Chương 2. Siêu nhiên xuất hiện
Trong lúc nhất thời, Tôn Hạo mặt ngửa lên trời thở dài, nằm trên ghế, cảm thấy tuyệt vọng. Chúng ta đừng nói về việc lần này tôi đã đi uống trà hay không. Vấn đề là, tôi thực sự đã hành động đến một thế giới có những siêu nhiên liệu sinh vật, và tôi là người viết tiểu thuyết siêu nhiên? !Chết tiệt!Hãy nói về siêu nhiên vấn đề. Tôn Hạo chỉ muốn biện luận thì tất cả đều là giả, được chứ? Những gì tôi viết đều là từ tiểu thuyết điện ảnh và truyền hình của Trái Đất, những tiểu thuyết điện ảnh và truyền hình đó cũng là hư cấu. Không có thứ gì được gọi là ma cả. Đó hoàn toàn là diễn, bạn có hiểu không? Có tin đồn về ma trên trái đất, nhưng không có nghĩa là nó tồn tại. Nhưng hành tình này lại khác có rất ít lời đồn về ma quái nhưng những thứ này thật sự tồn tại. Nó giống như: Có thuốc cảm, thì không có gì gọi là cảm lạnh.Nếu không có thuốc cảm thì nó mới gây bệnh này. 
Tiếng ồn ào, tiếng còi không rung? Lúc này, weibo của Tôn Hạo lại một lần nữa nổi tiếng, vừa rồi dưới bài đăn g của anh đã xuất hiện vô số bình luận. Nhưng bây giờ...Tôn Hạo không còn tâm xem nữa. Nói về cuộc đời của Tôn Hạo, anh ấy thực sự đã sống như một người du hành thời gian. Tuy nhiên rằng đánh ở thế giới này đã mấy năm, nhưng trong 5 năm qua, dựa vào tiền bản quyền viết tiểu thuyết, đánh đã ăn thịt, uống rượu, đi câu lạc bộ. Tôn Hạo lúc này không thể sống như trước nữa, phải suy nghĩ thật kỹ về cách sống của mình.
Có hai cuộc khủng hoảng hiện nay. Đầu tiên là: Sẽ bị chính phủ sờ gáy, và sẽ được lên đồn uống trà. Suy cho cùng, cương thi có thể đã tồn tại ở thế giới này ngay từ đầu, nhưng chúng chỉ xuất hiện sau khi tôi viết về chúng trong tiểu thuyết của mình, làm sao tôi biết về chúng nhiều đến vậy.Không thể giải thích rõ ràng. Thứ hai là: Vì trên thế giới này có siêu nhiên nên tôi cũng gặp nguy hiểm. Người bình thường chắc chắn sẽ không lo lắng về vấn đề này, nhưng Tôn Hạo, người viết tiểu thuyết siêu nhiên, chắc chắn sẽ không thể ngủ được vào ban đêm sau khi phát hiện ra rằng trên thế giới này có những sinh vật siêu nhiên thực sự.
Như có câu nói: Tôi thường đi bộ dọc bờ sông mà không bị ướt giày. Tôn Hạo nghĩ thầm, chẳng lẽ ma đang cầm cuốn Truyện cổ tích của chính mình từ một hãng phim Trung Quốc, đọc truyện về mối quan hệ giữa người và ma mà nước mắt lưng tròng? So với cái này, Tôn Hạo thà chọn cái thứ nhất, haha! Tôi thậm chí còn không chọn tóc cho mình. Ồ vâng! Tôn Hạo chợt nhận ra, hắn có thể không chọn được mối nguy hiểm thứ nhất, nhưng có thể chọn mối nguy hiểm thứ hai! Chẳng phải có điều gì đó siêu nhiên về nó sao? Siêu nhiên chỉ là một quả bóng, đi ra ngoài mua một ít trang bị, đơn giản trang trí nhà cửa, mời đại boss ở lại, loại quái vật quái vật nào không thể tránh xa? Nghĩ đến đây, Tôn Hạo mặc quần áo, đội mũ lưỡi trai, trước khi ra ngoài n hìn mình trong gương. Phải nói rằng... Người trong gương là một thanh niên tuấn tú, đường nét tuấn tú, nhìn còn đẹp hơn Phan An. (Tất nhiên, vẫn tệ hơn mấy ae trước màn hình một chút.) 
Nơi Tôn Hạo sinh sống là một khu dân cư thấp tầng nằm ở quận Đông Thần, phía nam Chính Thành. Sau khi xuống lầu, Tôn Hạo lái chiếc xe Tiggo của mình hướng tới chợ gỗ t rong ký ức. Trên thế giới này có rất ít tin đồn siêu nhiên, cho nên những thứ như kiếm gỗ đào và la bàn về cơ bản rất khó mua. Mục đích của Tôn Hạo là đi chợ gỗ mua gỗ đào về chế biến. Đi ngang qua một dòng sông.
 Tôn Hạo nhìn thấy một hàng liễu, không chút suy nghĩ liền đi tới bẻ mấy cành liễu bỏ vào xe. Trong chuyến đi này, Tôn Hạo dự định mua tất cả những trang bị mà anh biết và có thể mua được. Và mua thêm : xô mực, kiếm gỗ đào, nước mắt bò (bôi lên mắt có thể thấy ma nhưng khuyên các ae không nên thử, nước mắt bò có rất nhiều vi khuẩn không nên chơi dại) , bất cứ thứ gì có được, tôi đều mua hết để chuẩn bị cho những rắc rối sau này. Còn những thứ như Tiền ngũ đế, la bàn phong thủy, không thể mua thành phẩm, Tôn Hạo sẽ mua từng mảnh rồi về tự mình làm ra những thứ đơn giản, dù sao có hữu dụng hay không cũng là chuyện của hắn. Còn việc anh ta có mua chúng hay không cũng là việc riêng của anh ta.
Sau một ngày chạy vòng vòng, những thứ này gần như đã được mua hết. Đang định quay về, Tôn Hạo nhìn thấy một quán bán quan tài, liền chần chừ . Nói một cách logic, trên thế giới này không có tin đồn siêu nhiên nào cả, nên trong cửa hàng quan tài này sẽ hiếm có thứ gì hữu ích cho tôi. Nhưng... Tôn Hạo ở xa, thoạt nhìn thấy một bó hương lớn đặt trên bàn trước cửa. Thậm chí còn có một lư hương gần đó. Anh ấy nói sau khi mua một xe thiết bị vẫn còn thiếu thứ gì đó, lúc đó Tôn Hạo mới nhận ra rằng nó thiếu hương ! Một ông nào đó đã nói: Tôi không thường thắp hương, nhưng khi gặp ma, tôi thắp hương cầu sẽ giúp bình tĩnh lại. Đương nhiên không có nhân vật lớn nào có thể đến và biết bạn và bảo vệ bạn! 
Nghĩ đến đây, Tôn Hạo khóa xe chạy tới, hét lớn: 
“Ông chủ, những nén hương và lư hương này làm sao bán được?" 
Một người đàn ông trung niên bước ra khỏi quán quan tài, trên môi nở nụ cười, hếch mũi đáp: 
“Nếu thơm, nén to sẽ có giá một trăm, một chục có nén nhỏ sẽ có giá một trăm. Nếu ngươi mua đủ một ngàn, ta sẽ tặng ngươi một lư hương ".
Chết tiệt !!! 
Tôn Hạo nghe đối phương nói, trong lòng cảm thấy không tốt. Kẻ trục lợi này quá cao. Tôn Hạo cũng biết một chút về thứ này, đây chỉ là loại nhang bình thường nhất, giá khoảng vài tệ. Đối phương thực sự còn tệ hơn gấp chục lần?
Tôn Hạo không nói nên lời, nói:
"Trời ạ, nhang trầm của ngươi là vàng, hay là hương nhang làm bằng vàng. Bình thường những thứ này không ai muốn, hoặc là chỉ mấy đồng tiền, bây giờ ngươi lại bán cho ta mấy chục lần?"
Ông chủ liếc nhìn Tôn Hạo, bình tĩnh đáp:
“Nhìn xem bây giờ có người bán nhang ở đâu, đây đều là nhang cha truyền lại. Anh thấy đắt thì tôi vẫn nghĩ rẻ. Bạn chưa đọc các cuốn sách "Đạo sĩ ", "Truyền thuyết Mao Tiểu Phương" và "Sự phục sinh siêu nhiên" à?"
Tôn Hạo nghi hoặc gật đầu nói:
"Tôi đọc rồi! Nhưng việc này có liên quan gì đến việc anh bán đắt cho tôi không?”
Tôn Hạo: Tôi chưa đọc nhiều nhưng tôi đã viết về nó.
Ông chủ lại hỏi:
“Anh đã đọc tin tức gần đây chưa? Tin tức về vụ giết người hàng loạt ở Liễu Thành."
Tôn Hạo gật đầu, có chút kỳ quái nói: 
"Tôi cũng đã xem, có chuyện gì vậy? Việc này có liên quan gì tới việc ông bán đắt cho tôi không?"
Ông chủ mỉm cười nói:
"Vậy ngươi đã biết hết rồi, còn cần ta giải thích sao? Kỷ nguyên siêu nhiên trỗi dậy đáng sợ sắp bắt đầu. Mọi thứ trong cuốn sách trước đều đã xuất hiện, nhưng những gì tiếp theo vẫn còn kém xa? Bây giờ loại này đáng giá. Gia đình tôi là người duy nhất sở hữu nó trong toàn bộ khu nay. Bạn có muốn không?"
Tôi là người giỏi nhất!
Lần này hắn bị lừa, mịa kiếp!! May cho ông ta. Hôm nay tôi ra ngoài mà không mang theo dao cắt dưa hấu. Tôn Hạo sắc mặt có chút tối sầm, nhìn lão đại nói:
"Ông biết thế là vô đạo đức không!"
"HaHa. Có ai biết tôi không"
Ông chủ nói một cách thiếu kiên nhẫn:
"Cậu có muốn rời đi không, nhóc? Tôi không quan tâm cậu là ai."
Tôn Hạo.......Tôn Hạo bị thái độ của ông chủ quá sốc, không biết phải trả lời thế nào, tất cả những gì anh cần chỉ là một con dao dưa hấu. Đột nhiên!
Tôn Hạo nhận thấy giữa hai lông mày của ông chủ có một chút đen, sau đó lại có một mảng đen nhỏ, vì vậy không khỏi đưa tay chạm vào. Sắc mặt ông chủ thay đổi, hắn gạt tay Tôn Hạo ra, không hài lòng nói:
“Muốn làm gì đó à?"
"Đừng ra ngoài.."