Một nụ cười thật thuần khiết. Nhìn khuôn mặt tươi cười không chứa bất kỳ tâm tình xấu xa nào khác, xem ra đúng là ngài rồng trắng rồi.
Dường như không có ai ở đây có thể làm hại cô.
Làm người khác nở nụ cười nhanh như thế này, tự đáy lòng cô muốn cười nhạo chính mình.
Tuy nhiên, âm thanh quá yếu, khó có thể nghe được nên mọi người không quan tâm.
“Vậy chúng ta đi nhé?”
Hyazelki liếc nhìn bàn tay đang xòe ra của Lisa rồi khẽ gật đầu.
Đây là lần đầu tiên ai đó muốn tiếp xúc với cô bé? Nghĩ về điều đó, cô bé nắm lấy tay Lisa.
Hyazelki, bước đi chậm rãi, bất giác đưa mắt về phía cửa sổ hành lang và dừng lại.
Bởi vì cô có thể nhìn thấy một con rồng trắng đang bay lên bầu trời xanh chói lọi.
“A!”
Vào lúc đó, Hyazelki buông tay Lisa, bước lại gần cửa sổ và kiễng chân lên.
'Ngài rồng trắng ơi, ngài… Ngài thật sự muốn bỏ rơi con sao?! Trong lâu đài nơi Rồng Phán xét sống?'
Nước mắt nhanh chóng đọng lại trong mắt cô, ngày càng nhiều dần.
‘Rồng Phán xét đáng sợ lắm! Không ai trên thế giới này tin tưởng ngài ấy cả!’
Hyazelki đã bật khóc khi nhớ lại câu chuyện về Rồng Phán xét đã được truyền tụng vào năm trước.
[Rồng phán xét, Kael, được ghi chép là người đã trừng phạt hết toàn bộ khu vực phía tây.
Tội của họ là ‘phạm thượng’.
Một số ít người không tham gia vào tội ác đã chứng kiến hình phạt được thi hành.]
*****
[Ngày xửa ngày xưa, có vị thần được sự yêu quý của tất cả mọi người đã gửi bốn con rồng xuống trần gian.
Kael, Rồng Phán xét, người sẽ trừng phạt những người tội lỗi.
Jiel, Rồng Đất sẽ giúp các bác nông dân.
Hiel, Rồng chữa thương, sẽ chữa bệnh cho con người.
Ciel, Rồng quan sát, sẽ cai quản và giữ trật tự cho trần gian để loài người không rơi vào hỗn loạn.
Con người tôn thờ họ, và họ sẽ giúp ta chăm sóc nhân thế.
Hãy nhớ rằng chúng tồn tại trên trần gian như một bằng chứng cho thấy Chúa rất yêu thương con người.]
Mọi đế chế, vương quốc và quốc gia trên lục địa đều biết đến huyền thoại này.
Thời gian trôi qua, ngày càng nhiều người bắt đầu đặt câu hỏi liệu rồng có thực sự tồn tại hay không, nhưng hầu hết họ vẫn tin vào sự tồn tại của chúng.
Trong số bốn con rồng, Kael, Rồng phán xét, định cư ở vùng đất cằn cỗi ở cực bắc.
Ngài ấy đã xây dựng một lâu đài ở đó và sống dưới sự bảo hộ của một vài con người.
Trải qua hàng trăm năm, ngài ấy dần bị con người lãng quên, không còn nhớ đến rằng rồng có thực sự tồn tại hay không.
Chỉ những tội nhân từng bị trừng phạt mới nhận ra sự tồn tại của ngài.
Tuy nhiên, nó đã thay đổi hoàn toàn từ vụ tai nạn đó.
Hình phạt dành toàn bộ miền tây vì tội ‘phạm thượng’.
**
Khuôn mặt trắng trẻo càng nổi bật hơn nhờ mái tóc đen. Đôi mắt đỏ rực sâu thẳm.
Với vẻ mặt không quan tâm đến điều gì, Kael đến phòng khách và mở cửa, không giấu đi vẻ khó chịu.
"Có chuyện gì."
“… Cậu đúng là không thay đổi mà.”
Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Ciel nhâm nhi tách trà của mình, rồi đặt tách trà xuống.
Mái tóc trắng tinh khiết rũ xuống một bên vai.
Đôi mắt đỏ của ngài ấy mang một sắc thái khác so với của Kael.
Kael bước đi với vẻ mặt không hài lòng, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với Ciel.
“Có tội nhân nào khác mà ngươi muốn ta phán xét à? Điều gì đã đưa ngươi đến đây thay vì gửi chim đưa tin như bình thường ”
Đôi mắt sắc lạnh của ngài ấy dường như vẫn nhìn thấu mọi thứ.
Một bầu không khí lạnh lẽo bao trùm xung quanh họ, và có một cảm giác sắc nét.
Kael đã ở trong trạng thái này khá lâu.
Chỉ nhìn thấy tội nhân trong hàng trăm năm, ông hoàn toàn chán ngấy sự tồn tại của con người, những người mà Chúa yêu thương.
"Hôm nay là chuyện khác."
"Là sao? Chuyện gì?"
Ngài ấy tỏ thái độ trước chuyện mà mình không quan tâm.
Không quan tâm đến thái độ của Kael, Ciel mở miệng.
"Tôi sẽ giao đứa trẻ loài người cho cậu."
"Giao cho ta cái gì cơ?"
Trước những lời nói điềm tĩnh của Ciel, khuôn mặt của Kael biến sắc ngay lập tức.
“Một đứa trẻ loài người. Tôi đã mang cô bé theo khi tôi đến đây. Tên cô bé là Hyazelki.”
“… Ngươi thật giỏi nói những điều vô nghĩa đấy.”
“Đứa trẻ đó cần cậu. Tôi muốn cậu làm người bảo hộ cho cô bé. ”
“Ha, bây giờ ta còn phải chăm sóc những đứa trẻ loài người? Vì nó cần ta á? ”
Kael cười mỉa mai với vẻ mặt vô hồn.
"Ngươi đang bắt ta làm mấy điều vớ vẩn sao."
Trước thái độ mỉa mai, Ciel khẽ thở dài.
"Đứa trẻ sinh ra với một số mệnh."
"Số mệnh? Ngươi đến đây chỉ để nói điều đó thôi à? Ngươi đúng là có sở trường nói những thứ điên rồ đấy. ”
"Xin hãy chú ý lắng nghe."
"Ta đang lắng nghe đây. Lời của ngươi đang đi qua tai ta đây. "
Cuộc trò chuyện không mấy tiến triển, Ciel cuối cùng cũng chạm vào trán mình.
"Cậu sẽ làm gì nếu những người mang tội, những người cậu ghét cay đắng, hành hạ đứa trẻ vô tội đó?"
"Gì?"
Kael, người luôn có thái độ đứng ngoài cuộc nhất quán, nhíu mày.
Ciel đứng dậy khỏi chỗ ngồi, như thể ngài ấy không có ý định ở lại lâu.
"Dù điều gì xảy ra với cô bé đó, mong cậu hãy chăm sóc cô bé."
"Chăm sóc? Ta á? Cái gì cơ?"
“Đứa trẻ đó. Đó là ý muốn của Đức Chúa Trời, vì vậy cậu phải tuân theo ý muốn đó. Hãy coi cô bé như con gái mình và hãy chăm sóc cô ấy.”
"Con gái? C - on – gá - i? Cái gì giống con gái cơ. Ah… Vậy, ta phải làm gì, để nuôi dạy một đứa trẻ loài người… ”
“Tôi sẽ đến gặp cậu thường xuyên."
"Này, chờ đã, này!"
Nhìn Ciel, nhảy ra ngoài cửa sổ mà không nghe anh nói, Kael cau mày.
“… Ta thực sự có nên giết gã tóc trắng đó không.”
Kael, nhìn Ciel bay lên trời trong chốc lát, khó chịu rời khỏi phòng khách.
Sau đó, anh cố gắng trở về phòng của mình một cách tự nhiên, nhưng anh dừng lại ở giọng nói kỳ lạ có thể nghe thấy đằng xa.
Một giọng nói mà anh chưa bao giờ nghe thấy trước đây.
'… Cái gì.'
Anh lắc đầu và bắt đầu bước đi, nhưng ngay sau đó, anh lại dừng lại.
Kael, từ từ nhắm mắt lại, thở dài và quay lại.
“… Ý muốn của Chúa, lí do vớ vẩn.”
***
"Tại sao, tại sao em lại đột nhiên khóc thế?"
"Em không…"
Lisa khuỵu một gối xuống, nhìn Hyazelki đang khóc, buồn bã.
‘Ngài đúng là ngay thẳng thật đấy! Tại sao ngài lại bảo con đợi! Như kiểu ngài sẽ đón con đi ấy!’
Thực ra Ciel chỉ bảo cô bé hãy đợi chứ không phải ngài ấy sẽ đưa cô về.
Không, ngài ấy nói rằng sẽ giao cô cho Rồng Phán xét.
Tuy nhiên, Hyazelki đã cố gắng phớt lờ sự thật đó.
Cô sợ Rồng Phán xét, người mà cô chưa từng thấy, sống trong lâu đài này.
“Chị-nếu em cứ khóc như thế này, Chủ nhân sẽ đến…”
Hyazelki ngừng khóc trước tiếng lẩm bẩm của Yuri.
‘C-chủ nhân, người đó liệu có phải là Rồng Phán xét?’
Đứa trẻ thừa nhận rằng con rồng trắng thực sự đã bỏ mặc cô ở đây, khẽ thở dài.
"Dù sao đi nữa, mình cũng phải đi và ..."
Cô bé bĩu môi, nhưng khuôn mặt của Lisa và Yuri trước mặt cô bé lại tái nhợt.
"Thứ đó là gì."
Một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng.
Hyazelki giật mình, từ từ quay lại nhìn.
Mái tóc đen dài buông xõa và đôi mắt đỏ rực sáng.
Đôi mắt ngài ấy chậm rãi di chuyển, nhìn xuống đứa trẻ nhỏ hơn mình rất nhiều.
‘Là Rồng Phán xét… Kael.’
Hyazelki không thể cử động, như thể đã bị đóng băng.
Thật vậy, khi cô đã đọc trong cuốn sách, ngay cả cảnh vật xung quanh cũng dường như đóng băng.
"Chủ nhân."
Cô không rõ là mình bị choáng ngợp bởi bầu không khí hay chỉ bị vẻ ngoài xinh đẹp của ngài mê hoặc.
Khi cô bé ngước nhìn lên Hắc Long, một người đàn ông trung niên đứng phía sau Kael ngỏ lời với ngài ấy.
Chỉ sau đó, ánh mắt màu đỏ rực ấy mới dời khỏi Hyazelki.
"Đứa trẻ này chắc chắn là đứa trẻ mà ngài Ciel đã để lại."
Tất nhiên, ngài ấy biết. Ngài ấy hỏi, rồi giờ biết điều đó. Không cần thiết.
“Tại sao lão ta lại giao cho ta một đứa trẻ loài người? Lão ta nghĩ ta có thể lo được việc này à?”
"Không đời nào. Không."
Trước câu trả lời ngay lập tức, Kael hơi cau mày.
Đó là một câu hỏi mà ngài ấy hỏi, nhưng cảm giác thật kỳ lạ khi từ chối nó một cách trực tiếp như vậy.
Khẽ thở dài, Hắc long lại liếc nhìn đứa nhỏ.
Lần này, ánh mắt của ngài ấy không ở lại lâu và định dời đi, nhưng Hyazelki đột nhiên cúi đầu.
"Chào Ngài ạ."
Kael quay đầu lại, nhìn cô bé với vẻ ngạc nhiên.
Hyazelki cúi đầu trong chốc lát, từ từ nâng người lên.
Lisa ở bên cạnh cô bé, cũng thấy tay cô bé run rẩy giữ chặt váy của mình.
'Bình tĩnh, bình tĩnh…'
Đứa trẻ hít một hơi dài và nông, cố gắng nhếch khóe miệng.
Khuôn mặt tươi cười trông thật thảm hại, và không hiểu sao Kael lại cảm thấy khó chịu.
‘Để sinh tồn ở đây ...’
Ciel đã để lại cô bé lại cùng với Rồng Phán xét.
Để sống sót ở đây, Hyazelki phải cư xử tốt với Kael, người được gọi là ‘chủ nhân’.
Cô bé không muốn chết nữa. Cô không muốn cuộc sống của mình kết thúc dễ dàng như vậy.
Lần này cô muốn sống theo cách khác.
“Con là Hyazelki. Hãy chăm sóc con thặc tốt nhé. ”
Cô bé nghĩ rằng mình đã cười rạng rỡ nhất có thể, nhưng xung quanh cô vẫn là không gian lạnh lẽo bao trùm.
‘… Sao thế, mình làm gì sai rồi sao…?’
Khi cô bé nhìn xung quanh với vẻ lo lắng, Yuri thở ra một hơi mà cô ấy đã cố kìm nén.
Cô bé mới bốn tuổi. Tuy phát âm vẫn chưa chính xác cho lắm. Nhưng cô không biết khuôn mặt tươi cười của đứa trẻ sinh động này buồn đến mức nào.
“… Đưa nó đến phòng nào cũng được. Các ngươi nhớ phải chăm sóc nó thật tốt đấy. ”
"Vâng, thưa Chủ nhân."
Kael quay lưng lại mà không đáp lại lời chào của Hyazelki.
‘… Ngài
ấy nói mình có thể ở lại đây sao?’
Đứa trẻ ngước nhìn ba người còn lại với vẻ lo lắng.
"Đây là tình huống quái quỷ gì vậy, Albert?"
“Còn bây giờ… Đưa cô bé đến một căn phòng cách xa phòng của Chủ nhân đi.”
Người quản gia thở dài, nhìn Hyazelki.
Ông ấy nở nụ cười ấm áp, vỗ nhẹ vào đầu đứa trẻ rồi rời đi.
Lisa và Yuri dường như mất hồn, thì thầm điều gì đó, nhưng Hyazelki không thể nghe thấy.
‘Vậy ... mình có thể ở lại đây được sao?’
Hyazelki kìm lại câu hỏi mà cô muốn hỏi.
***
Lần đầu tiên trong đời Hyazelki được ngủ trong một căn phòng sang trọng như vậy.
Một chiếc giường lớn và bộ khăn trải giường mềm mại. Nhiệt độ của căn phòng thậm chí còn được điều khiển bằng phép thuật.
Cô chưa bao giờ được hưởng thụ xa hoa như vậy trong đời nên không thể ngủ thoải mái được.
Vì nó rất thoải mái nên cô rất lo lắng.
"Đây là vấn đề sống còn."
Thay vì nói sống lâu, nói cô ấy đã sống nhiều kiếp rồi thì đúng hơn.
Cô nằm lơ đãng, suy nghĩ về điều đó, bỗng có một bóng đen vụt qua trong căn phòng tối tăm.
Vẻ mặt bình tĩnh của Hyazelki biến mất.
Có một kẻ đột nhập trong phòng. Nó gợi lên một kỷ niệm tồi tệ của cô bé.
Kí ức cuối cùng của kiếp đầu tiên của cô.
*****