Episode 01/04

Part 01

Vào mùa hè năm đó, thời tiết nóng nực đến mức những con ve không ngừng kêu cũng có thể bị thiêu rụi và nhiệt độ cao kỷ lục. Bởi vì thời tiết thực sự quá nóng nực và dường như rất nhiều người tránh đi ra ngoài, cho nên trên đường chỉ có thể nhìn thấy lẻ tẻ vài bóng người. Thỉnh thoảng cũng có người đi bộ lướt qua, tất cả những gì tôi thấy là bộ dạng lau mồ hôi và vẻ chán nản buồn bực trên mặt. Thế nhưng, trong số đó lại xuất hiện một người đàn ông với vẻ vui tươi hiện rõ trên mặt.

Người ấy không phải là ai khác, mà chính là Kikuchi Keitaro. Nhìn vào mức độ nhão cơ trên mặt khiến cho người ta nhìn mà không khỏi lo lắng liệu cậu ta sẽ tan chảy hết hay không và Inui Takumi ngồi ghế bên cạnh tài xế không nhịn được mở miệng nói: "Keitaro! Trời hôm nay nóng muốn chết như vậy, làm sao mà ông trông vẫn vui vẻ như vậy!"

Một vài giọt mồ hôi chảy trên mặt Takumi. Chiếc điều hòa không khí trên chiếc xe sử dụng chung của "Tiệm giặt là quần áo phương tây Kikuchi" mà hai người đang đi đã hỏng từ ngày hôm qua. "Ồ ~ À, Takumi, ông không biết gì sao? Mùa hè là mùa cao điểm của kinh doanh giặt là quần áo đó? Mặc dù nó vẫn không bằng lúc chuyển mùa. Không biết thời tiết hôm nay có thể nóng hơn một chút nữa hay không..."

"..."

Đối với Takumi nhíu mày càng ngày càng sâu hơn, Keitaro nói: "À, Takumi là người mới nhỉ, tại sao ông lại có vẻ mặt không hề vui vẻ chút nào vậy? À, chẳng lẽ ông không chỉ là sợ nóng lưỡi, mà cả cơ thể cũng rất sợ nóng sao? Hóa ra Tak-kun là 'Miêu Thể' sao ~"

" Có phải 'Miêu Thể' mà ông nói là đang cười nhạo cái nhược điểm 'Nekojita' hay không? Thiệt tình, tôi còn đi giao hàng cùng với ông... Hơn nữa, mèo sợ đồ ăn nóng, chứ bình thường không hề sợ nóng, ngược lại là sợ lạnh mới đúng."

[Nekojita 猫舌 (ねこじた): Lưỡi mèo. Đây là từ để chỉ những người không ăn được đồ nóng.Vì mèo là động vật không thích thức ăn nóng nên khi ai đó không ngừng thổi cho nguội đĩa thức ăn hoặc đồ uống của mình thì sẽ bị gọi là “đồ lưỡi mèo” ]

"À, đúng ha. Mèo sẽ cuộn tròn này thành một quả bóng khi chui vào bên trong bàn sưởi Kotatsu. Xin lỗi, xin lỗi ha, tôi bồi thường cho ông ~ Đừng tỏ vẻ khó chịu như vậy mà."

" ——

Ai biểu ông quan tâm làm gì chứ... Mặt tôi từ khi sinh ra đã như thế này rồi."

Bên trong xe lập tức rơi vào bầu không khí ngột ngạt khó xử và chìm vào trong im lặng rất dài...

Part 02

Bầu trời dần dần bị nhuộm đỏ bởi nắng chiều. Lúc lái xe đến một khu dân cư nào đó, Keitaro đột nhiên hét lên: "Ơ ~ Kỳ lạ?"

"Làm sao thế? Thấy mèo à?"

Takumi không nhịn được nói.

"Hả? Không phải. Ông nhìn kìa, lại là cô bé kia. Tôi nhớ là ngày hôm qua và ngày hôm trước cũng nhìn thấy cô bé đó đợi ở đây với dáng vẻ rất cô đơn." Keitaro chỉ tay về phía cô bé dừng chân nghỉ ngơi một mình ở trong công viên công cộng.

Có vẻ như đó là học sinh tiểu học. Sự xuất hiện trùng hợp và nghiêm trọng của cô bé trông rất cô đơn. Takumi đột nhiên mở cửa và lao ra khỏi xe.

"Này, này, Takumi! Chúng ta còn phải đi giao hàng đó ~!"

Mặc kệ âm thanh của Keitaro sau lưng, Takumi chạy đến gần cô bé. Lúc này, thứ hiện lên trong đầu Takumi là bản thân cậu khi còn nhỏ. Lớn lên trong hoàn cảnh gia đình đơn thân, cậu thường hay đứng đợi ở trước cửa nhà người mẹ quá cố. Thật trùng hợp khi hoàn cảnh cô bé giống với của Takumi.

"Này. Em ở đây một mình làm gì vậy? Đang đợi bố hay mẹ sao?"

Takumi hỏi cô bé. Chẳng biết là cô bé vừa mới khóc xong hay không, mà cô ngẩng đầu nhìn Takumi với đôi mắt ướt át.

" —— Em không có bố... "

"Vậy thì, em đang đợi mẹ về nhà sao?"

Takumi vừa nói vừa xoa đầu cô bé. Thế nhưng cô bé ra sức lắc đầu.

"Không phải. Không phải như vậy. Bởi vì mẹ ở nhà, cho nên em không muốn về nhà..."

"Hở?"

"Mẹ em trước kia rất dịu dàng, nhưng thời gian gần đây bà đột nhiên thay đổi hoàn toàn và trông giống như một người khác vậy —— Theo em nghĩ, mẹ chắn chắn bị giết rồi."

"Em nói lời ngu ngốc gì vậy..."

Ngay khi Takumi cảm thấy cười khanh khách, tiếng kêu gào của thiếu nữ phát ra từ cầu thang trên tầng 3 của khu căn hộ bên cạnh cậu.

"Asami ~ Mau về nhà đi con. Bữa tối hôm nay là món Hamburger mà con thích nhất đó."

Takumi quay đầu lại nhìn và thiếu nữ trông giống như người mẹ của cô bé đứng ở đó khi nở nụ cười dịu dàng trên mặt. Takumi khẽ gật đầu chào hỏi và quay đầu lại nhìn Asami. Cậu mỉm cười nói: "Người đó... Không phải là một người mẹ rất dịu dàng sao?" Nhưng sắc mặt của Asami trở nên tái mét hoàn toàn.

"Không phải... Không phải như vậy..."

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng dường như Asami cũng từ bỏ việc phản kháng và chậm rãi bước lên cầu thang khu căn hộ. Takumi đưa mắt nhìn cô bé rời đi với vẻ mặt kinh ngạc.

Vào ban đêm, Inui Takumi không quay về "Tiệm giặt là phương tây Kikuchi".

Trên bàn ăn có bát mì soba mà kiểu người có lưỡi mèo như Takumi có thể ăn dễ dàng. Sonoda Mari bĩu môi ngồi trước bàn.

"Thiệt tình, hôm nay tui đã đặc biệt chuẩn bị món dễ nuốt cho Takumi —— Rốt cuộc tên đó chạy đi đâu bắt cá rồi à..."

"Đúng vậy. Cậu ta chẳng giúp tui đi giao hàng gì cả. Tak-kun, đồ chết tiệt ông thiệt là..." Nói xong, Keitaro cười khúc khích và ăn mì soba.

Cùng lúc đó, Takumi nghe được tiếng khóc của cô bé và lao vào một căn phòng của khu căn hộ.

Ở trong phòng, những gì Takumi nhìn thấy là hình dáng của mẹ cô bé Asami đã thay đổi vẻ bề ngoài thành Orphnoch và đang định tấn công cô bé.

"Đúng là cả con người đã trở nên hoàn toàn khác. Vậy thì, ta cũng nên thay đổi thôi." Nói xong, Takumi lấy Faiz Phone ra.

( 555 -> Stand By! -> Enter)

"Henshin!"

" ——Complete! ! "

Ánh sáng từ Faiz Phone bao trùm cơ thể Takumi và biến cậu ta thành Kamen Rider Faiz.