bạc ánh xanh quan sát từng li cử động của Klaus. Anh không thấy cô gái tóc vàng Elna, dường như em ấy vẫn đang nấp sau chiếc sô pha.

“Cuối cùng, bọn em đã tóm được anh!”

Cuối cùng, cô gái tóc bạc — Lily xuất hiện và không thật sự làm gì cả, nhưng cô ấy vẫn tỏ vẻ tự đắc khi lộ diện trước mắt Klaus.

“Các cô… đáng ra phải về viện đào tạo rồi chứ…”

“Chỉ là diễn mà thôi.” Cô bé thản nhiên tiết lộ.

Tâm tình của họ đã thay đổi sao? Trong vài ngày qua, họ đã sắp xếp đồ đạc để quay lại viện đào tạo theo lời Klaus. Họ thậm chí còn tổ chức cả tiệc giải thể.

“Fufu, bọn em cuối cùng cũng trói được anh rồi. Giờ anh phải nghe theo yêu cầu của mọi người!”

“Yêu cầu?”

“Chẳng phải quá rõ ràng sao? Tất nhiên là bọn em muốn duy trì hoạt động của Tomoshibi rồi.” Lily tuyên bố.

Klaus muốn thể hiện sự khó hiểu trong mình nhưng những sợi dây không cho phép anh làm thế.

“Tại sao…? Điều đó hoàn toàn ngược lại với những gì cô muốn vào lần đầu gặp mặt…”

“Vâng, Lily-chan vào lúc đó đã quay ngoắt 180 độ.” Cô bé giơ hai ngón tay tạo hình chữ ‘V’ trước mặt.

Sau đó, đưa hai ngón trỏ của mình ra, cô bắt đầu giải thích.

“Anh thấy đấy, chúng em đã bàn bạc với nhau rồi~ Thay vì tốt nghiệp ở viện đào tạo, bị chia cắt và gia nhập vào một tổ đội nào khác thì thà ở lại với những đồng đội đã từng vào sinh ra tử chẳng phải sẽ tốt hơn sao.”

“Đúng là vậy, nhưng…”

Klaus đã bị thái độ ép uổng của Lily đàn áp, và đáp lại bằng cái gật đầu. Không phải vì anh không hiểu những lập luận của Lily mà là bởi những điều cô bé nói lại có những phần thật vô nghĩa.

“.... Vậy vì lý gì mà các cô lại không thể nói chuyện với tôi một cách bình thường mà phải trói lại rồi chĩa súng vào tôi chứ?”

“Đó là bài học của chúng ta mà.”

“Lớp học đã kết thúc rồi.”

“Vậy thì đây là trả thù.”

“Cô nhỏ mọn quá đấy.”

Tuy điều đó có thể xem là một điểm tốt trong giới điệp viên, như cô bé này thì đúng là thật quá đáng. Ngay lúc đó, Lily tự tin nở một nụ cười và tiếp tục.

“Hehe, không cần phải chưng ra vẻ mặt ấy. Hiện tại, bọn em còn đang nắm giữ một con tin.”

“Con tin?”

“Nhìn dưới chân anh đi.”

Cô gái tóc trắng nới lỏng một sợi dây trong phút chốc, để Klaus có thể nhìn xuống phía dưới chiếc sô pha. Ở đó, là tấm canvas đáng lẽ ra phải an toàn ở trong phòng anh. Nếu Klaus di chuyển dù chỉ một chút, khả năng cao anh sẽ dẫm phải nó.

“Đó là bức tranh anh đã dày công thực hiện bấy lâu nay đấy thưa Thầy. Sẽ đáng tiếc đến mức nào nên nó bị phá hủy vào lúc này chứ.”

“Cái phương pháp quái gở gì đây chứ.”

“Bọn em đã mạnh mẽ hơn rồi phải không? Và đó là nhờ một người.” Lily với tay đến gần anh. “Làm ơn, hãy giảng dạy bọn em nhiều hơn nữa. Giúp bọn em, những kẻ bất tài vô dụng có thể trổ bông thật rực rỡ.”

Tiếp lời Lily, những cô gái khác cất tiếng.

“Bài học của anh đã cho kết quả tốt mà.”

“Người vĩ đại là em đây hoàn toàn đồng tình!”

“Nhờ có Thầy mà Elna đã có thể đến gần hơn với giấc mơ của cô ấy.”

“Có một người từng thuộc tổ đội Homura đã là điều tuyệt vời đối với em rồi.”

— Và cứ như vậy. Từng người đã nói lên niềm tin mãnh liệt mà họ dành cho Klaus. Qua đó, Klaus đã nhớ lại những lời nói trước khi từ giã cõi đời của Guido.

[Nhất định, cậu phải bảo vệ họ.]

Sau những lời nói đó, là hơi thở cuối cùng trút ra từ miệng Guido. Klaus đã chấp nhận yêu cầu đó và quyết định tách các cô gái khỏi những nhiệm vụ thế này xa hết mức có thể. Anh hi vọng trả họ về viện đào tạo là có thể bảo vệ được họ. Dù vậy, ngay lúc này, anh nhận ra mình đã sai. Anh có thể dạy cho họ vô số những kĩ năng và kĩ thuật đang ngủ say bên trong anh. Anh có thể quan sát quá trình phát triển của họ. Dù không thể trực tiếp giảng dậy, anh vẫn có thể là người thầy của họ. Anh nên đưa ra quyết định như thế nào bây giờ —

“Giờ thì, thưa Thầy! Anh sẽ đầu hàng chứ?” Lily trở nên kiêu căng. “Tuyên bố duy trì Tomoshibi, thừa nhận thất bại của mình, và chịu đựng những mối phiền toái mà chúng em đã phải —”

“Nhân tiện —” Klaus cất tiếng. “Các cô tính chơi đùa đến chừng nào nữa hả?”

Anh đập tan vòng vây đã kìm cặp mình chỉ bằng tay không.Tận dụng khoảnh khắc các cô gái lơ là cảnh giác nhất, anh đã tháo bỏ sợi dây. Đội hình của các cô gái bị phá vỡ vì những sợi dây đã kéo họ xuống đất. Còn những khẩu súng — mặc dù không có lấy một viên đạn bên trong — đã trở nên vô dụng, tất cả bị những sợi dây trói chặt. Dù không phải là cách thức ưa thích của mình, Klaus vẫn phải thực hiện nó.

Và thế là, các cô gái đã vô cùng kinh ngạc. Họ đã không kịp nhận ra. Dẫm lên tấm canvas, anh đã ngăn chặn mọi hành động của họ. Họ vẫn còn non nớt. Nhưng, họ đã có thể làm đến mức này rồi.

“T-Thầy, anh đã dẫm lên bức tranh quí giá của mình sao!?”

“Tôi vừa thôi bị trói buộc bởi quá khứ rồi.” Anh nói.

Tất nhiên mối thù của anh sẽ không thể dễ dàng bị xóa bỏ. Nhưng anh đã tìm ra một con đường khác. Sau khi trả thù, anh sẽ chỉ cảm thấy buồn bã khi chứng kiến căn nhà trống không mà thôi.

“Các cô vẫn không thể nào là đối thủ của tôi.” Klaus thẳng thừng nói.

Họ không xứng để làm đối thủ của anh. Anh nghĩ họ sẽ không bao giờ có thể làm được. Nhưng, nếu cần anh sẽ so sánh họ với —

Cuộc sống mang đầy những điều bất ngờ. Qua việc trả thù cho đồng đội, anh đã tìm thấy cho mình những người bạn mới. Klaus nhặt lấy bức tranh nhàu nát, và xé đi phần mực đã khô. Tìm thấy một khoảng trống trên tường, anh đặt phần đã bị xé ấy lên, vẽ vào một đường màu đỏ, thanh thoát nhưng cũng thật mạnh mẽ. Và như vậy, nó đã được hoàn thành, anh so sánh hai bức tranh.

Một bên tràn ngập màu đỏ thẫm với cái tên [Gia Đình] — bức tranh của một ngọn lửa rực cháy [note22405] .

Bức còn lại, mới được vẽ nên — là bức họa trông có phần yếu ớt như một ngọn đuốc [note22404] .

“Tuyệt vời —” Klaus mỉm cười.

Anh vừa nảy ra tiêu đề cho bức tranh này. Căn phòng mà anh đã từng dành thời gian ở bên gia đình đã được trang trí bởi bức tranh mà anh đã tạo nên cùng những người đồng đội mới.

___________________________

Phần lời bạt có thông báo nên đừng bỏ qua nhé.