“Này. Ryu! Hoa anh đào nở đẹp quá.”
Người bạn thuở nhỏ của tôi, Miyu, gọi tôi với biệt danh quen thuộc.
Trong một ngày đầu tháng tư, những bông hoa anh đào đã nở rộ.
Chúng tôi đang đi bộ cùng nhau từ căn hộ đã thuê gần trường đại học.
Sau cùng, hôm nay là ngày lễ nhập học của trường chúng tôi, đại học Tsukuha.
Đại học Tsukuha là trường đại học quốc gia cách quận Akihabara ở Tokyo 45 phút đi tàu hoặc 15 phút đi xe buýt.
Tình cờ, nơi trường tôi đang toạ lạc, Thành Phố Tsukunami, đôi khi còn được gọi là đô thị của những viện nghiên cứu.
Trên thực tế thì trong thành phố cũng có rất nhiều cơ sở nghiên cứu, nhưng nó khá lạc hậu.
Tôi, Takato Ryuji, là sinh viên năm nhất của Khoa phần mền và Khoa học máy tính.
Điểm số thuộc dạng xoàng, chiều cao, vóc dáng lẫn ngoại hình thì thuộc tầm trung.
Sở thích của tôi là anime, manga, games, light novels và lập trình.
Hay còn được người ta gọi là otaku.
Hàng xóm của tôi, Asakura Miyu, cũng là sinh viên năm nhất khoa Lập Trình và Khoa Học máy tính.
Miyu có điểm số xuất xắc và rất năng động. Trông cô nhỏ nhắn và có mái tóc bồng bền dài ngang lưng.
Đôi mắt to và rạng ngời. Dáng người mảnh mai, nhưng dáng vẻ lại được tôn hết ra.
Nói cách khác, cô nàng rất dễ thương.
Khoa Lập trình và Khoa học máy tính là một khoa dạy về máy tính.
Nó không chỉ là lập trình, mà còn là về cơ chế và nguyên lý cách máy tính hoạt động.
“Gác mấy bông hoa anh đào qua một bên nào, Miyu nhìn không đẹp chút nào trong âu phục đó đâu.”
Tôi nói với giọng điệu nhẹ nhàng, đây là lần đầu tiên tôi thấy Miyu mặt bộ đồ đó.
Nói that, tôi có ấn tượng khi thấy cô ấy mặt bộ đồ người lớn nhưng trong vóc dáng của trẻ con.
“Cài này chả phải cách nói vòng vo chỉ tớ trông giống một đứa trẻ ư??”
Miyu hơi ủ rủ, nhưng giọng điệu cô lại mạng sự hạnh phúc.
“Vâng, chắc vậy. Cảm giác như cậu chỉ đơn thuần khoác lên bộ đồ đó thôi.”
“Tớ biết là mình không hợp mặc bộ đồ này mà…”
“Tớ đùa thôi, trông hợp với cậu lắm.”
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Miyu.
“D-Dừng lại đi, có người nhìn chúng ta đó.”
“Oops, xin lỗi nhé.”
Tôi lỡ xoa đầu cô theo thói quen.
Ngay sau đó, có một cơn gió thổi qua.
Những bông hoa anh đào bị gió thổi bay về phía chúng tôi.
“Uwah!, hoa anh đào rụng như tuyết rơi!”
Khung cảnh rất chi là hoàn hảo cho buổi lễ nhập học.
Những bông hoa anh đào có vẻ như đang chúc phúc cho tôi.
Những lời thơ đó thoáng qua tâm chí tôi trong chốc lát.
“Chúng giống như đang chúc phúc cho bọn mình vậy.”
“Câu này rất lãng mạng khi nói đó”
“Ồ, đừng có trêu tớ.”
Tôi không kể cho cô nàng biết tại sao tôi lại nghĩ đến lời thơ đó.
“Nhưng, cậu có thể hoà đồng được với các bạn nam cùng khóa chúng ta không?”
Tôi rất lo lắng cho cô ấy.
Ngoài tôi và một vài người khác ra thì Miyu không thể hoà đồng với cái cậu trai cùng tuổi được.
Tất cả là do đã có một sự cố xảy ra vào thời cấp ba.
Nó vẫn làm tôi bực mình mỗi khi nhớ về nó.
“Ưm, tớ sẽ dõi theo cậu. okay? Từng chút một chúng ta sẽ lo liệu chuyện đó.”
Nhưng Miyu luôn làm cho tôi thấy cô vẫn cố gắng hết sức dù bị chấn thương.
Vì vậy, tôi đã động viên cô bằng những từ ngữ chân thành.
“…Ừ!”
Với cái gật đầu mạnh mẽ của Miyu, chúng tôi bước vào giảng đường chính.
Đây là sự khởi đầu.
Sự khởi đầu cho cuộc sống đại học thú vị của tôi, cô ấy, và những người bạn xung quanh chúng tôi.