“Phù”, tôi thở ra rồi chạm tay lên nút áo sơ mi thứ hai từ trên xuống vẫn đang được cài hẳn hoi.

Nhưng chỉ chạm vào thôi rồi tôi lập tức hạ tay xuống

Nếu là bình thường thì cái nút này đã được cởi từ lâu rồi, nhưng hôm nay tôi lại không thể cởi.

Vì tôi bận tâm.

Không bận tâm mới là chuyện lạ.

Bởi Miyagi đang nhìn tôi chăm chú.

Có thể bản thân cô ấy không nhận ra, nhưng suốt từ nãy đến giờ, ánh mắt của Miyagi cứ dán chặt vào nút áo sơ mi của tôi.

“Tớ nói này, Miyagi.”

Chưa đến mức nhìn chòng chọc nhưng không thể cứ làm ngơ thế này được, tôi nhìn sang chủ nhân của căn phòng, người liên tục ném ánh mắt về phía tôi.

“Sendai-san, im mồm đi.”

Mùa hè khép lại và đây là lần thứ hai tôi gặp Miyagi trong căn phòng này sau giờ học từ khi vào tháng chín. Đáng lẽ đã đến lúc chúng tôi phải trở lại làm chính mình rồi. Tôi nghĩ vậy. Thế nhưng, Miyagi cứ nhìn tôi suốt, khiến tôi không khỏi nghĩ rằng ngay lúc này đây tâm trí của Miyagi vẫn đang kẹt lại trong kì nghỉ hè, mặc dù nó đã kết thúc.

“Tớ vẫn chưa nói gì mà, chỉ định hỏi cậu đang làm gì thôi.”

Tôi ngồi trước cái bàn đang bày bài tập về nhà và sách tham khảo, rồi đặt câu hỏi với Miyagi ngồi phía đối diện.

Hôm nay cô ấy cũng không chịu ngồi kế tôi.

Tôi nghĩ đây cũng là một lí do khiến chúng tôi không thể bình thường như mọi khi.

“......Sendai-san có đang mở mắt không?”

“Bộ nhìn tớ giống đang nhắm mắt lắm hả?”

“Nếu mở mắt, thì chỉ cần nhìn là biết tôi đang làm gì mà.”

Sau khi nghe thấy giọng đáp đầy bất mãn, thì ánh mắt đang chĩa thẳng vào tôi đã được dời đi, thay vào đó tôi bị cô ấy ném cục tẩy tới. Tôi nhặt cục tẩy đã bị lăn xuống sàn rồi đặt nó lại lên bàn.

“Chắc là làm bài tập về nhà?”

“Biết rồi thì đừng có hỏi.”

“Có những lúc biết rồi nhưng vẫn muốn hỏi mà, đúng không?”

“Không.”

Cùng với câu trả lời lãnh đạm, Miyagi đặt cây bút lên bàn. Sau đó, nhẹ nhàng thở dài rồi lật một trang của sách tham khảo ra.

“Sendai-san, rốt cuộc cậu muốn gì?”

Miyagi không chịu ngồi kế tôi, tiếp tục nói bằng giọng còn lạnh nhạt hơn vừa rồi.

“Gì là gì?”

“Có gì muốn nói thì cứ nói ra đi.”

“Miyagi thì sao, cậu có gì muốn nói với tớ không?”

“Không.”

Tôi đáp lại “Tớ biết cậu sẽ nói vậy mà” cho tiếng “Không” thứ hai của ngày hôm nay, rồi tôi cũng lật một trang sách tham khảo ra giống Miyagi và bắt đầu giải câu hỏi.

Tôi cảm giác mình bị ngạt thở mặc dù thực tế chẳng bị ai siết cổ cả.

Rồi tôi cứ mãi vướng bận về bản thân khi không thể mở nút áo thứ hai trong căn phòng này.

Tay tôi chuyển động trong vô thức.

Đến lúc sắp sửa chạm vào chiếc nút thứ hai vẫn chưa thể cởi ra, tôi mới siết chặt bàn tay mình lại.

Căn phòng đáng lẽ luôn rất thoải mái nay lại vô cùng bức bối.

Cái “mọi khi” của căn phòng này gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.

Xem ra, kì nghỉ hè không chịu trở thành quá khứ một cách dễ dàng, mà cứ vương vấn lại mãi trong căn phòng này không thôi. Nếu kì nghỉ hè ngắn đi một chút, biết đâu chúng tôi đã có thể trải qua ngày hôm nay một cách bình thường như mọi khi rồi.

“Nè, Miyagi. Cậu làm bài này đi.”

Vì muốn thay đổi tâm trạng, tôi đã đặt sách bài tập của mình trước mặt Miyagi.

“Tôi đang làm bài tập về nhà của mình.”

“Kệ đi. Bài tập về nhà để sau rồi làm.”

“Chuyện đó tự tôi quyết định, Sendai-san chớ có xen cái miệng vào.”

“Vậy thôi, mình nghỉ ngơi chút đi.”

Miyagi trưng lên vẻ mặt kinh ngạc trong khoảnh khắc rồi lập tức chuyển tầm nhìn xuống sách bài tập. Nhìn theo phản ứng ấy, tôi mới nhận ra mình đã vạ miệng. Ngay lúc này, “nghỉ ngơi” là một từ không tốt đẹp chút nào, vì nó khơi dậy chuyện đã xảy ra trong mùa hè.

“Tôi sẽ làm sách bài tập.”

Miyagi khẽ nói.

Để ý chi li quá không có gì tốt cả.

Tôi sửa lại tư thế rồi ngồi thẳng lưng lại.