Sự phấn khích, sự sốc và deja vu

Không từ ngữ nào có thể miêu tả diễn xuất của đứa trẻ này?

Yoo Myeonghan cảm thấy choáng váng và cứng đờ, anh không thể di chuyển, vì màn trình diễn của cậu nhóc tự tin này đã thu hút mọi người khiến anh không thể nào cưỡng lại. Choi Eunsuk cũng không ngoại lệ. Cô ấy có vẻ mặt say mê như thể cô ấy đã biến thành một con bướm trong giấc mơ.

"Biên kịch Choi."

Câu nói ngắn gọn đã dội gáo nước lạnh vào sự im lặng.

"Cô cố tình chọn cảnh đó sao ?"

"Đúng vậy, tôi không bao giờ nghĩ rằng thằng bé có thể ghi nhớ mọi thứ trong thời gian ngắn như vậy. Tôi tự hỏi thằng bé sẽ xử lý một cảnh đòi hỏi sự thay đổi cảm xúc như thế nào nhóc ấy trông có vẻ khá tự tin. Thành thật mà nói, tôi không mong đợi nhiều, thế nhưng"

"Ồ, thằng bé là một viên ngọc thực sự, một viên ngọc quý giá'

Những nghi ngờ còn sót lại là điều tất nhiên. Cậu bé mà họ gặp ở chợ Namhang là hiện thân của một người con hiếu thảo. Trong khi đó, họ đã chọn một cảnh mà Yeongguk phải thể hiện thái độ hỗn hào đối với mẹ mình. Họ tự hỏi liệu một người mới vào nghề có thể thể hiện một hành động như vậy trong khi cậu ấy chưa từng phạm phải không. Nhưng

"Cô có thấy biểu cảm khuôn mặt của thằng bé khi diễn không ?"

"Nó làm tôi lạnh sống lưng. Tóc tôi dựng đứng cả lên."

"Không thể tin được. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hối hận vì không mang theo máy ảnh nhiều đến vậy. Thằng bé diễn xuất với biểu cảm như thể chúng được chia nhỏ thành từng khung hình, giống như trong rạp hát. Và đó là điều mà chỉ những diễn viên được đào tạo bài bản mới có thể làm được."

Không sai. Diễn xuất trên khuôn mặt của anh chàng khiến Yoo Myeonghan há hốc mồm. Trong chớp mắt, vô số biểu cảm thay đổi như thể bị cắt từng khung hình. Huyền thoại Hollywood D.W. Griffith đã từng nói rằng diễn xuất thực sự của một diễn viên trong một cảnh quay cận cảnh không phải là những cử chỉ cường điệu, mà là những cảm xúc tinh tế được truyền tải một cách cực kỳ chi tiết.

"Nếu Griffith chứng kiến cảnh thằng bé đọc kịch bản, ông ấy có thể đã nhảy ra khỏi ghế và vỗ tay "

"Cảm giác như Yeongguk đang diễn trước máy ảnh, coi ánh mắt của tôi như một ống kính máy ảnh. Nhóc ấy thậm chí còn điều chỉnh khoảng cách và thay đổi giọng nói và tông giọng của mình"

"Anh đang đùa đấy à"

"Điều này khiến tôi lạnh sống lưng."

"Lúc đầu, tôi nghĩ đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nên tôi cố tình thay đổi tư thế, nghiêng cằm, và anh ấy điều chỉnh ánh nhìn của mình để theo ánh mắt của tôi mỗi lần tôi duy chuyển. Cô không cảm thấy sao, Biên kịch Choi? Tôi đang nói về những sự thay đổi tinh tế trong diễn xuất của thằng bé."

Một diễn viên bị choáng ngợp bởi diễn xuất của bạn diễn không thể cảm thấy bất cứ điều gì khác, chỉ có ảo giác bị bóp nghẹt. Vào khoảnh khắc đó, cậu bé thực sự trở thành Kim Hajin, vì vậy Choi Eunsuk không thể nhận ra điều đó. Nếu cô ấy sở hữu con mắt tinh tường để nhận ra mọi thay đổi ở cậu bé, cô ấy nên trở thành một đạo diễn hoặc một diễn viên thay vì một nhà văn. Bất kể thế nào, tâm trí của Choi Eunsuk hoàn toàn bận tâm ở nơi khác.

Kịch bản đã nói như vậy, đó là lý do tại sao.

Cô không thể quên giọng nói bình tĩnh của cậu bé. Cảm giác như cô ấy đã tìm thấy nàng thơ của mình, giống như tiếng chuông báo thức reo lên. Yoo Myeongham dường như vẫn còn sốc, lau đôi môi khô khốc của mình với vẻ mặt nghiêm túc.

"Tôi chỉ thấy một người duy nhất có lối diễn như vậy"

"Ai vậy?"

Một diễn viên bị cuốn hút và mắc kẹt trong kịch bản, có khả năng thể hiện nhiều hơn. Liệu đó có phải là diễn xuất sinh ra từ nỗ lực, hay anh ấy là một thiên tài bẩm sinh? Vị trí của anh ấy trong thế giới diễn xuất sẽ là gì? Yoo Myeonghan đã trải qua một khoảng khắc deja vu lạnh sống lưng, gợi nhớ đến việc chứng kiến một diễn viên tuyệt vời đọc kịch bản từ rất lâu trước đây. Cùng lúc đó, Choi Eunsuk cảm thấy như thể cô ấy đang được thử thách với tư cách là một nhà văn. Cuối cùng, ánh mắt của họ cùng nhìn vào một khoảng không trống rỗng.

Biển mùa hè như là một bản hòa tấu liên tục. Tiếng kêu của những con mòng biển, tiếng còi của những con tàu đánh cá đang nhấp nhô trên bờ biển và nhịp điệu của những người đấu giá tại chợ cá. Nó gợi lên những bài thánh ca

của Sarasates Carmen Fantasy. Hơn nữa, sức sống của những con cá tươi roi rói quẫy đạp trong thùng đỏ tạo nên sự gợi cảm và sống động, tạo ra cảnh tượng của cuộc sống!

"Con trai, con không cần phải theo mẹ từ lúc sáng đâu"

"Con không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Và làm sao mẹ có thể tự mình di chuyển tất cả những thứ này chỉ bằng một chiếc xe đẩy chứ ?"

Mặc dù còn nhỏ, nhưng cậu vẫn là một chàng trai. Những giọt sương buổi sáng tựa như mồ hôi đọng trên trán cậu. Mẹ cậu vừa thương lại vừa biết ơn. Tuy nhiên, cậu bé cảm thấy hối hận và yêu thương mẹ mình hơn nữa, vì cậu biết rằng đây là tất cả những gì cậu có thể làm cho mẹ mình. Đó là khi các quầy cá xếp hàng dài trong những con hẻm tựa như mê cung của Chợ Namhang.

"Hả ?"

Sau khi đặt những con cá tươi sống lên quầy, cậu bé phát hiện ra một khuôn mặt quen thuộc trong số những người đứng cùng các người phụ nữ Busan và cậu mở to mắt. Lau mắt bằng tay áo, cậu xác minh danh tính của người đó.

"Mẹ ơi, chúng ta vẫn còn thời gian trước khi bắt đầu bán. Con sẽ đi ra kia một xíu rồi nhanh chóng quay lại."

Nhìn con trai mình phóng đi, mẹ cậu gật đầu hài lòng. Thật vậy, kỳ nghỉ hè là lúc trẻ con phát điên và không thể ở yên một chỗ. Nếu cậu giống như những đứa trẻ cùng tuổi, cậu đã sớm rời khỏi chợ Namhang và chơi với bạn bè ở sân chơi. Trong khi con trai khiến công việc của bà trở nên dễ dàng hơn, thì cảm giác tội lỗi của bà chỉ tăng lên. Việc con trai bà rời đi đột ngột khiến bà cảm thấy nhẹ nhõm.

"Xin lỗi."

Cậu bé tiến đến gần bóng người đang ẩn núp ở chợ Namhang. Tóc rối bù, râu ria xồm xoàm. Đôi mắt anh ta trông uể oải nhưng lại sáng lên như những viên ngọc đính trên khuôn mặt.

"Anh là nam diễn viên đóng vai Dojeong trong Days of Theatrical Joy, phải không ạ ?"

"Em biết anh hả ?"

"Tất nhiên, em là một fan hâm mộ lớn của Song Jeongseok."

Có phải vì cậu đã gặp một người mà cậu quen biết từ kiếp trước không? Cậu bé vội vã lao về phía trước. Diễn viên Song Jeongseok là cái tên quen thuộc ở Hàn Quốc hai mươi năm sau đó.

Một diễn viên đã nhảy từ sân khấu kịch sang đóng phim truyền hình và điện ảnh. Tất nhiên, anh ấy đã tham gia rất nhiều tác phẩm đến nỗi không thể biết hết mọi bộ phim và phim truyền hình mà anh ấy đã tham gia từ những vai phụ đầu tiên. Tuy nhiên, anh ấy là diễn viên mà cậu ngưỡng mộ nhất trong kiếp trước. Một diễn viên nổi tiếng luôn nằm trong top năm diễn viên hàng đầu tại Hàn Quốc. Phật giáo nói rằng không có sự trùng hợp ngẫu nhiên trong các cuộc gặp gỡ.

"Thật sao ?"

Ngược lại, Song Jeongseok lại cảm thấy bối rối. Suy cho cùng, anh ấy vẫn là một diễn viên tương đối ít được biết ngay cả trong thế giới sân khấu. Hơn nữa, Days of Theatrical Joy đã được trình diễn tại khu vực sân khấu của Seoul. Và cuối cùng, Dojeong là một nhân vật hầu như không xuất hiện trong vở kịch.

"Em nói thật đấy."

Tuy nhiên, đôi mắt của cậu bé không nói dối. Ngược lại, chúng rực cháy niềm đam mê, như thể cậu ấy đã gặp một người mà cậu ấy vô cùng ngưỡng mộ.

"Cảm ơn, cảm ơn em rất nhiều. Anh không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp người hâm mộ đầu tiên của mình ở một nơi xa xôi như vậy. Thực ra, anh được giao một vai phụ trong một bộ phim truyền hình lấy bối cảnh ở Busan. Đó là lý do tại sao anh lại đến đây, anh muốn học ngôn ngữ địa phương. Nhưng ngay ngày đầu tiên, anh đã bị móc túi. Anh thậm chí còn không có một nơi tử tế để ngủ, và vé trở về Seoul của anh đã bị đánh cắp. Anh thật là ngốc

"Móc túi? Thế anh đến đồn cảnh sát chưa ?"

"Họ nói rằng họ không thể tìm ra thủ phạm". Thở dài.

Một vẻ bất công hiện rõ trong ánh mắt Song Jeongseok. Cảm giác như anh là Robinson Crusoe, một mình đơn độc trên hoang đảo không người quen. Anh thậm chí còn không có công ty quản lý, và cuốn sổ tay ghi số hiệu của giám đốc đã tuyển anh đã bị cướp mất.

Cậu bé nhanh chóng hiểu ra tình huống của Jeongseok. Ngày nay, nạn móc túi tràn lan, đặc biệt là trong mùa cao điểm, và thời này không có hệ thống camera giám sát. Ngoại hình và trang phục của Song Jeongseok khiến anh trông giống như người vô gia cư, và mọi người có thể cho rằng anh đang nói dối.

"Anh nói anh đến đây để học tiếng địa phương, đúng không?"

"Phải ?"

"Vậy thì hôm nay hãy học nó nhé. Theo em."

Cậu bé đã thể hiện lòng tốt của mình với Song Jeongseok. Trong kiếp trước, Song Jeongseok là người duy nhất tư vấn và dạy anh diễn xuất khi anh chuyển từ sân khấu sang phim truyền hình và điện ảnh. Nam diễn viên kỳ cựu đã đãi anh một bát canh gạo ấm và một ly rượu soju, anh vẫn không thể quên được ơn nghĩa đó.

"Yeongguk, em có nghi ngờ rằng tại sao anh lại giúp em không ?"

Đôi mắt của nam diễn viên lớn tuổi đỏ hoe khi ly rượu soju đặt xuống.

Anh cũng nhảy từ nhà hát sang phim truyền hình khi anh bằng tuổi em. Vào thời điểm đó, không một ai giúp đỡ anh. Thật khó khăn và cô đơn. Vì vậy, đừng chỉ lướt qua họ khi em gặp một người giống mình sau này. Hãy giúp họ. Chỉ với một ly soju, không có gì to tát.

Nghe những lời đó, đôi mắt của chàng diễn viên trẻ cũng đỏ hoe.

Người diễn viên lớn tuổi, người đã nhìn thấy bản thân mình trong quá khứ ở chàng trai ba mươi tuổi, kinh ngạc trước sự vận hành kỳ lạ của số phận. Mối liên hệ mà chàng trai trưởng thành đã tạo ra giờ đã đến được với chàng trai trẻ. Đã đến lúc trả món nợ mà anh ta mắc phải. Theo đuổi một cuộc sống không hối tiếc là một mối quan hệ phải vượt qua, giống như một người đánh cá bắt được một con cá lớn theo số phận.

Nam diễn viên lớn tuổi, người đã nhìn thấy bản thân mình trước đây trong đứa trẻ ba mươi tuổi, kinh ngạc trước sự vận hành kỳ lạ của số phận. Mối liên hệ mà chàng trai trưởng thành đã tạo ra giờ đã đến được với chàng trai trẻ. Đã đến lúc trả lại món nợ của mình. Theo đuổi một cuộc sống mà không hối tiếc là điều mà một mối quan hệ phải vượt qua, giống như một người đánh cá bắt được một con cá lớn theo số phận.

"Yeongguk, người này là ai vậy ?"

Bà giật mình, nhìn qua nhìn lại giữa con trai mình và Song Jeongseok. Cậu bé đã câu được người đàn ông cao quý mà cậu ta đã gặp trong kiếp trước.

"Anh ấy sẽ đến giúp chúng ta hôm nay. "

* * *

"Ôi trời, mệt quá."

Song Jeongseok cảm thấy như thể mình bị đánh đập cả người. Bán cá ở chợ Namhang không phải là một công việc dễ dàng. Nhưng điều anh ấy nhận được là : cách phát âm bản địa của nơi này, ngữ điệu độc đáo và giọng của người dân Busan. Mặc dù họ nói cùng một ngôn ngữ, nhưng hơi thở, nhịp điệu, cách môi và lưỡi của họ chuyển động lại khác nhau.

"Điều này thực sự tuyệt vời."

Song Jeongseok nhìn cậu bé đã giao việc cho anh ngày hôm nay. Lúc đầu, anh nghĩ cậu bé chỉ là một người kỳ lạ. Nhưng ở chợ Namhang, cậu bé là một nhà lãnh đạo táo bạo, và nếu đó là một vở kịch, cậu bé sẽ là một diễn viên xuất sắc có khả năng thống trị toàn bộ sân khấu.

Bất cứ khi nào cậu hành động và mấp máy môi, tất cả mọi người ở chợ Namhang đều trở thành khách du lịch và tập trung vào cậu. Mặc dù chịu nhiều áp lực, nhưng đôi vai của cậu vẫn nhẹ như lông vũ, và cử chỉ của cậu rất năng động. Có lẽ năng khiếu bẩm sinh của một diễn viên nằm ở khả năng thu hút sự chú ý như vậy, giống như cậu vậy.

"Tiếc là không có nhiều thứ đã đãi cho vị khách của chúng ta rồi."

"Không, đây là một bữa tiệc đối với tôi rồi".

Song Jeongseok gạt đi lời xin lỗi của người mẹ. Bàn ăn có đủ thức ăn cho cả hai người. Nếu có gì đó, anh cảm thấy có lỗi vì đã không mời mà đến. Giấy dán tường ố vàng, cũ kỹ như lá mùa thu và những đốm mốc quanh phòng khiến anh cảm thấy đau lòng. Nhưng trên khuôn mặt cậu bé, không có sự xấu hổ hay buồn bã, như thể cậu đã đọc được suy nghĩ của Song Jeongseok. Chỉ có niềm hạnh phúc thuần khiết tràn ngập trên khuôn mặt cậu.

"Tối nay anh ngủ trong bếp được không ạ ? Em sẽ chuẩn bị ga giường mềm mại nhất. Có chuyến tàu đầu tiên vào sáng mai, nhưng anh vẫn nên nghỉ ngơi một chút."

"Chỉ cần có chỗ để nằm, là anh rất biết ơn rồi. Nhưng Youngkook, chúng ta có khoảng cách tuổi tác khá lớn, vậy chẳng phải em nên gọi là chú thay vì là anh sao ?"

"Hyung, anh đã bao giờ thấy em gọi một bà lão ở chợ là dì chưa ?'

"Được thôi, Yeongguk, anh thừa nhận sự quyết tâm của em. Nhưng anh không chắc là có ổn không khi ở lại đây với mẹ em. Anh thấy rất có lỗi với cả hai người, và anh không biết làm sao để trả món nợ này khi anh trở về Seoul. Anh cảm thấy mình nợ em rất nhiều."

"Nợ nần thì có gì to tát chứ? Chỉ cần giúp đỡ nếu anh gặp người như anh sau này thôi. Một chiếc giường ấm áp và một bát cơm, không là vấn đề gì."

Không thể cãi lại cậu bé. Nhưng anh không hề thấy khó chịu. Làm sao anh có thể không biết rằng cậu đang cố gắng làm cho Song Jeongseok cảm thấy thoải mái, lo lắng rằng anh ấy có thể cảm thấy gánh nặng? Song Jeongseok nuốt nước mắt đang trào ra và nhét một miếng cơm trắng vào miệng. Chàng diễn viên trẻ có một linh cảm. Bữa tiệc ngon lành sẽ trở thành nền tảng cho sự nghiệp diễn xuất trong tương lai của anh.