Vào một buổi chiều thứ bảy—tiếng chuông gió khẽ rung khi cánh cửa của tiệm giải khát được mở ra.

“A, đến rồi kìa.”

Ngồi ở khu ghế bên trong, tay của Hio Takana vừa tác nghiệp, vừa ngẩng đầu lên để nhìn.

“Lâu rồi không gặp cậu. Saotome-san vẫn chưa đến sao?”

Vừa cởi chiếc áo khoác màu cà phê sữa ra, Tenkyuuin Sanae vừa đáp lại và ngồi vào chiếc ghế đối diện với Takana, cô cũng gọi hồng trà khi nữ bồi bàn đi tới.

“Maa, bận công việc quá còn gì. Cả Sanae chẳng phải cũng bận việc học hành gần đây sao? Chỉ có tui là vẫn như mọi khi thôi.”

“Đó chẳng phải là vì cậu đã bắt đầu một công việc mới rồi sao?”

Vừa cười, Sanae vừa nhìn về hướng tay của Takana.

Trên bàn, bên cạnh ly nước cam cùng với sandwich là cuốn sách nhập môn được mở ra, còn thứ Takana đang cầm trên tay là sợi len màu xanh, cùng với món đồ đã được đan 4 góc.

“C, cũng phải. Vẫn chưa phải là quà tặng chính thức đâu, đây mới chỉ ở mức luyện tập cơ bản thôi. Phải cố gắng hoàn thành trước giáng sinh, mà nếu không kịp thì tui sẽ làm gì đó để tặng quà cho hắn vào ngày sinh nhật.”

“Sinh nhật của Kazuhiro-sama chỉ còn 1 tháng nữa thôi nhỉ.”

“Ừm. Mà, dù là sinh nhật hay giáng sinh thì hai người họ cũng giành ngày riêng cho nhau nhỉ. Tui cũng đang nghĩ nếu tập hợp mọi người lại rồi mở tiệc thì tốt biết mấy ha~, bà thì sao Sanae?”

Cô ngưng tác nghiệp, để bộ đồ đan đang đan dở xuống rồi vớ tay lấy ly nước cam và miếng sandwich.

“Phải rồi nhỉ. Dù sao đi nữa còn tùy thuộc tình cảm và sự thuận tiện của Kazuhiro-sama và Saotome-san. Nếu như có thể quyết định lịch sớm thì mình nghĩ có thể điều chỉnh lại lịch làm việc cho phù hợp đó.”

Sanae mở sổ tay của cô ra để xác nhận lại lịch trình, tay còn lại của cô đưa lên miệng và cười khúc khích.

“Gì thế? Sao đột nhiên bà lại cười?”

“Không. Mình chỉ nghĩ mới trải qua một tháng mà đã có thể suy nghĩ ôn hòa được như thế này đây.”

“……Phải ha. Tôi từng nghĩ muốn trở nên cười và nói chuyện được như thế này, và nó đã trở thành thật rồi. Có thể tự kiêu về chuyện này được không nhỉ?”

“Vâng. Là một chuyện đáng tự hào mà.”

Hai cô thiếu nữ sẻ chia vết thương lòng về chuyện thất tình với nhau, những đôi ánh mắt ấy nhìn nhau và gật gù với nhau.

Leng keng~

Đúng lúc đó, tiếng chuông gió lại vang lên.

“Xin~lỗi~! Tớ đến trễ mất rồi!”

Không biết phải chạy đến đây không mà khi vừa bước vào tiệm, Saotome thở dốc, peacoat đã được cởi ra và cô đang cầm nó trên tay.

“Là do công việc sao?”

“Ừm. Tớ phải đi thu âm. Lâu rồi không gặp 2 cậu, Takana, Sanae.”

“Vì cả đôi bên cùng bận công việc mà, nên không còn cách nào khác để hòa vào sự thuận tiện của nhau được. Cậu ngồi xuống đi đã.”

“Ừm. Cảm ơn cậu. Thật chứ, dạo này tớ trở nên bận lắm.”

Được Sanae mời, Saotome cứ thế ngồi xuống bên cạnh, rồi uống ực một hơi ly nước đá đã được mang ra. Sau đó gọi cà phê như mọi khi thường gọi.

Hôm nay cô thu âm cho chương trình thiếu nhi mà đã làm từ trước đến này. Ngày mai lại đến công việc liên quan đến game.

“Không phải thử giọng mà được chỉ định do có lời đề nghị đó. Lần đầu tiên tớ lồng tiếng cho một trò chơi.”

“Hể~. Thuận lợi quá ta. Tốt quá rồi.”

“Ừm. Nhưng tớ không muốn thừa dịp mà trèo lên cao, phải dốc hết toàn lực và tạo một chỗ đứng vững chắc.”

“Vâng. Có câu việc thuận lợi thì dễ gặp phiền phức, nên tập trung vào những lúc tâm trạng tốt nhất.”

Hôm nay mọi người tập hợp lại với nhau là do đề xuất của Sanae.

Thật ra chẳng có gì đặc biệt, chỉ là muốn được nói chuyện phiếm như trước với nhau thôi.

Tất nhiên là Takana và Saotome đều thoải mái đồng ý.

“Cũng vừa lúc bọn này đang nói về chuyện của bà với Kazu. Chả là không biết vào ngày sinh nhật Kazu hay dịp giáng sinh có thể tập trung mọi người vào lại với nhau để tổ chức một bữa tiệc không.”

“E~to. Phía tớ thì đã có công việc về sự kiện vào ngày giáng sinh rồi……”

Vừa trả lời, Saotome vừa cầm ly nước đá và uống.

Một buổi truyền hình trực tiếp của các Seiyuu sẽ được diễn ra để kết hợp với sự kết thúc của anime đang chiếu về đêm là「Gensowa」.

“Vậy thì khó khăn cho cậu quá. Là buổi giáng sinh đầu tiên kể từ sau khi hẹn hò vậy mà.”

“À. Nhưng mà Kazuhiro cũng hiểu được hoàn cảnh công việc của tớ nên anh ấy bảo sẽ tổ chức tiệc cho cả 2 vào ngày thứ 7 trước đó, chứ không nhất thiết phải đúng ngày 24.”

Saotome tỏ ra chút thẹn thùng, rồi hướng ánh mắt xuống dưới.

“Ể? Tức là vào ngày giáng sinh Kazu sẽ rảnh rỗi sao?”

“Không được nhé Takana-san. Dù có thế nào đi nữa thì đó cũng là chuyện thiếu tế nhị đó.”

Sanae dùng ngón trỏ của cô để chạm nhẹ vào vùng trước mũi của Takana, người đang chợt chồm lên vì cao hứng.

“Ahaha……Tui cũng biết như thế mà, nhưng đột nhiên lỡ thốt ra thôi. Nhưng mà, quả nhiên là tình nhân với nhau ha. Đến cả kế hoạch vào ngày giáng sinh đã lên trước với nhau rồi này.”

Lại đặt mông về phía ghế, Takana lấy ngón trỏ để gãi má.

“Ư, ừm. Hora, về trường hợp của tớ cũng có lúc phải cân nhắc về công việc. Nhưng đề xuất cả bốn người tập hợp lại với nhau để mở tiệc tớ nghĩ là một đề xuất hay. Về ngày sinh nhật của Kazuhiro, tớ sẽ thử hỏi anh ấy.”

Saotome kết từng ngón tay lại với nhau, biểu lộ nét thẹn thùng còn hơn lúc ban nãy.

Dù cho Saotome và Kazuhiro đã trở thành người yêu của nhau đi nữa thì 3 người họ vẫn mãi là bạn thân của nhau. Và cả chuyện Takana và Sanae cũng yêu Kazuhiro nữa.

Muốn được trải qua ngày đặc biệt ở cùng với người yêu, với những người bạn hay với những người mà mình ngưỡng mộ—Một tình huống kỳ lạ được sinh ra giữa những cảm xúc và khoảnh khắc đặc biệt từ bốn con người này.

“Đừng chỉ nói về tớ nữa, Takana và Sanae dạo gần đây thế nào rồi?”

Uống cà phê để lấy lại bình tĩnh, Saotome hỏi hai người họ.

“Ara, Saotome-san. Cậu không được lẫn tránh chuyện một cách như thế chứ. Chuyện mà hai đứa mình quan tâm nhất lúc này là về chuyện của hai người cậu đó.”

Nhưng mà, cô đã bị Sanae bật lại mà không có thương tiếc.

“Đằng nào đi nữa thì về chuyện đó tui cũng sẽ trao đổi với chính Kazu, rồi vào bữa tiệc có thể nghiêm túc nói chuyện nhau thì sẽ tốt hơn. Tui mong chờ cho đến ngày đó lắm đây.”

“X, xấu hổ lắm mà.”

“Tất nhiên rồi. Bọn mình muốn thấy cậu xấu hổ cơ.”

“Phải phải.”

Saotome cười ngượng khi mà mặt cô đã đỏ chín, Sanae thì nghiêng đầu cười mỉm, còn Takana thì quay lưng lại và cười.

“Mà, về phần tui thì khi nãy Sanae cũng đã nói rồi, không nhất thiết cứ phải có gì đó thay đổi, cứ như từ trước đến giờ là được rồi. Tui đan cũng thành thục hơn một tí rồi.”

Cô cầm món đồ luyện tập đan được đặt ở đùi lên rồi cho hai người kia xem.

“Như nội dung tin nhắn mà mình đã truyền đạt, mình hiện đang chuyên niệm vào học kinh doanh và ngôn ngữ học.”

Nói là tin nhắn thôi chứ không phải do chính Sanae gửi. Việc đó là của Matsuri. Khác với trước đây, thời gian không thuận tiện cho cả đôi bên gặp nhau ngày càng tăng lên, nên cả Sanae cũng dần trở nên sử dụng tin nhắn nhiều hơn.

“A~!”

“A……!”

Đột nhiên, biểu hiện trông như nhận ra được chuyện gì đó, mà Takana và Sanae chợt thốt lên.

“Ể, gì vậy? Có chuyện gì sao?”

Saotome bồn chồn hướng mắt về hai người họ.

“Không phải là không có chuyện gì……Maa, tuy không phải là chuyện không liên quan, nhưng không phải là tui gặp chuyện gì đâu. Liên quan đến chuyện riêng tư của người khác ấy mà.”

“Phần mình cũng giống như cậu ấy vậy. Hơn nữa, mình cũng không được nghe chi tiết từ đương sự. Để thời gian dần trôi qua và sau khi đã dịu đi có lẽ nó sẽ trở thành một chuyện cười không chừng.”

Trên gương mặt mỗi người đều nở một nụ cười mơ hồ, Tanaka và Sanae đồng ý với bản thân và gật gù.

--

Đây là những câu chuyện về tình yêu, kể về những bí mật được ẩn giấu trong con tim của ai đó, trừ đương sự ra thì nó đã chẳng được biết đến kể từ lúc bắt đầu.