Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều đi đăng ký kết hôn vào đầu tháng chín.

Hôm lấy đăng ký kết hôn trời rất đẹp. Lục Dĩ Thành mặc cái áo sơ mi trắng mà Giang Nhược Kiều tặng cho anh, phong thái ngời ngời. Giang Nhược Kiều thay chiếc đầm tuyệt đẹp do đám Vân Giai chung tiền mua cho. Ngay cả Lục Tư Nghiên cũng mặc quần áo mới, cả gia đình cùng nhau đến Cục Dân chính. Đối với Lục Tư Nghiên thì đây đúng là trải nghiệm có một không hai, không ngờ cậu có thể chứng kiến ba mẹ cậu đi đăng ký kết hôn, kỳ diệu biết bao. Sau khi Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành điền thông tin xong thì chụp ảnh đăng ký, mỗi người có một quyển sổ màu đỏ mới tinh.

Thế là hai người đã trở thành vợ chồng.

Giang Nhược Kiều nhận cuốn sổ màu đỏ nhưng dường như không có cảm xúc gì nhiều, còn Lục Dĩ Thành thì chốc chốc lại lật xem, nở nụ cười tươi rói. Sau đó anh cất vào trong túi, xem như báu vật, hệt như giấu sổ tiết kiệm vậy. Rõ ràng hai người họ là vợ chồng mới kết hôn nhưng lại dẫn đứa con đến nhà hàng để chúc mừng.

Giang Nhược Kiều chụp sổ chứng nhận kết hôn rồi đăng lên vòng bạn bè.

[Thật không ngờ tôi lại cầm kịch bản cưới sớm...]

Lần này đúng là chấn động.

Từ sau khi cô đăng lên vòng bạn bè thì điện thoại bắt đầu rung liên hồi, đều là bình luận và tin nhắn của mọi người.

[??? Tớ mới đi coi lịch xong, hôm nay có phải là ngày cá tháng tư đâu nhỉ?]

[Xưa nay tôi chưa từng nể phục ai, bắt đầu từ hôm nay tôi phải nể phục Lục Dĩ Thành lắm đấy, sao cậu ấy làm được hay vậy?]

[Mình cứ tưởng cậu cầm kịch bản dạo chơi thế gian chứ, không ngờ cậu lại kết hôn sớm, ngầu thế, cậu là người đầu tiên kết hôn trong vòng bạn bè của mình đấy. Giỏi, thật sự quá giỏi, Lục Dĩ Thành đỉnh, thật sự quá đỉnh!]

[Bọn tôi sẽ trả tiền nhuận bút, tác giả Lục Dĩ Thành xuất bản một cuốn sách được không? Bây giờ tôi rất cần bí quyết của cậu ấy, chắc chắn cậu ấy có bí quyết đang che giấu!]

Không chỉ có họ mới bị sốc.

Giang Nhược Kiều tin chắc nếu năm cô hai mươi mốt tuổi biết rằng mình chưa đến hai mươi ba tuổi đã kết hôn thì chắc chắn cũng sẽ không tin.

Cô phải thừa nhận đúng là Lục Dĩ Thành có bản lĩnh.

Lục Dĩ Thành đã chính thức trở thành chồng người ta, làm sao anh có thể im lặng không nói gì chứ, anh còn đăng lên vòng bạn bè trước cả Giang Nhược Kiều nữa. Anh rất hiếm khi đăng trạng thái lên mạng, một năm chắc chỉ có mấy bài thôi, nhưng sau khi yêu Giang Nhược Kiều thì mỗi một bài đăng trên vòng bạn bè của anh đều có liên quan đến cô. Vì thế nên khi bạn bè, đồng nghiệp và bạn học lướt thấy bài đăng của anh, không cần xem nội dung cũng biết bài đó là khoe chuyện yêu đương.

Chẳng qua lần này không ngờ anh lại đăng hẳn một tin chấn động.

Anh tuyên bố đã đi đăng ký kết hôn!

Hạ Lễ: [Vậy nên hôm nay em xin nghỉ là để đi đăng ký kết hôn à? Đệt! Sếp của em vẫn còn độc thân đấy, em có lương tâm không vậy hả?]

Lục Dĩ Thành trả lời: [Không, sắp tới em định xin nghỉ phép để làm đám cưới đây.]

Hạ Lễ: [...]

Lục Dĩ Thành: [Anh nhớ chuẩn bị tiền mừng nhé.]

Vương Kiếm Phong: [Lão Lục ơi lão Lục, cậu âm thầm trở thành người đã kết hôn thế à? Đúng là, cậu xuất bản sách đi, đảm bảo bán chạy!]

Lục Dĩ Thành: [Chuẩn bị tiền mừng đi.]

Đỗ Vũ: [Đậu xanh rau má, cậu đúng là lù khù vác cái lu chạy đó, anh Lục!]

Lục Dĩ Thành: [Chuẩn bị tiền mừng đi.]

Tóm lại ai cần biết đều đã biết, nhưng chẳng ai ngờ họ sẽ kết hôn sớm đến vậy, còn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh mà đã kết hôn rồi. Hiện tại Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành khá kín tiếng trong trường, giang sơn đời nào cũng có nhân tài, mỗi một khóa đều sẽ có những nhân vật làm mưa làm gió. Khoa chính quy của họ đều đã tốt nghiệp, có rất ít đàn em khóa dưới chú ý đến họ, còn những người quan tâm đến họ thì đều đã tốt nghiệp và trở thành người trưởng thành bận rộn với cuộc sống cả rồi.

Nhưng vào ngày họ đi đăng ký kết hôn, các bài viết liên quan đến họ trên diễn đàn lại được đào lên.

Các đàn em khóa dưới khác: ???

Mọi người đều chẳng hiểu gì sất.

Có người biết chuyện thì hào hứng giải đáp: Đề xuất mọi người nên đi hóng vụ này, vụ này rất thú vị và hay ho đó, còn cực kỳ kích thích nữa! Quan trọng nhất là nam nữ chính đã kết hôn luôn rồi, họ là tình yêu đích thực đó!

Thế là các đàn em khóa dưới không có gì để làm bắt đầu tìm kiếm về chuyện của Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành, sau khi tìm xong bèn bình luận sôi nổi dưới bài viết.

[Hồi tui năm nhất, đàn chị Giang và đàn anh Lục đang học năm ba, khi đó tui có hóng hớt chuyện giữa họ. Bây giờ họ đang là nghiên cứu sinh, tui cũng sắp tốt nghiệp rồi, không ngờ mới đó mà đã thấy được cái kết. Chị Giang đúng là xinh đẹp và rất giỏi giang, nghe nói sau này định trở thành phiên dịch viên dịch song song. Phiên dịch viên dịch song song ngầu cỡ nào chắc các bạn sinh viên chuyên Anh sẽ hiểu! Đàn anh Lục cũng vậy, đối với tui thì mối tình của họ chính là kịch bản phim thần tượng đấy, đôi bên cùng nhau tiến bộ, hot girl và hot boy của trường đúng là xứng đôi!]

[Sinh viên năm nhất đây... Tiếc là không được dõi theo toàn bộ quá trình yêu nhau giữa hai người, chắc là hấp dẫn lắm nhỉ...]

[Hơi bị hấp dẫn luôn! Tui còn nhớ lúc đó đàn anh Lục đi đưa bữa sáng cho đàn chị Giang, nghe nói tất cả con gái trong tầng ký túc xá đều sốc nặng!]

Giang Nhược Kiều luôn cho rằng cuộc sống là cơm áo gạo tiền, mắm muối tương cà.

Sau khi ở bên Lục Dĩ Thành mới hiểu rằng ngoài những thứ đó còn có sự lãng mạn vĩnh viễn không phai mờ.

Nghĩ kỹ lại thì đây có lẽ là lý do khiến cô sẵn lòng trở thành bà Lục sớm như vậy.

Yêu nhau gần ba năm, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành luôn trong trạng thái nửa sống chung nhưng cũng không hẳn là sống chung. Giang Nhược Kiều dành phần lớn thời gian ở trong ký túc xá. Sở dĩ nói đó là nửa sống chung là vì cô ăn ngày ba bữa và ở chỗ anh hơn nửa tháng, hai người thường đi dạo chợ nông sản, đi siêu thị, sau đó xách túi lớn túi nhỏ về nhà nấu cơm. Đến khuya thì Lục Dĩ Thành sẽ đưa Giang Nhược Kiều về.

Trước khi lấy giấy kết hôn, Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều đã thuê nhà mới.

Lục Dĩ Thành có kế hoạch mua nhà, nhưng hai người họ đều muốn đợi từ từ, dù sao hiện tại bán căn nhà cũ kia cộng thêm số tiền trong tay cũng chỉ đủ để mua một căn nhà nhỏ. Lục Dĩ Thành thầm muốn mua một căn nhà lớn hơn một chút, ít ra cô có phòng quần áo, ít nhất phòng của Tư Nghiên cũng lớn hơn, thế thì càng phải cố gắng hơn để mau chóng có khả năng mua nhà. Còn hiện giờ họ chỉ có thể thuê nhà mà thôi, trong lòng Lục Dĩ Thành thấy có lỗi vô cùng, luôn cảm thấy mình cầu hôn quá gấp gáp.

Chẳng có gì cả làm sao có can đảm để cầu hôn đây?

Càng như vậy trong lòng anh càng thấy áy náy.

Chỉ có thầm hạ quyết tâm, dù hiện tại không có thì sau này nhất định phải có.

Với chuyện này, Giang Nhược Kiều tỏ ý: Ông xã em tin anh!

Chứ còn sao nữa, cô đã từng thấy Thư Hương Uyển rồi.

Thư Hương Uyển rất lớn, ánh sáng rực rỡ và trang trí tinh xảo, đó là một ngôi nhà rất ấm cúng.

Trong tương lai đó Lục Dĩ Thành đó đã làm được, thế thì Lục Dĩ Thành của cô bây giờ cũng sẽ làm được, hai người cùng cố gắng thì chẳng lẽ không có nổi một ngôi nhà thuộc về bản thân mình sao?

Cuối cùng, hai người thuê một căn nhà ba phòng ngủ gần trường đại học A.

Với khả năng hiện tại của hai người, thuê một căn nhà thế này đã không còn phải đắn đo và đau đầu giống như hồi hai mươi tuổi nữa.

Phúc lợi và đãi ngộ ở công ty của Hạ Lễ khá tốt, công ty chỗ Giang Nhược Kiều cũng vậy, nhờ vào tiền cho thuê nhà hai người cũng có thể sống rất ổn.

Căn nhà ba phòng ngủ được trang trí theo phong cách châu Âu đơn giản.

Phòng ngủ chính có một cửa sổ lồi rất lớn, là phòng của Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành.

Phòng ngủ phụ để cho Lục Tư Nghiên, điều khiến Lục Tư Nghiên đau đớn đó là tủ sách bị ba mẹ cậu chất đầy sách học.

Một phòng khác nhỏ hơn là phòng sách chung của Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành.

Ngày đầu tiên chuyển vào, bề ngoài Lục Dĩ Thành bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất vui mừng, cuối cùng cũng đã bắt đầu cuộc sống hôn nhân với Giang Nhược Kiều. Nào ngờ trong đêm đó, bạn nhỏ nghịch ngợm Lục Tư Nghiên bảo rằng nó ngủ một mình sợ lắm.

Đứa trẻ bảy tuổi này vì để được ngủ cùng ba mẹ đã giở hết mọi trò, nói chuyện còn dùng điệp từ nữa.

Nào là ngủ một mình sợ lắm.

Nào là mở điều hòa sẽ lạnh lắm.

Lục Dĩ Thành nhìn con trai bằng vẻ mặt không cảm xúc.

Giang Nhược Kiều mềm lòng, dù sao đổi môi trường mới thì trẻ con sợ ngủ một mình là chuyện rất bình thường, bèn để cho Lục Tư Nghiên ngủ với họ, cả nhà ba người nằm trên chiếc giường rộng một mét tám trông không chật chội gì mấy.

Ở góc độ mà Giang Nhược Kiều không nhìn thấy, Lục Tư Nghiên đắc chí nhe răng cười với Lục Dĩ Thành.

Lục Dĩ Thành: "..."

Chỉ có xem đi xem lại báo cáo xét nghiệm huyết thống lưu trong điện thoại anh mới có thể kiềm chế được ý muốn dạy bảo cậu nhóc này.

Con ruột, là con ruột mình đấy!

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Dĩ Thành cũng quên mất trên giường có một đứa con trai, nửa mơ nửa tỉnh vô thức muốn ôm người bên cạnh.

Ai ngờ ôm một hồi lại thấy không đúng lắm.

Không phải mùi thơm thanh ngọt ấy.

Không phải cảm giác ấm áp ấy.

Giọng nói gợn đòn cất lên: "Ba ơi, ba ôm con làm gì?"

Lục Dĩ Thành tựa như mơ thấy ác mộng, cơn ác mộng khủng khiếp nhất từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, anh lập tức buông tay ra, cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.

Lục Dĩ Thành hoảng hồn, liếc nhìn trên giường rồi hỏi: "Mẹ con đâu rồi?"

Anh hết hồn cũng không lạ.

Lần này khi Lục Tư Nghiên đến đây đã là một đứa trẻ bảy tuổi, bảy tuổi cậu đã học tự ngủ một mình rồi, trong khoảng thời gian này hầu như Lục Tư Nghiên luôn ngủ một mình, hôm qua coi như là ngoại lệ.

Lục Tư Nghiên chớp mắt: "Mẹ dậy sớm đi vệ sinh rồi."

Lục Dĩ Thành quyết định nhân cơ hội này dạy bảo con trai một trận, nghiêm túc nói: "Tư Nghiên, hôm qua là trường hợp đặc biệt, con đã bảy tuổi rồi, sau này phải ngủ một mình đi."

Lục Tư Nghiên là ai chứ, hồi cậu năm tuổi đã có thể hạ gục một đám người nhờ vào khiếu ăn nói giỏi.

Hiện giờ đã bảy tuổi, không chỉ có tuổi lớn hơn đâu.

Lục Tư Nghiên thoáng nhìn ba, nói: "Vậy ư, con bảy tuổi phải ngủ một mình, năm nay ba bao nhiêu tuổi, ba cũng hai mươi ba rồi mà còn muốn ngủ với mẹ à?"

Rốt cuộc ai phải thẹn đây?