Vẫn biết điều tôi sắp nói ra sau đây với anh Tod không hẳn là nói dối nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn cảm thấy tội lỗi vô cùng khi hiện ra trong phòng khách nhà mẹ anh. Căn nhà thật yên ắng và lạ lẫm khi không có anh Nash và cô Harmony ở đây. Tôi nhớ tiếng loạch xoạch của cái máy rửa bát, mùi thơm ngào ngạt của những chiếc bánh sô-cô-la, tiếng trò chơi điện tử vọng ra từ trong phòng anh Nash ở cuối hành lang…

Tôi đi vào trong bếp và trèo lên bệ bếp để lục lọi mấy ngăn tủ trên cùng. Nhưng tôi đã không tìm thấy thứ tôi cần ở đó, cũng như trong phòng tắm hay phòng khách.

Tôi đẩy cửa bước vào phòng cô Harmony, cảm giác giống như đang xâm phạm một thánh địa. Tủ quần áo của cô mở toang, giường ngủ thì lộn xộn như vừa mới ngủ dậy, trong khi sự thật là đã hơn một ngày rồi cô chưa về nhà và cô sẽ vĩnh viễn không thể về nếu tôi không tìm được thứ cần tìm ở nhà cô, để sau đó làm cái việc cần phải làm.

Đồng hồ của lão Avari kêu tích tắc trong đầu tôi, lúc tôi lục lọi ngăn kéo tủ và bàn trang điểm cạnh giường cô. Áp lực càng lúc càng đè nặng lên tôi khi 12 phút trôi qua và tôi vẫn chưa tìm thất thứ mình cần. Chỉ còn 8 phút nữa là đến giờ hẹn với anh Tod. Nếu tôi không có mặt đúng giờ chắc chắn anh ấy sẽ nhắn tin và đi tìm tôi.

Cuối cùng tôi đã tìm được thứ mình cần tìm trong cái hộp giày ở đáy tủ. 11 lọ thủy tinh nhỏ được đánh dấu cẩn thận bằng chữ của cô Harmony cùng rất nhiều ống nhỏ giọt dùng một lần bằng nhựa đựng trong các túi bóng kính và một cuốn sổ tay kín đặc chữ. Không phải câu nào tôi đọc cũng hiểu nhưng phần liều lượng được cô ghi chú rất rõ ràng.

Tôi tự hỏi không biết cô làm thế nào để xác định liều lượng cho đúng, nhưng rồi quyết định mình không cần phải biết những cái đó.

Tôi nhét cái lọ vào túi quần, cùng với một ống nhỏ giọt. Sau đó nghĩ thế nào tôi lại lấy thêm một cái nữa cho chắc ăn. Xong xuôi tôi đóng nắp hộp và đặt lại chỗ cũ, rồi đi một vòng quanh nhà kiểm tra lần cuối trước khi biến khỏi nhà cô Harmony và hiện ra trong văn phòng ông Levi.

“Kaylee.” Sếp của anh Tod chớp mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên sau đó nhảy xuống khỏi ghế. Ngực của ông ta chỉ cao ngang với mặt bàn làm việc. Chắc khi ông ấy chết mới chỉ khoảng 8 tuổi là cùng. Cứ mỗi lần nghĩ tới việc sếp anh Tod chỉ là một đứa bé con là tôi sởn hết cả da gà. “Tôi đang họp.” Ông vẫy bàn tay nhỏ xíu đầy tàn nhang về phía cuối phòng và tôi quay lại nhìn thấy hai thần chết khác đang ngồi trên hai cái ghế phía sau lưng tôi.

“Tôi có việc cần nhờ ông.” Đừng nhìn vào con dao rọc giấy của ông ta! Đừng nhìn vào con dao rọc giấy của ông ta! Tôi không chắc là ông Levi đã phát hiện ra vụ linh hồn incubus bị mất tích chưa và tôi cũng không muốn làm gì khiến ông ấy nghi ngờ.

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô vẫn còn đang nợ tôi vụ đó.” Chính ông ấy đã phục hồi lại cuộc đời sau khi chết cho anh Tod, sau khi tôi chết. “Và tôi không nhớ là cô đã hẹn trước?”

“Cô ấy thậm chí còn không phải là thần chết.” Một trong hai người kia nói.

Ông Levi khoanh hai tay lại, che cái lô-gô GAP Trẻ Em trước ngực áo. “Tôi hoàn toàn ý thức được điều đó, David.”

“Rốt cuộc cô ấy là cái gì?” Người còn lại hỏi.

“Không phép tắc. Đó là cô ta.” Ông Levi chống hai tay xuống bàn và trừng mắt nhìn tôi. Nhưng tôi có cảm giác như đang bị mắng bởi một đứa trẻ con. Một đứa trẻ con với linh hồn một ông già và đôi mắt của một xác chết. “Kaylee, hãy ra gặp trợ lý của tôi và đặt lịch hẹn. Tôi nghĩ đầu giờ chiều tôi vẫn rảnh đấy.”“Chuyện này không thể đợi được. Tôi xin ông đấy, ông Levi. Tôi cần sự giúp đỡ của ông.” Tôi nắm chặt lọ thủy tinh trong túi quần và nhìn thẳng vào mắt ông Levi, để ông có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt mình, mặc dù tôi không chắc là ông ấy nhìn thấy được sự chuyển động của các vòng xoáy trong mắt tôi. “Chỉ năm phút thôi. Tôi thề.” Lâu hơn nữa tôi cũng chịu.

Cuối cùng, ông ấy thở ra và nhìn sang hai thần chết sau lưng tôi. “Đợi tôi ngoài hành lang.”

Họ đứng dậy đi ra ngoài, không một lời cự nự. Tôi phát hiện ra anh Tod có lẽ là nhân viên duy nhất dám bật lại lời sếp ở đây, giống như tôi với bà Madeline.

Cánh cửa đóng lại sau lưng tôi, ông Levi chỉ vào một trong mấy chiếc ghế trước mặt và tôi ngồi xuống. “Chuyện này có liên quan đến Tod không?”

“Không. Không phải trực tiếp.” Tôi lắc đầu.

“Tốt, bởi vì cậu ta đã nhận được quá nhiều đặc ân rồi và phần lớn là vì cô, và cậu ta mới chết chưa đầy ba năm.”

Nếu mọi chuyện tiến triểm đúng như dự định của tôi, ông ấy sẽ không bao giờ phải lo tôi gây rắc rối cho anh Tod nữa.

“Tôi có thể giúp gì cho cô, Kaylee?”

Tôi hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. “Tôi muốn nhờ ông nói dối giùm tôi.”

Cái trán đầy tàn nhang của ông Levi nhăn tít lại bên dưới mái tóc màu đỏ tươi. “Có lẽ cô nên bắt đầu lại từ đầu.”

Tôi phải mất gần năm phút để giải thích cho ông ấy hiểu điều tôi cần và lý do tại sao, sau đó thêm hai phút nữa để thuyết phục ông rằng lời nói dối của tôi là cần thiết và ông ấy phải là người nói ra điều đó. Cuối cùng, thêm một phút quý báu nữa để ông ấy tin rằng tôi không hề mất trí và tôi sẽ đi đến cùng với kế hoạch của mình.

Tính tới khi tôi nhận được cái bắt tay đồng ý và sự cảm phục trong ánh mắt lạnh lẽo vô hồn của người trực tiếp cai quản các thần chết, tôi đã muộn 7 phút so với giờ hẹn với anh Tod và anh đã nhắn cho tôi hai cái tin.

Tôi lại còn phải đi mua đồ uống.

Trong khi đợi lấy nước anh đào, tôi nhắn tin cho anh Tod nói mình đang trên đường tới. Sau đó tôi tập điều hòa lại nhịp tim và mạch máu của mình, để làm sao vừa lộ ra được nỗi sợ hãi trong lòng vừa giấu đi được cái cảm giác tội lỗi về điều sắp xảy ra.

Đây là một cuộc chiến tranh, chứ không phải là một trận chiến, Kaylee. Cần phải có người chấp nhận hy sinh.

Khi tôi hiện ra trong phòng anh Tod, anh đang ngồi chồm hỗm trước cái tủ lạnh mini kiêm tủ đầu giường. Vừa nhìn thấy tôi, anh liền đứng dậy với hộp kem còn thừa hôm trước.

“Không, em cảm ơn.” Tôi đặt hai cốc nước anh đào xuống nóc tủ lạnh và lắc đầu. “Em không đến đây để ăn kem.”

Hai mắt anh mở to. “Có thể lưỡi hái của anh không sắc bén bằng các thần chết khác, nhưng anh hiểu em đang nói đến chuyện gì.” Anh cúi xuống hôn tôi, khiến tôi gần như quên cả tên của mình.

“Giá như thời gian có thể ngừng lại để chúng ta có thể ở bên nhau như thế này mãi mãi.” Anh lẩm bẩm, môi trượt dần xuống cằm và cổ tôi. “Nãy giờ em đi đâu mà lâu thế?”

“Em phải chờ mua nước anh đào.” Tôi nhoài người ra sau đưa cho anh một cốc nước. Hôm nay tôi chọn mua loại cỡ nhỏ bởi vì tôi cần anh uống càng nhiều càng tốt.

Anh Tod ngửa cổ uống một hơi dài rồi đặt cái cốc xuống. “Đúng là loại anh yêu thích.”

“Em biết.” Môi tôi lướt nhẹ trên vành tai anh.

“Nhưng anh còn yêu em hơn.”

“Hơn cả thứ nước uống có ga và đường hóa học này sao? Anh quá lời…”

Tôi đẩy anh ngồi xuống giường, rồi trèo lên lòng anh, và hôn anh say đắm. Tôi hôn anh như thể sẽ không bao giờ còn được gặp anh. Như thể đêm nay sẽ là đêm cuối cùng chúng tôi ở bên nhau, và chúng tôi sẽ không còn sống để nhìn thất Mặt Trời sáng mai.

Cuối cùng, khi nụ hôn cuồng nhiệt ấy kết thúc, anh Tod hơi ngả người ra đằng sau để có thể nhìn rõ được mặt tôi. “Không phải là anh phàn nàn hay ý kiến gì đâu, thật đấy, nhưng có chuyện gì không ổn hả em?” Anh với tay lấy cốc nước uống một lần nữa và tôi thầm thở phào nhẹ nhõm vì mọi chuyện đang diễn ra đúng như kế hoạch của tôi.

“Có gì sai khi em muốn dành thời gian riêng với bạn trai của mình?”

Anh vừa hút ống hút vừa nheo mắt nhìn tôi. “Một người bình thường cũng có thể nhận ra là em đang chơi trò chơi ẩn dụ mà lão Avari vẫn hay chơi mỗi khi không muốn thừa nhận một điều gì đó.”

“Em không cần một người bình thường. Em cần anh.”

“Ha ha.” Anh nhấp thêm một ngụm nữa rồi đặt cái cốc xuống. “Kay…?” Anh ấy quá hiểu tôi để mắc lừa trò chơi né tránh này và anh ấy quá yêu tôi để không bắt tôi nói ra sự thật khi có chuyện gì đó không ổn.

“Chỉ là em thấy… sợ. Em đang rất sợ, Tod ạ.” Tôi thú nhận và anh giơ tay vỗ nhẹ lưng tôi. “Chưa bao giờ em cảm thấy sợ hãi như thế này. Kể cả khi còn sống lẫn sau khi chết.” Đó là sự thật. Hay nói đúng hơn đó là điều thật nhất tôi có thể nói với anh lúc này.

“Em là nạn nhân của một vụ giết người. Anh tưởng thời khắc khi em chết đi mới là thời khắc đáng sợ nhất chứ?”

“Em không biết. Lúc đó em thậm chí còn chẳng có thời gian để mà sợ. Tất cả những gì em có thể làm là phản ứng lại. Là chiến đấu lại. Nhưng giờ em chẳng có gì làm ngoài việc nghĩ tới những điều khủng khiếp lão Avari có thể làm với bố em, với mẹ anh và bác Brendon khi lão ấy tóm được họ. Hoặc về việc chúng ta không thể làm gì để ngăn lão ấy lại. Chúng ta đã đi qua Cõi Âm cả chục lần suốt 24 tiếng qua, mà vẫn không tìm được một dấu hiệu nào của mẹ anh và bác em, ngoài mấy cái bông dính máu. Nhưng điều khiến em sợ hơn cả lại là việc lão Avari vẫn chưa tìm ra họ. Sao có thể như vậy được? Nếu họ vẫn còn sống, chắc lão ta đã phải tìm ra họ từ lâu rồi chứ?”

“Cái đó thì chưa chắc.” Đằng sau ánh mắt tĩnh lặng của anh Tod là một nỗi sợ hãi mà tôi hiểu rất rõ. Cũng giống như anh Nash và chị Sophie. “Họ vẫn còn sống, Kay ạ. Và bố em cũng vậy. Chúng ta sẽ đưa họ trở về.”

“Em biết. Em sẽ làm tất cả để cứu họ ra. Nhưng…” Tôi ngồi thẳng dậy trên lòng anh và nhìn thẳng vào mắt anh. “Anh cũng hiểu là chúng ta không thể làm điều đó nếu không có người chịu đứng ra hy sinh, đúng không?”

Anh lắc đầu. “Không. Sẽ không ai phải…”

“Anh Tod. Chúng ta đều đã là người lớn và chúng ta phải học cách đối mặt với sự thật. Thế giới chúng ta đang sống không phải là thế giới cổ tích nơi mọi câu chuyện đều kết thúc có hậu. Cái gì cũng có cái giá của nó và cần phải có một người chịu đứng ra trả giá.”

“Đám người xấu đó sẽ phải trả giá. Lần này đến lượt bọn chúng.”

“Điều gì khiến anh tin là chuyện đó có thể xảy ra? Nếu lão Ira muốn Sabine chết, chị ấy đã chết từ lâu. Và ai mà biết còn bao nhiêu người nữa có thể đã chết khi đang cứu chị ta. Thậm chí là lúc đi tìm chị ta. Nhiều lúc em nghĩ chúng ta còn sống như thế này là vì bọn chúng vẫn chưa muốn giết chúng ta.”

“Chúng ta đâu còn sống.” Anh Tod nhún vai nói. Lần đầu tiên, nụ cười trên môi anh đã không thể làm dịu đi bầu không khí ảm đạm trong phòng bởi vì đó không phải là một nụ cười thực sự. Anh ấy cũng đang sợ hãi và giận dữ giống như tôi, và dù làm gì đi chăng nữa, chúng tôi cũng không thể quên được sự thật là người thân của mình đang phải chịu đau đớn, khổ sở trong một thế giới khác, song song với thế giới của chúng tôi.

“Anh biết ý em là gì mà.” Tôi nhấp một ngụm nước trong cốc của mình rồi đưa cho anh cốc của anh, cố gắng để lẫn chúng với nhau. Cũng may, tôi đã nhanh trí viết chữ “không đường” lên nắp cốc của mình để đánh dấu.

“Anh cũng biết là em đã sai.” Anh uống thêm một ngụm nữa rồi đặt cái cốc xuống. “Không phải chúng ta còn sống bởi vì chúng chưa muốn giết chúng ta. Chúng ta vẫn còn sống mặc dù chúng liên tục muốn chúng ta chết. Bởi vì chúng đã cố thử nhiều lần nhưng lần nào chúng ta cũng thoát chết trong gang tấc. Bởi vì em, Kaylee ạ.”

“Đó là công sức của cả nhóm, chứ chẳng phải của mình em. Hơn nữa, đâu phải tất cả chúng ta đều thoát chết, và cái đó mới là bởi vì em.”

“Đừng!” Anh Tod cắt ngang lời tôi bằng một nụ hôn. Sau đó anh kéo tôi lại gần và thì thầm vào tai tôi. “Cái chết của Alec không phải là lỗi tại em bởi vì em sẽ không bao giờ làm gì tổn hại tới cậu ấy. Em đã mất tất cả chỉ vì muốn bảo vệ những người thân yêu của mình. Emma. Sophie. Nash. Bố em. Và anh. Anh vẫn có thể ngồi đây như thế này là bởi vì em. Anh như được sống trở lại bởi vì có em ở bên cạnh. Hằng đêm, anh đếm ngược từng phút chờ đến sáng để có thể gặp em. Anh ghét trường học bởi vì nó chiếm một phần thời gian của em với anh. Mẹ anh và Nash là hai người rất quan trọng đối với anh. Anh sẵn sàng làm mọi thứ vì họ. Nhưng em mới là lý do anh tồn tại trên đời, lý do anh vẫn muốn hiện ra gặp mọi người, thay vì chỉ nhìn vào những cái tên trong danh sách thần chết.”

Anh ôm tôi chặt hơn và nước mắt bắt đầu lăn dài trên má tôi trước cả khi tôi nhận ra là mình đang khóc. “Chúng ta sẽ vượt qua được chuyện này. Anh hứa với em, Kaylee.” Anh hơi ngả người ra phía sau để tôi có thể nhìn vào mắt anh và đọc được sự chân thành trong đó. “Chúng ta sẽ cứu được họ. Và chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi. Không gì có thể xen vào giữa hai chúng ta, dù là ở thế giới bên này hay thế giới bên kia.”

Nhưng anh ấy đã nhầm.

Tôi chớp mắt trước khi anh có thể nhìn thấy sự thật trong mắt tôi.

“Em có muốn đi qua bên đó không?” Anh hỏi, và tôi mở mắt ra. “Chúng ta có thể đi bây giờ. Phải đến đêm anh mới phải đi làm, và ca đầu tiên của anh sẽ là lúc…”

“Không. Ý em là có. Em có muốn, nhưng không phải ngay bây giờ. Vài tiếng nữa hẵng đi. Giờ em chỉ muốn… anh. Chúng ta. Và điều này.” Tôi lại vòng tay ôm lấy cổ anh và hôn anh một lần nữa. Đây có thể sẽ là lần cuối cùng tôi được chạm vào anh như thế này…

Anh Tod nâng bổng tôi lên và đặt tôi xuống giường. Các vòng xoáy của nỗi đau đớn, sợ hãi, ham muốn, và giận dữ hòa quyện vào nhau chuyển động dữ dội. Và ở chính giữa, ngay phía ngoài đồng tử của anh là một đường xoắn ốc sâu thăm thẳm của cái gì đó còn mãnh liệt hơn rất nhiều và nó dường như đang muốn nuốt chửng mọi thứ cảm xúc xung quanh. Tôi giật mình nhận ra vòng xoáy ấy chính là tôi. Và cái sắc xanh đang càng lúc càng lấn át các màu sắc khác kia chính là cảm giác anh dành cho tôi.

Tôi chìm đắm trong đôi mắt anh, giữa những vòng xoáy đầy màu sắc của cảm xúc và tôi muốn ở lại trong này thật lâu, bởi vì tất cả những gì tôi đang thấy đều là những cảm xúc rất thật của anh. Đôi mắt ấy đích thị là cửa sổ dẫn vào tâm hồn anh, và các vòng xoáy màu sắc kia chính là … anh Tod. Nhìn thấy chúng tức là nhìn thấy tâm hồn anh ấy. Và tôi biết ngoài tôi ra chưa có ai được “chạm” vào linh hồn anh như thế này. Kể cả ông Levi, người đã lấy đi nó không chỉ một mà tận hai lần.

Anh Tod là của tôi, cũng như tôi là của anh. Mãi mãi.

Tim đột nhiên như muốn ngừng đập bởi một nỗi kinh hoàng mới. Hai tay tôi rơi thõng xuống khỏi vai anh. Nếu Avari phát hiện ra anh Tod quan trọng đến thế nào với tôi, lão ấy sẽ không từ thủ đoạn, bằng mọi giá muốn có được anh ấy. Chắc chắn tên Ira cũng vậy, bởi hắn từng sẵn sàng làm bị thương Sabine chỉ để chọc tức tôi.

Vẫn có nhiều chuyện tôi chưa tính đến. Vẫn còn nhiều chuyện tôi cần phải giải quyết…

“Kay?” Anh Tod ngồi dậy, nhíu mày nhìn tôi. “Có chuyện gì thế em?”

“Không có gì. Em…” Tôi nuốt nước bọt, miệng đột nhiên thấy khô khốc. “Anh lấy giùm em cốc nước được không?”

Trong khi tôi uống cốc nước của mình anh cũng uống nốt chỗ nước trong cốc anh.

“Anh Tod, điều tồi tệ nhất anh đã từng làm vì một lý do chính đáng là gì?”

Anh nhe răng cười và tôi bỗng thấy lòng mình như vơi đi một chút. “Chắc em vẫn chưa quên vụ anh đã hôn bạn gái của em trai anh.”

“Em lại nhớ là cô ta đã hôn anh.”

“Và anh đã hôn lại. Rất đắm đuối. Kết quả là gây ra một vụ scandal lớn ở trường và ở nhà.”

Các ngón tay tôi mơn trớn cánh tay anh, còn anh uống thêm một ngụm nữa rồi đặt hai cái cốc lên nóc tủ lạnh. “Anh có bao giờ ân hận vì đã làm như vậy không?”

“Không. Một giây cũng không. Việc anh hôn lại em có thể là sai trái nhưng anh làm như vậy vì một lý do chính đáng. Và anh không bao giờ muốn em nghi ngờ điều đó. Điều này…” Anh đặt một tay lên trái tim tôi và cảm nhận nhịp đập của nó. “Chúng ta… Chúng ta sinh ra là để dành cho nhau. Số phận đã an bài như vậy, Kaylee ạ. Đừng nói với anh là em không cảm thấy như thế. Bởi vì anh có thể nhìn thấy điều đó trong mắt em.”

“Tất nhiên là em cũng cảm thấy như thế rồi. Anh có nghĩ…? Em biết nói ra nghe có vẻ hơi ngớ ngẩn nhưng mẹ anh từng nói điều đó đã xảy ra với bố mẹ em…” Tôi chớp mắt và hai má đỏ ửng lên. “Anh có nghĩ là chúng ta có thể trở thành tri kỷ của nhau không?”

“Anh nghĩ chúng ta đã là tri kỷ của nhau từ lâu rồi.” Màu xanh trong mắt anh chuyển động nhanh đến nỗi khiến tôi chóng mặt. “Anh vẫn còn nhớ như in giây phút em lấy đi một phần linh hồn của anh. Anh có thể cảm nhận được điều đó.”

Tôi nín thở. “Lúc nào?”

“Lúc anh tìm thấy em nằm trong vũng máu trên giường. Anh biết là em sẽ phải chết. Anh đã sớm chuẩn bị tinh thần cho chuyện đó nhưng khi thời khắc ấy xảy ra, anh lại không thể để em đi. Anh biết mình không thể ngăn nó lại nhưng anh cũng biết nếu em chết, em sẽ phải mang anh theo với em, bởi vì anh không thể sống mà không có em.”

Tim tôi đập nhanh đến nỗi toàn thân tôi như muốn rung chuyển cùng từng nhịp đập của trái tim.

“Đó là lý do tại sao ông Levi vẫn có thể mang anh quay trở lại, Kaylee ạ. Bà Madeline không nói gì với em à?”

Tôi lắc đầu. Tôi không hiểu lắm điều anh ấy định nói, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự thật trong đó, một sự thật không thể chối bỏ.

“Sau khi lấy đi linh hồn của anh, ông ấy đã đem nộp nó cho phòng tái sinh, nhưng họ đã không thể làm gì bởi nó không còn nguyên vẹn. Anh đã gửi lại một phần linh hồn của mình cho em. Ông Levi đang trên đường quay lại để lấy nốt phần linh hồn bị khuyết thì gặp bà Madeline. Sau đó, em ra điều kiện với ông ấy mang anh quay trở lại và ông ấy biết có thể làm được, bởi vì em vẫn đang giữ một phần linh hồn của anh.”

Nước mắt chan chứa trong mắt tôi.

“Vì thế… anh là của em, Kaylee ạ. Từ ánh mắt đến tâm hồn anh đều là của em. Không gì có thể thay đổi được điều đó.”

Tôi quàng tay ôm chặt lấy anh. “Em yêu anh nhiều lắm. Nhiều đến nỗi đôi khi em cảm thấy sợ hãi với chính mình.”

“Anh cũng thế. Anh đã nói với em rằng em là điều đáng sợ nhất anh từng gặp chưa?”

Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiền. “Và đó là… lời khen thật khác người. Em có nên cảm ơn không?”

Anh bật cười. “Ok, cái cách anh diễn đạt nghe không được hay lắm, nhưng đó là sự thật.” Ngón tay cái của anh lướt nhẹ trên môi tôi. “Đây là bờ môi đẹp nhất nhưng cũng đáng sợ nhất mà anh từng thấy. Bời vì nó luôn khiến anh thèm khát và muốn nhiều hơn nữa mỗi khi hôn lên đó. Cái miệng này và cả cái lưỡi bên trong nó… luôn thốt ra những lời khiến anh muốn trở thành một người tốt hơn, có ích hơn. Nhưng ở nó anh cũng từng nghe không ít những lời khiến anh rùng mình sợ hãi. Nhất là khi nó nói về những nguy hiểm mà anh không thể ngăn chặn. Những mối đe dọa không phải lúc nào anh cũng nhìn thấy được. Những kế hoạch có thể khiến em bị thương…”

Nói rồi anh nghiêng người sang hôn tôi một lần nữa, trong khi tôi vẫn đang ngây người vì quá xúc động.

“Cái miệng này khiến anh sợ vô cùng, Kaylee ạ, nhưng mỗi khi nhìn vào nó, chạm vào nó và hôn lên nó, anh lại sực nhớ ra tại sao anh vẫn đang ở đây. Tại sao anh sẽ vẫn ở đây sau 100 năm nữa. Thậm chí là 1.000 năm nữa.”

“Anh Tod, em…”

Anh giơ một ngón tay lên chặn lại, miệng cười rất tươi. “Và còn cái mũi này nữa, dễ thương kinh khủng. Hai cái má này…” Anh hôn lên má bên phải của tôi. “Hai cái má này là lý do khiến anh mỉm cười nhiều hơn dạo gần đây. Và cái trán này…” Lại thêm một nụ hôn nữa và trái tim tôi như muốn nổ tung. “Bên dưới cái trán này là những nỗi lo âu mà anh ước gì em không phải nghĩ tới.”

Ngón tay anh vướt dọc lông mày trái của tôi, từ từ, chậm rãi. “Nhưng không có gì đáng sợ bằng đôi mắt này, bởi chúng có thể nhìn thấu tâm hồn anh. Toàn bộ con người anh.” Anh hôn lên cặp lông mày của tôi. Nước mắt khiến mọi thứ bắt đầu nhòe đi trước mắt tôi. “Và qua đôi mắt này, em cũng cho anh thấy những điều em sẵn sàng làm vì người thân của mình. Những thứ em sẵn sàng tử bỏ, thậm chí là hy sinh, vì người em yêu. Nhiều lúc anh không dám nhìn vào đôi mắt đó bởi vì anh biết em sẽ làm cái việc mà em thấy đúng, kể cả nếu điều đó có nghĩa là phải rời xa anh. Xa tất cả mọi người.”

Anh thở ra chậm rãi và các vòng xoáy trong mắt anh cũng chuyển động chậm lại. “Và anh biết mình không có quyền yêu cầu em đừng làm cái điều em sắp làm sau đây, nhưng chưa bao giờ anh thấy sợ phải nhìn vào mắt em như lúc này, Kaylee ạ. Còn sợ hơn cả lúc anh chết. Sợ hơn cả lúc Nash chết. Sợ hơn cả khi em chết, bởi vì điều em đang định làm… còn lớn hơn thế, đúng không? Chuyện này còn lớn hơn cả một cái chết, hay một mạng người đúng không em?”

“Anh Tod, em không thể…” Tôi khóc nấc lên.

“Có, em có thể.” Anh nâng cằm tôi lên để có thể nhìn vào mắt tôi. Một nỗi lo sợ mới vụt thoáng qua mắt anh. “Em đang nghĩ gì vậy hả Kay?” Anh nhíu mày nhìn sâu hơn nữa. “Làm ơn nói với anh là em chưa làm gì, dù đó là chuyện gì đi chăng nữa.”

“Chưa, em chưa làm. Nhưng em đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ.”

“Chuẩn bị cái gì? Em đã làm gì? Đừng nói với anh là em lại đi thỏa thuận với đám tà ma nhé.”

“Em cần uống nước. Miệng em khô quá.” Đời tôi chưa bao giờ cảm thấy bồn chồn và tội lỗi như thế này. Anh Tod đưa cho tôi cái cốc của tôi và anh cũng uống cạn cốc nước của mình. Khi tôi nghe thấy tiếng đá lạo xạo trong cốc anh, tôi biết đã đến lúc.

“Cảm ơn anh.”

Anh đặt hai cái cốc chỉ còn lại toàn đá lên nóc tủ lạnh. “Em thấy đỡ hơn chưa?”

“Rồi ạ.” Tôi hắng giọng và ngồi khoanh chân lại trên giường, không biết phải bắt đầu như thế nào. Đây có lẽ là đoạn hội thoại khó khăn nhất của cuộc đời tôi.

“Có chuyện gì thế, Kaylee?” Giọng anh Tod đầy căng thẳng, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi và lo lắng.

“Em sẽ nói cho anh nghe một phần của câu chuyện. Nhiều nhất có thể. Nhưng sau một tiếng nữa, anh sẽ không còn nhớ gì về những điều em đã nói.”

“Không á.” Anh cau mày. “Tại sao anh lại không nhớ được?”

Tôi hất hàm chỉ vào hai cái cốc trên nóc tủ lạnh và anh nhìn theo ánh mắt tôi. “Em đã làm gì?” Anh quay lại sững sờ nhìn tôi, sự tổn thương, nỗi sợ hãi và cảm giác bị phản bội xoay tròn trong mắt anh. Tôi run run giơ cái lọ thủy tinh ra cho anh xem.

Anh cầm cái lọ và đọc dòng chữ viết tay của mẹ anh trên đó. Mặt anh tái đi và anh quăng cả cái lọ vào bức tường trước mặt, khiến nó vỡ tan thành nhiều mảnh.

“Em đã pha thuốc vào đồ uống của anh?”

“Em rất xin lỗi anh, anh Tod.” Tôi định nắm lấy tay anh nhưng bị anh giật ra. Và trái tim tôi như vỡ tan thành hàng ngàn mảnh của sự đau đớn và tuyệt vọng. “Em buộc phải làm như thế.”

“Em buộc phải pha thuốc vào đồ uống của anh á?” Anh đứng bật dậy đi đi lại lại trong phòng. “Em có tỉnh táo không thế hả Kay?”

“Đây là cách duy nhất để em có thể nói cho anh biết chuyện sắp xảy ra và anh xứng đáng được biết điều đó, kể cả nếu anh có không nhớ gì về nó.”

“Em nói vậy mà nghe được à? Nếu anh đã không thể nhớ gì về nó thì nói với anh để làm gì?”

“Em đã học được một chút từ mẹ anh về…” Tôi chỉ về phía mấy mảnh vỡ ở chân tường. “… khi bọn em dùng nó để nói chuyện với chị Traci. Anh sẽ không thể nhớ chính xác những gì em sắp nói với anh nhưng trong tiềm thức của anh vẫn lờ mờ hiểu rằng đó là lựa chọn của em. Và em muốn mọi chuyện diễn ra như vậy.”

“Kaylee…?” Giọng anh giờ đã khàn đặc vì nỗi sợ hãi đang treo lơ lửng giữa hai chúng tôi. “Em đã làm gì?”

Tôi vẫn chưa sẵn sàng để trả lời câu hỏi đó vì thế tôi quyết định tiếp tục lần theo dòng suy nghĩ của mình. “Em cũng muốn nói lời tạm biệt với anh. Em không thể cứ thế mà… đi.”

“Không.” Anh ngồi xuống giường cạnh tôi, đầu lắc lia lịa. “Không được. Anh không cần biết em đã làm gì, chúng ta vẫn có thể sửa lại. Em sẽ không đi đâu hết. Anh sẽ không để cho em đi. Bọn anh sẽ không cho em đi đâu hết.”

Tôi nắm lấy tay anh và lần này anh để yên cho tôi nắm. Sau đó anh dùng bàn tay còn lại ôm trọn lấy hay tay tôi, như thể chính anh mới là người đang chuẩn bị báo tin dữ cho tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp. “Trong vài giờ tới, ông Levi sẽ đến gặp mọi người ở nhà em.”

“Ông Levi á?” Anh sững người nhìn tôi. “Ông ấy thì liên quan gì tới chuyện này?”

“Ông ấy sẽ nói với mọi người là em đã ra đi…”

“Không. Không, Kaylee…” Sự đau đớn trong mắt anh khiến tim tôi quặn thắt.

“Ông ấy sẽ nói với mọi người rằng tối nay em đã tới gặp ông ấy ở văn phòng trong khoảng thời gian em đi tìm lọ thuốc kia và mua nước anh đào và nhờ ông ấy lấy đi linh hồn của em.”

“Kaylee, không được. Anh sẽ không cho phép ông ấy làm như vậy. Ông ấy sẽ phải bước qua xác anh nếu muốn động vào em.”

Lồng ngực tôi đau như thể đang bị ai đó bẻ từng cái xương sườn để móc lấy trái tim nát vụn của tôi. “Anh sẽ không hề nhớ những chuyện này, Tod ạ.” Tôi dùng hai tay ôm lấy mặt anh, bắt anh phải nhìn vào mắt mình để hiểu điều tôi đang nói, bởi vì nó rất quan trọng. Nó sẽ quyết định tất cả những gì sẽ xảy ra sau này. “Khi ông ấy thông báo là em đã ra đi và đây là sự lựa chọn của em, anh sẽ tin lời ông ấy. Bởi vì trong tiềm thức của anh, anh vẫn sẽ nhớ là em đã nói chuyện này với anh. Anh sẽ hiểu đây thực sự là điều em muốn, và anh sẽ giúp những người khác chấp nhận sự thật ấy.”

“Không, anh không thể.” Anh rưng rưng nước mắt, nắm chặt lấy tay tôi. “Anh không thể giúp họ hiểu được điều mà bản thân anh còn không hiểu. Tại sao em lại làm như thế hả Kay?”

“Đây là cách duy nhất.” Tôi giơ tay lên lau nước mắt. “Chúng ta đã thử mọi cách nhưng đều không có kết quả. Có thể chúng ta sẽ khiến đám tà ma trở mặt với nhau được thật nếu có thời gian, nhưng thời gian là thứ chúng ta không có. Avari sẽ giết chết bố em trong vài giờ tới, và lão ta sẽ còn làm hại nhiều người vô tội nữa cho tới khi bắt được em. Hoặc cho tới khi không còn cơ hội bắt được em.” Tôi siết chặt tay anh an ủi. “Chuyện này cần phải chấm dứt. Em cần phải kết thúc chuyện này trước khi lại có thêm người khác bị thương.”

“Chắc chắn phải còn cách gì khác. Em đã hứa với anh rồi mà Kay.” Nỗi đau đớn tột cùng trong mắt anh như muốn xé toang lồng ngực tôi, giống như khi mũi dao của tên Beck đâm vào bụng tôi. “Em đã nói là mãi mãi rồi mà.”

“Em biết.” Tôi nhắm mắt lại để giữ bình tĩnh sau đó mở mắt ra nhìn anh. “Em xin lỗi vì dạo gần đây liên tục phải phá vỡ lời hứa với anh. Nhưng đây là điều không thể tránh khỏi. Em trông cậy tất cả vào anh.” Tôi chớp mắt, ngăm dòng nước mắt đang chực chảy ra. “Bố em, anh Nash và Emma… họ sẽ không hiểu được chuyện này. Em cần anh giúp họ. Em cần anh giúp họ hiểu rằng đây là lựa chọn của em, và rằng em làm vậy là muốn bảo vệ họ. Đừng để họ dằn vặt, tự trách bản thân. Hãy làm sao để họ hiểu rằng em đã ra đi và được yên nghỉ. Điều tốt nhất họ có thể làm cho em là thỉnh thoảng nhớ về em và sống thật vui vẻ.”

“Thỉnh thoảng…” Anh Tod lắc đầu. “Chỉ năm phút không nghĩ tới em thôi là anh đã không chịu nổi rồi, Kay ạ. Điều gì khiến em nghĩ rằng cái chết có thể thay đổi được điều đó?”

Lời của anh khiến tôi thấy như được an ủi phần nào khi biết anh sẽ dành một phần đời vĩnh cửu của mình mãi mãi nhớ về tôi.

“Hơn nữa, bố em vẫn còn đang mắc kẹt ở bên kia. Em nghĩ lão Avari sẽ tự dưng trả bố em về nhà sau khi phát hiện ra em đã mất tích? Lão ta sẽ tra tấn và hành hạ bố em. Loại tà ma như lão ta đâu cần lý do.”

“Em sẽ không bỏ mặc bố ở bên đó. Cả cô Harmony và bác Brendon. Em sẽ cứu tất cả ra. Đó là một phần của kế hoạch. Và em hứa em sẽ không đi đâu hết cho tới khi bố em, mẹ anh và bác Brendon đã an toàn trở về nhà.” Đây mới là phần khó khăn và tôi vẫn chưa biết phải làm như thế nào.

“Bằng cách nào? Không lẽ em có một siêu năng lực nào đó mà anh không biết?” Giọng anh đầy giận dữ và một phần trong tôi thấy mừng vì điều đó. Tôi thà đối phó với nỗi giận dữ còn hơn là sự đau đớn. “Họ sẽ không muốn em làm như thế đâu.”

“Đây không phải là chuyện họ muốn gì cho em. Mà là em muốn gì cho họ. Em đã quyết định rồi và em sẽ không thay đổi đâu. Giờ em chỉ mong anh hiểu rằng đây là điều em muốn làm, để anh có thể nhớ được dù chỉ là trong tiềm thức kể cả sau khi anh đã quên hết những điều em vừa nói.”

“Anh sẽ không quên đâu.” Anh rút tay ra khỏi tay tôi và đứng dậy, nháo nhác đi quanh phòng. “Anh sẽ viết nó ra. Giấy bút của anh đâu hết rồi?”

“Anh làm gì có.” Đó là một trong những lý do tại sao tôi không bao giờ mang bài tập qua nhà anh làm. “Anh Tod, nghe em đi mà.” Tôi đứng dậy kéo anh ngồi xuống cạnh mình và anh miễng cưỡng ngồi theo tôi.

“Anh không thể chấp nhận được chuyện này, Kay ạ. Làm sao anh có thể ngồi đây và đợi ông Levi đến mang em đi khỏi anh vĩnh viễn?”

“Thôi được.” Tôi nhún vai, ngoài mặt cố gắng tỏ ra thật mạnh mẽ. “Đừng chờ ông ấy! Đừng để chuyện đó xảy ra! Khi nào ông ấy đến, anh hãy đấu tranh vì em!” Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh và kiễng chân thì thầm vào tai anh. “Còn bây giờ, hãy giả vờ như chuyện đó sắp xảy ra. Hãy giả vờ như chúng ta không biết còn bao lâu nữa thì anh sẽ chìm vào giấc ngủ. Hãy giả vờ như em không muốn thời gian còn lại bên nhau của chúng ta trở thành như thế này. Hãy giả vờ như chúng ta sắp phải nói lời tạm biệt.” Nước mắt chan chứa trong mắt tôi và tôi không làm sao ngăn chúng lại được. “Anh muốn chúng ta nói lời tạm biệt thế nào hả anh Tod?”

Anh vòng tay ôm chặt lấy tôi, toàn thân anh run rẩy cùng tiếng khóc thầm. Anh vục mặt vào tóc tôi, cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt đang chực chảy ra. “Chúng ta không phải đang giả vờ nữa đúng không em?”

“Chúng ta chưa bao giờ và sẽ không bao giờ phải giả vờ với nhau.” Tôi giơ tay lên vuốt tóc anh, cố gắng ghi nhớ cái cảm giác khi tóc anh mơn trớn bàn tay tôi. “Ngay từ đầu, mọi thứ giữa chúng ta đều là thật. Anh đừng bao giờ quên điều đó.”

“Anh không thể ngăn em lại đúng không?” Hơi thở ấm áp của anh phải vào tai tôi. “Trước giờ chưa ai ngăn cản được em, một khi em đã quyết định chuyện gì.”

Tôi nhắm mắt lại, ghi nhớ mùi hương trên cơ thể anh. “Em muốn…” Tôi ôm chặt lấy anh. “Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Em muốn được ở bên anh. Chúng ta có thể đừng nói về chuyện này nữa được không? Em xin anh đấy. Đằng nào anh cũng không thể thay đổi được chuyện.” Nước mắt tôi rơi lã chã trên vai anh. “Chúng ta có thể vui vẻ tận hưởng nốt thời gian còn lại bên nhau được không anh?”

Trong vòng tay của anh, tôi cố gắng gạt hết mọi nỗi âu lo sang một bên, cố gắng tận hưởng từng giây từng phút ít ỏi còn lại bên anh. “Em muốn anh hãy tin em, kể cả sau này khi em không còn. Kể cả sau khi anh đã quên hết những chuyện này. Anh có tin em không, anh Tod?”

“Chưa bao giờ anh ngừng tin em. Anh tin em bằng tất cả linh hồn và thể xác của mình.”

Nước mắt lại chan chứa trong mắt tôi và anh nghiêng người hôn lên những giọt nước mắt trên má tôi.

“Và anh sẽ đợi em chứ?” Tôi biết mình không nên nói ra câu đó nhưng đằng nào anh ấy cũng không nhớ được gì, và tôi cần phải biết.

Chỉ cần một câu trả lời đó của anh thôi, tôi sẽ có thể chịu đựng được tất cả.

“Cho tới khi thời gian kết thúc. Tình yêu không bao giờ kết thúc, Kay ạ. Và tình yêu sẽ mãi mãi không bao giờ chết.”

Bằng tất cả hơi thở và linh hồn của mình, tôi hy vọng là anh nói đúng.

Sau đó, anh Tod và tôi lặng lẽ nằm ôm nhau trên giường, tận hưởng nốt khoảng thời gian hạnh phúc cuối cùng bên nhau. Tôi ước sao thời gian có thể ngừng lại để tôi có thể lưu giữ giây phút này mãi mãi.

Khi tôi ngồi dậy, anh rút tay lại thật chậm rãi, đầy lưu luyến, khiến tôi gần như muốn thay đổi ý định và quay về với giải pháp an toàn. Nhưng rồi tôi hiểu rằng làm như vậy sẽ chỉ càng khó khăn hơn cho tất cả chúng tôi.

Tôi đi vào trong phòng tắm và cảm nhận được ánh mắt anh đang dõi theo tôi. Tôi dừng lại ở cửa phòng tắm và ngó đầu ra. “Em yêu anh.”

Anh ngồi dậy, dựa lưng vào tường. “Anh…” Anh chữa lại. “Không lời nào có thể diễn tả được tình yêu của anh dành cho em, Kay ạ.” Tôi hiểu, bởi tôi có thể nhìn thấy trong mắt anh. Trong linh hồn anh.

“Em hiểu mà. Không có lời nào đủ để diễn tả đúng không anh?”

“Và sẽ không bao giờ là đủ.” Anh đứng dậy, và một giây sau anh đã ôm gọn tôi trong vòng tay của mình. Anh ôm tôi, hôn tôi, tìm mọi cách để níu kéo tôi. Tôi biết mình nên đẩy anh ra. Nên dứt khoát một lần cho xong. Nhưng tôi đã không thể làm như vậy. Tôi cần được ôm anh. Tôi cần được hôn anh. Một lần cuối cùng. “Mãi mãi không bao giờ là đủ, Kay ạ.”

Và rồi anh từ từ buông tôi ra.

Lần này, tôi đã không nhìn lại, bởi vì tôi biết nếu làm vậy tôi sẽ không thể rời khỏi đây. Tôi khép cửa phòng tắm lại và nước mắt lăn dài trên má. Tôi đặt một tay lên cửa, tự hỏi không biết ở phía bên kia anh có cảm nhận được không. Sau đó, tôi vụt biến khỏi căn phòng của anh Tod. Và khỏi cuộc đời anh.

Tôi hiện ra trong phòng ngủ của bố và quỳ sụp xuống sàn khóc nức nở, toàn thân rung lên bần bật. Lồng ngực tôi như muốn nổ tung bởi nỗi đau đớn và tuyệt vọng đang trào dâng trong lòng. Tim tôi quặn thắt như thể đang bị ai đó bóp nghẹt, khiến tôi không sao thở nổi.

Tôi không biết mình đã ngồi như thế trong bao lâu, chỉ biết rằng tôi đã khóc cho đến khi nước mắt cạn khô.

Cho đến khi tôi không còn sự lựa chọn nào khác đành phải đứng dậy, đối mặt với quyết định của bản thân và từ bỏ thứ duy nhất có thể đặt dấu chấm hết cho những đau khổ mà bạn bè và người thân của tôi đang phải hứng chịu.

Linh hồn của tôi.

Anh Nash và Sabine đang nằm ôm nhau trên giường của Emma. Đèn phòng khách cũng tối om và im lặng như tờ. Chị Sophie và Luca đang ngủ trên ghết sô-pha còn Emma đang nằm thu lu trong cái ghế bành của bố tôi.

Tôi quay trở lại phòng ngủ của bố và đóng cửa lại. Tôi cắn chặt răng cố nén khóc rồi ngồi xuống giường, mở ngăn kéo và lấy giấy bút ra để viết thư tạm biệt từng người.

Lá thư dành cho bố là khó khăn nhất. Tôi đã phải mất rất nhiều thời gian để kết thúc nó. Tôi không còn nhiều thời gian. Và bố cũng không còn nhiều thời gian.

Lá thư dành cho các bạn của tôi cũng không hề dễ dàng hơn nhưng rồi cũng xong.

Lá thư cuối cùng là quan trọng nhất. Lời lẽ phải thật chính xác, không được thừa cũng không được thiếu.

Xong xuôi, tôi gập đôi từng tờ giấy lại và viết tên của từng người lên đó.

Hai lá thư đầu tôi để trên cái tủ đầu giường của bố và nếu may mắn họ sẽ không phát hiện ra cho tới khi ông Levi làm xong phần việc của mình.

Lá thư thứ ba tôi gập lại và cất vào trong túi, rồi đứng nhìn một lần cuối cùng ngôi nhà thân thương cùng bạn bè và người thân của mình, những người đã phải trải qua quá nhiều đau thương và mất mát chỉ vì mối liên hệ với tôi.

Sau đó tôi nhắm đôi mắt đẫm lệ và vụt biến khỏi cuộc đời họ.