Hương gió, mùi cỏ… Khi đứng lại quan sát kĩ, những thứ tưởng chừng ở đâu cũng giống nhau bắt đầu hiện ra sự khác biệt. Ngay cả khung cảnh cũng vậy, từ xa trông chỉ giống như thảm thực vật thông thường, nhưng quan sát kĩ thì có thể thấy toàn những loài cây lạ lẫm. Tương tự, tại đây tôi cũng không thấy bất kì loại thảo dược nào thường được dùng để chế tạo ma pháp đạo cụ ở thế giới bên trong. Tôi muốn nghiên cứu đôi chút, nhưng hiện tại chúng tôi có vấn đề lớn hơn cần quan tâm.

Hiện đã là ngày hôm sau, tôi và Gourry đã rời thành phố Maricida để đến thủ đô Palbathos. Khi dừng chân tại một ngã ba đường, tôi lấy những thứ đội trưởng Bronco đã chuẩn bị cho mình ra. Anh ta đã đưa cho tôi một tấm bản đồ vẽ tay (trông giống như sơ đồ những con đường được vẽ nguệch ngoạc lên giấy da) cùng với một lá thư giới thiệu—cộng chút tiền thưởng cho việc diệt trừ toán cướp.

“Phải nói này…” Gourry nhìn tấm bản đồ và nói. “Anh bạn đó tốt bụng nhưng chữ xấu quá.”

Có nhiều ghi chú được viết lên trên tấm bản đồ này, nhưng chúng khá khó đọc. Tuy vậy…

“Không phải chữ xấu đâu. Đây là một dạng chữ cái khác.”

“Một dạng chữ cái khác?!” Giọng Gourry vỡ ra.

“Phải. Rốt cuộc, thế giới bên trong và bên ngoài đã không trao đổi văn hóa trong suốt một nghìn năm. Khi đó dĩ nhiên là văn hóa sẽ trở nên khác biệt. Ban đầu tôi đã nghĩ ngữ âm kì lạ trong lời nói của người dân vùng này đơn giản là tiếng địa phương, nhưng chúng ta thực sự rất may mắn khi còn có thể hiểu được ngôn ngữ của họ đấy. Nếu văn hóa trở nên khác biệt quá lớn, chúng ta sẽ hoàn toàn không thể giao tiếp được. Tôi cho rằng việc những chữ này khó đọc là do khác biệt trong ngôn ngữ viết—không phải do đội trưởng Bronco chữ xấu đâu.”

Lúc đầu tôi cũng nghĩ tấm biển nhà trọ ở Latka là những nét chữ nguệch ngoạc, nhưng xem ra tôi đã nhầm. Chữ viết ở đây đơn thuần chỉ khác biệt so với những gì tôi biết. Có lẽ ngôn ngữ của những người ở thế giới bên trong mới là thứ trở nên khác biệt chứ không phải họ.

“Vậy nghĩa là em cũng không đọc được nhỉ?” Gourry hỏi.

“Thực ra là có đấy,” tôi trả lời.

“Chữ viết khác nhưng em vẫn đọc được ư? Làm thế nào?”

“Chữ viết của họ quả thực khác với chữ viết của chúng ta, nhưng cũng không khác đến mức đó. Xét đến việc ngôn ngữ nói không thay đổi nhiều thì vậy cũng dễ hiểu thôi. Về cơ bản, chữ cái không giống nhau nhưng hình dạng vẫn tương đồng. Và bởi đây là bản đồ nên nhìn sơ qua là có thể đoán được những từ có nghĩa là bắc, nam, đông, tây, trái, phải, núi, sông và những từ liên quan đến địa lý khác. Qua đó thì chúng ta sẽ chỉ cần suy luận ý nghĩa của từng từ thôi, đúng không?”

“Ồ, tuyệt quá!”

“Nói vậy nhưng tôi vẫn không thể nào phiên dịch hết được. Ví dụ như đoạn này chẳng hạn…” Tôi chỉ tay vào một chỗ trên tấm bản đồ. “Đoạn này nói rẽ trái tại ngã ba này và chúng ta sẽ đến một nơi trông giống như ‘bến ghe bas’. Tôi không biết ‘ghe bas’ ở đây là cái gì. Có lẽ là một dạng thuyền hoặc xe ngựa.”

“Khi nào tới nơi thì sẽ biết vậy.”

“Có lẽ thế.” Tôi gật đầu, cất bản đồ lại vào trong túi và rẽ về hướng bên trái.

“Nè, Lina, em có nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thỏa sau khi chúng ta đến thủ đô không?”

“Chịu. Nhưng nếu chúng ta chọn không đi thì câu trả lời chắc chắn là không.” Chúng tôi tiếp tục nói chuyện trong khi tản bộ. Phía bên trái là những hàng cây. Phía bên phải là đồng cỏ. Trên đường không còn có một ai khác. Có lẽ bởi đây không phải đường chính, hoặc có lẽ bởi tại thế giới bên ngoài này không có nhiều lữ khách và người bán rong, tôi có thể thấy trên con đường này tràn ngập cỏ dại. “Trong trường hợp đẹp nhất, chúng ta sẽ tìm được chính xác vị trí hiện tại và hướng về nhà, nhưng tiền nong cũng là một vấn đề.”

“Chúng ta không có đủ à?”

“Chúng ta không biết cần bao nhiêu mới đủ để trở về, và dù tôi sở hữu những đồng vàng có thể dễ dàng chuyển đổi sang đơn vị tiền tệ địa phương, tôi không nghĩ chừng đó đủ lo liệu được. Hầu hết tài sản của tôi đều dưới dạng ma pháp đạo cụ… nhưng tại thế giới bên ngoài này không có hiệp hội pháp sư. Nếu bán cho những cửa hàng không hiểu rõ giá trị của chúng, họ sẽ chỉ coi chúng như đồ bỏ đi. Vậy nên một lí do khác khiến tôi muốn đến thủ đô là để tìm một nơi sẽ trả ra một cái giá vừa phải—hoặc ít nhất là không quá tệ. Dĩ nhiên tôi cũng muốn xác định rõ phương hướng càng sớm càng tốt.”

Xét theo một cách hiểu đơn giản, Sa mạc Diệt vong ngăn cách hai thế giới nằm ở phía nam của Elemekia. Vậy nên chúng tôi đơn giản chỉ cần đi về hướng bắc để về nhà. Tuy nhiên, suy xét phức tạp hơn thì chắc hẳn sẽ có những rào cản địa lí buộc chúng tôi phải vòng qua và khiến hành trình của chúng tôi không phải một đường thẳng. Tôi muốn kiếm được cho mình một tấm bản đồ thế giới đàng hoàng, nhưng đó sẽ chỉ là chuyện viển vông. Ngay cả nếu một thứ như vậy có tồn tại, nó sẽ bị coi như bí mật quốc gia. Không đời nào một thường dân như tôi có thể được chạm tay vào nó.

Chà, dám chắc mấy người đang nghĩ, “Tại sao một tấm bản đồ lại là bí mật quốc gia?” Chà, nhiều lý do lắm. Chiến tranh chẳng hạn. Giả sử quốc gia láng giềng muốn tiến hành xâm lược đi. Mấy người nghĩ trường hợp nào sẽ dễ dàng hơn cho họ: có được tấm bản đồ mô tả chi tiết đường đi, thị trấn, núi, sông hay hoàn toàn không biết chút thông tin nào về địa hình? Giấu kín thông tin về địa lí nước mình sẽ khiến kẻ địch khó tiến quân hơn và cũng giúp mình dễ đặt bẫy và mai phục dựa vào địa hình hơn. Mấy người sẽ có thể loại bỏ được lượng lớn quân địch mà không cần phải trải qua bất kỳ trận chiến nào.

Nói cách khác, dù các quốc gia đều muốn có một tấm bản đồ mô tả chi tiết địa lí nước mình, họ cũng phải dè chừng không để nó rơi vào tay kẻ địch. Bởi vậy, lữ khách hay thường dân sẽ không bao giờ chạm tay được vào một thứ như thế. Ở quê tôi cũng vậy và dám chắc ở nơi này cũng thế. Dù vậy, lộ trình của những con đường lớn là thứ mà bất kì người bán rong hay lữ khách nào cũng biết. Vậy nên tôi nghĩ đi đến thủ đô sẽ cho phép mình thu thập được đúng thông tin từ đúng người.

Trong khi mải mê ngẫm nghĩ…

“Lina,” Gourry chợt lên tiếng. Trong thoáng chốc, tôi đã nghĩ rằng xung quanh có cướp—nhưng tôi không hề thấy bất cứ dấu hiệu nào. Gourry cũng không dừng chân lại.

“Sao vậy?” tôi hỏi.

“Em có ổn không?”

Câu hỏi đó cảm giác thật đường đột. “Ý ông là sao?” tôi hỏi.

Gourry nhìn chằm chằm tôi. “Nghiêm túc đấy, em có ổn không?” cậu ấy hỏi lại.

“Nghe này, tôi thực sự không hiểu ông đang muốn nói gì cả. Tại sao ông lại hỏi tôi có…” tôi nói rồi tự ngăn mình lại trước khi dứt lời. Tôi thở dài não nề và lấy ngón tay vuốt tóc mình. “Chắc tôi chẳng thể nào giấu ông được, Gourry,” tôi thì thầm, ngẩng đầu lên nhìn trời xanh, mây trắng và những loài chim trông có vẻ quen thuộc từ đằng xa. “Kể từ khi chúng ta lạc tới thế giới bên ngoài, tôi đã cảm thấy… không hẳn là buồn, nhưng trầm mặc hơn so với thường ngày. Cảm xúc ấy đang từng chút, từng chút một gặm nhấm lấy tôi.”

“Nhớ nhà à?” cậu ấy điềm tĩnh hỏi.

Tôi xua tay bác bỏ. “Không. Tôi không nghĩ là như vậy. Rốt cuộc, tôi đã đi du ngoạn một mình trước cả khi gặp được ông. Khi đó tôi còn lang thang nhiều lắm đấy, biết chứ? Nhưng giờ khi chúng ta không thể trở về—” tôi ngắt lời, cảm thấy như cổ họng mình nghẹn ứ lại. (Đây là…) Tôi nghịch tóc. “Chà, có lẽ ông nói phải. Có lẽ tôi thực sự nhớ nhà, và như vậy thì thật không giống tôi chút nào.”

Việc nói từ “không thể trở về” ra thành tiếng đã ảnh hưởng rõ rệt lên tôi.

“Có lẽ đó là do sự khác biệt giữa ‘không về nhà’ và ‘không thể về nhà’,” tôi cố giải thích.

“Ý em là sao?”

“Trước kia… tôi luôn có thể quay về bất cứ khi nào mình muốn. Việc ở xa cũng chỉ là lựa chọn của bản thân mà thôi. Nhưng giờ, tôi không biết liệu mình còn có thể quay về được không nữa. Và kể cả có thì việc đó sẽ mất bao lâu? Suy nghĩ đó đang ăn mòn dần tôi. Còn ông thì sao, Gourry? Ông cảm thấy ra sao rồi?” Tôi nhớ rằng cậu ấy từng nói nhà mình ở đâu đó trong Đế quốc Elemekia.

Cậu ấy mỉm cười vui vẻ với tôi. “Anh cảm thấy khá ổn.”

“Thật không?”

“Rốt cuộc, anh quên gần hết rồi mà.”

“Đừng có quên nhà mình chứ!”

“Ê, anh đùa thôi. Chỉ đùa thôi.”

“Nghe không giống vậy đâu nhé!”

Có lẽ bởi tôi vừa la mắng Gourry, hoặc có lẽ bởi tôi cuối cùng cũng tìm được gốc rễ nỗi bồn chồn của mình…

Nhưng tôi chợt cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều. Tôi nhìn lên bầu trời và duỗi người. “Chà, nghĩ lại thì chúng ta đã từng trải qua rất nhiều cuộc chiến tưởng chừng như bất khả thi. Vậy nên… dù không chắc rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thỏa, xét tương đối thì tìm đường về nhà cũng chỉ là một việc dễ dàng mà thôi.”

“Anh cũng cảm thấy vậy.” Gourry mỉm cười dịu dàng.

Tôi vẫn chưa hoàn toàn ổn định được cảm xúc trong lòng mình. Có thể một lúc nào đó, chúng sẽ ập lấy tôi. Nhưng miễn rằng tôi không có một mình, tôi sẽ tìm ra được cách nào đó. Sự kiên quyết đầy bí ẩn ấy cuốn đi những cơn đau trong trái tim tôi.

Lắng nghe giọng hót của những loài chim lạ, tôi men theo tấm bản đồ cho tới khi hàng cây bên trái con đường bắt đầu thưa đi. Ít lâu sau, tôi có thể thấy những tia nắng long lanh len qua kẽ lá. Mùi của nước cũng bắt đầu lấn át mùi cỏ xanh. Và khi hàng cây đã hoàn toàn không còn đó, tôi và Gourry dừng lại.

Con đường phía trước chúng tôi bị chặn lại bởi… một màu xanh.

“Một hồ nước à?” Gourry hỏi.

“Hoặc là một con sông,” tôi đáp lại.

Tại đó gần như không có sóng gợn, nước cũng không quá trong, nhưng cũng bởi vậy mà nó phản chiếu lại khung cảnh xung quanh trên bề mặt. Tôi gần như chẳng thấy được bờ bên kia. Dù có là sông hay hồ thì nó cũng rất lớn.

“Vậy nghĩa là…” tôi nhìn quanh bờ cho tới khi thấy được một căn nhà nhỏ cách đó một đoạn.

Gourry cũng nhìn về phía đó và nói, “Kia hẳn là bến gì gì đó.”

“Có vẻ vậy.” Chúng tôi lại tiếp tục di chuyển. “Xem ra nó thực sự là một con thuyền.”

Khi quan sát kĩ mặt nước tưởng chừng như tĩnh lặng, tôi có thể thấy dấu hiệu của sóng ở dọc bờ. Dường như đây là một con sông lớn.

Càng lúc, chúng tôi càng thấy rõ bến thuyền hơn. Đó là một căn chòi nhỏ kiên cố, gần bến là một con thuyền lớn dư sức chở được hơn chục người. Nó không có mái, ‘ghế ngồi’ cũng chỉ là những tấm gỗ, nhưng trên thuyền đã có một số hành khách rồi. Một người lái thuyền đang đứng ở khoang lái, và… Khoan, có phải nó đang chuẩn bị rời bến không?!

“Đặt chỗ đi, Gourry!”

“Ê! Ê, đợi chúng tôi với!” Gourry gọi lớn và chúng tôi cùng chạy.

May thay, người lái thuyền dường như nghe được chúng tôi. Ông ấy vẫy tay và đợi chúng tôi tới nơi.

“Đây… có phải… thuyền… tới Palbathos… không?” Sau khi tới được bến, tôi hỏi trong khi thở hồng hộc.

Người lái thuyền lớn tuổi cười tươi. “Đúng vậy! Vui lòng thanh toán trước!”

“Có ngay!”

Sau khi lấy lại nhịp thở, tôi trả tiền cho ông lão và lên thuyền. Chiếc thuyền này không lắc lư như tôi nghĩ, có lẽ là nhờ kích cỡ của nó. Những hành khách trên thuyền bao gồm một người đàn ông trông giống bán hàng rong với một cái bị lớn trên lưng, một lữ khách thông thường, một số người khác cùng với vài con gà trong lồng. Dường như con thuyền này cũng nhận chở hàng.

Ông ấy đợi tới khi tôi và Gourry ngồi xuống rồi hô lớn, “Ghe bas rời bến!”

Nói xong, ông ấy lấy cây gậy dài được gắn lông vũ ở một đầu và chạm nhẹ lên mặt nước phía trước con thuyền. Và rồi, những bóng đen chậm rãi nhô lên bề mặt. Chúng lớn hơn nhiều so với một con người, thậm chí còn lớn hơn cả ogre. Đó là một cặp…

“Cá?!” tôi đứng bật dậy và kêu lên.

“Ê, ngồi yên ở ghế đi. Đứng dậy không an toàn đâu,” người lái thuyền quở trách tôi. “Cô có vẻ bất ngờ… Trước đây cô chưa thấy bas bao giờ à?”

“Chờ đã, vậy ‘bas’ không phải con thuyền mà là…”

“Phải, một loài cá. Ngồi xuống đi, chúng ta đang khởi hành. Lão sẽ giải thích trên đường đi.” Người lái thuyền chạm vào mặt nước với cây gậy gắn lông vũ thêm lần nữa, hai bóng đen kia bắt đầu di chuyển. Khi ấy, một sợi dây thừng nổi lên, căng ra và kéo theo con thuyền đằng sau chúng.

“Chúng được gọi là cá bas khổng lồ. Dù là cá nhưng chúng rất thông minh,” người lái thuyền giải thích đầy tự hào. Ông ấy đánh mắt về phía những cái lồng gà. “Để thưởng cho việc kéo thuyền, lão sẽ cho chúng ăn. Và miễn lão tiếp tục duy trì giao kèo thì chúng khá hiền. Chúng thậm chí còn hiểu được tiếng người.”

“Khoan, những con gà kia là thức ăn cho cá ư?!”

“Ồ, phải. Chúng nuốt một lượt cả con luôn,” ông ấy đáp lại với vẻ còn tự hào hơn trước. Chắc không cần phải nói đâu, nhưng ở thế giới bên trong không hề có giống cá nào như vậy. Chắc chắn không có con nào đủ sức kéo thuyền được như cách mà ngựa kéo xe. Dù vậy, khi suy nghĩ lại thì phía chúng tôi có cá sở hữu tay với chân người, trí tuệ và khả năng giao tiếp. Không biết ở thế giới bên ngoài cũng có người cá như thế không, nhưng có lẽ tôi cũng không nên quá bất ngờ nếu ở đây có loài cá sở hữu trí khôn.

Ban đầu con thuyền chỉ di chuyển chậm rãi, sau đó từ từ tăng tốc và…

“Đợi đã! Đợi đã! Đợi đãaaaa!” ai đó kêu lên. Tôi quay sang và thấy một cô gái đang chạy về phía con thuyền giống như tôi và Gourry vừa nãy. “Khoan, khoan, khoan, khoan, khoan, khoan, khoan!”

Giọng nói của cô ấy mỗi lúc một lớn hơn khi cô ấy chạy về phía chúng tôi với tốc độ đáng kinh ngạc, nhưng con thuyền đã rời bến rồi. Tuy nhiên, việc đó cũng không thể ngăn cô ấy. Trái lại, cô ấy chạy còn nhanh hơn nữa!

“Huuwaaah!” Với một tiếng kêu kỳ quặc, cô ấy bật nhảy từ bến thuyền! Dĩ nhiên, cô ấy sẽ không thể nào nhảy tới nơi được. Và như vậy, cô ấy ngã nhào xuống nước…

Hoặc đó là những gì tôi nghĩ, nhưng mọi chuyện diễn ra rất khác. Thay vào đó, quỹ đạo nhảy của cô ấy kéo dài ra một cách bất thường giữa không trung và tiếp tục lao tới, và rồi… Bịch! Cô ấy suýt soát đáp xuống—ờm, ván thuyền?—mép của con thuyền.

Con thuyền trở nên rung lắc dữ dội, hành khách la hét hoảng sợ.

“Ê cô gái!” Người lái thuyền tỏ ra khó chịu thấy rõ. “Đừng có nhảy như thế! Nguy hiểm lắm đấy, và cô có thể sẽ làm tụi cá sợ!”

“Eh heh heh… Xin lũi nha,” cô ấy xin lỗi mà không có vẻ hối hận chút nào. Cô ấy trông nhỏ tuổi hơn tôi một chút, có mái tóc xoăn vàng óng trải dài tới lưng và nước da bánh mật. Về chiều cao và cỡ ngực… A, quên đi. Ai thèm quan tâm cơ chứ?

Cô ấy ăn diện như thể chỉ đang dạo chơi quanh khu phố. Một số người có thể cho rằng cô ấy đi du hành theo phong cách tối giản, những người khác có thể cho rằng cô ấy chuẩn bị ít đến thảm thương cho một chuyến hành trình dài. Cô ấy mang theo một chiếc túi nhỏ đựng hành lý và một cái gậy gỗ mà tôi không rõ công dụng. Nhìn chung, cô ấy mang bầu không khí của một cô thôn nữ bình thường cãi nhau với bố và bỏ nhà đi.

“Cô có tiền phí không?” người lái thuyền hỏi.

“À, đây, đây.” Xem ra cô ấy đã chuẩn bị kha khá cho hành trình và trả tiền đi thuyền khi được hỏi.

“Đừng có làm vậy thêm lần nào nữa đấy.”

“Teeheehee… Xin lũi mà. À, xin lũi hết cả mọi người nữa!” Sau khi bị người lái thuyền quở trách, cô ấy xin lỗi với mọi người trên thuyền và ngồi xuống.

Con thuyền bắt đầu tăng tốc khi di chuyển lên thượng nguồn. Khi có cơ hội, tôi chuyển đến ngồi cạnh cô gái lên thuyền muộn. Gourry đi theo, dường như nhận ra tôi đang có kế hoạch gì đó… hoặc không. Ai có thể biết được chứ?

“Xin chào!” tôi gọi cô gái đó một cách tự nhiên.

Cô ấy hướng đôi mắt nâu sang phía tôi. “Ồ, chào cậu nha. Xin lũi vì nãy làm phiền.”

Tôi đáp lại với nụ cười nồng ấm, “Tôi là Lina. Và đây là bạn tôi, Gourry.”

“Hãy cứ gọi tui là Ran!” Cô gái—Ran—nắm lấy tay tôi và bắt tay. Tay cô ấy mềm mại đến mức khiến tôi cũng không khỏi bất ngờ đôi chút.

“Tôi muốn hỏi…” tôi nói trong khi vẫn mỉm cười. “Lúc nãy cô đã dùng phong ma pháp để lên thuyền đúng không?”

Hầu hết người bình thường không thể nào thay đổi quỹ đạo nhảy giữa không trung được, vậy nên ma pháp dường như là lời giải thích duy nhất. Nhưng tại thế giới bên ngoài này không có hiệp hội pháp sư, người dân dường như cũng không biết về ma pháp… vậy cô gái này là ai khi có thể tùy ý dùng một phong ma pháp như vậy? Tôi quyết định hỏi thẳng và thăm dò phản ứng của cô ấy thay vì vong vo. Và để đáp lại, cô ấy nói…

“Thấy hay phải hông? Một elf đã dạy nó cho tui từ lâu về trước.”

(Cô ấy khoe ư?! Đó không phải một bí mật vô cùng lớn à? Chờ đã…) “Hả?! Ý cô là ở đây cũng có elf ư?!”

“Ồ, đúng vậy á, nhưng không có nhiều đâu.”

Có phải tôi vừa trúng mánh rồi không? Elf ở thế giới bên trong sở hữu tuổi thọ dài hơn và năng lực ma pháp điêu luyện hơn con người. Liên lạc được với một elf có thể sẽ thu về một manh mối lớn trong cách để trở về nhà!

Nhưng kể cả vậy… Tôi biết rằng nếu cứ gặng hỏi Ran ở đây thì ngay cả một người ngốc nghếch như cô ấy cũng sẽ trở nên cảnh giác. Vậy nên tôi cố nén ham muốn lại và đáp, “Tôi cũng có quen một vài elf.”

“Thiệt hông?! Tuyệt quá! Thiệt hổng ngờ luôn! Họ như thế nào vậy?”

“Chà, một người chỉ gọi cải bắp trong nhà hàng, người còn lại tuy nhát nhưng lại có cái tôi cao.”

Ran nghiêng đầu. “Vậy cậu hổng thích elf à?”

“Không! Họ chỉ là những elf mà tôi biết thôi! Tôi không nghĩ mọi elf đều như vậy!”

Nhưng cuộc nói chuyện của chúng tôi đột ngột dừng lại khi…

“Ê! Lái thuyền! Đằng sau chúng ta kìa!” một hành khách kêu lên.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía đó và thấy mặt nước đằng sau chúng tôi có động. Chỉ vậy thôi thì sẽ không có gì đặc biệt, nhưng… nó đang di chuyển ngược dòng! Chính xác hơn là thẳng tới con thuyền!

“Cái gì vậy?!” tôi kêu lên.

“Không thể nào! Một con rockeye!” người lái thuyền đáp lại.

“Con gì cơ?” Gourry hỏi.

Người lái thuyền không hề đánh mắt tới cậu ấy và trả lời, “Một con cá lớn chuyên săn bas! Khốn kiếp! Tại sao nó lại ở đây?!”

(Nó ăn bas, một giống cá còn lớn hơn cả con người ư? Rốt cuộc thì nó lớn tới mức nào vậy?!) Nếu có gì lớn cỡ đó tấn công, nó có thể ăn cả con thuyền—thậm chí là cả chúng tôi!

Người lái thuyền dùng gậy để hối thúc những con cá bas. Không biết phản ứng lại với ông ấy hay mối nguy hiểm, chúng tăng tốc và kéo chúng tôi theo.

Tuy nhiên, khi nhìn về sau, tôi có thể thấy vùng nước động vẫn đang dần thu hẹp khoảng cách! Nheo mắt lại, tôi có thể thấy một bóng mờ dưới mặt nước. Tôi không nhìn rõ được, nhưng nếu chỉ dựa vào hình dáng không thôi thì nó chắc chắn có thể nuốt chửng được cả một con bas. Và nếu không làm gì thì nó sẽ sớm làm lật thuyền!

Nhưng… chúng tôi có thể làm gì được chứ? Nếu đang ở trên cạn, tôi sẽ vui vẻ giao mọi thứ lại cho Gourry, nhưng cậu ấy sẽ không thể nào tấn công thứ đang ở dưới nước được. Một lôi ma pháp từ tôi cũng sẽ làm hại cả những con bas. Và dù một ma pháp quy mô lớn có thể sẽ đuổi mối nguy đi mà không cần đánh trúng, nó cũng sẽ tạo ra sóng và làm lật thuyền.

(Được rồi, vậy thế này thì sao?!) Tôi đi về phía đuôi thuyền và bắt đầu xướng chú nhắm vào bóng đen đuổi theo sau.

Ngủ yên trong lòng đất, Bá Vương với linh hồn băng giá…

Vừa lúc ấy, cảm giác như tôi đã chạm mắt với con quái thú dưới mặt nước.

Nước là một vật cản vật lý với hầu hết ma pháp tấn công. Nhưng ma pháp triệu gọi sức mạnh của một ác ma mạnh mẽ thì sao? Chúng chỉ chứa sinh mệnh, tinh thần và ma lực. Chỉ có chút nước cản trở thôi sẽ không thay đổi được gì.

Dòng suy nghĩ đó thoáng chạy qua trong đầu tôi… Và rồi tôi hoàn tất ma pháp của mình! “Dynast Breath!”

Chiêu này vay mượn sức mạnh của Bá Vương Graushera, một trong năm thuộc hạ thượng cấp của Ma Vương. Khi tôi xướng lên ngôn từ sức mạnh, cái đầu của sinh vật đó đóng băng lại và vỡ tung! Những mảnh vỡ khiến mặt nước lay động, nhưng không mạnh đến mức tạo thành sóng dữ. Phần còn lại không bị đóng băng của sinh vật đó co giật một chút và nổi lên trên. Ít lâu sau, nó ngừng động đậy và bị dòng nước cuốn trôi đi.

Đó là lúc những hành khách khác lên tiếng.

“Ồ!”

“Vừa rồi là thật ư?”

“Cô đã làm như thế nào vậy?”

“Cô đã tiêu diệt thứ đó ư?!”

Thú thực, những tiếng trầm trồ làm tôi cảm thấy hơi ngượng.

“Tuyệt quá! Đó là ma thuật ư?!” Ngay cả người lái thuyền cũng lên tiếng.

“Chà, ừm…” tôi đáp lại.

“Khoan, cô có phải là ảo thuật gia hoàng gia không?!”

“Không hẳn là như vậy…”

“Dù gì đi nữa, cô đã cứu chúng tôi! Rockeye thường không hung bạo như vậy đâu, nhưng con đó làm như thể cả con sông này là của nó vậy. Người ta nói rằng nếu đụng độ nó thì nên bỏ thuyền và coi là mình gặp may nếu sống sót. Lão quen một số người đã mất thuyền và cá, nên… cảm ơn. Cảm ơn rất nhiều,” ông ấy nói rồi quay đi.

Ra câu chuyện là như thế hử? Tôi mới chỉ nhìn được cái xác không đầu của nó nên không hề biết rằng nó hung dữ như thế nào.

Khi định thần lại thì Ran đã đứng cạnh và nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh. “Lina-nyon, cậu tuyệt quá!”

“Nyon?!”

“Ồ, xin lũi nha! Đó là cách gọi ở quê nhà của tui!”

“Vậy à?” Tôi cứ nghĩ rằng cổ đang cố tỏ ra dễ thương thôi đấy.

“Đúng vậy. Còn ở đây thì người ta gọi là… Tiểu thư Lina!”

“Vậy thì có hơi quá đấy!”

“Thế tui gọi cậu là ‘Tiểu thư’ thôi nha?” Ran nghiêng đầu hỏi.

Nyon và Tiểu thư… Cả hai cách gọi tôi đều không ưa chút nào. “Chỉ Lina là được rồi.”

“Ồ, nhưng tui hổng nói vậy được! Vậy Lina-nyon nhé!”

“À, ừ. Sao cũng được.”

Tôi không thích được gọi là “Tiểu thư Lina” nên quyết định chọn cái nào nghe có vẻ đỡ khó chịu hơn vậy.

Tuy nhiên, khi nghĩ lại thì bản chất của ngôn ngữ luôn thay đổi theo thời gian, và dựa vào những gì chúng tôi đã tìm hiểu được, không có gì quá kỳ lạ nếu có những từ ngữ kỳ quặc được dùng ở đâu đó. Dù có cảm thấy khó chịu phần nào…

Ran dùng một tay gãi lưng. “Ồ, thật tuyệt khi tụi mình có thể hiểu được nhau dù tui hổng tới từ vùng này, nhưng đôi khi những thứ nhỏ nhặt lại vô cùng khác. Như tiếng cười chẳng hạn! Tui hổng tin được luôn ấy!”

“Ngay cả tiếng cười cũng khác?”

“Ừm. Ở quê tui thì hổng ai cười ‘hahaha’ cả. Mọi người đều cười ‘eh heh heh’. Và ma vương trong chuyện cổ tích cười ‘teeheehee’.”

“Vậy cũng đáng sợ ư?!” (Nghe còn dễ thương nữa ấy! Dù ngôn ngữ có thay đổi đi nữa thì ít nhất cũng dùng ‘keh heh heh’ hoặc ‘bwahaha’ chứ!)

“Chà, đối với mọi người ở quê tui thì ‘teeheehee’ nghe rất xấu xa!’

“Vậy à…?”

Tôi thầm nghĩ… Nếu Norst quẳng tôi và Gourry tới một vùng gần quê của Ran thì sao? Chỉ nghĩ thôi đã thấy mệt mỏi rồi. Một lần nữa, tôi lại được thấm sự quan trọng của tính nghiêm túc trong ngôn ngữ.

“Vậy,” Ran nói, “Lina-nyon và Gou-ryosu…”

“Ryosu?!” tôi và Gourry cùng kêu lên.

“Ồ, ‘ryosu’ có nghĩa là—”

“Khỏi cần. Cứ hỏi tiếp đi,” tôi ngắt lời cô ấy.

“Ryosu…” Gourry nhăn mặt với vẻ không mấy hài lòng.

“Vậy Lina-nyon và Gou-ryosu đi đâu thế?”

“À… Phải rồi. Chúng tôi đang trên đường tới thủ đô. Có vài thứ chúng tôi cần khám phá.”

“Hừm… Nè, cho tui đi chung được hông?” Ran vô tư hỏi.

“Cũng được thôi, nhưng… cô có chắc không? Cô không có đích đến nào à?”

“Hông!”

“Hiểu rồi! Không có mục tiêu cụ thể à?” Không biết vì sao nhưng ngay cả khi giờ đã hiểu được sự thân mật kỳ quặc của cô ấy, tôi vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng. Tôi có cảm giác rằng nếu có thêm Ran, một người cũng hoàn toàn xa lạ với vùng này, cũng sẽ không giúp được gì nhiều cho cả nhóm… Tuy nhiên, tôi vẫn muốn hỏi thêm về các elf mà cô ấy đã nhắc tới, và tôi cũng không có lí do gì để giữ cô ấy bên mình cả. “Vậy hãy cùng tới Palbathos. Khi đó, nếu muốn thì chúng ta có thể chia tay.”

“Ố rê la!” Ran kêu lên và giơ tay trái lên không trung… Và rồi khuôn mặt cổ khẽ ửng hồng và cô ấy vội xua tay. “Xin lỗi, tui nói vấp. Ý tui là ‘ô kê la.’”

“Cả hai đều không hiểu,” tôi đáp lại vô cùng bình tĩnh.

Hóa ra có Ran bên cạnh cũng không tệ… Chính xác hơn, chúng tôi vô cùng chào đón cô ấy. Phải tới tận đêm hôm đó thì chúng tôi mới nhận ra.

Sau khoảng nửa ngày ngồi ghe bas, đúng lúc mặt trời sắp sửa lặn, chúng tôi đến được một thị trấn bến thuyền. Tôi không biết gì về địa lý vùng này nên không rõ, nhưng người lái thuyền nói rằng để đi từ điểm khởi hành đến đây qua đường bộ sẽ mất khoảng hai đến ba ngày. Và nếu đó là sự thật, chúng tôi đã tiết kiệm được cho mình kha khá thời gian.

Tôi, Gourry và Ran đều thuê cùng một nhà trọ và đang chuẩn bị dùng bữa tối thì… tôi nhận ra mình không thể đọc được thực đơn trên tường.

Cũng phải thôi; chúng vẫn được viết bằng thứ ngôn ngữ kì lạ đó. Và phải, dù tôi đều nhận ra những ký tự và có thể đọc ra nếu cần, tôi vẫn không chắc mình có đúng hay không. Tôi cố dịch món ở đầu thực đơn, dường như là món đặc biệt của ngày hôm nay, nhưng tôi chỉ có thể đọc được là “ruhantechigogi”, một từ mà tôi không thấy có bất cứ ý nghĩa nào.

Và đó là lúc Ran tỏa sáng!

“Nè Ran,” tôi cất tiếng trong khi cô ấy cũng đang nhìn thực đơn.

“Sao vậy, Lina-nyon?”

“Cô đọc dòng đầu tiên được không?”

Cô ấy nhìn rồi đáp, “Được chứ!”

……

“Ờm, ý tôi là… xin hãy đọc thành tiếng.”

“Ồ, được. Là ruhantechigogi.”

(Mình đọc đúng ư?!) Tuy nhiên tôi vẫn không hiểu nó nghĩa là gì cả!

“Vậy, nó là gì thế…?” tôi hỏi.

“Hừm, ‘gogi’ là một loại gia cầm. Nó ngon lắm. Ruhante là một món ăn mà bột được cán mỏng, phết dầu, sau đó đặt nhân và nước sốt lên trên, cuộn lại và rán. Bên ngoài giòn rụm mà bên trong mềm lắm luôn! Và bởi nhân là gogi nên món đó tên là ruhante chim gogi!”

“Ra vậy…” Tôi nhờ Ran phiên dịch nốt phần còn lại trong thực đơn bằng cách tương tự.

(Phù.) Có Ran bên cạnh hóa ra đã giúp ích rất nhiều. Nếu không thì tôi đã phải chọn bừa lấy một món, kết quả có khả năng sẽ là một bữa ăn nhạt nhẽo. Ngoài ra, việc nhờ Ran đọc thành tiếng giúp tôi làm quen với ngôn ngữ này và cách dịch hơn. Ý tôi là, hiện tại tôi chỉ có thêm được vốn từ liên quan đến đồ ăn, nhưng có thì vẫn hơn không.

Dù gì đi nữa, tôi gọi vài món và chút đồ uống…

“Lina-nyon.” Ran nghiêng đầu trong khi chúng tôi chờ món của mình được mang ra. “Cậu hông biết đọc à?”

(Ặc…) Tôi im lặng một lúc để xem xét câu trả lời. Đúng là tôi không đọc được ngôn ngữ ở đây—không phải lỗi do tôi nhé—nhưng tôi vẫn không muốn thừa nhận ra thành lời. Tôi đang băn khoăn không biết có nên thừa nhận rằng mình không biết nhiều về vùng đất này không. Dù gì thì sớm muộn Ran cũng sẽ phát hiện ra…

Tuy nhiên, nếu nói thẳng sự thật ra—rằng tôi đến từ phía bên kia của kết giới ma tộc dựng lên một nghìn năm trước, và rằng sau khi diệt cả đống ma tộc thượng cấp, một tên đã trả đũa bằng việc quẳng tôi tới đây—có thể cô ấy sẽ nghĩ rằng tôi đang nói khoác.

“Sự thật là, tôi và Gourry… đến từ một vùng đất xa xôi.” Tôi lựa chọn câu từ cẩn thận. “Đã có… một tai nạn.”

“Tai nạn?! Có phải chìm thuyền hông?!”

“Hừm, chà… Kiểu kiểu vậy,” tôi mơ hồ đáp lại. “Chúng tôi đang ở rất xa nhà, và chữ viết ở đây khác với nơi tôi sống. Vậy nên có cô đọc hộ quả thực giúp ích rất nhiều.”

“Hổng có gì đâu!” cô ấy nói và ưỡn ngực ra đầy mãn nguyện.

“Cảm ơn rất nhiều. Về cơ bản, chúng tôi đang tìm đường về nhà… Cô có thông thạo vùng này không, Ran?”

“Hừm…” Nghe vậy, cô ấy ngâm nga một chút. “Tui đã bỏ nhà để đi du ngoạn, nên là hông!”

“Ồ? Quê nhà cô như thế nào vậy?”

“Xanh tươi màu mỡ!”

“Vậy à? Nghe tuyệt thật.”

“Đồng không mông quạnh!”

“Vậy à? Nghe cực thật.” Dù vậy, trước đó cô ấy đã nói rằng mình đã được một elf dạy cho ma pháp cường hóa sức nhảy, và elf thường sinh sống ở những khu vực nơi thiên nhiên chưa được con người động tới. “Có phải elf dạy cô ma pháp cũng sống ở đó không?”

“Đã từng! Nhưng cỡ mười năm trước thì tự nhiên họ bỏ đi.”

“Ồ, thế à?” Vậy là hỏng kế hoạch sử dụng Ran để liên lạc với họ. Chúng tôi tiếp tục nói chuyện thêm một lúc cho tới khi…

“Của các vị đây!” Người phục vụ mang những món tôi đặt tới, và buổi tối sôi nổi bắt đầu.

Sau ba ngày đường, tôi, Gourry và Ran cuối cùng cũng đến trước dãy tường và cánh cổng dẫn vào Palbathos, thủ đô của Vương quốc Luzilte.

Tôi muốn tóm tắt ngắn gọn về quá khứ của thành phố này cho mấy người, nhưng tiếc là tôi không có chút thông tin gì về lịch sử thành lập hay bất cứ chuyện gì đã từng xảy ra ở đây. Rốt cuộc, chúng tôi đã mất liên lạc với thế giới bên ngoài suốt một nghìn năm, vậy nên tôi có chút thâm hụt kiến thức về lịch sử của vùng này.

Trên đường tới đấy, tôi đã nhờ rất nhiều người mô tả Palbathos, nhưng tất cả các câu trả lời đều là “một thành phố lớn” với “tòa lâu đài tráng lệ” và các câu từ phổ biến thường dùng để mô tả thủ đô khác. Không ai kể cho tôi sơ bộ về lịch sử thành phố hay nguồn gốc của cái tên. Dù rằng đúng là không nhiều người quan tâm đến mấy thứ như vậy.

“Bự quáaa!” Ran nhìn ngắm thành phố và kêu lên.

Tôi đã từng thấy khá nhiều thành phố pháo đài từ hồi vẫn ở thế giới bên trong, và thành phố này cũng phải ngang hàng với chúng.

Khi vào cổng, chúng tôi phải hoàn tất thủ tục nhập cảnh mà thực ra cũng chỉ là trả lệ phí. Và kế đó, chúng tôi đã qua được bên kia và ngắm nhìn khung cảnh thành phố trước mặt.

Có lẽ để đề phòng ngoại xâm, đường phố và các căn nhà không được xếp thành đường thẳng nên khá khó để quan sát phía xa. Tại phần trung tâm thành phố là một dãy tường cao hơn cả đoạn tường bao quanh thành phố những một tầng nhà, và phía sau đó là tòa lâu đài sừng sững.

“Giờ thì…” tôi nói với Ran trong khi chúng tôi dạo bước quanh nơi dường như là phố giải trí. “Chúng ta đã đến nơi rồi. Cô định sẽ làm gì tiếp theo, Ran? Như tôi đã nói trước đó, chúng tôi có vài thứ cần tìm hiểu ở đây.” Tôi đang hy vọng rằng cô ấy sẽ tiếp tục đồng hành và dạy tôi đôi chút về chữ viết của vùng này, nhưng tôi cũng sẽ không thúc ép cô ấy.

“Hừm…” Ran làm vẻ nghĩ ngợi. “Tui chỉ là một đứa lang thang, các cậu rất giỏi tìm quán ăn ngon, vậy nên nếu tiếp tục đi chung với nhau thì có thể sẽ khá vui. Nhưng tui không biết liệu tui có thể giúp các cậu điều tra hay hông… A, phải rồi. Hãy cùng nhau kiếm một nhà trọ, tui sẽ đi ngắm cảnh, và sau đó thì tụi mình sẽ tính sau. Thấy sao?”

“Vậy sẽ thật tốt,” tôi nói.

“Tuyệt! Ồ, Lina-nyon, cậu định điều tra như thế nào?”

“Hừm… Đó là một câu hỏi hay.”

Dĩ nhiên, trên đường đến đây, tôi đã nói chuyện với khá nhiều người về các quốc gia và đường đi quanh vùng đất. Nếu hóng được tin về một quốc gia với sa mạc khổng lồ ở phía bắc thì tôi sẽ biết được chính xác những gì mình cần, nhưng…

Dù có những tin đồn nhưng hầu hết đều xung đột lẫn nhau, và trong số đó cũng có rất nhiều thông tin tệ. Tuy nhiên, tôi vẫn đã kết luận được một điều: Nếu tôi hỏi về một địa điểm với điều kiện cố định (ví dụ như một quốc gia với sa mạc khổng lồ), ít nhất người ta cũng có thể nói cho tôi biết nếu có tồn tại một nơi như vậy ở gần. Và việc điều đó vẫn không hề xảy ra cho thấy rằng không hề có một nơi như vậy.

Tôi hy vọng rằng mình có thể thu thập những thông tin đáng tin cậy hơn ở thủ đô, nhưng dù có đến nhà thờ, thư viện hay gặp mặt ảo thuật gia hoàng gia… Nếu cứ ngang nhiên vào những nơi đó thì họ sẽ lập tức đuổi cổ tôi ra. Vậy nên tôi chỉ còn lại một lựa chọn.

“Tôi có một lá thư giới thiệu từ đội trưởng đội cảnh vệ thành phố khác gửi tới một người làm cảnh vệ ở đây. Tôi nghĩ mình nên bắt đầu bằng nó.” Nói xong, tôi lấy lá thư ra và nhìn nó chằm chằm.

Nó là một cuộn giấy da được đóng dấu bằng sáp, phía trên có ghi tên đội trưởng Bronco và người nhận dường như là “Đội trưởng Morgan, Chỉ huy Quân đoàn Bốn Palbathos.”

“Tôi cho rằng mình đã nắm rõ được câu chuyện.”

Những lời của anh ta nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra—và tình huống không hề tốt chút nào.

Tôi hỏi quanh thành phố và nhanh chóng tìm được trụ sở của Quân đoàn Bốn. Sau đó, tôi tới đó và giao thư, nói rằng tôi có vài câu hỏi. Họ yêu cầu tôi ngồi đợi trong một căn phòng trống ở trạm gác. Cảm giác trong đây giống như phòng thẩm vấn hơn là phòng khách, nhưng tôi không có quyền được kén chọn.

Sau một lúc, một người đàn ông tên Morgan—một ông chú tóc vàng ưa nhìn—vào phòng và tự giới thiệu. Anh ta ngồi xuống và mở lời bằng câu đó. Về cơ bản, anh ta biết tôi muốn gì, nhưng việc anh ta có đáp ứng yêu cầu của tôi hay không là chuyện khác—đó là bầu không khí mà anh ta đang tỏa ra.

“Tôi và Bronco đã quen nhau từ lâu. Tôi hiểu rõ tính cách của anh ấy, nhưng…” Anh ta liếc sang lá thư giới thiệu trong tay. “‘Tiểu thư Lina là một ảo thuật gia rất mạnh mẽ, vậy nên xin hãy chu cấp cho cô ấy. Và hy vọng rằng anh sẽ lấy khám phá tuyệt vời này để xem xét việc thăng chức cho tôi.’ Đó là những gì bức thư này viết.”

(Broncooo!) Tận dụng tình huống này cho lợi ích cá nhân hả?! Không có ý nói rằng người ta không nên tham vọng, nhưng làm ơn tha cho tôi đi!

Đội trưởng Morgan nhìn thẳng vào mắt tôi một lúc. “Anh ấy nhờ tôi chu cấp cho cô, nhưng chính xác thì cô muốn gì?”

“Thông tin,” tôi trả lời ngay tắp lự. “Tôi và Gourry đã ở trên một con thuyền từ một quốc gia xa xôi tên Zephilia, bị đắm thuyền và lưu lạc đến đây.”

“Hả? Thật á?!” Người kêu lên đầy bất ngờ trước câu chuyện của tôi là Gourry… Khoan.

(Không phải trước đó tôi đã bảo ông rằng đó sẽ là bối cảnh của chúng ta rồi à?!) Tôi thực sự muốn la vào mặt cậu ta như vậy, nhưng tôi cần phải giữ bình tĩnh trước mặt đội trưởng Morgan.

“Hừm? Dường như cậu kia không biết chuyện đó,” Morgan hoài nghi nói.

Tôi đáp lại với vẻ đau buồn. “Cơn sốc từ vụ tai nạn đã khiến kí ức của cậu ấy bị… phân li.”

“Phân li? Không phải mất kí ức à?!” Morgan hỏi.

Tôi điềm tĩnh đáp, “Giới trị liệu dùng từ đó.”

“Hiểu rồi… À ha. Vậy hai cô cậu đang muốn tìm việc và nhà ở đúng không?”

“Không. Tìm đường về nhà,” tôi trả lời. “Tôi không nghĩ hiện tại có đường bộ hay đường thủy nào để đến được đó, nhưng tôi vẫn muốn cố gắng tìm đầu mối. Tôi chỉ có một câu hỏi thôi—ở phía bắc có quốc gia nào giáp với một sa mạc lớn không?”

“Hừm… Một sa mạc ở phía bắc à?” Đội trưởng Morgan ngẫm nghĩ một lúc. “Tôi thì không biết, nhưng có thể vài học giả và quan chức sẽ biết. Tuy nhiên, tôi không biết liệu họ có chấp nhận yêu cầu của cô hay không. Trong thư có viết rằng cô đã ‘tiêu diệt một nhóm cướp bằng phép lửa tuyệt vời’, nhưng… Dù chúng tôi rất cảm kích trước sự cống hiến của cô trong việc loại bỏ lũ cướp bóc đang gây hại đất nước này, tôi không nghĩ chừng đó là đủ để thuyết phục họ giúp đỡ. Vậy nên… liệu cô có thể giúp chúng tôi cũng như chứng tỏ năng lực của mình không? Trong vài ngày nữa, chúng tôi sẽ thực hiện một nhiệm vụ phối hợp với Ngân Thương Kỵ Sĩ Đoàn. Do thiếu nhân lực nên họ đã yêu cầu các quân đoàn như chúng tôi hợp tác. Nếu sức mạnh của cô đúng như những gì Bronco nói, tôi nghĩ cô sẽ rất hữu dụng đối với chúng tôi.”

“Nếu vụ việc này có liên quan đến chiến tranh với quốc gia lân cận, tôi xin được từ chối. Tôi không muốn dính dáng tới bất kỳ thứ gì có thể khiến tôi gặp trở ngại trên đường về nhà.”

“Đừng lo. Đối thủ của chúng tôi không phải con người.” Một nụ cười khẽ hiện ra trên mặt Morgan. “Chúng tôi đang đối đầu với… Ma Vương phương Bắc.”

“Hảaaaa?!” Tiếng kêu của tôi vang vọng khắp căn phòng.

Chà, túm cái váy lại… tôi đã tiêu diệt Ma Vương phương Bắc.

“Hả?”

“Khoan đã!”

“Cái gì?!”

Những tiếng kêu kinh ngạc ấy phát ra từ đội trưởng Morgan, một số thành viên cốt cán trong Ngân Thương Kỵ Sĩ Đoàn và tất cả những người còn lại. Tôi bỏ ngoài tai phản ứng của họ trong khi điều tra xung quanh, giữ Gourry ở gần để đề phòng bị đánh úp bất ngờ.

Hai ngày sau khi khởi hành từ Palbathos, chúng tôi đến được một pháo đài cũ kĩ trong rừng. Họ gọi đó là pháo đài của Ma Vương phương Bắc.

Mấy người có thể đã nhận ra rồi, “Ma Vương phương Bắc” mà đội trưởng Morgan và những người khác nói tới không phải kẻ mà chúng tôi biết. Ban đầu khi nghe cái tên, tôi đã rất sốc, nhưng sau đó thì tôi sớm nhận ra bản chất của sự hiểu lầm.

Coi nào, Ma Vương phương Bắc của chúng tôi là mảnh vỡ Ma Vương Shabranigdu đã tiêu diệt Thủy Long Vương trong Giáng Ma Chiến một ngàn năm trước và giờ đang bị phong ấn trong băng ở dãy núi Kataart. Nhưng người dân của thế giới bên ngoài, những người đã bị ngăn cách khỏi chúng tôi ngay trước khi Giáng Ma Chiến bắt đầu, thì không thể nào biết được về Ma Vương phương Bắc đó được, bởi hắn phải đến tận những ngày cuối của trận chiến mới xuất hiện.

Bởi vậy nên dường như “Ma Vương phương Bắc” mà nhóm đội trưởng Morgan thực ra chỉ là một thứ gì đó biết xài ma pháp ở phía bắc thủ đô. Và, cụ thể hơn…

“Xem ra một pháp sư đã làm hỏng nghi thức và khiến ma pháp trận tự động triệu hồi,” tôi kết luận sau khi điều tra ma pháp trận lớn trên sàn bên trong một căn phòng sâu trong pháo đài.

Chú pháp của ma pháp trận đã được thực hiện sai, khiến nó tự động tích tụ ma lực xung quanh theo thời gian và kích hoạt khi đạt đến một ngưỡng nhất định. Tôi cũng thấy một bộ xương trong bộ đồ pháp sư nằm ở góc phòng. Ông ta có lẽ đã gặp tai nạn nào đó… hoặc có lẽ ông ta đã tử nạn khi mất kiểm soát sinh vật mình triệu hồi. Bài học rút ra nè: triệu hồi ác ma không phải chuyện đùa đâu!

Vậy đấy, thứ đội trưởng Morgan và những người khác gọi là “Ma Vương phương Bắc” hóa ra lại đơn giản chỉ là một con đồng ma. Một đối thủ vặt vãnh so với những ma tộc thuần tôi từng đụng độ trong quá khứ, dù tôi cũng sẽ không coi nó là một kẻ địch yếu ớt. Dùng vũ khí thông thường đánh bại chúng cũng được, nhưng chúng sở hữu lớp da rất cứng cáp, chúng mạnh mẽ và chúng có thể dùng ma pháp tấn công.

Thuộc hạ của con đồng ma—hoặc có lẽ là những sinh vật được triệu hồi cùng với nó—bao gồm khoảng mười tiểu ác ma lảng vảng trong pháo đài. Tiểu ác ma yếu hơn đồng ma về mọi mặt, vậy nên một nhóm kiếm sĩ bình thường cũng có thể đối phó được với chúng miễn sao họ hiểu rõ mình đang đối đầu với thứ gì. Thật không may, những người ở thế giới bên ngoài dường như hoàn toàn không biết gì về ma pháp, vậy nên họ hẳn đã phải chịu khá nhiều thiệt hại về người trước thứ ma thuật xa lạ của ác ma.

Kết quả là họ đã gọi con đồng ma đó là Ma Vương phương Bắc.

Trên đường tới pháo đài, tôi có nói chuyện với các hiệp sĩ và binh lính. Qua đó, tôi biết được rằng Ngân Thương Kỵ Sĩ Đoàn đã được lệnh đi diệt con ác ma—và họ mang theo Quân Đoàn Bốn đi để làm tốt thí. Vậy nên khi biết rằng tính mạng mình đang nằm trên bàn cân, đội trưởng Morgan đã yêu cầu tôi và Gourry thế chỗ cho đội của mình. Nhưng dù biết rằng ác ma rất nguy hiểm, tôi và Gourry đã quen đối phó với chúng rồi. Sau khi xử gọn con đồng ma, chúng tôi phá ma pháp trận vẫn còn đang kích hoạt và thế là xong. Chúng tôi xử lý nhanh gọn đến mức tôi không cảm thấy cần thiết phải mô tả lại chi tiết.

Dù vậy, trong mắt của đội trưởng Morgan và các hiệp sĩ, khung cảnh ấy hẳn giống như được bước ra từ trong sử thi. Các hiệp sĩ bao vây quanh pháo đài từ xa, cẩn trọng đánh giá thời điểm thích hợp nhất để tấn công… Trong khi đó, hai kẻ lang thang họ mang theo làm mồi nhử thản nhiên triệt hạ lũ xấu xa.

“C-Các người là ai?!” Morgan kêu lên sau khi đã định thần lại. “Các người đã đánh bại lũ ác ma đó—và cả Ma Vương phương Bắc nữa—bằng một đòn duy nhất!”

“Ừa.” Tôi khẽ nhún vai. “Bronco đã nói là tôi rất mạnh mà, đúng không?”

Cá nhân tôi cảm thấy mình đã kiềm chế rất tốt khi không lập tức phá hủy cả tòa pháo đài. Có lẽ dưới góc nhìn của những người từ thế giới bên ngoài, kho ma pháp rộng lớn của tôi là thứ quá đỗi bất thường. Ý tôi là, dù Gourry diệt nhiều ác ma hơn nhưng màn thể hiện ma pháp của tôi hẳn đã hào nhoáng hơn nhiều, bởi hiện tôi đang thu hút hầu hết sự chú ý.

Đội trưởng Morgan ngẩn người ra nhìn tôi. “Chà, thú thực thì tôi không tin tưởng lá thư từ cậu ấy cho lắm… nhưng giờ khi chứng kiến tận mắt thì cô còn tuyệt vời hơn cả những gì anh ấy nói!”

“Ồ, cảm ơn! Giờ, về những thông tin mà tôi muốn…” Tôi nháy mắt với anh ta.

Cả đám đông chỉ biết đứng đó nhìn tôi trong kinh ngạc.

Những tấm thảm sặc sỡ. Một chiếc bàn gỗ được chạm khắc tinh xảo. Một chiếc ghế đệm sang trọng làm từ loại da thượng hạng nhất.

“Giờ thì… cho phép tôi bắt đầu bằng việc gửi lời cảm ơn chính thức tới hai vị, Tiểu thư Lina và Ngài Gourry, vì đã giúp đỡ tiêu diệt Ma Vương phương Bắc,” đội trưởng Morgan mời chúng tôi ngồi xuống và nói.

Hai ngày sau khi trở về Palbathos, tôi và Gourry được đội trưởng Morgan triệu tập tới một tòa nhà trong khu vực lâu đài thay vì trạm gác. Cả thành phố được bao bọc bởi một dãy tường, và tòa lâu đài ở trung tâm sở hữu một dãy tường còn cao hơn. Và khi những binh lính tới hộ tống chúng tôi từ nhà trọ, họ dẫn chúng tôi tới đây.

Chúng tôi băng qua cổng lâu đài, băng qua một khoảng sân lớn trông giống như khu huấn luyện, tiến vào trong vài tòa nhà và dừng chân tại căn phòng ở cuối một dãy hành lang không quá dài. Lần này là một căn phòng khách đàng hoàng—khác hẳn với căn phòng thẩm vấn họ bắt tôi ngồi chờ ở trạm gác.

Đội trưởng Morgan không phải người duy nhất có mặt ở đây. Tại góc phía bên phải của căn phòng, đằng sau Morgan là một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ tím với những đường chỉ vàng đang ngồi. Ở hai bên ông ấy, cũng như ở hai bên cửa vào là những người lính trang bị giáp trụ đầy đủ.

Đội trưởng Morgan nói tiếp mà không giới thiệu người đàn ông kia. “Cô đã có một màn thể hiện rất tuyệt vời trong việc diệt trừ những kẻ địch khó nhằn đó. Ngân Thương Kỵ Sĩ Đoàn cũng đã đánh giá cô rất cao.”

“Cảm ơn.” Tôi nở một nụ cười thân thiện. “Nhưng đó chỉ là một cái giá nhỏ để có được thông tin mà tôi muốn,” tôi dẫn dắt cuộc nói chuyện.

Nghe vậy, khuôn mặt đội trưởng Morgan thoáng trở nên đanh lại. “Về chuyện đó, thực ra…” Ánh mắt anh ta hạ xuống chiếc bàn. “Tôi đã cố hết sức, nhưng e rằng tôi không tìm hiểu được gì nhiều. Dĩ nhiên, chúng tôi vẫn đang điều tra, nhưng chúng tôi cần kiểm tra qua các cuộn giấy cổ, và sẽ cần thêm thời gian để tìm được câu trả lời. Trong thời gian chờ đợi, tôi khá chắc việc phải ở trong nhà trọ thì sẽ khá bất tiện cho cả hai. Do đó, chúng tôi đã chuẩn bị nơi ở cho hai người.”

“Chúng tôi rất cảm tạ lòng thành,” tôi nói một cách ngây thơ và đứng dậy. Gourry cũng đứng cùng tôi. “Nhưng chúng tôi không muốn phải làm phiền tới người khác, vậy nên tôi nghĩ mình sẽ rời đi.”

“Khoan!” Đội trưởng Morgan vội đứng bật dậy. “Xin hãy chờ một chút! Có điều gì khiến hai người cảm thấy không hài lòng sao?”

“Ồ, không hề. Tôi chỉ cảm thấy rằng nếu cứ làm phiền tới anh thêm thì thật không phải phép. Và tôi cũng không nghĩ rằng mình có thể ở yên một chỗ mãi được, vậy nên chúng tôi sẽ tiếp tục hành trình của mình. Hẹn gặp lại,” tôi nói, quay lưng rồi bước về phía cánh cửa.

Ngay khi ấy, hai người lính đứng hai bên cửa cản đường tôi.

(À ha. Biết là sẽ như vậy mà.)

Tôi dừng chân và quay người lại. “Đội trưởng Morgan, nếu anh không lên tiếng chỉ thị hai người lính này cản đường chúng tôi, vậy có nghĩa,” tôi cười tươi và nói, “mọi thứ chính xác là như vậy, đúng không?”

Ngay khi vừa nói xong, tôi nghe được tiếng rên rỉ, cùng với đó là hai tiếng bịch.

“Lina!” Gourry lên tiếng.

“Có ngay!” Tôi quay lại về phía cánh cửa và thấy nó đã mở ra, cậu ta đang đứng cạnh hai người lính bất tỉnh. Dĩ nhiên, cậu ấy đã hạ họ trong khi sự chú ý của những người khác đang tập trung vào tôi—chính xác như những gì chúng tôi đã bàn bạc trước đó. Đối với một kiếm sĩ tầm cỡ cậu ấy thì đây chỉ là một chuyện dễ dàng.

“Cái gì?!” Những giọng nói kinh ngạc cất lên trong căn phòng, nhưng…

“Gặp lại sau!” Nói xong, tôi và Gourry chạy biến!

“Đ-Đừng để chúng thoát!” ai đó quát lớn từ trong căn phòng. Tôi không nhận ra giọng nói nên hẳn đó là người đàn ông đồ tím.

“Em có chắc không đấy, Lina?!” Gourry hỏi trong khi chúng tôi chạy dọc dãy hành lang.

“Chắc cú luôn!” tôi đáp lại. Tôi đã lường trước chuyện này sẽ xảy ra. Dù phải nói thì tôi không hề muốn nó xảy ra đâu.

Tóm tắt những gì vừa diễn ra là như sau. Đội trưởng Morgan—chính xác hơn, Vương quốc Luzilte—đã quyết định không để tôi đi. Anh ta và các hiệp sĩ đã báo cáo lại về những ma pháp tôi dùng để xử lý con đồng ma, và một kẻ nắm giữ quyền lực nào đó đã quyết định giữ tôi lại để gia tăng tiềm lực quân sự quốc gia. Rốt cuộc, nếu tôi có thể dạy hàng trăm hoặc hàng ngàn quân lính những ma pháp tấn công có thể tiêu diệt tiểu ác ma, họ sẽ có được cho mình một quân đội đáng gờm. Mặt khác, nếu tôi từ chối…

Toeeeeee! Một tiếng còi chói tai vang lên.

Đáp lại còi hiệu, hai người lính lộ diện ở đằng trước và rút kiếm ra khi thấy chúng tôi! Lập tức, Gourry tăng tốc. Tôi quyết định giao họ lại cho cậu ấy. Trong khi đó, tôi ngoái đầu lại và thấy binh lính tràn ra từ phòng khách hòng đuổi theo.

Nhưng tôi cũng đã lường trước được điều này. Ngay khi tôi và Gourry lao ra hành lang, tôi đã chuẩn bị một ma pháp, và giờ thì nó đã sẵn sàng! Tôi đặt tay phải lên tường và xướng lên ngôn từ sức mạnh! “Van Layl!” Những đường vân băng lan ra từ lòng bàn tay tôi, trườn bò khắp mặt sàn và trần! Và ngay khi chúng chạm vào những người lính đang truy đuổi…

Kít! Bọn họ lập tức bị đóng băng, khựng lại và chặn đứng những người phía sau. Bởi họ đang mặc giáp nên hẳn là họ sẽ sống sót thôi, cùng lắm thì sẽ bị bỏng lạnh.

Sau khi chắc chắn rằng mình đã xử lý xong những kẻ truy đuổi, tôi quay lại về đằng trước và thấy Gourry đã đánh bại cả hai người lính. Bởi lúc đó tôi không nhìn nên không biết chính xác cậu ấy đã làm gì, nhưng bởi không thấy có máu nên chắc hai người đó vẫn còn sống.

Chúng tôi tiếp tục chạy thẳng ra bên ngoài.

“Thật đáng tiếc.” Chờ đợi chúng tôi trên sân tập giữa tòa nhà và dãy tường là một nhóm lính. Tôi nhận ra người đứng ở giữa vừa lên tiếng—anh ta là chỉ huy của Ngân Thương Kỵ Sĩ Đoàn. “Nếu mà cô đồng ý giúp cho vương quốc chúng tôi thì chúng ta đã có thể là đồng chí. Nhưng Tiểu thư Lina à… cô quá mạnh. Nếu sức mạnh của cô rơi vào tay đất nước khác, vương quốc chúng tôi sẽ bị đe dọa. Tôi phải ngăn chặn điều đó xảy ra bằng mọi giá.”

Ừa, là vậy đấy. Vương quốc này đã quyết định rằng nếu họ không thể sở hữu tôi và những ma pháp của tôi, không một ai khác có thể.

Chà, thú thật thì tôi đã tiên đoán trước được chuyện này và bàn trước một kế hoạch với Gourry. Dĩ nhiên, tôi cũng đã hy vọng rằng họ sẽ giữ lời hứa, đưa tôi thông tin tôi cần và cho phép tôi được vui vẻ rời đi… Nhưng ngay khi tiến vào phòng khách, tôi liền nhận ra rằng đó chỉ là mộng hão. Có thể thấy rõ rằng họ đã chọn phương án ‘bắt hoặc giết’.

Coi nào, những người có mặt trong phòng họp… họ không mang vẻ thù địch, nhưng xung quanh họ là một bầu không khí căng thẳng dễ nhận thấy. Tuy nhiên, có khả năng tôi đang quá sức đề phòng nên tôi quyết định lắng nghe. Và cái điềm gở kiểu “chúng tôi không biết sẽ phải mất bao lâu” và “chúng tôi đã chuẩn bị nhà cho hai người” lập tức biến thành mối nguy khi hai người lính chặn lối ra của chúng tôi mà không cần nhận lệnh.

Có nghĩa rằng họ đã nhận được một chỉ thị từ trước: Bất kể điều gì xảy ra, đừng để chúng thoát.

Không đời nào có chuyện tôi từ bỏ đường về của mình và trở thành một quân tốt cho vương quốc này. Nếu đồng ý, họ sẽ tách tôi với Gourry ra hòng ngăn tôi rời đi, và khi đó thì chúng tôi sẽ mất liên lạc với nhau. Và kể cả nếu tôi có dạy ma pháp cho vương quốc này, một khi xong việc, họ có thể vẫn sẽ thủ tiêu tôi để chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ phản loạn. Nếu bất cứ kẻ nào dàn dựng âm mưu này đủ thông minh thì số phận của tôi coi như an bài. Nói cách khác, cơ hội duy nhất để có được tự do là trốn thoát ngay bây giờ.

Người chỉ huy rút thanh kiếm của mình ra với âm thanh kim loại lạnh nhạt.

“Thật đáng tiếc… Xin hãy tha thứ cho tôi.” Thanh kiếm bạc với chút sắc xanh sáng lên dưới ánh mặt trời. “Tôi đã chứng kiến sức mạnh của cô, Tiểu thư Lina. Tôi biết rằng nếu có thể áp sát thì cô sẽ không làm được gì. Vậy nên hãy xem đây… bảo vật gia truyền của gia đình tôi, ma kiếm Huelgwilem!”

(Ừm, được thôiii…) Tôi cố nén lại một tiếng rên rỉ và bắt đầu xướng chú.

“Giờ thì…” Người hiệp sĩ thủ thế. “Đừng có coi thường ta, nhóc con!” anh ta gầm lên và chạy về phía chúng tôi, thanh kiếm trong tay lao vun vút!

Cùng lúc đó, Gourry bình thản bước về phía trước và rút kiếm. Và rồi, không một tiếng động… thanh kiếm của hiệp sĩ cụt lủn còn lại mỗi chuôi. Phần luỡi bay lên không trung và cắm phập xuống đất.

Gourry không hề làm gãy nó. Cậu ấy đã chém gọn nó.

“Hả?!”

Trong khi người chỉ huy vẫn còn đang đứng đó kinh ngạc—Bốp!—Gourry đập cán kiếm vào gáy anh ta. Đòn đó nhắm chuẩn xác vào khe hở giữa mũ trụ và giáp thân và làm người chỉ huy bất tỉnh ngay lập tức.

(Ừa… Lẽ ra phải đoán trước được chuyện này rồi.)

Không phải do người chỉ huy kia tệ hay gì đâu. Đúng hơn, kiếm pháp của anh ta trông cũng khá ngầu. Nhưng… anh ta không có cửa trước một kiếm sĩ siêu cấp tài năng như Gourry. Chưa nói tới mặt kĩ năng, trong tay Gourry là thanh Trảm Yêu Kiếm huyền thoại, thứ chuyển đổi ma lực xung quanh thành độ sắc bén. Nó thậm chí còn có thể tiêu diệt được cả ma tộc thuần.

Và nếu người chỉ huy kia nói thật, thanh kiếm của anh ta cũng mang bản chất ma pháp. Nói cách khác, khi hai lưỡi kiếm va chạm, thanh kiếm của anh ta sẽ chỉ cường hóa thêm cho Trảm Yêu Kiếm. Kết quả đã ngã ngũ trước cả khi trận chiến diễn ra. Đường thắng duy nhất của người chỉ huy là hạ Gourry trước khi họ giao kiếm. Nhưng xét tới năng lực của Gourry thì viễn cảnh đó khó có thể xảy ra được.

Chúng tôi đã khá may mắn khi không được yêu cầu giao nộp vũ khí trước khi vào lâu đài. Họ hẳn đã cho rằng làm vậy là vô ích đối với một pháp sư như tôi, và rằng miễn cảnh giác thì họ sẽ không sao hết. Dĩ nhiên, nếu họ có yêu cầu tôi giao nộp, chúng tôi sẽ lập tức rời đi.

Chứng kiến chỉ huy của mình bị đánh bại trong nháy mắt đã khiến những người lính còn lại trở nên do dự. Tuy nhiên, họ không hề bỏ chạy. Họ chỉ đơn thuần tập trung quân số lại quanh cánh cổng. Trong khi đó, tôi di chuyển về phía đoạn tường không được canh gác với Gourry chạy theo sau. Dĩ nhiên, ở đây không có cửa, nhưng tôi đặt hai tay lên đó và… “Blast Wave!”

Ầm! Phần tường quanh tay tôi bị thổi tung ra ngoài! Blast Wave là một ma pháp làm bốc hơi bất cứ thứ gì hai tay tôi chạm vào. Kết quả thu về tùy thuộc vào dạng vật liệu, nhưng dưới điều kiện chuẩn xác thì tôi có thể tạo ra cái hố lớn cỡ một người lên cả tường thành.

Qua đó, tôi và Gourry tẩu thoát vào thành phố.

“Chúng ta nên rời khỏi đây, Gourry!”

“Rời khỏi đây?! Chúng ta đang đi đâu?!”

“Dĩ nhiên là về hướng bắc!” tôi đáp lại và chạy hết tốc lực. Có thể cho rằng trong quán trọ nơi tôi thuê đã có binh lính gác sẵn. Chúng tôi sẽ phải chuồn mà không về lại chỗ đấy. Tôi có để lại vài món đồ ở đó, nhưng để phòng trường hợp chuyện này xảy ra, tôi giữ tiền đi lại và hầu hết những món đồ quan trọng trên người.

Toeeeee! Toeeeee! Tôi có thể nghe được tiếng còi vang vọng khắp xung quanh. Tôi nghĩ đến việc phóng vài ma pháp dạng nổ ra đằng sau để chặn đường và làm chậm những kẻ truy đuổi, nhưng làm vậy có nguy cơ gây hại lên cả dân thường.

(Nếu vậy…) Tôi bắt đầu xướng chú. “Sight Frang!”

Xìii! Với một âm thanh có thể nghe rõ được, sương mù xuất hiện xung quanh tôi.

“Hả?!”

“Cái gì thế này?!”

“Oái!”

Tôi có thể nghe được những tiếng kêu bất ngờ của người đi đường, nhưng ma pháp tôi vừa dùng hoàn toàn chỉ là hỏa mù. Tôi hy vọng rằng ít nhất họ có thể bỏ qua từng đó. Tuy nhiên, nó cũng sẽ cản trở binh lính, khiến họ buộc phải chậm lại do lo sợ mai phục. Trong khi đó, bọn tôi sẽ biến khỏi đây!

“Lina!”

“Hả?!”

“Em biết đường ra không?!”

“Cứ chạy đi rồi tính sau!”

Đó hóa ra lại là một nước đi tồi. Sau khi chọn đại lấy một con đường và chạy, chúng tôi sớm đi đến ngõ cụt.

(Dĩ nhiên rồi.) Rốt cuộc, đây là một thành phố pháo đài. Đường phố được làm vòng vo có chủ đích để đẩy lùi quân xâm lược.

“Lina!”

“Im đê!”

“Anh không định phàn nàn. Anh chỉ đang thắc mắc tại sao chúng ta không sử dụng ma pháp bay của em.”

“Mmgh,” tôi lầm bầm. Tôi đã xem xét tới phương án đó, nhưng nếu bay lên không trung giữa ban ngày thì chúng tôi sẽ chỉ thu hút sự chú ý, và đó là thứ trái với mong muốn hiện tại của tôi. “Tạm thời cứ chạy đã!”

“Dù không hiểu nhưng được thôi!”

Chúng tôi vòng ngược lại tới khi đến một ngã ba, tại đó chúng tôi đi theo con đường trước đó mình chưa chọn. Thành phố này được thiết kế để đẩy lùi ngoại xâm, nhưng họ không thể khiến nó trở nên quá bất tiện cho người dân sinh sống ở đây. Dựa vào trực giác của bản thân, tôi chạy về phía mà mình cảm thấy có tiềm năng nhất.

Khi chạy ra ngoài đường lớn từ một con hẻm, chúng tôi đụng độ một nhóm bảy, tám người lính! (Khỉ thật! Ở đây cũng có bọn họ nữa ư?!)

“Tìm thấy rồi!” bọn họ kêu lên và rút kiếm. Tôi không nhất thiết phải nhân nhượng với bất kỳ ai muốn giết mình, nhưng bọn họ chỉ đang làm công việc của mình. Họ không có lựa chọn nào khác ngoài tuân theo mệnh lệnh. Tôi đang hy vọng rằng mình có thể tha cho họ, dù rằng đối đầu với nhiều người thì khó có thể nương tay được…

Một người lính ở phía sau của nhóm rút còi ra, đặt lên miệng, và—trước khi anh ta kịp thổi còi, một bóng người lao xuống từ phía trên! Binh! Đầu của người lính ngậm còi phát ra một âm thanh không tự nhiên và anh ta lập tức nằm gục xuống. Còn về kẻ tấn công, người vừa mới đáp xuống từ mái nhà như một con mèo…

“Ran?!”

“Xin chào, Lina-nyon!”

Đòn đánh lén bất ngờ khiến nhóm lính do dự trong thoáng chốc. Họ nhìn về phía của Ran và… đó là lúc Gourry lao tới! Một số người vẫn để mắt tới Ran, trong khi số còn lại tập trung vào Gourry.

“Blast Ash!” tôi kêu lên, buộc họ hướng ánh mắt sợ hãi về phía tôi.

Tuy nhiên, tôi vẫn chưa hề xướng chú. Tôi chỉ nói ngôn từ sức mạnh thôi. Nhưng nếu họ biết tôi là một pháp sư có thể dùng ma pháp tấn công—đặc biệt nếu trong số họ có người đã tận mắt chứng kiến cảnh tôi triệt hạ lũ tiểu ác ma và đồng ma bằng Blast Ash trong chuyến chinh phạt Ma Vương phương Bắc—việc dọa như vậy dĩ nhiên sẽ khiến họ phải trở nên hoảng sợ.

Và khoảnh khắc sơ hở đó là tất cả những gì Gourry và Ran cần!

Đánh ngất những người lính còn lại không tốn nhiều thời gian. Gourry dùng những đòn quyền và chuôi kiếm, trong khi Ran dùng tay và cây trượng gỗ của mình. Cô ấy chưa từng nói gì về khả năng chiến đấu của mình, nhưng xem ra cổ cũng khá mạnh.

Tuy nhiên, giờ không phải lúc đứng đó trầm trồ. Chúng tôi đã đánh bại những người lính trước mặt, nhưng giờ đang là ban ngày cùng với cả đống nhân chứng xung quanh. Và trong mắt người dân, chúng tôi chắc chắn là kẻ xấu. Chúng tôi không thể nán lại đây lâu được!

Khi tôi bắt đầu chạy, Gourry—và cả Ran vì lí do gì đó—đuổi theo. Tôi nói với cô ấy với một giọng trách mắng, “Cô đang làm gì ở đây vậy?”

“Tui mới là người hỏi câu đó nha!”

“Cũng phải! Cánh quân đội ở đây muốn lợi dụng ma pháp của tôi nên tôi đã phải bỏ chạy! Tại sao cô cũng nhập bọn?!”

Chúng tôi làm mỗi người một việc vào ban ngày nhưng thuê chung một nhà trọ để ăn sáng và tối cùng nhau. Tôi đã nghĩ rằng cô ấy chủ yếu là đi ngắm cảnh, nhưng…

“Tui đi qua thì tự nhiên thấy cậu và Gou-ryosu bị người xấu tấn công! Vậy nên tui nổi giận và đánh họ, hóa ra họ là binh lính!”

“Thật điên rồ!”

“Lối sống của tui là vậy mà!”

“Vậy ngừng sống như thế đi!”

“Eh heh heh! Người ta hay nói vậy với tui lắm.”

“Thì ít nhất hãy nghe lời họ nói đi!”

Tôi không hề muốn cô ấy bị vạ lây, nhưng giờ thì tôi không thể nào bảo cô ấy dừng lại được nữa. Cô ấy đã ở chung nhà trọ với chúng tôi, dùng chung bữa với chúng tôi, và giờ cô ấy còn bị phát hiện tấn công binh lính cùng chúng tôi nữa. Không có chuyện cô ấy sẽ yên ổn sau đó được. Nếu để cô ấy lại thành phố, chắc chắn cô ấy sẽ gặp rắc rối to.

“Xem ra chúng ta phải bỏ chạy cùng nhau thôi!”

“Tuyệt!”

“Sao cô trông lại có vẻ vui như vậy?! Dù gì đi nữa, cô đã đi dạo quanh thành phố suốt nhiều ngày qua đúng không? Cô có thể dẫn chúng tôi tới dãy đường ngoài không? Không nhất thiết phải cần có cổng đâu!”

“Cậu muốn đi đến đoạn đường không có cổng hở?”

“Chúng ta sẽ phá tường!”

“Có ngay!”

Biết rằng tôi không có quyền nói, nhưng chắc chắn có gì sai sai với người nghe “chúng ta sẽ phá một bức tường” và đáp lại bằng “có ngay!”

Dù gì đi nữa… đó là lý do mà tôi, Gourry và Ran trở thành những kẻ bị truy nã.