PN4: Đêm nay sương giăng lối*

Dịch: Hallie/ Beta: Raph

---

Ngọc Ánh Xuyên thường hay đọc sách của người Cảnh. Y không đọc loại thoại bản hấp dẫn càng nhiều hình, nhiều cảnh đánh đấm càng tốt như đệ đệ của y đọc, cũng không đọc thơ văn hoa mĩ của hàng loạt các tri thức Cảnh quốc, mà là sách luật khô khan nhất đến cả Đại lí tự khanh của Cảnh quốc cũng chưa bao giờ đọc hết, trăm ngàn điều luật như núi chỉ khi nào dùng mới lật đến.

Trong đó cũng bao gồm cả lịch nông. Trong lịch pháp thường nói: Cứ mười lăm ngày là một tiết khí. Một năm có hai mươi bốn tiết khí, mỗi tiết khí có một luật lệ, thuận theo thì vượng, nghịch lại thì chết. Điều này rất dễ hiểu, người Cảnh là dân trồng trọt, tiểu mãn cấy mạ, xử thử* thu hoạch, vụ mùa không thể kéo dài.

[*Tiểu mãn (21-22/5), xử thử (23-24/8) là tên 2 tiết khí.]

Thế nhưng theo mùa vụ xoay vòng, hàng trăm thế hệ sinh ra biết bao buồn vui ưu sầu lại làm Ánh Xuyên chẳng thể hiểu nổi.

Người U sống nương theo đồng cỏ và nguồn nước, di chuyển liên tục khắp nơi. Mùa xuân đỡ đẻ cho dê, mùa hạ vỗ béo, dùng cây cỏ để tính năm.

Ngày Mười lăm tháng Tám ở U quốc không chỉ là một đêm trăng tròn bình thường, mà còn là lễ hội trăng tròn mùa thu của họ. Tháng Tám cỏ xanh nước biếc, vật nuôi béo tốt, thịt mềm sữa ngon, chính là mùa bội thu của dân du mục.

Lễ hội trăng tròn mùa thu cực kì long trọng, hơn hẳn hội đua ngựa giữa hè và lễ đốt đèn khai xuân, có thể sánh với ngày tết của người Cảnh.

Người ta thấy vầng trăng tròn trên trời rất giống bầu sữa thiêng liêng thuần khiết. Ngày hôm nay chỉ ăn thức ăn trắng và sạch: sữa dê, sữa bò, sữa ngựa, váng sữa, phô mai, bơ sữa, kem sữa, sữa chua viên,... Ngọc Ánh Xuyên để ý đến sắc mặt ảm đạm của tên thị vệ của y mà không khỏi buồn cười trong bụng. Đa số người Cảnh không quen ăn món làm từ sữa, ăn vào là thượng thổ hạ tả (trên nôn ói, dưới tiêu chảy) ngay.

Ánh Xuyên biết hắn đã đói cả buổi rất tội nghiệp rồi, bèn sai người lén làm cơm rang thịt nướng cho hắn ăn. Vân thích ăn ngọt, Ánh Xuyên đã chu đáo dặn dò cho thêm mật ong vào chè Phổ Nhĩ, không cho dầu muối, bơ sữa cũng đánh ra từ sữa dê, sữa bò.

Y nhớ lại nửa tháng đầu lúc mới đưa Vân Khuyển về lều, mỗi ngày Vân bước đi thất thểu, ánh mắt thất thần, lúc ôm kiếm bắp chân run hết cả lên. Bị tiêu chảy đến độ chỉ còn nửa cái mạng mà còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Ánh Xuyên ngồi một bên hả hê xem kịch. Làm gián điệp khó thật đấy. Dù có khẩu âm hoàn hảo, nhưng cái dạ dày chán đời lại là kẻ bán đứng hết tất cả.

Nửa tháng sau Ánh Xuyên rủ lòng từ bi, kêu người hầm một nồi thịt dê nấu cải trắng. Vân ăn như hổ đói, không còn chút lễ nghi, vừa ăn vừa ợ. Ánh Xuyên nâng cằm hắn nhìn ngắm, yêu thương nghĩ: Ăn vội vã trông càng giống Tiểu Phi hơn.

Tiểu Phi quen được nuông chiều nhưng không kén ăn, cứ ngoạm một miếng thịt to, hớp một ngụm rượu đầy, cũng may là còn hoạt bát hiếu động nên không đến nỗi bị béo phì từ nhỏ.

Vân thì không như thế. Cho dù cố gắng giấu diếm nhưng trong cốt vẫn rất kén chọn, hầu như lúc nào cũng chê bai đồ ăn của người U thô sơ, khó mà nuốt trôi.

Ánh Xuyên quả thực không còn gì nghi ngờ nữa. Trước kia Vân là đại thiếu gia cành vàng lá ngọc, chứ không cũng không có nét cao ngạo sẵn có như thế, đến cả việc nhìn mặt gửi lời và lấy lòng cũng vô cùng gượng gạo.

Bọn họ tìm ra Vân ở đâu nhỉ? Ánh Xuyên tò mò không chỉ một lần.

Người tuyệt sắc như đệ đệ của y trên đời đã hiếm có, tính tình bẩm sinh cũng không khác mấy, chỉ có thể kinh ngạc mà cảm thán rằng đúng là tạo hóa. Ánh Xuyên đoán, người Cảnh cũng không hẳn là không thể huấn luyện được một nam sủng thân cận dễ bảo đạt yêu cầu. Nhưng họ lại cố tình đưa một viên ngọc chưa được mài dũa như Vân đến trước mặt y. Cái kiểu như Vân, tính tình thì xấu, tâm thì kiêu, hay kén ăn, thích ngủ nướng... Thử hỏi trên đời có nô tài nào mà khó hầu thế này không.

Thật là xảo quyệt, Ánh Xuyên tức giận nghĩ, uổng công y tự cho mình là thông minh nhạy bén, không biết đã rơi vào hoang mang từ lúc nào.

Người trước mặt là ai? Người trong lòng là ai?

Thảo nguyên tháng Tám đôi khi có mưa. Giữa đất trời mờ mịt hơi nước, màu cỏ vẫn xanh xanh. Đêm về gió thu mạnh dần, thấm nhuộm vẻ xác xơ, biết đâu chừng có tuyết rơi bất thình lình. Đệ đệ vẫn đang dẹp loạn ở núi Bắc, Ánh Xuyên sai người đưa áo lông chồn sang nhưng giữ lại một cái, chần chừ mấy hôm mới đưa cho Vân. Vân nhận một cách thản nhiên, không hổ là bản tánh của đại thiếu gia được cơm bưng nước rót.

Vân là người Cảnh, có lẽ còn không phải người phương Bắc nữa cơ, không chịu được lạnh, thường ngày hay nhảy mũi. Ánh Xuyên người yếu, vào thu là bắt đầu đau ốm liên miên. Sợ thằng nhóc này lây bệnh phong hàn nên vội vàng đuổi hắn ra khỏi lều. Nhìn từ xa thấy hắn ngồi trên ngựa run cầm cập, mũi ửng đỏ mà lòng thêm phiền não. Cũng sợ lạnh y chang ha!

Hôm nay nắng đẹp, tiếng cười nói ca hát kéo dài suốt cả ngày. Ánh Xuyên thấy Vân ăn uống no say xong rảnh rỗi, thỉnh thoảng lại nhìn ngó ngoài lều nên thả hắn ra ngoài chơi. Ánh Xuyên không thích náo nhiệt nên thường trốn trong lều đọc sách, tới chiều thì mệt mỏi ngủ một lát.

Y nằm mơ thấy bãi cỏ mênh mông kéo dài đến tận chân trời, có một bạch y thiếu niên cưỡi ngựa đi vào biển cỏ. Y muốn đuổi theo nhưng vì hai chân tàn phế nên đứng yên một chỗ. Thấy bóng dáng của hắn phút chốc bị sắc xanh biếc nuốt lấy, giữa đất trời chỉ còn lại tiếng gió không thôi.

Tỉnh lại thấy trong lều tối đen, y mở miệng gọi, giọng yếu đuối hiếm khi thấy: "Vân?"

Không ai đáp lời y. Rèm che khẽ động đậy, nến được đốt lên lại, một hồi lâu thị nô bên ngoài mới kéo nhau vào, kê bàn bày thức ăn. Đã qua thời gian bữa tối, nhưng thức ăn vẫn tươi ngon nóng hổi.

Ánh Xuyên từ đầu đến cuối không nói một lời, mọi thứ vẫn được vận hành đâu vào đấy. Đây là phong cách quen thuộc của thuộc hạ của Ánh Xuyên, im lặng nhanh nhẹn, không chỉ nghe lời mà còn thông minh. Họ được tuyển chọn trong buổi huấn luyện nghiêm khắc nhất, hằng ngày dè dặt mà cung phụng cho Nhị điện hạ.

Ánh Xuyên cũng không phải là một vị chủ nhân dễ sống chung. Y không cho phép có bất kì sai sót nào, không chấp nhận bất cứ lí do gì, nhưng cũng không hỉ nộ vô thường cực kì hung ác như lời người ngoài đồn. Y chỉ thưởng phạt nghiêm minh mà thôi. Tất nhiên là xử phạt quả thật rất máu me. Bản tính của y tàn bạo, rất thích xử phạt tàn độc. Trong trăm quyển hình phạt của người Cảnh, y trung thành với Thang hình*, thích dấu vào mặt, cắt mũi, chặt chân, thiến, hắn đều thuộc nằm lòng.

[*Thang hình (汤刑: Luật hình của vua Thang) là tên gọi chung của pháp luật triều Thương trong lịch sử pháp chế Trung Quốc cổ đại (khoảng thế kỷ 16 đến thế kỷ 11 trước Công nguyên). Vì ông vua khai quốc triều Thương tên Thang nên mới gọi là Thang hình.]

Y không quan tâm việc này sẽ khiến mình càng mang tiếng tàn bạo thiếu nhân tính hơn. Khi phát hiện ra đệ đệ đang thêm dầu vô lửa sau lưng mình, y không những chẳng thấy buồn, mà ngược lại còn tự hào vì đệ đệ vẫn chưa phải là cao thủ chính trị cao minh.

Đệ đệ, ta mất lòng dân để đệ được lòng người. Nhưng hãy đợi thêm một chút nữa, đợi ta làm lót đường cho đệ.

Vân nhanh chóng được gọi vào lều. Hắn mang dáng vẻ thiếu niên mạnh mẽ pha chút lỗ mãng, sải bước thẳng vào, cả người mùi rượu nóng hầm hập xua tan hết sương lạnh, mặt ửng đỏ, mắt long lanh, khóe mắt đỏ au chứa ý cười như con sóng dập dềnh, nhìn ngó xung quanh trông vô cùng lanh lợi.

Ánh Xuyên nhìn chằm chằm vào hắn, muốn hôn một cái lên mắt hắn, muốn tiếp xúc da thịt thân mật với hắn.

"Chơi vui không?" Ánh Xuyên dịu dàng hỏi.

Vân không hề đề phòng, cười đáp: "Thú vị lắm!"

Ánh Xuyên mỉm cười: "Kể từng cái cho ta nghe với!"

Vân đang vui vẻ, Ánh Xuyên rất thích nghe giọng nói nhẹ nhàng của hắn, bèn khuyến khích hắn nói nhiều thêm một chút.

Nhưng Vân chớp chớp mắt, tựa như đột nhiên nhớ ra người hỏi là ai, rồi lại nhận thấy bộ dạng mình hí hửng quên hết mọi thứ, vội vàng cúi đầu, cung kính đáp: "Tất cả là nhờ vào ân huệ ban thưởng của chủ nhân. Chúng ta đã cùng nhau ca hát nhảy múa, còn thi uống rượu nữa."

Hắn bẩm báo nghiêm túc đâu ra đấy, nhưng nhắc đến ca hát nhảy múa lại không giấu được chiếc đuôi nhỏ phấn khích.

Ta lại dọa hắn sợ rồi, Ánh Xuyên nghĩ mà tiếc, rõ ràng chưa bao giờ bắt nạt hắn, tại sao hắn lại sợ ta như thế?

Ánh Xuyên trước giờ luôn nhân nhượng với Vân, thậm chí có thể nói là cưng chiều. Xưa nay y thích hủy hoại người khác, rõ ràng có vài người tính cách kiên định như tùng như trúc, lay không chuyển, rung chẳng rời; có vài người lại như châu như ngọc, chỉ cần vỡ một lần là không vá lại được.

Vân là kiểu người thứ hai. Cho đến tận bây giờ, Ánh Xuyên đều trân trọng thương yêu hắn.

"Lại đây ngồi." Ánh Xuyên hất cằm.

Vân nghiêng đầu khó hiểu, ngoan ngoãn đến ngồi đối diện Ánh Xuyên. Ánh Xuyên thầm nghĩ: Y như con cún ngốc nghếch vậy! Rõ ràng tuổi tác xấp xỉ với Tiểu Phi nhưng ngây thơ hơn Tiểu Phi nhiều. Tiểu Phi như một chú chó sói luôn luôn hung dữ cảnh giác, hiếm khi ưỡn bụng ra cho người ta gãi. Người trước mặt y thì là một chú chó con, tò mò xáp lại hửi hửi, không giấu được sự nhiệt tình, chưa bao giờ gặp phải người xấu.

Ánh Xuyên đẩy chén sứ đựng sữa qua cho y, "Uống một chút đi, dù sao cũng là Tết, cho hợp không khí."

Vân nhận lệnh, mặt sầu não, cầm chén lên vừa uống một ngụm đã dừng lại.

Ánh Xuyên không nhịn cười được, Vân chẳng lanh lợi gì cả, tâm trạng thế nào cũng chẳng biết giấu, chọc ghẹo rất vui.

"Sữa chua đó, không sao đâu."

Vân vùi đầu nốc hết một hơi rồi ngẩng đầu lên cảm ơn, xung quanh miệng còn dính một vòng bọt sữa, trông vô cùng trẻ con. Ánh Xuyên nhấc tay áo lau giúp hắn, mặt hắn lập tức đỏ bừng, ánh mắt luống cuống, nhưng lại chẳng biết dời đi.

Ánh Xuyên mừng thầm, cười nhẹ: "Ăn xong Tết của ta thì ăn Tết của quê ngươi. Ta đã cho người làm bánh trung thu rồi, ngươi thử đi!" Rồi lại đẩy chiếc đĩa nhỏ ở cạnh bàn qua cho hắn. Lần này Vân đã nở nụ cười, hắn mới vừa nhìn thấy đĩa... màn thầu chiên vàng, thật sự không nhìn ra đó là bánh trung thu.

Ánh Xuyên nhướn mày, "Không giống à? Nhưng ta đã làm theo y như trong sách chỉ." Y nói giọng khổ não: "Thiếu khuôn bánh nên cũng không biết làm sao. Ngươi ăn thử đi, xem mùi vị có sai kém gì không?" Y có chút trông chờ.

Vân nào dám không tuân theo. Bèn gắp một cái màn thầu nhỏ đưa vào miệng, một lúc sau mới ngồm ngoàm nói: "Nhân lòng đỏ trứng, rất ngon!"

Rồi lại ăn thêm mấy cái nữa.

Kiệm lời khen vô cùng.

Ánh Xuyên chống cằm, cười híp mắt nhìn hắn ăn không ngừng nghỉ. Hắn cũng ngại, nhồm nhoàm bảo: "Cảm ơn chủ nhân, ngài không ăn sao?"

Đã gọi chủ nhân rồi mà còn ngươi với ta làm gì, chẳng có trên dưới gì cả. Ánh Xuyên cũng không buồn chỉnh lưng hắn, "Ta không ăn được lòng đỏ trứng."

Đợi hắn ăn xong, Ánh Xuyên nói bâng quơ: "Ta cũng muốn đi ra ngoài."

Ánh Xuyên thường giải sầu vào đêm khuya, Vân sẽ phụ trách đẩy xe lăn cho y, điều này đã thành thói quen từ lâu. Lần này vừa đứng lên đã hơi nghi ngờ. Ánh Xuyên cực kì nhạy bén, trong lòng dấy lên nghi hoặc, thầm nghĩ: "Chẳng nhẽ bên ngoài lều có thích khách người Cảnh của hắn. Đáng ra hắn phải trong ngoài phối hợp nhưng lại không dám à?"

Giọng Ánh Xuyên dịu dàng như giọt nước nhưng trong mắt lại không hề vui vẻ: "Vân?"

Vân ngượng ngùng, nói: "Bây giờ ngoài trời lạnh quá, ta tính đi lấy thêm áo cho ngươi nhưng không biết để ở đâu..." Quả nhiên là một tên nô bộc không xứng danh mà. Ai bảo trước đây Cẩm Thư cũng là đại thiếu gia, áo quần vứt lộn xộn, lúc nào cũng có hạ nhân thu dọn giúp y, chưa bao giờ y phải để tâm tới.

Ánh Xuyên thở phào trong lòng, còn chưa mở miệng dặn dò thì đã có tì nữ lấy một chiếc áo lông chồn ra từ tủ khảm, đưa cho Vân. Ánh Xuyên nhìn tì nữ đó thêm một lần nữa, thầm khen quả nhiên là nàng rất lanh lợi, cũng trách mình đã cưng chiều thiên vị cho Vân quá rõ ràng.

Lúc Vân khom người khoác áo cho y, y ghé tai Vân nói: "Giỏi thật!" Kiểu người tính tình thẳng thắn như Vân rất ít khi để ý tiểu tiết, hoàn toàn không phải là một nô bộc chu đáo, nhưng lần này đã biết khoác thêm áo cho y, có nghĩa là trong lòng hắn có y.

Vành tai Vân nóng hổi, lắp bắp: "Ngoài trời lạnh lắm, ngươi không được để trúng gió." Hắn và Ánh Xuyên kề sát nhau có chút không tự nhiên lắm, vội vàng đứng thẳng dậy, đang định đẩy lưng xe lăn của Ánh Xuyên, y đã nhẹ lắc đầu.

Hắn sựng lại, nghiêng đầu thấp xuống.

Ánh Xuyên đưa tay ra, nhẹ giọng nói: "Muốn ngươi bế."

Sắc mặt Vân lập tức đỏ lên trông đến đáng thương, bế y lên mà tay chân vụng về. Ánh Xuyên thuận thế chôn đầu vào hõm vai hắn, hít hà. Ánh Xuyên cũng có thói quen của loài sói, thích ngửi thích liếm láp.

Hơi mũi của y phớt qua chỗ nào làm da Vân nóng lên chỗ đó, làm cả bàn tay đỡ eo y cũng run rẩy.

Ánh Xuyên khó hiểu, cười nói: "Sao thế, ta nặng lắm à?"

Vân cứng đờ, đáp: "Không nặng, rất nhẹ."

Cẩm Thư nghẹn lời nhìn lên nóc lều, giống như muốn đục một lỗ trên đó, sống chết cũng không dám cúi đầu nhìn củ khoai phỏng tay trong lòng.

Lần đầu tiên Cẩm Thư bế người khác, tâm trạng hoảng loạn cực kì.

Nhị điện hạ gầy quá, xương cốt hơi cấn tay... Mà khoan, ta sờ vào đâu vậy? Cánh tay của y mềm như rắn không xương, sắp quấn ta nghẹt thở. Lại còn mùi hương hút hồn nữa... Đáng sợ quá huhuhu! Ta hơi chóng mặt rồi.

Ánh Xuyên vốn đang im lặng tựa vào cái ôm ấm áp của hắn, qua một lúc mới phát hiện Cẩm Thư lảo đảo muốn ngã, còn mình thì đang dần tuột xuống, bất lực nói: "Cố lên!"

Cẩm Thư sợ hãi ồ một tiếng, xốc mạnh Ánh Xuyên lên, đổi sang kiểu bế như trẻ con rất buồn cười. Nửa người trên của Ánh Xuyên cao quá vai Cẩm Thư, lắc lư suýt chút đụng đầu vào cạnh cửa, y hoảng loạn hệt như một chú mèo bị giật mình, khom lưng ôm chặt lấy đầu Cẩm Thư, giận quá hóa thẹn nói: "Thả ta xuống!"

Ánh Xuyên vốn là người có bản tính vô cùng trầm ổn, cộng thêm tính toán cẩn thận, ít khi có hành động thất thố. Bởi vì chân bị tật bẩm sinh, y chưa bao giờ dấn thân vào nguy hiểm, ngồi xe lăn cũng có thể tự điều khiển. Lần này tự nhiên nảy ra ý tưởng mới lạ để Vân bế y. Y lơ lửng trên không, bị người ta kiểm soát vốn đã bất an lắm rồi, chỉ là cố làm ra vẻ bình tĩnh mà thôi. Không ngờ Vân còn bất an hơn cả y, khung cảnh tình chàng ý thiếp bị biến thành một trò cười.

Vân nhanh chóng đưa y về ghế như rước Phật, Ánh Xuyên nắm chặt tay vịn, mu bàn tay nổi gân xanh, tức tới thở phì, trong lòng thầm muốn băm vằm hắn trăm ngàn nhát, mà trên mặt vẫn điềm tĩnh như cũ, híp mắt nhìn Vân, không ngờ Vân cũng ủy khuất. Ánh Xuyên có thể đọc được cả tiếng lòng ấu trĩ của hắn: Người đòi ta bế cũng là ngươi, người đòi ta thả xuống cũng là ngươi. Ta đã nghe lời ngươi rồi, còn muốn ta phải làm sao nữa?

Ánh Xuyên bị biến thành người tình bé nhỏ hay gây sự, vừa có cảm giác hoang đường vừa thấy có chút ngọt ngào. Cảm thấy mình chưa bao giờ chật vật như khi nãy, cũng chưa bao giờ thân mật kề cận với người khác như vậy.

Nếu một chiếc bình sứ bị vứt ở góc xó chắc chắn sẽ không sứt mẻ gì, nhưng hai người sống với nhau, không tránh khỏi khó khăn trắc trở.

Huống chi Vân chắc chắn là một tay mơ chưa có kinh nghiệm gì, mới như thế này mà tay chân đã lúng túng rồi. Nghĩ như thế, y cảm thấy Vân thật sự đáng yêu đáng mến, cuối cùng không còn một tia lửa tức giận nào.

Ánh Xuyên dịu giọng nói: "Bế lại đi!"

Vân nhận lệnh hành sự, đau khổ không nói nên lời. Ánh Xuyên tận tình chỉ bảo: "Vòng dưới đầu gối của ta!"

Vân e dè hỏi: "Liệu có làm đau ngài không?"

Ánh Xuyên phút chốc nín thở, bởi vì ngại ngùng mà lộ ra vẻ mặt khổ sở. Ánh Xuyên biết Vân nào dám nói ra điều này. Từ nhỏ y đã bất tiện về đi lại, hai chân dị dạng co quắp, teo tóp yếu ớt, thực sự là rất khó coi, Vân có đắn đo như thế cũng là điều không tránh khỏi.

"Ta không đau..." Ánh Xuyên thấp giọng nói, "Đừng sợ!". Giọng y tất nhiên có bất thường, Vân cúi đầu nhìn vội y một cái, đột nhiên trầm giọng đáp: "Được!" rồi dứt khoát bế ngang eo Ánh Xuyên lên. Lần này hắn bế vội vàng, cứ y như là bắt cóc người ta đi vậy. Ánh Xuyên bỗng cảm thấy trời đất xoay vòng, vì bất thình lình nên vội vàng ôm lấy cổ hắn mới giữ vững được trái tim sắp nhảy ra ngoài.

Ngoài lều trăng thanh gió mát, đêm lạnh như nước, Vân giúp y kéo chiếc áo lông chồn đã tuột xuống đầu vai lên, cổ áo lông vây quanh khuôn mặt tuấn mĩ của Ánh Xuyên, làm tôn thêm mấy phần trẻ con. Trong ánh trăng sáng ngời, mặt mũi của họ hao hao nhau, trông giống như một cặp huynh đệ.

Đêm thu yên tĩnh, Cẩm Thư bế y đứng ngơ ngác một lúc, không ai mở miệng nói lời nào.

Cẩm Thư suy nghĩ vẩn vơ, nếu vẫn còn ở Giang Nam, bên ngoài thư phòng không khi nào ngớt tiếng kêu thảm thiết của bọn côn trùng mùa thu, từ loài nhỏ tới loài to con nào cũng làm phiền. Nhưng thực sự không được nghe nữa lại cảm thấy thiếu chút gì đó, dễ sinh ra cảm giác âu sầu.

Lúc này vẫn chưa đến giờ Tuất, cha mẹ và em gái chắc chắn đang cùng nhau ngồi ăn cua và uống rượu quế hoa, cả nhà đầy đủ chỉ thiếu mỗi mình ta. Lòng hắn chua xót: Biết đâu giờ này phút này họ cũng đang nhớ ta, còn cầu mong ánh trăng bảo vệ cho ta bình an.

Ánh Xuyên nhẹ giọng nói: "Người Cảnh ngắm trăng có người lên lầu cao, có người đến bờ hồ. Nơi này không có lầu cao, cùng đến hồ Nguyệt Lượng tạm đi."

Cẩm Thư nhấc chân bước đi, Ánh Xuyên cười đẩy nhẹ hắn, "Xa như thế mà cứ đi vậy à? Thể lực ngươi tốt thật đấy chứ!"

Ánh Xuyên thấy tâm trí Cẩm Thư không còn ở đây nữa cũng không làm khó hắn, căn dặn: "Dắt ngựa lại đi!"

Cẩm Thư đỡ y lên ngựa, rồi xoay ngựa ngồi sau lưng y, nắm lấy dây cương, chậm rãi thúc ngựa đi. Trong tiếng bước chân ngựa, Ánh Xuyên bỗng nói nhỏ: "Đây là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa."

"Bộ dáng ta thế nay... tất nhiên là không cưỡi ngựa được. Người U di chuyển quanh năm, sống chết đều trên lưng ngựa. Nếu không phải sinh vào vương tộc không cần lo ăn lo mặc, e là sớm đã bị xem là điều phiền toái và giết chết từ trong tã rồi. Sống tạm bợ cho đến nay, rốt cuộc vẫn chẳng giống người. Các đệ đệ cưỡi ngựa bắn cung chạy đuổi, ta chỉ có thể ngồi thừ một bên, trong lòng rất ghen tị."

Người ngồi sau lưng không biết đáp lại thế nào, chỉ mở rộng tay ôm chặt y, Ánh Xuyên tựa trong lòng hắn, khóe miệng khẽ cong lên. Chỉ mới dùng chút thủ đoạn đã lừa được lòng thương của chú cún nhỏ này rồi.

Ánh Xuyên cũng không nhớ tại sao mình lại thẳng thắn với Cẩm Thư như thế, kể hết mọi nỗi khổ riêng cho hắn chứ không chỉ tỏ vẻ đáng thương.

Hồ Nguyệt Lượng không hổ là tên của nó, mênh mông vô ngần. Một mảnh trăng treo cao, trăng sáng thì sao thưa, ánh trăng như nước, nước như bầu trời. Tình ấy cảnh ấy mỹ lệ mà xa xôi, làm Cẩm Thư không khỏi nhìn đến ngẩn người.

Ánh Xuyên nói: "Đêm nay sương giăng lối, cố hương trăng sáng ngời*. Vân thấy thế nào?"

Cẩm Thư thật thà so sánh: "Ta thấy đúng là ánh trăng ở đây sáng hơn, tròn hơn một chút."

Ánh Xuyên không cho là thế, cười nhạt: "Kì lạ thật! Trăng chỉ có một, cửu châu cùng vào đêm, làm sao phân biệt được to nhỏ sáng tối?"

Cẩm Thư đang cảm xúc dâng trào: "Nếu ở Cảnh quốc, mỗi dịp lễ tết, du thuyền kèn trống, đèn đuốc hát ca, âm thanh ánh sáng nhộn nhịp. Khi xưa ta đọc trong sách rằng: đèn hoa rực rỡ làm mờ ánh trăng, còn không hiểu ý nghĩa. Hôm nay được thấy màn trời chiếu đất bưng lên một chiếc mâm bạch ngọc, mới biết thế nào là hương vị thật sự trong đó."

Cẩm Thư tràn đầy hào hứng theo đuổi kí ức về cảnh vật ở quê nhà, Ánh Xuyên mỉm cười nhìn chăm chú vào y. Du thuyền kèn trống... là nhà ở Giang Nam à? Tên nhóc ngốc này, dăm ba câu đã lộ ra gốc gác rồi.

Ánh Xuyên chưa bao giờ đến Giang Nam, nghe nói Giang Nam phồn hoa, tự cổ dân cư sinh sống, phố phường ngọc quý la liệt, có quế thơm ngày cuối thu, có phù dung bát ngát mười dặm dài. Hắn đã từng tưởng tượng, nhưng tiếc là không thể tự mình cưỡi ngựa gieo roi. Ánh Xuyên là một phế nhân đi lại khó khăn, đó là sự thật, nhưng không phải là kẻ có tầm nhìn hạn hẹp. Lòng hắn luôn hướng đến non sông đẹp đẽ của Cảnh quốc.

Ánh Xuyên có chí khí nam nhi, nhưng ngoảnh lại nhìn thấy dung nhan tuấn tú do ánh trăng chiếu soi trên khuôn mặt Cẩm Thư, quá lắm là mười tám tuổi, vẫn là dáng vẻ ngây thơ của tuổi trẻ không buồn lo, không khỏi lờ mờ sinh lòng yêu thương, vương hầu bá nghiệp bỗng chốc đã thành chuyện rất xa xôi, người trước mắt mới là điều chân thành.

Đất Bắc có kiếm gió đao sương, trời Nam có non sông nước biếc, hai vùng non nước nuôi dưỡng ra một thiếu niên phong lưu.

Gió đêm mênh mang thổi rối tóc mai của Vân, Ánh Xuyên mỉm cười đưa tay chỉnh lại cho hắn, ngón tay chậm chạp không di chuyển, say mê mơn theo đường nét của hắn, cái vuốt ve của y như có như không, ắt hẳn rất nhột nên Cẩm Thư hơi rùng mình, tựa như vừa muốn tránh đi vừa muốn cố nhịn.

Ánh Xuyên nắm lấy cằm hắn, giữa ngân hà lặng im, hôn lên môi hắn.

Đây là điều y chưa bao giờ dám làm với đệ đệ.

Ánh Xuyên nghĩ Vân chắc chắn sẽ hoảng hồn, nhưng không ngờ hắn không tránh né mà còn rũ mi, ngoan ngoãn đón nhận. Nhưng lúc răng môi chạm vào nhau, Ánh Xuyên rõ ràng thấy trong mắt hắn dâng lên vẻ buồn rầu tựa như cảnh đẹp Giang Nam sương khói lồng nước biếc, làm Ánh Xuyên đem lòng say mê.

Kề sát mới nhìn rõ, dáng mắt của hai người không giống nhau. Tiểu Phi là mắt hoa đào sáng sủa ác liệt, cộng thêm thói quen hay híp mắt liếc người khác nên lông mi trên dài hơn, chẳng khác gì một con dao gây thương nhớ.

Đường nét của Vân thì ôn hòa hơn, một đôi mắt hạnh tròn đầy, trắng đen rõ ràng, lúc nào cũng quỳ bên xe lăn nhìn Ánh Xuyên, cười lên cong cong như mặt trăng, gọn gàng đáng yêu.