Giọng nói của Tần Hoài mang theo tiếng nghẹn ngào rất khó phát giác, nhưng cậu nhanh chóng lắc đầu, “Không sao, không có gì.”

Đây chính là điều An Lương lo sợ nhất, anh rất sợ Tần Hoài chôn kín tất cả mọi chuyện trong lòng, đối với chính bản thân cậu, đây hoàn toàn không phải là điều tốt.

Nhưng An Lương lại chẳng biết làm cách nào để Tần Hoài lên tiếng. Anh đã học rất nhiều phương pháp khiến người ta bộc bạch tâm tình, nhưng chẳng phương pháp nào nói cho anh biết, khi đối mặt với đau thương và bi kịch không thể vãn hồi, anh phải làm cách nào để người yêu mình giãi bày tất cả.

Cuối cùng An Lương không nói gì, chỉ kéo Tần Hoài vào lòng ngay trước mặt Chu Chi Tuấn.

Tần Hoài không khóc thành tiếng, nhưng An Lương lại thấy bả vai anh dần bị thấm ướt. Thà đâm vào tim anh một nhát còn sung sướng hơn thế này, tại khoảnh khắc ấy, dường như An Lương cũng thật sự cùng Tần Hoài trải qua nỗi đau.

Chẳng biết bao lâu sau, Tần Hoài ngước mặt lên, ngoài đôi mắt đỏ hoe, trông cậu hoàn toàn không giống một người vừa mới khóc, thậm chí so với An Lương còn trấn định hơn nhiều.

Nhưng An Lương lại cảm giác ánh mắt của cậu đã thay đổi. Hình như chỉ trong thoáng chốc ấy, Tần Hoài đã hạ quyết tâm làm một điều gì đó.

Anh không biết có phải kết quả chung thẩm của Tần Thạch Minh khiến Tần Hoài biến hóa hay không, nhưng trong vô thức, anh biết việc này không hề ổn.

Hiển nhiên Chu Chi Tuấn cũng nhận ra, hắn vỗ vai cậu, “Có gì đừng giữ trong lòng, phải nói ra mới khuây khỏa được.”

Tần Hoài đối mặt với Chu Chi Tuấn, ánh mắt cậu hờ hững và hiu quạnh như cánh đồng hoang, “Em nói rồi, kết quả thế nào? Hôm nay anh cũng thấy rồi đấy.”

An Lương không hiểu hai người đang nói về chuyện gì, nhưng sắc mặt Chu Chi Tuấn lập tức ảm đạm, bàn tay đặt trên vai Tần Hoài cũng vô lực buông xuống.

Thật lâu sau, Chu Chi Tuấn thở dài, “Kết thúc rồi, Tiểu Hoài à.”

Tần Hoài không trả lời, nhưng cậu khẽ lắc đầu.

Chu Chi Tuấn hút hết điếu thuốc trong tay, ném đầu lọc vào thùng rác, “Khách của em ngày mai để anh làm cho nhé? Em ở nhà nghỉ ngơi vài ngày rồi hẵng đến tiệm, nếu không đám kia hỏi han lại mất vui đi.”

Tần Hoài dụi điếu thuốc vào nắp thùng rác, mạnh bạo dụi mắt, “Không sao, em hứa làm nốt cho người ta rồi, cứ để em làm.”

Cậu kéo tay An Lương, “Thôi, về nhà nào.”

An Lương vẫn không theo kịp câu chuyện của hai người, đứng bên cạnh ù ù cạc cạc như con sóc đất, bị Tần Hoài kéo tay mới bừng tỉnh, “Ừ, về thôi.”

Chu Chi Tuấn thở dài, nói với An Lương, “Nhờ bác sĩ An chăm sóc nó, có chuyện gì cứ gọi cho tôi.”

An Lương gật đầu, “Vâng.”

Trên đường về nhà, An Lương lái xe, điện thoại báo có vài tin nhắn Wechat, anh chẳng có thời gian lẫn hứng thú mở ra xem. Tần Hoài lặng lẽ ngồi trên ghế phụ lái, lúc tới gần Ngũ Lý Điếm, cậu mới quay sang nhìn An Lương, “Hôm nay xin lỗi anh nhiều nhé, để anh khó chịu lây rồi.”

Câu này thà đừng nói còn hơn, An Lương đang lái xe, chỉ có thể dùng một tay vỗ về mu bàn tay Tần Hoài, “Xin lỗi anh làm gì, em không bao giờ phải xin lỗi anh hết.”

Lúc đó An Lương còn chưa thể ngờ, đến cuối cùng, chính anh mới là người vừa khóc vừa liên tục xin lỗi Tần Hoài. Vì tội ác không phải anh gây ra, nhưng anh vẫn có lỗi với Tần Hoài nhiều lắm.

Thấy sắc mặt Tần Hoài đã khá lên một chút, An Lương mới nhẹ giọng hỏi, “Đói không? Muốn ăn gì không?”

Tần Hoài mệt mỏi gật đầu, “Em muốn đến quán dì Từ, được không?”

Lúc này đừng nói quán dì Từ, dù Tần Hoài muốn ăn thịt rồng, An Lương cũng lật tung bốn biển lên bắt rồng cho cậu. Anh đảo tay lái, hướng về phía đường Trường Bình.

Ban ngày đi ngang qua nghĩa trang không còn đáng sợ nữa, An Lương đỗ xe, cùng Tần Hoài bước vào quán, tiện thể lấy điện thoại ra xem, phát hiện một tin nhắn của Lý Thành gửi, “Dạo này bác sĩ An có thời giờ đi uống không?”

Lần này không có sticker đáng yêu, thoạt nhìn rất nghiêm túc. An Lương ngẫm nghĩ rồi trả lời, “Có, thứ bảy nhé?”

Lý Thành nhắn lại rất nhanh, “Được, tôi nhắn địa chỉ sau nhé.”

An Lương đợi mãi không thấy cậu gửi thêm sticker chó shiba, tinh ý nhận ra cảm xúc của Lý Thành có vẻ không ổn lắm, hình như cậu có chuyện gì muốn nói với anh, là chuyện cực kỳ nghiêm túc.

Anh lắc đầu, xua hết ý nghĩ rối ren trong đầu ra ngoài, đọc tiếp tin nhắn mẹ gửi, “Tối mai về ăn cơm không?”

An Lương và ba anh vẫn đang hục hặc, chắc là viện trưởng An về thủ thỉ gì đó với vợ, nên bà An mới vội vã bố trí một buổi để hai cha con giảng hòa. An Lương suy nghĩ hồi lâu, chẳng biết nên trả lời thế nào.

Để ý thấy động tác của anh khựng lại, Tần Hoài bên cạnh khẽ hỏi, “Sao thế?”

An Lương cất điện thoại vào túi, “Mẹ anh bảo tối mai về ăn cơm.”

Tần Hoài mỉm cười, vỗ về tấm lưng anh, “Vậy anh cứ về thôi, chắc tối mai em cũng phải tăng ca.”

An Lương vẫn do dự, “Thôi kệ đi, để sau tính.”

Tần Hoài lập tức nhận ra, “Vì chuyện của giáo sư Lan đúng không? Anh sợ ba mẹ hỏi à?”

An Lương đã quen với sự sâu sắc và tinh ý của Tần Hoài, mím môi đáp, “Không sao, anh hơi lười ấy mà, với cả… muốn ở bên em hơn.”

Tần Hoài nhoẻn miệng cười, kéo An Lương lại gần, ghé vào tai anh thì thầm, “Em yêu anh.”

Thanh thiên bạch nhật, An Lương đỏ ké mặt mày, cũng may không loạng choạng ngã lăn ra đất.

Dì Từ đang một mình nhặt rau trong quán, thấy hai người bước vào thì vội vã lau tay vào tạp dề, “Tiểu Hoài đưa bạn đến đấy hả?”

An Lương tươi cười chào hỏi bà, anh rất biết lấy lòng người lớn, giọng điệu mềm nhũn bảo, “Dì Từ nấu cơm cho con ăn với, đói ghê à.”

Dì Từ lập tức liến thoắng, “Thế các con đợi chút nhé, dì nấu đây, nấu luôn đây.”

Đi được vài bước, hình như sực nhớ ra gì đó, bà quay lại quở trách Tần Hoài, “Đừng khách sáo với dì nữa, chỗ tiền con nhét vào hộp giấy ăn lần trước, nếu chồng dì không phát hiện thì dì cũng chẳng biết luôn!”

Tần Hoài đang dùng nước trà tráng đũa cho An Lương, nghe vậy chỉ cười cười, “Vâng vâng vâng, cảm ơn dì.”

Dì Từ khựng lại, chùi tay vào tạp dề, cuối cùng mới thở dài, “Chuyện bao nhiêu năm trước rồi, sao con cứ nhớ mãi thế.”

An Lương nghĩ bà đang nói đến chuyện ngày xưa thường nấu cơm cho Tần Hoài, tranh thủ lúc bà đi vào bếp, anh cười với cậu, “Chắc dì Từ cũng không ngờ vài bữa cơm mà khiến em cảm kích bao năm thế đâu nhỉ?”

Ánh mắt Tần Hoài rất bình thản, “Không phải vì vài bữa cơm đâu. Nếu không có dì ấy, em đã chết lâu rồi.”

Đáy lòng An Lương thót lên một cái, anh há miệng định nói gì đó, nhưng Tần Hoài lại đưa đôi đũa sạch cho anh, giọng cậu rất dịu dàng và kiên định, “Sạch rồi này.”

Câu này cắt ngang những gì An Lương định nói, anh nhìn sắc mặt Tần Hoài, có vẻ như cậu không muốn tiếp tục chủ đề này, vì vậy anh cũng không hỏi nữa.

Tần Hoài đã trải qua nhiều đau khổ, anh không muốn chỉ vì lòng hiếu kỳ của mình mà ép buộc Tần Hoài phải xé mở những vết sẹo ra lần nữa.

Cơm nước xong xuôi, hai người ra cửa hút thuốc, Tần Hoài châm một điếu cho anh, chợt nói, “Đi thăm mẹ cùng em nhé, em muốn báo với mẹ chuyện của ba.”

Cậu nói rất tự nhiên, nếu An Lương không biết mộ của Ngải Bình ở ngay gần đó, anh đã tưởng Tần Hoài rủ anh về nhà cậu để thăm Ngải Bình. An Lương đè nén bất an trong lòng, cầm lấy tay Tần Hoài, “Ừ, anh đi cùng em.”

Chúng ta là một chỉnh thể, vận mệnh của chúng ta đã bí mật đan xen vào nhau từ rất nhiều năm trước, sau này dẫu là báo thù hay chuộc tội, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau.

Bất luận em muốn đi đâu, anh sẽ đi cùng em. Anh không thể trốn thoát, bởi mỗi lần anh nghĩ về em, lưỡi dao sẽ đâm vào tim anh sâu hơn một chút.

Tần Hoài đưa An Lương tới chào hỏi ông cụ quản lý nghĩa trang, sau đó hai người đi vào từ cổng chính. Nghĩa trang ban ngày không hề u ám đáng sợ, ngược lại còn rất trang nghiêm.

An Lương đi qua từng hàng bia đá, tất cả đều mang di ảnh của những người đã khuất. Đến cuối cuộc đời, toàn bộ yêu hận được gói ghém chung với nhau, cùng mai táng xuống phần mộ nho nhỏ này.

Mỗi con người đều có những điều mịt mờ và sáng tỏ của riêng mình, người khác không cách nào hiểu được.

“Không lâu sau ba em cũng sẽ được chôn cất ở đây.” Tần Hoài lặng lẽ nói bên cạnh anh.

An Lương nắm tay cậu chặt hơn, khàn khàn đáp, “Em đừng quá đau lòng.”

Tần Hoài chợt nở nụ cười, vào khoảnh khắc ấy, nụ cười của cậu thậm chí còn có phần ngây thơ rạng rỡ, “Đáng tội lắm, phải không? Giết người đền mạng, ai cũng nói thế mà.”

An Lương không biết nói gì cho phải, sau một thoáng trầm mặc, anh nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Tần Hoài, “Em đừng vì thế mà tự trách mình. Tần Hoài… Anh yêu em, anh hi vọng từ nay ở bên anh, em sẽ được vui vẻ. Anh không dám bảo em quên hết mọi thứ đi, nhưng anh muốn làm em hạnh phúc hơn một chút, nhẹ nhõm hơn một chút, để cuộc đời em… khác xưa một chút.”

Ánh mắt An Lương nồng nàn cháy bỏng, hệt như ánh nắng rọi thẳng xuống Tần Hoài, đây là trái tim anh, trái tim chân thành, đơn thuần của anh.

Tần Hoài rũ mắt, “Cảm ơn anh.”

Chẳng biết ai đã quét tước ngôi mộ của Ngải Bình, có lẽ là ông cụ quản trang, thoạt nhìn hơi quá sạch sẽ, gần như không dính hạt bụi nào. Tần Hoài nắm tay An Lương đứng trước mộ, lạnh lùng nhìn bức ảnh chụp Ngải Bình.

Từ khi nghe Tần Hoài kể lại quá khứ của Ngải Bình, tâm trạng An Lương lúc nhìn vào bức ảnh thật sự hơi phức tạp. Đường nét, ánh mắt, ngoại hình của Tần Hoài rất giống Ngải Bình, nhưng cậu mang khí chất hoàn toàn khác biệt. Ngải Bình thoạt nhìn có vẻ rất đa tình, lúc chụp bức ảnh này chắc bà ta chỉ hơn ba mươi tuổi, kiều diễm động lòng người. Một phụ nữ như vậy, bất kể sống ở đâu, vận mệnh bà ta cũng sẽ là một truyền kỳ. Tiếc rằng truyền kỳ của Ngải Bình lại không hề tốt đẹp.

Giọng Tần Hoài vẫn rất bình thản, “Hôm nay chung thẩm, Tần Thạch Minh vẫn bị tuyên án tử hình, bà biết không?”

Khi nói chuyện, cậu vẫn nhìn thẳng vào bức ảnh Ngải Bình, ánh mắt sắc lạnh khiến người ta sợ hãi, “Tần Thạch Minh sắp chết rồi. Sau khi ba tôi chết, không biết hai người có gặp được ông ấy hay không? Tôi rất muốn biết, nếu gặp được linh hồn của ba, bà có hoảng sợ chút nào không, có áy náy chút nào về chuyện năm xưa không?”

Nhưng cậu lập tức tự hỏi tự trả lời, “Tôi quên mất, bà đâu phải là người, tôi không nên ảo tưởng bà biết thứ gì gọi là áy náy. Có điều tôi vẫn rất chờ mong, sau khi gặp ba tôi, bà sẽ nói gì với ông ấy.”

Âm thanh của Tần Hoài khàn khàn, tựa như bật ra từ kẽ răng nghiến chặt, “Bà biết không? Ngày bà chết, là ngày hạnh phúc nhất đời tôi.”

Những lời này thật sự khiến người ta giật mình, An Lương có chút bất an, vội nắm lấy tay Tần Hoài, “Cưng à…”

Tần Hoài mỉm cười vì cách xưng hô thân mật này, cậu dịu dàng nói với An Lương, “Không sao đâu.”

Khác hẳn với giọng điệu cậu dùng để nói chuyện với bia mộ, lần này âm thanh của cậu tràn ngập trìu mến và yêu thương.

Nhưng câu tiếp theo của Tần Hoài lại khiến trái tim An Lương lỗi nhịp, “Lúc Tần Thạch Hán giết bà, bà có kinh ngạc không? Chắc bà không ngờ cuối cùng bà lại chết bởi tay lão đâu nhỉ?”

An Lương âm thầm lặp lại những lời này của Tần Hoài, sau ba bốn lần mới xác định người cậu nhắc đến là Tần Thạch Hán chứ không phải Tần Thạch Minh.

Vào thời khắc đó, anh bất chấp mình đang đứng trước mộ, cao giọng hỏi ngay, “Tần Thạch Hán? Mẹ em không phải bị ba em giết sao?”

Những lời này đột ngột thốt ra, thoạt nghe có vẻ khôi hài và châm biếm, nhưng Tần Hoài vẫn trả lời rất bình tĩnh, “Vâng, Ngải Bình bị Tần Thạch Hán sát hại, không phải ba em.”

Đầu óc An Lương lúc này chẳng khác gì đập Tam Hiệp vừa xả lũ, rất nhiều ý nghĩ cuồn cuộn tràn vào như trận hồng thủy, khiến anh suýt thì đuối nước ngạt thở.

Tại sao Tần Thạch Hán giết Ngải Bình? Có phải việc Tần Thạch Minh sát hại em trai ruột cũng liên quan tới chuyện này không? Tại sao ông lại nhận tội giết vợ? Quan trọng nhất là, tại sao Tần Hoài biết được điều này?

Cuối cùng An Lương bắt được trọng điểm, “Vậy tại sao lúc trước ba em không nói?”

Giết một người tuy cũng tồi tệ như giết hai người, nhưng cân nhắc mức phạt thì vẫn chênh nhau nhiều chứ! Nhất là trong tình huống của Tần Thạch Minh, ông sát hại kẻ đã giết vợ mình, quá nhiều chi tiết đáng thương có thể sử dụng trước tòa mà!

Anh túm chặt cánh tay Tần Hoài, vì sốt ruột mà nói năng lộn xộn, “Sao trước đây ba em không khai… Bây giờ còn kịp không… Ba em không khai thì em khai được không? Khai ra có khi không bị tử hình nữa đâu… Để anh tính xem nào, bây giờ mình…”

Ánh mắt Tần Hoài nhìn anh vô cùng trìu mến, thậm chí còn có vài phần thương xót, “Ba em sẽ không nói đâu, vì em, ba sẽ không bao giờ nói.”