Phiên ngoại 2: Phù thủy kí (2)

Dịch: Hallie/ Beta: Raph—-

Thẩm Kính Tùng dạy Ngọc Dao học bơi. Mới một canh giờ, Ngọc Dao đã có thể quạt nước như mẫu. Ngọc Dao quả thật là cực kì thông minh, có được cả sự ứng biến của Ngọc Trần Phi và sự vững vàng chắc chắn của Thẩm Kính Tùng.

Nó còn là một đứa trẻ ngoan ngoãn biết vâng lời. Tuy sợ nước, nhưng phụ thân muốn nó lặn xuống nước, nó cũng lặn xuống mà mặt không hề đổi sắc, không bảo ngẩng đầu thì cứ cố chịu. Hạ quyết tâm mãnh liệt như thế nên tiến bộ nhanh cũng là chuyện hiển nhiên.

Trời đã vào tháng Tám, mặt trời chói chang, nước trong hồ lạnh băng trong vắt. Bên bờ biển nở đầy hoa cải dầu rực rỡ, lấp ló bên núi tuyết trắng tinh xa xôi.

Tiếng suối róc rách xen lẫn tiếng vó ngựa, Ngọc Dao khẽ nói: "Cha đến sao ạ?" Trên mặt nó thoáng lộ vẻ mong chờ.

Thẩm Kính Tùng cười nói: "Cha đưa Vũ nhi đến tìm chúng ta đấy."

Nói xong y cũng không suy nghĩ gì, nhìn chăm chăm về phía trước. Không lâu sau, trong biển hoa thơ mộng, một người cưỡi ngựa đến, tóc đen áo trắng, phong thái thướt tha, tựa như được thấy trăm hoa trong giấc mộng, gặp gỡ giữa băng hàn.

Thẩm Kính Tùng cũng không biết là do y đã yêu hắn quá sâu đậm hay là Ngọc Trần Phi có dung nhan tuyệt đẹp, mà mấy năm nay không chỉ nhìn ngắm trăm lần không chán, mà lúc nào ngắm cũng mất hồn, thường xuyên cảm thấy kinh diễm.

Ngọc Dao không ham ăn nhác làm như em gái mà yên lặng giúp phụ thân xiên cá.

Thẩm Kính Tùng cũng không để yên cho Ngọc Vũ ngồi yên hưởng lộc mà bắt đầu kiểm tra học vấn của con bé. Không hỏi mấy câu thơ văn uyên thâm gì, nhưng dù sao cũng sáu tuổi rồi, còn không biết mấy chữ cơ bản thì đúng là chết mất.

Ngọc Vũ hậm hực chui tọt vào lòng Ngọc Trần Phi, không thèm nhìn phụ thân một cái.

Ngọc Trần Phi quả nhiên đỡ lời cho con bé, tự nêu gương: Năm ta sáu tuổi cũng chưa biết chữ, hổ phụ không sinh khuyển tử, con gái trên thảo nguyên không cần biết chữ đâu.

Thẩm Kính Tùng lầm bầm "Con hư tại mẹ", nhưng cuối cùng cũng không muốn mất hứng, chuyển sang khen Ngọc Dao một phen. Khen nó ham học không biết mệt uyên bác nhớ lâu, đứng chung hàng với trạng nguyên Cảnh quốc cũng không thua kém. Thế mà Ngọc Dao nghe lại không thấy vui, thậm chí còn có chút rầu rĩ.

Thịt nướng phát ra tiếng xèo xèo, Thẩm Kính Tùng chu đáo cắt ra chia phần, đặc biệt dặn dò Ngọc Vũ không được giành phần của ca ca. Cả nhà bốn người dưới sự bảo vệ lẽ phải của y đã vui vẻ ăn xong bữa, thu dọn chén đũa rồi cũng đánh một giấc trưa.

Hai đứa nhỏ, một đứa thì ham chơi, một đứa thì vất vả, rất nhanh đã ngủ khò khò. Thẩm Kính Tùng ôm Ngọc Trần Phi, mặt đối mặt nói chuyện nhỏ nhẹ, đa số là khen Dao nhi tiến bộ vượt bật, đồng thời cũng miệt mài ám chỉ rằng học bơi rất đơn giản. Ngọc Trần Phi gác tay trên eo y, không ngừng sờ mó ngoài lớp áo. Mò một hồi hơi thở của Thẩm Kính Tùng đã loạn, thấp giọng nói: "Hài tử đang ở đây..."

Ngọc Trần Phi nhướng mày vẻ vô tội, thấy y lộ vẻ thẹn thùng mới cười rồi nhào qua hôn y thật sâu, cùng lúc đó chèn đầu gối vào giữa hai bắp đùi của Thẩm Kính Tùng, đâm chọc nhấp nhả như có như không. Hai đầu tấn công cùng lúc làm Thẩm Kính Tùng gần như không kìm được tiếng rên rỉ mới thôi.