PN Đông chí, dương sinh, xuân lại đến (6/6)Dịch: Hallie/ Beta: Raph—

Ngọc Trần Phi gõ nhẹ mấy cái lên ngọc bội, sau nhiều tiếng lách cách, A Hoán vội vàng vén rèm lên, đưa đến một chiếc hộp ngọc nhỏ.

A Hoán vốn kính trọng Ngọc Trần Phi, rón rén cáo lui, trước khi đi vẫn cố nhìn Trầm Kính Tùng một cái, thấy tình trạng sống dở chết dở của y liền sợ hãi một phen. Rõ ràng ngày nào cũng mong y chết đi, nhưng lúc này A Hoán không cảm thấy mình vui chỗ nào. Nếu y thật sự chết, chủ quân và thiếu chủ đều sẽ buồn. Hơn nữa nếu y thật sự chết rồi, mình biết hận ai đây?

Chỉ có mình nó ôm chút hận thù này.

Ngọc Trần Phi vừa khẩy nắp hộp, bàn tay đan nhẹ với Ngọc Trần Phi bỗng nắm chặt.

Trong hộp ngọc để hương Đế Dã Già được đun thành dạng cao sệt đen thùi. Nếu dùng, cơn nghiện sẽ nặng hơn cả hít khói hương.

Bên này Lư Lăng hơ dao mổ qua lửa, rưới rượu. Lưỡi dao sáng lóa. Lư Lăng thật sự rất sợ hãi, tay cầm dao run rẩy, ánh dao như một vùng trăng hỗn loạn, chậm chạp không thể lắng đọng.

Ngọc Trần Phi lạnh lùng đứng một bên nhìn, thấy lão run lẩy bẩy như dê lên cơn điên, vút một cái đã chụp lấy mũi dao vào trong tay mình.

Lư Lăng thở phào một hơi: "Không làm nữa à?"

Ngọc Trần Phi không gật đầu cũng không lắc đầu, đờ đẫn như không nghe thấy. Mũi dao trong tay hắn đứng im như đóng băng, không giống hung khí, mà như một mảnh gương êm đềm, phản chiếu đôi mắt lờ đờ của hắn.