Cảnh: Tác giả (Hajime Kanzaka) và L
L: Ra mắt rồi… Phần ba, thứ mà ông đã thề lên thề xuống là sẽ không bao giờ viết, giờ đã ra mắt.
Tác: Không gì là tuyệt đối cả, vũ trụ này đầy rẫy những khả năng vô tận.
L: Im đê! Đừng có tỏ ra tự mãn chỉ vì tập trước bán chạy!
Tác: Xin lỗi vì đã tự mãn. Nhưng bỏ chuyện đó qua một bên, đây là Slayers tập 17: “Đường về nhà xa thật xa”!
L: Chà, ta chỉ quan tâm là mình đã được trở lại trong lời bạt! Tuy vậy… ta đã nghĩ rằng ông sẽ dành ra cả phần đời còn lại để kiếm cớ lười biếng chứ.
Tác: Cô nghĩ tôi là loại người gì vậy?! Tôi muốn phản bác lại thứ thế, nhưng thực ra tôi đã nghĩ rằng mình sẽ làm vậy thật.
L: Vậy sao lại đổi ý?
Tác: Vài thứ trong cuộc sống của tôi đã trở nên bình lặng, và tôi bắt đầu tập trung vào sách, game, đủ thể loại ấn phẩm mới ra mắt… Với tất cả những thứ đó để sạc lại năng lượng, tôi đã tìm ra được ý chỉ để tạo ra gì đó mới mẻ.
L: Như Gu*pla à?
Tác: Một phần là lắp những mô hình như Gu*pla, nhưng giờ khi tôi đang bị tấn công bởi kẻ tử thù của nhân loại, bệnh viễn thị, việc đó đang trở nên khó khăn hơn. Hãy coi nó như là mong muốn được quay lại viết gì đó đi. Kiểu vậy đấy. Tôi có vài ý tưởng mơ hồ về một câu chuyện không liên quan đến Slayers, nhưng trong khi xem xét thì tôi có cảm giác như đó là ý tưởng của một người nào đó khác và tôi nên viết ra một câu chuyện thú vị hơn, do đó tôi từ bỏ.
L: Và cuối cùng thì ông quay trở lại đây.
Tác: Cơ bản là vậy. Tôi có cảm giác mình cần làm gì đó cho những người hâm mộ đã ủng hộ vũ trụ Slayers trong suốt khoảng thời gian qua.
L: Cách thức tốt hơn sẽ là viết ra một thứ gì đó không tồi tệ.
Tác: Ặc! Đừng nói vậy chứ!
L: A. Ổng ho ra máu kìa.
Tác: Tôi không sao! 200ml không là gì hết!
L: Từng đó khá nhiều đấy!
Tác: Trong shounen manga thì vậy vẫn là ít! Dù tôi đang không ở trong shounen manga!
L: Có các phiên bản khác của phần ba ngoài tiểu thuyết đúng không? Anime TRY và manga Kị sĩ của Thủy Long Vương. Phần ba này nằm ở đâu? Nó là phiên bản tiểu thuyết hay phiên bản canon?
Tác: Hừm… Tôi không thực sự thích việc nói về yếu tố “canon” hay phủ nhận các phiên bản khác. Hãy cứ coi đây là một phần ba ở thế giới song song đi.
L: Chà, nếu đó là những gì ông muốn… Ông có thực sự nghĩ rằng mình sẽ viết hết phần này không? Nội dung nghe qua có vẻ sẽ khá là dài đấy.
Tác: Ặc! Chà… Quãng đường của chuyến hành trình là một yếu tố, nhưng vẫn còn vấn đề trong việc chuyến hành trình kéo dài trong bao lâu. Slayers không thể hiện cụ thể khía cạnh đó là có lí do. Tôi viết truyện, nảy ra ý tưởng và tra cứu, nhưng khi viết kể về một cuộc hành trình thì nghiêm túc xem xét đến khoảng cách là một trong những rào cản lớn nhất, đó là những gì tôi nghĩ.
L: Vậy ông đã thực sự suy nghĩ à, ông tác?
L: Dĩ nhiên rồi! Tôi đã suy nghĩ về rất nhiều thứ và tạo nên logic và thiết lập! Và sau đó, tôi loại bỏ hết chúng đi để tránh khiến người đọc chán nản với những đoạn giải thích! Đó là một thứ cơ bản!
L: Không hề đâu!
Tác: Có đấy! Trong câu chuyện này cũng vậy, ban đầu tôi lên ý tưởng về việc kiếm giấy thông hành và cách chúng được sử dụng, rồi cả đến phần giải thích… nhưng nó không làm câu chuyện trở nên thú vị hơn chút nào cả! Sẽ không xuất hiện một điểm khi Lina dùng ma pháp để bay và nói, “Đằng kia có cửa khẩu nhưng mình không có giấy thông hành! Phải làm gì đây?”
L: A… Cũng phải.
Tác: Việc có thể bay cơ bản đã là ăn gian rồi.
L: Giờ ông mới nói hả? Sau khi đã viết từ lâu lẩu lầu lâu rồi?! Đúng là ma pháp bay mang lại cảm giác rằng chúng có thể tránh được rất nhiều thiết bị an ninh.
Tác: Nhưng bởi vậy nên nghĩa là cảnh cô ấy dùng giấy thông hành sẽ không mang lại ý nghĩa gì cả, vậy nên tôi đã lược bỏ nó.
L: Vậy trong thế giới không có giấy thông hành à?
Tác: Nó có tồn tại nhưng Lina không nói về việc sử dụng chúng. Bỏ chuyện đó qua một bên, khi nghĩ về khoảng cách di chuyển tôi cảm thấy khá thách thức. Khi tôi tra cứu trên mạng và biết được những người trong quá khứ có thể đi qua 53 trạm Tokaido, khoảng 500 cây số, trong mười lăm ngày hoặc ít hơn. Vậy nên dựa vào đó, khi nghĩ về khoảng thời gian cần để di chuyển quanh thế giới… câu trả lời có được là tôi rất biết ơn khi có máy bay, tàu và xe hơi.
L: Đó là kết luận của ông à?!
Tác: Đương nhiên! 500 cây số trong mười lăm ngày là khoảng 33km mỗi ngày. Xét tới tốc độ đi bộ trung bình là 4km/h thì sẽ cần phải đi bộ 8 tiếng mỗi ngày! Tôi thậm chí còn không muốn đi bộ trong chỉ 5 phút!
L: Có lẽ… ông nên cố gắng hơn? Vậy đấy?
Tác: Bỏ qua những điểm yếu của bản thân tôi, người xưa làm việc quá chăm chỉ! Họ nên dừng chân lại một quán cà phê khi cảm thấy mệt như chúng ta ngày nay trong thành phố. Dĩ nhiên, người xưa thì không có những thứ đó. Khi mệt thì sẽ thật tốt nếu gần đó có chỗ nghĩ ngơi, nhưng không phải nơi nào cũng có những thứ đó. Như vậy thì người ta có thể sẽ ngất vì kiệt sức! Thế nhưng người ta vẫn cứ đi.
L: Chà, một số người có thể nói rằng họ không có lựa chọn nào khác. Có thể là cưỡi ngựa? Nhưng chỉ một số người mới có ngựa để cưỡi.
Tác: Vậy thì càng có thêm lí do để biết ơn cuộc sống hiện đại! Cơ sở cho việc đi lại rất tốt, nhưng những thứ khác, ví dụ như điều hòa, thì trên cả tuyệt vời! Nhân tiện, lời bạt này được tôi viết trong mùa hè.
L: Chà, cảm kích nền văn minh hiện đại cũng không sao, nhưng ông tính thế nào về số ngày mà nhóm Lina cần để du hành?
Tác: Tôi đã quyết định không suy nghĩ về nó nữa.
L: Ông bỏ cuộc ư?!
Tác: Con đường không bao giờ mãi thẳng, và họ không phải khi nào cũng di chuyển, và ngay cả nếu tôi thiết kế một cách chính xác thì sẽ giống như những gì tôi nói trước đó về giấy thông hành… Nó không tạo ra nhiều cơ hội để dẫn truyện nên việc tập trung vào cũng không quá hiệu quả.
L: Vậy bỏ qua vấn đề về quãng đường, tốc độ viết của ông về độ dài câu chuyện thì sao?
Tác: Chà, ừm…
L: Chúng ta đang nói về những ý tưởng không được xuất hiện trong tập này—nếu đặt toàn bộ chúng vào câu chuyện thì sẽ kéo dài đến bao lâu? Ông sẽ phải viết với tốc độ mỗi tháng một tập!
Tác: Chà, xét theo lẽ đó, nếu có thể sống đến 170 tuổi, tôi có thể viết một tập mỗi 10 năm và vẫn hoàn thành.
L: Ông là rùa cạn Galapagos à?! Ông nghĩ mình sẽ cứ như vậy được bao lâu hả? Phải rồi, để bắt ông phải siêng năng, cho đến khi tập tiếp theo ra mắt, ông sẽ chỉ được dùng điều hòa vào mùa đông và máy sưởi vào mùa hè!
Tác: Hự! Thực ra, tôi chỉ vừa rên rỉ theo phản xạ, nhiệt độ dạo gần đây còn cao hơn cả mức máy sưởi vào mùa hè. Ngoài trời vào mùa đông cũng lạnh hơn mức điều hòa nữa.
L: Ông nói phải! A… Vậy không sưởi hay làm mát gì hết.
Tác: Xin lỗi. Tôi sẽ cố hết sức. Làm ơn tha cho tôi đi.
L: Đúng rồi, cố hết sức đi! Giờ khi ta đã bắt ông tác phải làm việc, hẹn gặp lại mọi người vào tập tiếp theo nhé!
Lời bạt: Hết.