Trong khu rừng hoang vu nọ, có gã đàn ông độ trung niên và một thiếu nữ nhỏ đang ở cùng nhau.
Vận trên người một chiếc sơ mi cùng với quần dài, gã đàn ông trông bẩn tưởi đến mức bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải tự hỏi không biết lần cuối hắn giặt chúng là khi nào. Đầu tóc thì bù xù, hễ gãi đầu là y như rằng sẽ có một trận mưa gàu trút xuống.
Từ khi đến đây, cặp mắt hắn đã không ngừng quét khắp người cơ thể thiếu nữ nhỏ, miệng thì nở một nụ cười thú tính và thô tục đến phát sợ. Hắn ta đích thị là một con dã thú đội lốt người.
“Hể, không ngờ tiểu thư lại gọi ta ra đây đấy. Thế, nhóc muốn nói gì?”
So với gã đàn ông bẩn thỉu kia, ấn tượng thiếu nữ nhỏ tạo ra lại đối nghịch hoàn toàn.
Sở hữu cho mình mái tóc bạc óng ánh dài chấm hông, cùng hàng mi thướt tha phù lên đôi mắt long lanh sắc màu tím biếc.
Dáng mũi thanh tú đi kèm cặp môi màu anh đào.
Làn da trắng láng mịn như sứ, góp phần cân đối các đường nét trên cơ thể thiếu nữ nhỏ tạo nên sự hài hòa độc nhất vô nhị.
Chiếc váy được dệt bằng vải lanh màu trơn - một kiểu trang phục thường thấy ở những ngôi làng cách xa thị trấn. Thay vì giản dị có lẽ nên gọi là bần hàn thì đúng hơn.
Dẫu thế, khi được thiếu nữ nhỏ vận trên người sự tồi tàn của chiếc váy đã hoàn toàn bị che lấp. Còn vẻ đẹp ngây thơ thuần túy nơi cô bé đã được tôn lên bội phần.
Và nàng thiếu nữ nhỏ có thể dễ dàng thu hút mọi sự chú ý về mình – Krische – ngước nhìn người đàn ông trước mặt với một ánh mắt vô cảm.
“... Ừmmm, chú có thể ngừng sờ mó cơ thể Krische được không?.”
Krische chỉ đơn giản đưa ra yêu cầu của mình với gã đàn ông đang nhìn cô với ánh mắt bẩn thỉu kia.
Đến đây gương mặt của gã đàn ông - Galo - thoáng lộ vẻ ngạc nhiên trước lời nói của cô, song hắn ta lại càng cười lớn hơn nữa.
Trước đây, cô bé đã tỏ ra chẳng có tí thiện cảm gì với hắn ta rồi nhưng chuyến này là lần đầu tiên nói thẳng suy nghĩ của mình như vậy.
“Thôi nào, chỉ là tiếp xúc thân mật tí ấy mà. Để ta sờ mông chút cô bé cũng có mất gì đâu, đừng làm quá lên như thế chứ.”
Galo vốn không hề có bất cứ ham muốn tình dục bất thường nào với Krische.
Cũng như bao gã đàn ông khác, hắn thích những người phụ nữ trưởng thành với thân hình quyến rũ hơn.
Tuy vậy, vì một lí do nào đó mà cô bé được nhận nuôi bởi ngôi làng này khiến hắn ta phát điên.
Họa chăng, cũng bởi cặp mắt trong veo luôn chứa đựng sự thông minh hay đôi gò má từ tốn dãn nhẹ mỗi lúc cô cười.
Mà đâu chỉ dừng lại ở vẻ bề ngoài, chính cách cư xử đầy tinh tế và khiêm nhường của thiếu nữ nhỏ đã tạo nên một sức hút vô hình hiếm có nơi làng quê hẻo lánh này - thậm chí là ở cả thị trấn đi chăng nữa. Và còn gì khác ngoài chính bầu không khí kỳ bí toát ra từ người thiếu nữ nhỏ ấy đã khiến hắn ta lầm đường lạc lối.
Mọi cơ sự chỉ đơn thuần khởi nguồn từ một ý thích thoáng qua.
Galo thân là một cựu chiến binh, công việc của hắn ta là dạy kiếm thuật cho trẻ em và dân quân của làng.
Niềm vui của gã là những tiếp xúc cơ thể nhẹ nhàng, ít ỏi với Krische khi dạy học.
Cô bé chỉ đơn thuần giữ im lặng và chằng lần nào bộc lộ vẻ khó chịu, thế có khác nào một sự thúc đẩy ngầm cho gã lấn tới.
Krische có đôi chút dị biệt so với bạn bè đồng trang lứa, vài người trong làng còn nhìn nhận cô bé là một đứa trẻ kỳ quặc. Thành thử chẳng ai đứng ra ngăn cản Galo, mà ngay cả cô bé cũng có phản kháng mấy đâu. Chính vì vậy, hắn nào có cần phải kiềm chế thú tính của mình - mọi việc cứ thế tiếp diễn, cho đến tận hôm nay.
Cô bé chưa từng mách bố mẹ mình một lần nào, đó cũng chính là cái cớ để Galo tin rằng miễn hắn không làm gì quá lố thì sẽ chẳng có ai biết cả.
Cũng tức là trong cánh rừng vắng vẻ này, có trêu đùa quá trớn một chút cũng chẳng sao.
“Đừng lo, chú đây sẽ không làm nhóc đau đâu.”
Nói đoạn, hắn ta tiến đến ngày một gần hơn. Phía Krische đã lùi lại một bước, cố gắng giữ khoảng cách an toàn.
Cô bé liếc nhìn xung quanh và lắng tai cảm nhận.
Sự hiện diện quanh nơi đây, tình trạng của nền đất, hướng gió và vị trí tương đối giữa hai người họ.
Vừa đẹp, Krische thầm nghĩ.
“Vậy chú vẫn không dừng việc này lại ư?”
“Thôi nào đừng lạnh lùng thế chứ, ông chú đây chỉ muốn làm thân với tiểu thư thôi mà.”
“...Làm thân?”
“Ừ, là làm thân đó. Tiểu thư biết ý ta là gì mà?”
Krische sợ hãi lùi thêm một bước - thực chất đó chỉ là giả vờ.
Bước thứ hai, rồi bước thứ ba.
Chợt, cô bé ngã ngửa ra sau như thể vừa bước hụt và mất thăng bằng vậy. Nhận thấy vậy, gã bèn lao đến định đỡ lấy cô bé––
“Nào đừng sợ ch- ah, gaaa…?”
––Và bất thình lình một thanh kiếm gỗ đâm xuyên qua cổ họng hắn ta.
Hóa ra, nó đã được cô bé giấu cạnh bên một cái cây gần đấy từ trước.
Một cú đâm tận dụng hoàn hảo đà lao lên của hắn.
Tuy cú đâm không tệ, nhưng lại hơi nông hơn dự kiến. Song, tư thế hiện tại cũng chẳng hề thuận lợi để tung đòn kết liễu.
Cô bé đẩy gã đàn ông ra xa trong khi giữ chặt thanh kiếm và xoay phần chuôi để thọc sâu vào bên trong từng thớ thịt cổ mềm oặt của hắn.
Hắn chẳng hiểu nổi chuyện quái gì đang xảy ra, chỉ biết cúi gập người dùng hai tay ôm chặt lấy cổ họng trong đau đớn.
Krische nhanh chóng đứng dậy, dồn hết toàn bộ trọng lượng cơ thể vào thanh kiếm gỗ và ghim sâu vào phần xương cổ.
Gã đàn ông vẫn cố gắng giãy giụa kháng cự khiến thanh kiếm trượt ngang xé toạc cổ hắn và rơi xuống nền đất.
Cô bé nhặt thanh kiếm lên, bồi thêm phát nữa.
Lần này, một ít xung lực do phần xương cổ bị gãy đã được truyền qua thanh kiếm và tới tay cô bé. Krische khẽ gật đầu hài lòng và lấy lại nhịp thở.
“Mm, không tồi, nhỉ.”
Sau khi mỉm cười trước dáng vẻ giãy chết quằn quại không kém phần vặn vẹo của hắn ta, cô bé bắt đầu túm lấy quần áo hắn và ra sức lôi đi.
Cách đó không xa, đã có một cái hố đào sẵn với độ sâu vừa đủ để một người trưởng thành đứng gọn bên trong.
Sau khi kiểm tra lần cuối và chắc rằng lũ động vật sẽ không thể đánh hơi ra, cô bé liền ném vội gã đàn ông đang co giật vào đó rồi xúc đất lấp lại, thỉnh thoảng còn nhảy lên cho chắc ăn nữa.
Xong xuôi, cô bé lại kiểm tra xem người mình có dính vết bẩn nào không rồi nhìn chằm chằm vào mũi kiếm gỗ.
Có một ít máu dính trên đấy.
Do cô bé chỉ phải đâm vào cổ hắn ta - nên cũng không có nhiều máu lắm nhưng chắc là vẫn sẽ dính ở đâu đó.
Nhanh chóng cởi hết đồ trên người, cô bé nhìn qua cơ thể mình lần nữa và khẽ gật đầu hài lòng.
Đã từ lâu rồi, cái suy nghĩ làm thế nào để tiêu diệt gã đàn ông kia cứ quanh quẩn trong đầu cô bé.
Nếu chỉ việc giết hắn thì quá đơn giản, nhưng vấn đề là làm thế nào để đảm bảo không ai để ý và tránh được mọi nguy cơ bị nghi ngờ nữa.
Một lưỡi kiếm thật sẽ làm máu bắn ra xung quanh, còn dùng kiếm gỗ để đâm thì lại không đủ sát thương.
Krische khá nhẹ, nên dẫu cho cô bé có dồn hết thảy trọng lượng của cả cơ thể vào đi nữa, thì vẫn rất khó có thể giết được hắn tức thì.
Lựa chọn đập đầu hắn với một cái búa hay gì đó tương tự cũng không khả thi, vì hắn có thể kêu lên ngay lúc đó.
Bởi vì chưa từng giết bất kỳ người trưởng thành nào trước đây, đâm ra cô bé cũng cần phải cân nhắc cả sức lực của bọn họ vào kế hoạch.
Cuối cùng, cô bé quyết định rằng sẽ hiệu quả hơn nếu sử dụng chính trọng lượng cơ thể của đối phương để đâm thanh kiếm thẳng vào cổ - cũng nhằm ngăn hắn ta kêu lên nữa, và phần việc sau đó khá đơn giản. Thậm chí cô bé còn chẳng phải nhọc công lẻn đi trộm hung khí sắc bén hơn mà kết quả nhận được vẫn như ý.
Tuyệt.
Krische mỉm cười thỏa mãn. Cô bé vẫn luôn yêu thích hành động hiệu quả như vậy.
Từ tốn dùng dao gọt đi phần gỗ thấm máu trên mũi kiếm và khỏa đất che đi phần đã cạo.
Cô bé chẳng hề có lấy một chút cảm giác tội lỗi hay sợ hãi vì đã giết người.
Lúc này, trong cô bé chỉ có mỗi cảm giác thỏa mãn vì đã loại bỏ được gã đàn ông bẩn thỉu dám sàm sỡ mình.
Và cực kỳ vui vì mọi chuyện đã diễn ra đúng như kế hoạch.
Giờ đây sự khó chịu cô bé phải chịu đựng mỗi ngày đã bị loại bỏ, dự là cuộc sống sau này sẽ rất thú vị đây.
Phòng bẩn thì dọn.
Người “bẩn” thì giết.
“Ehehe, phải nhanh quay về đặng còn kịp giờ mua bí ngô nữa.”
Giết người với cô bé mà nói, cũng chỉ đến thế.
Thiếu nữ nhỏ tên Krische này, thực sự rất bất thường.
Áng sử thi người thiếu nữ chẳng mong chờ.
Làng Karka, một vùng thôn quê hẻo lánh, nguồn thu nhập chính của họ là dựa vào săn bắn, trồng trọt và khai thác muối mỏ.
Đá muối vùng này có chất lượng khá tốt và cũng là sản phẩm thương mại chính của họ. Về phần này, quả thực làng Karka đã được rừng núi thiên vị hơn hẳn so với mặt bằng chung.
Tuy mùa màng nơi đây có thất bát đôi chút, song ngọn núi vẫn cung cấp đủ nguồn thực phẩm cho cư dân bản địa.
Một nửa số đàn ông trong làng làm việc ở mỏ muối, phần còn lại thì chọn nghề thợ săn.
Phụ nữ thì làm ruộng, giặt giũ và các công việc nội trợ khác.
Năm lên ba Krische đã bị bỏ rơi, may thay một thợ săn trong làng đã tìm thấy và nhận nuôi cô bé.
Bên trong căn nhà lạnh lẽo đến một căn bếp còn chẳng thấy đâu.
Có một nồi súp khoai tây hầm đậu đang được đặt trên một chiếc lò sưởi trũng ở giữa nhà.
Chỉ là món súp đơn giản cùng một chút thịt ít ỏi nổi lềnh bềnh trong nồi.
Thiếu nữ nhỏ tóc bạc - Krische đang ngồi chính tọa bên cạnh lò sưởi. Thỉnh thoảng cô bé lại cầm chiếc muôi gỗ múc ít súp lên thổi phù phù rồi nếm thử, đoạn gật đầu hài lòng.
“...Mhm, ngon.”
Nhờ phần thịt gấu mà hương vị của món súp đã thêm phần đậm đà.
Những lúc như này, cô bé cảm thấy rất biết ơn khi được một thợ săn nhận nuôi.
Dù chỉ một chút ít nhưng việc ăn thịt mỗi ngày cũng thật xa xỉ.
Bởi chỉ thêm mỗi muối vào khoai tây và đậu thì quá vô vị, mà chừng đấy thì lại không đủ thỏa mãn cô bé.
Món súp thì phải đi kèm với thịt chứ. Krische thầm nghĩ khi nhấp một ngụm súp. Cô bé tận hưởng hương vị đậm đà ấy với nụ cười hạnh phúc.
Sau khi giết Galo, cô bé tiện thể đi hái thêm ít thảo mộc trong rừng.
Chúng giúp khử mùi hôi của thịt rất tốt.
Hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, phần thịt giờ đây chỉ còn lại hương vị đậm đà vốn có - thỏa mãn với kết quả, Krische vừa cười vừa lấp đầy chiếc bao tử của mình dưới chiêu trò “nếm thử”.
Krische thích một bản thân hành động lý trí hơn, cũng vì thế việc bị chi phối bởi ham muốn tầm thường như đói ăn là một nỗi xấu hổ với cô bé.
Có điều, sự thèm ăn của cô bé lại lớn hơn người thường bội phần, việc kiềm chế thói quen xấu mang tên “nếm thử” kia là bất khả thi.
Lý giải cho “sự cố” này, có chăng là do di truyền kết hợp với quãng thời gian lang thang trong rừng với cái bụng đói meo của cô bé khi xưa.
— Thả nguyên liệu và muối vào nồi nước sôi, thế là xong.
Nhờ cái cách nấu nướng tệ hại này của mẹ mình, động lực vào bếp của cô bé ngày một lớn dần.
Và rồi đã tệ đến mức mà Krische đã chủ động giúp việc nấu nướng dù còn nhỏ. Giờ thì cô bé đã hoàn toàn đắm chìm vào nó luôn rồi.
Dẫu sao thì nhờ vậy mà cô bé có thể nêm nếm sao cho phù hợp với khẩu vị của mình nhất và cũng như là được “nếm thử” bao nhiêu súp tùy ý.
Việc “nếm thử” này chẳng khác gì một món quà từ thiên đường dành cho Krische, và chiếc bụng nhỏ luôn đói kia cả. Cho đến giờ, cô bé đã hoàn toàn đảm đương việc nấu nướng trong nhà.
Trước đây, cha mẹ nuôi của cô bé khá thờ ơ với việc nêm nếm gia vị. Nhưng giờ đây họ đã hoàn toàn phát cuồng với món ăn mà Krische nấu và cũng dành cho cô bé không ít lời khen ngợi.
Cũng vì thế, Krische nổi tiếng khắp làng là một người con gái đảm đang.
Nấu ăn thật tuyệt vời. Krische gật gù thầm nghĩ.
Cô bé có thể ăn những gì mình thích, lấp đầy chiếc dạ dày lép kẹp bằng cách “nếm thử” và việc đó cũng đóng góp vào công cuộc xây dựng hình tượng bình thường cho bản thân cô bé nữa.
Với Krische mà nói, nấu ăn đã trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống hằng ngày của cô bé mất rồi.
“Cảm giác trống rỗng này... Mình muốn ăn súp bí đỏ cơ.”
Krische bĩu môi đầy hờn dỗi.
Những người hàng rong đã ghé làng vào ngày hôm qua.
Họ sẽ ở lại làng một ngày và rồi lên đường vào sáng hôm sau.
Thường thì cô bé sẽ mua một quả bí ngô, nhưng vì phải tranh thủ sự chú ý của mọi người dồn vào gánh hàng rong kia mà đào hố để chôn gã đàn ông. Thành thử ra, cô bé đã chẳng mua được gì cả.
Cũng vì thế, cô bé dự định sẽ nhanh chóng đi mua trong sáng nay sau khi trừ khử gã đàn ông kia. Cơ mà, dụ hắn ta ra ngoài tốn nhiều thời gian hơn dự kiến, lại lần nữa cô bé đã bỏ lỡ đi cơ hội mua bí ngô của mình.
Món súp thì vẫn ngon như bao ngày.
Nhưng với một “con nghiện bí ngô” như Krische, chỉ chừng đấy là chưa đủ.
— Hay là thêm chút thịt nữa nhỉ. Không, không được. Phần còn lại dành cho ngày mai nữa?
Sau đó lại là một lần “nếm thử” khác.
Và trong lúc cô bé vừa trầm tư suy nghĩ, vừa tiện tay lấp đầy chiếc bao tử của mình như mọi khi thì cánh cửa lạch cạch mở ra.
“Ah…”
Một người phụ nữ bước vào.
Khuôn mặt xinh đẹp điểm chút tàn nhang cùng với mái tóc đen nhánh được búi gọn sau đầu.
“Mừng về nhà, Kaa-sama.”
Krische thưa mẹ mình khi vẫn ngồi tại chỗ.
“Krische à, mẹ về rồi đây, con nấu bữa tối chưa?”
“Xong rồi ạ. Hôm nay trời có hơi nóng nên con thêm ít muối vào, mẹ thấy sao…?”
Krische múc lên một muôi súp rồi đưa cho Grace.
Mẹ nuôi của Krische cười khẩy nhìn cô bé – người mà đang cố tỏ ra là mình chỉ “nấu ăn” để nhấp một ngụm súp. Bà biết thừa Krische thỏa mãn cơn đói của mình với chiêu trò “nếm thử” đó rồi, chỉ là bà chọn lơ nó đi. Đối với Grace, thói tham ăn cùng trò “nếm thử” đó thật đáng yêu. Krische luôn làm mọi việc tốt hơn người khác là một cô bé nghiêm nghị, thành thực và siêng năng. Thế nhưng, thiếu nữ nhỏ ấy vẫn có cho mình những khía cạnh trẻ con thế này đây, làm Grace chỉ biết dõi theo Krische với ánh nhìn đầy yêu thương.
“Mhm, ngon lắm đó, Krische.”
“Thật ạ?”
“Fufu, mẹ nói dối con làm gì?”
Khi mà hoa khôi của làng – Grace – kết hôn với Gorka – một thợ săn trẻ tuổi và lành nghề, ai ai cũng đều ăn mừng và chúc phúc cho họ. Nhưng trớ trêu thay, đôi vợ chồng ấy lại hiếm muộn. Mãi cho đến khi Grace cuối cùng cũng mang bầu thì cô lại sảy thai.
Giữa lúc đau buồn, Gorka đã tình cờ tìm thấy một đứa trẻ bị bỏ rơi – Krische.
Cả hai quyết định nhận nuôi Krische – đứa trẻ dường như do thần linh rủ lòng thương ban tặng họ. Đôi vợ chồng yêu thương cô bé như con đẻ của mình vậy, có lẽ vì thế mà Krische dần trở nên giỏi giang đến bất ngờ.
Grace hoàn toàn chẳng có gì để mà phàn nàn về Krische – “hoa khôi” hiện tại của làng.
Tất nhiên là bà cũng nhận ra cô con gái lạ lùng của mình có chút vấn đề trong việc thấu hiểu cảm xúc mọi người, mặc cho sự bất thường đó tình yêu thương của bà dành cho Krische vẫn không thay đổi.
Thực tế, Grace còn cảm thấy rằng bản thân – với tư cách là phụ huynh của Krische – phải có trách nhiệm hướng dẫn và kiên nhẫn dạy dỗ Krische nên người, để ít nhất cô bé cũng có thể sống một cuộc sống bình thường.
Về phần Krische, cô cũng chẳng có gì bất mãn với cha mẹ cả.
Cô bé có thể cảm thấy một thứ gần giống như là tình yêu dành cho hai người họ. Dù cho có hơi bao bọc thái quá, Grace và Gorka vẫn là những bậc phụ mẫu cực kì lý tưởng.
“...Krische thực sự nấu ăn rất ngon đấy.”
“Ehehe…”
Krische khẽ mỉm cười khi được Grace xoa đầu.
Cô bé từ từ nép người vào lòng ngực mẹ mình và ôm lấy bà.
Sự thật rằng bản thân vừa mới giết người đã bay biến sạch sẽ khỏi đầu Krische.
Cô bé cũng chỉ là một thiếu nữ nhỏ như bao bạn bè cùng trang lứa mà thôi.
—Đây đã là lần thứ ba rồi.
Mấy hôm trước, Krische cũng đã giết hai đứa trẻ trạc tuổi mình.
Cô bé chẳng có lấy một chút băn khoăn nào khi giết chết những kẻ khó ưa đó.
Krische giấu xác đi đơn thuần chỉ là do luật lệ của cộng đồng không cho phép việc giết người.
Tự vấn xem có cần dùng những phương pháp như vậy hay không á, cô bé chẳng bao giờ làm vậy cả.
Với những kẻ đó, chỉ sự tồn tại của chúng thôi đã đủ phiền phức rồi.
Cô bé chẳng hề có chút đau buồn hay ảnh hưởng gì từ việc giết người hết.
Thậm chí khi giết bọn họ, trong lòng cô bé còn cảm thấy có chút nhẹ nhõm vì sẽ không bao giờ phải đụng mặt thêm lần nào nữa.
Suy nghĩ đơn giản và tự phụ.
Dù rất thông minh, Krische lại thiếu đi sự đồng cảm.
Và đó cũng chính là khuyết điểm lớn nhất của cô bé.
Nhưng như thế không có nghĩa là cô bé yêu thích việc giết người.
Bên cạnh tư duy có phần quái đản và cảm nhận đạo đức lệch lạc, cảm xúc của Krische không khác biệt mấy so với những người khác.
Krische cảm nhận được một thứ gì đó tựa tình yêu mà cô bé dành cho cha mẹ mình – những người đã dạy các quy định của làng và đối xử với cô bé hệt như con ruột họ. Cô bé luôn tự nhủ bản thân phải có trách nhiệm báo đáp lại họ.
“Kaa-sama, liệu con có giúp được gì nữa không ạ?”
— Được và mất.
Krische nhìn nhận mọi việc một cách đơn giản và chỉ nghĩ đến góc độ được hay mất của nó.
Thiếu nữ nhỏ này tin rằng đền đáp những ai đối xử tốt với mình là lẽ hiển nhiên, và cũng như là thực hiện mong muốn của cha mẹ nuôi – những người đã cưu mang và nuôi nấng Krische.
Đối với cô bé, đó là trả ơn cho những gì đã được nhận. Một sự cân bằng giữa cho và nhận.
Cảm xúc của Krische chẳng khác gì so với tình cảm một đứa trẻ dành cho đấng sinh thành của mình. Khi được yêu thương, cô bé đáp lại bằng một thứ tình cảm tương tự, chân thành và trong sáng.
Krische tin rằng, ăn quả nhớ kẻ trồng cây là lẽ hiển nhiên và sẽ không tiếc sức mình báo đáp công ơn từ người khác, chính điều đó đã khiến cô bé trở nên ngoan ngoãn và chăm chỉ hơn đám nhóc bình thường – một đứa trẻ hoàn hảo.
“Xem nào… dọn dẹp và… giặt giũ đều xong cả rồi ạ.”
Grace nhìn quanh phòng, phân vân không biết trả lời với Krische ra sao.
Đồ đạc đều đã sắp xếp gọn gàng, nhờ thế mà nhà cửa trở nên thông thoáng hơn hẳn.
Căn phòng sạch sẽ không một chút bụi bặm hay vết bẩn nào, đồ lót và những thứ tương tự thì đã được phơi phóng ở bên ngoài.
“Hể… đúng thật là. Con chăm chỉ đến mức mẹ cảm thấy như mình mới là người được chăm sóc vậy. Phúc mấy đời mới có thể tìm ra một đứa trẻ ngoan ngoãn đến chừng này nhỉ?”
Grace cười nhạt đưa tay xoa đầu Krische.
Krische như mọi khi nép người vào lòng mẹ mình, mắt nhắm nghiền với vẻ thỏa mãn.
“Phải một lát nữa trời mới tối, con ra ngoài chơi chút đi.”
“...Vâng ạ.”
Lặng lẽ mỉm cười, gật đầu
và áp má mình vào má mẹ, tận hưởng cảm giác âu yếm đó.
Cô bé ấy chắc chắn không bình thường.
Nhưng sau cùng, cô bé ấy cũng chỉ là một thiếu nữ nhỏ như vẻ ngoài mà thôi.