Trước khi khám xét con quái vật đã bị hạ gục, tôi nhanh chóng kiểm tra Yoo Daon..
Cô ấy nằm đó với đôi mắt nhắm chặt, như thể đang say giấc vậy. Không có gì tại chỗ mà tay chân cô ấy đáng ra phải ở.
Sẽ chẳng có ai tin nếu được bảo rằng cô gái này chưa chết.
Ít nhất thì với người bình thường là như vậy.
Tôi kiểm tra phía trên đầu của cô ấy một lần nữa.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Yoo Daon]
[Tuổi: 23]
[Đặc trưng: Bất tử]
[Khả năng: - ]
[Tiểu sử: Bị kéo vào một tai nạn kỳ lạ, cô không thể dễ dàng tìm được sự bình yên. Kể cả khi tứ chi của cô đã bị xé rời]
[Điểm yếu: Nếu phải nêu ra hai siêu nhân mà bạn không bao giờ nên đối địch, họ sẽ là kẻ trùng sinh và kẻ bất tử]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Và, quả nhiên, có một mục mới mà tôi chưa thấy bao giờ.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất bây giờ.
“Mình có thể giúp gì không nhỉ ?”
Tự lẩm bẩm một mình, tôi bắt đầu tìm cách để giúp cô ấy.
Tôi có nên thu hồi tứ chi của cô ấy rồi gắn chúng lại không nhỉ ?
Nhưng nói thật thì, tôi thực sự không muốn phải làm vậy.
Chỉ chứng kiến khung cảnh này đã là quá sức đối với tôi, một nhân viên văn phòng có hơi đặc biệt.
Đột nhiên, cô ấy rên rỉ với đôi mắt còn nhắm, và rồi những…mảnh vụn đang rải rác của Yoo Daon bắt đầu tập trung về phía cơ thể cô.
Tôi chưa bao giờ thấy thời gian tua ngược lại, nhưng cảnh tượng này cứ như là thời gian đang tua ngược xung quanh Yoo Daon vậy.
Tay chân của cô ấy gắn lại vào cơ thể, không có lấy một vết thương.
Dù vậy, vệt máu bắn xung quanh cùng bộ com-lê rách rưới vẫn cho ta biết được điều gì đã xảy ra với cơ thể của cô.
“Hừ…”
Không lâu sau khi cơ thể cô trở về trạng thái ban đầu, Yoo Daon rên rỉ và mở mắt.
“Cô dậy rồi à ?”
“Hả ?”
Cô ấy chớp mắt nhìn tôi, còn tôi thì gật đầu lại.
“Vẫn…còn sống sao ?”
“Công nhận. Tôi cũng rất bất ngờ đấy”
“Không, ý tôi là anh đấy, Jeaheon, không phải tôi”
“Thì ý tôi cũng là như vậy mà”
Yoo Daon nhìn tôi ngơ ngác.
“Từ đã, vậy anh đã giải quyết con quái vật vừa rồi…?”
“Tôi đã xử lý nó rồi”
“Làm sao mà…?”
“Tôi bắn nó”
“Hả”
Đôi mắt của cô ấy mở to ra.
“Nhưng nó nhanh và mạnh vậy mà ?”
“Cô sẽ không tin đâu, nhưng mà mắt tôi đột nhiên trở nên tốt hơn”
Tôi phải giải thích thế nào đây ?
“Tôi nghĩ ta có thể nói là…tôi có thể nhìn thấy những thứ mà bình thường không thể thấy được”
“Thứ không thể nhìn thấy được ?”
“Phải. Kiểu như mắt ma thuật ấy nhỉ ?”
Yoo Daon chớp mắt liên hồi, trước khi do dự và nhìn tôi lần nữa.
“...Anh không thấy bất ngờ sao ?”
“Về cái gì cơ ?”
“Rằng tôi không thể chết”
“À”
Tôi suy nghĩ một chút nên nói cái gì.
Mà bây giờ có phủ nhận thì cũng chẳng để làm gì.
Tôi nhún vai và trả lời cô ấy.
“Tôi biết từ lâu rồi”
“Cái gì ?”
“Đó là khả năng của con mắt mà tôi vời nói ấy…Tôi sẽ giải thích rõ hơn trong khi chúng ta di chuyển. Ta không còn nhiều thời gian nữa”
“...Phải rồi”
Cùng tiếng rên rỉ, Yoo Daon phủi bụi đùi mình và đứng dậy.
Những giọt máu rỉ ra từ quần cô, nhưng cô ấy không quan tâm mà phủi đi số máu trên tay trước khi rút chiếc khăn tay từ trong túi để lau máu trên mặt.
Cơ mà đó không phải là phần quan trọng.
“Ahem”
Ho nhẹ một cái, tôi cởi áo vét của mình và đưa cho cô ấy.
“?”
Cô ấy chớp mắt nhìn tôi.
“À thì…quần áo của cô”
Thông thường khi một ai đó bị xé xác như vậy thì đương nhiên quần áo của họ cũng sẽ bị xé rách theo.
Phần da trần đang lộ ra từ những vết rách và những nơi quần áo bị mất một phần.
Sau khi nhìn xuống cơ thể của mình, cô ấy đỏ mắt rồi choàng áo vét của tôi qua vai.
“...Cảm ơn”
“Không có gì”
Làn da cô ấy nhợt nhạt.
Dáng của cô cũng đẹp nữa.
Sau khi nghĩ đến mấy thứ vẩn vơ, tôi lấy sổ hướng dẫn ra từ trong túi và lại tiếp tục đọc.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]