Tìm lại được rồi\Điều chi?\Vĩnh cửu.

Đó là biển cả\Trộn lẫn mặt trời.

Arthur Rimbaud 『L'ETERNITE』

“Lần đầu gặp mặt. Tớ là Tsubakiya Hinata.”

Có một sự náo loạn.

Câu chào hỏi đơn thuần đã làm thay đổi hẳn bầu không khí.

Trường Sơ Trung, học viện tư thục Mominoki, năm hai lớp A.

Tiết trời đang là mùa xuân. Bây giờ là mười một giờ, sau buổi lễ khai giảng. Với lớp học hoàn toàn mới cùng những học sinh chưa quen biết nhau thì giới thiệu bản thân trong buổi học đầu tiên là việc không thể thiếu.

“Hồi năm nhất tớ học lớp C, không tham gia câu lạc bộ nào cả. Cũng không có sở thích gì đặc biệt, nhưng mà nếu phải nói thì rất thích đọc sách.”

Dáng đứng trông vô cùng lấp lánh.

Rõ ràng là chỉ đang đứng thôi nhưng lại cho người khác cảm giác như thể toàn thân đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt vậy.

Mùa xuân. Cũng chính là mùa của sự khởi đầu và những cuộc gặp gỡ. Qua ô cửa sổ đang mở, có thể trông thấy những cánh hoa trên hàng cây anh đào bên đường đang nhẹ nhàng tung bay khi có cơn gió nhẹ thổi qua.

“Tuy có vài người học cùng lớp năm ngoái, nhưng xem ra số học sinh

mới vẫn nhiều hơn. Mong được các cậu quan tâm trong năm học sắp tới nhé!”

Chào hỏi nhanh gọn.

Với phần lưng thẳng tắp và tác phong nhanh chóng, gọn gàng.

Bầu không khí trong lớp học cũng thay đổi theo. Tiếng bàn luận xì xào, tiếng gần giống như nín thở, những âm thanh phức tạp như một nầu lẩu thập cẩm nổi lên từ trong đám học sinh.

(…Đứa phải tự giới thiệu bản thân tiếp theo đáng thương thật đấy.)

Thầy giáo chủ nhiệm Onodera Tatsuya thở dài một hơi trong lòng. Phải tự giới thiệu bản thân ngay sau Tsubakiya Hinata. Chắc chắn sẽ bị đem ra so sánh đây.

Dù thế nào đi nữa thì em ấy cũng trông thật là cuốn hút.

Mái tóc đen diễm lệ. Đôi mắt sáng long lanh đầy mê hoặc. Tay chân thon thả, làn da tươi trẻ, mịn màng.

Cùng với một chiều cao cực kỳ phi thường. Con số một mét bảy hai thậm chí còn vượt xa chiều cao trung bình của những nam sinh.

Vẻ ngoài trông y hệt người trưởng thành. Tuy nhiên vẫn còn một vài đường nét trẻ con mờ nhạt trên khuôn mặt——và từ sự cân đối đáng kinh ngạc này, một màu sắc tươi sáng, đẹp đẽ không phù hợp với độ tuổi của hiện lên.

Đúng vậy, ai ai cũng biết điều đó. Ai ai cũng cảm nhận được.

Tsubakiya Hinata hoàn toàn không hề bình thường.

Có thể đã từng là một đứa trẻ bình thường, nhưng mà bây giờ thì quả thực là rất khác biệt.

Nếu như trong tương lai không xa, em ấy trở thành một người ngoài tầm với——không, hiện tại thì em ấy đã ở trong quá trình biến đổi theo một hướng “nào đó” rồi.

Ngay chính giữa hàng đầu.

Ánh mắt bắt gặp Tsubakiya Hinata đang ngồi chính giữa lớp.

Cười.

Em ấy đang cười. Dù là chỉ bằng ánh mắt. Đến mức mà chỉ có Onodera Tatsuya mới có thể nhìn thấy.

Chỉ có trong khoảnh khắc đó mới trở về dáng vẻ của “một đứa trẻ có thể tìm thấy ở bất cứ đâu”. Nó giống như là chạy đi chạy lại trên đường phố với một tay cầm cái vợt bắt côn trùng, giữa một thiếu niên và một bé gái, với cấu trúc tâm lý không thể lý giải được khi hồi tưởng lại sau khi đã trở thành một người lớn.

Năm hai Sơ trung.

Dường như cả hoa và nụ đều được bao bọc, sự tồn tại ở giữa.

Giống như là một hình nhân làm bằng đường vậy. Đó là một món đồ rất mỏng manh và dễ vỡ. Tuy vậy, đó vẫn là sự tồn tại đáng yêu nhất.

Tất cả các học sinh đều tự giới thiệu bản thân mình.

Tuy rằng còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng đây không phải là nơi mà giáo viên chủ nhiệm nên lên tiếng.

Đối với những người trẻ đang rèn giũa để hướng tới một tương lai đầy hoang mang, chỉ cần nói một câu phù hợp và không gây ảnh hưởng gì là được rồi.

“Được rồi các em, có thể trong tương lai chúng ta có thể sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng hãy cùng nhau cố gắng để vượt qua trong năm tới nhé.”