Tôi đang ở trong một căn phòng lạ hoắc. Nó có diện tích khoảng 4.5 tatami nhưng không thể coi là rộng được. Mọi thứ đều trắng xóa. Bốn bề tường, trần phòng, giường, bàn, chiếc máy vi tính, cánh cửa, và cả bóng đèn phía trên đầu tôi đều một màu trắng. Tuy nhiên có hai thứ không phải màu trắng. Đầu tiên là các ký tự trên bàn phím. Còn lại là thứ đang được hiển thị trên màn hình máy tính. Ngoài chúng ra, mọi vật còn lại đều trắng hết. Một màu trắng đơn thuần.

“Đây là đâu?”

Tôi đến gần màn hình máy tính và đọc dòng chữ trên đó.

【Bạn không thể rời khỏi căn phòng này cho tới khi đạt được hạng nhất trên trang web viết tiểu thuyết, “Let’s Write a Novel”】

Chỉ có vậy.

À không, có một đường dẫn tên là “Let’s Write a Novel” trên góc trái màn hình. Nó có màu trắng nhờ nhờ nên rất khó nhìn, nhưng vẫn xác định được. Tôi định dùng chuột click vào đó, nhưng rồi lại thôi và nhìn ra phía cánh cửa, nghĩ xem liệu dòng chữ viết “Bạn không thể rời khỏi đây” có đúng thật không.

Tôi đứng trước cửa, giữ lấy núm vặn và xoay thử.

Đẩy mạnh ra, không được.

Kéo mạnh vào, không được.

Nó không có ổ khóa.

Cánh cửa vẫn dính chặt vào tường, cũng không có tiếng lạch cạch gì. Nó dính chắc đến nỗi như thể được hàn vào tường luôn vậy.

“Không mở được.”

Lần đầu tiên trong tôi, một nỗi lo lắng khó tả bắt đầu trào dâng.

Tôi nhìn dáo dác xung quanh. Không còn cánh cửa nào nữa, và cũng không có cửa sổ.

Tôi bị nhốt trong phòng.

Tôi không thể thoát được.

Giam giữ, bắt cóc…

Tại sao?

Làm thế nào?

Vì mục đích gì?

Ai?

Bao lâu?

Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu tôi và chúng cứ không ngừng văng vẳng trong đó.

Miệng tôi khô khốc.

Tim tôi đập nhanh hơn, hơi thở khó nhọc hơn. Tôi đẩy nhẹ phía sau răng bằng lưỡi[note22188]. Bình tĩnh, bình tĩnh nào.

“Phùuu…”

Tôi hít một hơi thật sâu và kiểm tra căn phòng kỹ càng hơn.

Dưới gối, dưới đệm, dưới gầm giường, dưới chiếc bàn, và cả dưới dàn máy tính.

Chẳng có gì. Không một manh mối. Tôi chỉ cần một gợi ý để hiểu chuyện gì đang xảy ra mà thôi.

Vẫn không có gì.

Ngoài duy nhất một thứ.

Đó là mấy dòng chữ trên máy tính mà tôi vừa đọc. Rồi tôi nảy ra một ý. Nếu tôi dùng internet, biết đâu tôi có thể biết thêm gì đó, hay nhờ người khác giúp đỡ cũng được.

Tôi ngồi lên ghế và quay vào bàn.

Tôi túm lấy con chuột màu trắng rồi dừng lại. Trên màn hình chỉ hiện đường dẫn tới trang “Let’s Write a Novel”. Đến cả thanh taskbar cũng không thấy đâu.

Tôi có nên nhấp chuột vô đường dẫn không nhỉ?

Nếu nhấn, vì lý do nào đó, tôi có cảm giác một chuyện cực kỳ “hay ho” sẽ xảy ra, và đời tôi sẽ bẻ lái phi thẳng vào bãi rác. Tôi chưa chắc đó là gì, nhưng đây có thể là cái bẫy. Tôi di chuột khắp lượt quanh màn hình. Đặc biệt là launcher còn chưa được khởi động.

Lạ thật, đây không phải một cái máy tính bình thường.

Ngày từ đầu có khi đây còn không phải Wind○ws nữa.

Tôi nghĩ vậy rồi nhìn lại chiếc máy tính đang yên vị trên bàn.

Nó có màu trắng, cây máy tính dạng đứng. Không ốc vít, không quạt tản nhiệt. Nó chẳng khác gì một cái hộp đóng kín. Không có dây điện luôn. Màn hình cũng tương tự.

Hay đây không phải là máy tính?

Trông nó giống một cái máy tính, khi tôi chạm vào, nó còn tỏa ra hơi ấm và có âm thanh ro ro hoạt động. Có lẽ đây là máy tính thật.

Dù sao thì cũng chả biết thêm được gì.

Nếu thích kiểu bạo lực, tôi đã mở tung cái máy tính hoặc màn hình ra xem bên trong rồi. Nhưng tôi không có gan làm cái chuyện “một đi không trở lại” như vậy. Giá như tôi thông minh hơn, tôi đã nghĩ ra được cách nào đó, nhưng không may, tôi không phải người biết tuốt.

Đã đến nước này, tôi di chuột vào đường dẫn “Let’s Write a Novel”.

○ ○

Cái trang có tên “Let’s Write a Novel” là một trang web viết truyện được sáng lập bởi công ty TNHH Tebasaki Keikaku.

Chỉ cần đăng ký làm thành viên, ai cũng có thể đăng tải truyện miễn phí. Nhờ vào đặc tính dễ sử dụng và đọc truyện của nó, trang web này đã lan rộng ra toàn thế giới trong chớp mắt. Không hề phóng đại khi nói cứ năm người trên trái đất thì một người đang sử dụng “Let’s Write a Novel”.

Đến cả trẻ sơ sinh cũng đăng ký thành viên xong xuôi từ trước cả lúc cất tiếng khóc. Dù sao thì, thằng bạn tôi cũng nói không ngừng về nó. Nó ba hoa rất nhiều. Nhớ lại, có lần nó nói: “Trang web này có lượng người dùng rất cao, nó là trang đọc truyện nổi tiếng nhất luôn đó. Mấy truyện hay nhất trong “Let’s Write a Novel” đôi khi còn được xuất bản thành sách nữa cơ. Nên là, tao cũng sẽ như thế, tao cũng sẽ trở thành nhà văn chuyên nghiệp.”

...Trích - Thằng Bạn.

Thú vị nhỉ, tôi nhớ có lần mình vào trang web đó sau khi được đưa link và đọc thử vài truyện nó giới thiệu.

Khi tôi nhấp vào “Let’s Write a Novel”, trang web khi đó lại hiện ra.

Logo của “Let’s Write a Novel”. Thông tin, phiên bản trang web, thứ hạng, thông tin, đăng nhập, đăng ký người dùng, truyện mới, truyện cũ, truyện liên quan,.... Nó vẫn là trang chủ y hệt ngày hôm đó.

Tôi không rõ chi tiết, nên không chắc đây là trang thật hay giả.

Nó vẫn thế, khi click vào một truyện, tôi vẫn đọc được bình thường. Khi tôi ấn phím tải lại trang vài lần, một hàng truyện mới cập nhật xuất hiện. Có vẻ đây là web “Let’s Write a Novel” thật.

“Mày muốn tao đạt hạng nhất ở đây á?”

Trong khi nói chuyện một mình, tôi nhớ lại ngày hôm đó, một tháng trước, khi bạn tôi dạy tôi cách viết truyện.

Tôi nói cho nó nghe suy nghĩ của mình.

Ờ thì, tôi nói thế này, nghe là biết xạo chó, rằng tôi có thể viết một bộ truyện cực hay.

Thực chất tôi chỉ là một tên nhà văn quèn.

Vào bảng xếp hạng? Ai chả làm được.

Tôi nói vậy, và mặt nó đỏ gay, giận giữ nói, “Mày ngon thì viết cho tao coi!”.

Sau đó tôi đáp lại, “Đùa thôi, đùa thôi mà,” để xoa dịu nó lại.

Có lẽ nào đây là cách nó trả thù tôi?

Không, nó chỉ là một tên thừa cân với bản tính hơi tự ái thôi; nó không thông minh và cũng không thể sử dụng ESP.

Mà cũng chẳng quan trọng.

Tuy nhiên vẫn có khả năng như thế.

Nghĩ vậy, tôi bật dậy khỏi ghế và ra đứng trước cửa. Tôi hít thở sâu, nắm chặt tay lại, và đập

cửa.

“Ê! Tao sai rồi! Tao xin lỗi, thả tao ra đi!”

Tôi hét to hết mức để người bên kia phòng cũng nghe thấy.

Tôi áp tai vào cửa để nghe tiếng trả lời. Lạ thật, không thấy gì cả.

“Em xin lỗi vì mọi chuyện! Cho em ra! Xin anh đấy!”

Tôi hét vài lần.

Nhưng vẫn không có gì.

Phải chăng có một bức tường phía sau cửa. Tôi nghĩ vậy khi chẳng nghe thấy gì.

“Đạ mấu!”

Cuối cùng, tôi đá cánh cửa một phát và đi khỏi chỗ đó.

Tôi lại quay về chỗ máy tính.

Khi đang bực mình di chuột loạn lên, tôi để thấy một thanh URL trên đầu trang. Ở đó, tất nhiên là URL của “Let’s Write a Novel”.

“Cái này qua trang khác được sao?”

Vì tôi có thể vào “Let’s Write a Novel”, chắc tôi cũng có thể sang trang web khác.

Tôi sẽ báo cảnh sát. Mới đây, tôi nghe rằng người ta có thể truy ra một địa điểm bằng địa chỉ IP. Đây rõ ràng là bắt cóc. Tôi cần giúp đỡ.

Nghĩ vậy, tôi gõ URL của trang web tìm kiếm nổi tiếng nhất thế giới và ấn enter.

Một giây trôi qua.

Sau đó, hiển thị trên màn hình là trang chủ của “Let’s Write a Novel”.

“Cái gì thế này…”

Sau đó tôi gõ lại URL vài lần và nhét vào đủ loại URL mà tôi biết.

Cuối cùng tôi gõ bừa vào đó.

Nhưng tất cả chúng đều dẫn tới trang chủ của “Let’s Write a Novel”.

Có lẽ nếu tôi cố gắng vào trang web khác ngoài “Let’s Write a Novel”, một chương trình sẽ tự động đưa tôi về lại đó.

“A, chết tiệt.”

Tức giận và bất lực, tôi đứng dậy khỏi ghế.

Tôi ngồi trên giường và nằm xuống. Ngửa mặt lên trần nhà, tôi từ từ nhắm mắt lại.

Và rồi, tôi nghĩ.

Liệu dòng chữ trên màn hình đó có phải thật không. Nói cách khác, liệu tôi có thể thoát ra nếu đạt hạng nhất trên trang viết truyện “Let’s Write a Novel” không.

Không có gì đảm bảo hàng chữ đó có liên quan gì đến cánh cửa hoặc thậm chí là cả căn phòng này. Nhưng đó là manh mối duy nhất của tôi.

Tôi có viết được không?

Chà, tôi cũng có đọc mấy loại tiểu thuyết này từ hồi trung học đến cao trung, thỉnh thoảng tôi còn thử tự viết nữa. Tôi chưa lần nào đoạt giải hay cái gì tương tự, nhưng có thể nói tôi không phải dân nghiệp dư. Vả lại, hầu hết truyện ở đây đều là của dân nghiệp dư mà.

Ừ thì, có vài người được xuất bản truyện thành sách và mấy tay dân chuyên viết truyện ở đẳng cấp cao…

Dù sao thì cũng không quá khó để đạt hạng nhất trên bảng xếp hạng đâu.

Tôi la lớn về phía ngoài căn phòng, “Tao sẽ viết! Tao sẽ đạt hạng nhất! Mày chắc chắn phải thả tao ra đấy nhá!”

Tôi lao về phía cái máy tính.