Mặt Triệu Khải bị cô ta cào cho mấy vệt máu, anh ta cũng chẳng vừa, quát lại: "Tôi nể mặt cô quá rồi phải không? Mấy lời dỗ dành cho vui mà cô cũng tin là thật sao?_Lúc trước tôi cưới cô là vì cô ngoan ngoãn nghe lời, giờ thì nhìn cô xem, chẳng khác gì bà chằn lửa. Cùng lắm thì ly hôn, sao nào, cô dám ly hôn không?"

Giang Thư Tú nước mắt giàn giụa, hỏi một câu ngớ ngẩn: "Chẳng phải tại tôi không sinh được con trai nên anh mới ra ngoài ăn vụng sao?"

"Không phải. Tôi chỉ thích của lạ thôi."

Giang Thư Tú hoàn toàn suy sụp, nhét con cho mẹ đang đứng bên cạnh rồi lao vào đánh nhau với Triệu Khải.

Cả hai bị đưa vào đồn cảnh sát.

Ra khỏi đồn, Giang Thư Tú bế con về nhà mẹ đẻ.

Tôi xem camera thấy mẹ gọi điện cho tôi, giục tôi về giúp đỡ.

"Không, con không muốn chị ta về đây. Chị ta chỉ muốn cười nhạo con thôi! Cúp máy đi, cúp máy đi!"

Mẹ tôi không còn cách nào khác, đành phải cúp điện thoại rồi quay sang an ủi Giang Thư Tú.

Giang Thư Tú túm tóc mình, gào lên: "Tại sao? Tại sao con đã phải trả giá đắt như vậy rồi mà vẫn không có được kết quả tốt? Con đã đi thẩm mỹ viện hút mỡ, tiêm trắng, còn chỉnh sửa theo ý thích của Triệu Khải, vậy mà vẫn không được, hoàn toàn không được!"

"Bảo bối à, không sao đâu con. Chỉ cần Triệu Khải chịu về nhà là được rồi."

Mẹ tôi vẫn cứ ngây thơ như vậy. Chỉ có tôi và Giang Thư Tú biết, Triệu Khải sẽ không bao giờ quay về nữa.

Kiếp trước, sau khi bị Giang Thư Tú bắt quả tang ngoại tình, anh ta càng trở nên lộng hành, chẳng thèm che giấu gì nữa.

Khi đứa bé chưa đầy ba tuổi, anh ta đã đòi ly hôn.

Mấy kẻ có tiền này thủ đoạn bẩn thỉu, lòng dạ lại hẹp hòi.

Chúng cố tình kéo dài thời gian đến khi đứa bé hơn hai tuổi, Giang Thư Tú không giành được quyền nuôi con, cũng chẳng được chia tài sản.

Kiếp này, e là mọi chuyện sẽ còn diễn ra nhanh hơn.