Một giờ chiều Ngày 23 tháng 5 năm 1888 Lịch Thống Nhất. Đệ Nhị Đế Quốc Brassia / Tây Nam Rừng Erika /
Cuộc đời thật trớ trêu làm sao, chỉ vì một vài tên cặn bã mà những người lính chúng ta phải phí thời gian, dòng suy nghĩ ấy bớt chợt hiện lên bên trong nỗi lòng Felix. Bọn chúng đã cướp đi khoảng thời gian quý báu yên bình của người quân nhân, đã thế còn cướp đi sinh mạng những người vô tội. Và rồi nó cứ thế nhen nhóm, rồi lớn dần chút một.
Nếu có phép màu, mong sao bọn chúng chết hết đi.
Biết là không được mang theo cảm xúc cá nhân, nhưng trong lòng anh vẫn không kìm nổi sự cay tức đến bất lực của mình. Chỉ biết cố gắng giục hai người đằng sau tăng hiệu suất làm việc và nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Dù cho ánh sáng mặt trời chiếu rọi bên trên đỉnh đầu, khu rừng vẫn trông thật tăm tối, tựa như đang ở trong một chiếc hộp kín vậy, khoảng không của khu rừng rộng rãi với hơn năm mươi mét nhưng bên trên lại bị bao phủ bởi các tán lá xum xuê che kín bầu trời. Đó chính là điểm bất lợi của Erika.
Chúng tôi có thể dễ dàng bay lượn trong khu rừng khổng lồ này, nhưng thiếu đi ánh sáng khiến cho nó trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
"Đây là Tiểu Đội số 1 thuộc Trung Đội 2 quân Cảnh Vệ. Tiểu Đội số 2 nghe rõ trả lời !"
Anh cố gắng sử dụng ma pháp để liên lạc với những người đồng đội của mình, nhưng chả thu được gì cả, không một tín hiệu nào được tìm thấy.
Điều đó có nghĩa là bọn họ đang ở quá xa nhau, hoặc là phía bên kia đã bị tiêu diệt toàn bộ, nhưng nếu vậy thì thật vô lí, quân Cảnh Vệ của Đế Quốc không thể thua dễ vậy được, thua Đầu Lâu ư ? Thật nực cười !
Nếu như Tiểu Đội 2 thất bại, thì anh và Tiểu Đội 1 sẽ tự tay tiêu diệt toàn bộ bọn chúng. Đầu Lâu vốn dĩ chỉ là một đám ô hợp thích chơi trò trốn tìm với quân Cảnh Vệ mà thôi, nửa năm qua chúng đã suy yếu đến mức thảm hại rồi, quân Cảnh Vệ của Đế Quốc làm sao dễ dàng bại trận chứ ?
Vì vậy nên bản thân anh nghiêng về phương án thứ nhất nhiều hơn, có thể do bọn họ ở quá xa nhau, hoặc cũng có thể là họ muốn truy bắt nên lẩn sâu vào rừng.
Anh tự thôi thúc bản thân mình cố gắng bay nhanh hơn, anh muốn bay thẳng đến chỗ họ, muốn xác nhận lại giả thuyết của mình, muốn biết họ có an toàn hay không. Họ không đơn thuần chỉ là cấp dưới của anh, mà tận sâu trong thâm tâm anh đã thật sự coi họ như anh em ruột thịt.
Dấu hiệu ma lực ?
Cái gì vậy ? Có một thứ gì đó tỏa ra ma lực đang bay song song với mình, từ phía những hàng cây bên phải, là kẻ địch sao ? Nhưng mình chưa từng nghe lũ khủng bố này biết dùng ma pháp bay.
Gã đó định tấn công mình ?! Không, không phải... dường như hắn không nhận ra sự hiện diện của bọn mình ở đằng này. Nếu vậy thì tốt thôi, không cần tìm mà con mồi đột dưng tự chạy tới. Một công đôi việc, mình sẽ mau chóng giết hắn rồi quay trở về hội quân với Trung Đội 1.
Anh không nhận mình là một người giỏi, sinh ra là để sử dụng ma pháp và bay lượn như những thiên tài xung quanh, nhưng ít nhất trình độ cảm quan ma lực của anh là cực kì đặc biệt trong quân đội, anh có thể tự động nhận biết kẻ đang ẩn nấp bên trong những ngọn cây đằng kia mà không cần mất thời gian để tập trung cảm nhận làm gì cả.
"Có một tên ở hướng ba giờ"
Đúng lúc lắm, ta đang rất bực mình đây !
Anh giơ cây súng của mình lên ngắm bắn về phía hắn, có thể đối với những người khác, ở bên cạnh vẫn là những chiếc cây to lớn với tán lá bao phủ không có gì đáng lo ngại, và nhìn anh trông giống như một gã khùng điên bị ám ảnh về chiến tranh. Nhưng với anh, kẻ thù đang hiện rõ mồn một ở ngay trước mặt mình mà không có vật nào ngăn cách cả.
"Đoàng !!" Viên đạn từ nòng súng của anh bay xuyên qua những chiếc cây rộng lớn, găm thằng vào bụng người lính bên kia một cách chính xác mà không quá chí mạng.
Tài năng hiếm có này đã giúp anh đạt được một thứ hạng cao trong quân đội, nó ngay lập tức gây ấn tượng đối với các thực tập sinh cùng khóa hay các chỉ huy. Nói chung anh là một kẻ ngay từ đầu đã sinh ra ở vạch đích rồi, giá trị của anh gần như được định sẵn ban đầu là cao hơn những kẻ khác nhiều lần. Nếu như anh cố gắng luyện tập thêm khả năng bắn xa, tương lai thăng chức sẽ rộng mở chào đón.
"Bách phát bách trúng, đúng là chỉ huy của chúng tôi rồi !!"
"Quá khen, quá khen"
Anh cùng với đồng đội mình bay đến chỗ của kẻ mà anh vừa mới bắn hạ, hắn ta đã kịp đáp xuống đất an toàn rồi dựa vào gốc cây vì vẫn còn ý thức, vết đạn bắn cũng không nhắm vào những phần quá nguy hiểm.
"Các người thích chơi trò trốn tìm thật đấy" nhìn thấy kẻ ở trước mặt đang sắp ngất đi vì quá đau đớn, anh liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay bồi hắn thêm một cú đá vào mặt.
"Thôi nào đừng có ngủ khi đang trò chuyện chứ, thằng khủng bố ? Cho ta biết chỉ huy của chúng mày đang ở đâu" anh vốn dĩ có thể giết hắn ngay tức khắc, nhưng làm vậy thì chả được gì cả. Chi bằng moi móc được ít thông tin từ hắn sẽ giá trị hơn nhiều.
"Không biết, mà ta có biết cũng không nói đâu"
Quả nhiên đúng như anh nghĩ là nói miệng không được, niềm tin của con người là rất lớn và không dễ bị lay động, ngay cả lúc sắp chết cũng không muốn nói.
Nhưng đó là trong trường hợp chết vì mất máu, chết vì một vết thương không chí mạng. Nói cách khác, bọn họ cảm thấy an yên hơn khi chết một cách lịm dần như vậy, và cứ thế họ sẽ chẳng hé nửa lời.
Felix rút một chiếc dao găm từ thắt lưng của mình ra và chĩa về phía kẻ đang thoi thóp vì mất máu. Đôi mắt của hắn ta vẫn không hề thay đổi, vẫn sắc bén không một cái chớp mắt nhìn về phía Felix với vẻ khinh thường. Ngay cả khi chiếc dao đã kề sát cổ, tinh thần ấy vẫn cứng rắn, kiên định và trung thành với tổ chức của mình.
Đó là trước khi anh ta bị cắt đứt ngón út của mình, có lẽ con người rất trung thành với lí tưởng của bản thân, nhưng cũng có khi bị rơi mất một bộ phận trên cơ thể mình thì niềm tin mãnh liệt ấy tự khắc sẽ tan vỡ thành từng mảnh.