“Cót két” âm thanh cọt kẹt vang lên cùng cảm giác mặt đất rung rung truyền đến cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Nobita và Shizuka.

“A, tuyệt thật đấy, cậu nhìn kìa!”

Shizuka kêu lên. Một con robot với lớp vỏ ngoài sáng bóng đang vung vẩy hai cánh tay, cọt cà cọt kẹt bước từng bước tới bãi đất trống. Nobita ngơ ngác mất một lúc, rồi ngay lập tức khoanh tay trước ngực tỏ vẻ không hề có một chút hứng thú.

“Chỉ là đồ chơi điều khiển từ xa thôi mà.”

“Nhưng chưa từng thấy robot nào to thế này cả.”

“Ông anh họ Suneo là thiên tài chế tạo mô hình, chắc chắn do anh ta làm riêng cho Suneo.”

“Ha ha, đoán đúng rồi.”

Suneo cầm bộ điều khiển từ xa thò đầu ra khỏi góc khuất sau bức tường, Jaian đi theo sau cũng lộ diện cùng với cái đầu to trông như củ khoai tây, trên mặt cả hai đều nở nụ cười đầy đắc ý.

Nơi này đã là bãi đất trống cuối cùng còn sót lại trong thị trấn, tất cả khu vực xung quanh đều là khu dân cư cả rồi nên sẽ hơi hẹp nếu như dùng để chơi bóng chày. Jaian mà đánh bóng thì có cố đánh nhẹ đến mấy, quả bóng bay ra ngoài cũng sẽ đập vỡ cửa kính nhà ông Kaminari. Có một cây hồng mọc trong một góc bãi đất trống, Nobita còn chẳng nhớ nổi là từ bao giờ, nhưng ngay sát bên trong bức tường bao quanh là ba chiếc ống cống xi măng chồng chất lên nhau như một ngọn núi nhỏ. Ngay từ hồi mới vào học tiểu học đó đã là chỗ ngủ trưa ưa thích của Nobita. Còn trong một buổi chiều thứ bảy rảnh rang nhàn nhã như ngày hôm nay thì lại càng chẳng cần phải nói.

“Sao hả, ngạc nhiên chưa.”

Vừa đi tới cùng với Jaian, Suneo vừa dùng ngón tay đẩy đẩy cần gạt trên bộ điều khiển từ xa, con robot cũng theo đó giơ nắm tay lên cao thành động tác ăn mừng chiến thắng.

Vốn dĩ Nobita đang ngồi cùng với Shizuka trên đám ống cống xi măng, kể cho nhau nghe về những kỷ niệm trong kỳ nghỉ hè, nhưng sau khi bị đám Suneo cắt ngang, Shizuka lập tức bị thu hút. Hứng thú bừng bừng, cô bé nhảy xuống khỏi ống cống, quan sát thật kỹ từng động tác của con robot.

Ngoại hình cực kỳ giống với những robot vẫn hay xuất hiện trong phim hoạt hình, cao ngang ngửa Shizuka, còn Suneo lùn nhất lớp thì thậm chí phải vừa ngước đầu lên vừa điều khiển nó, khiến người ta nhận thức rõ nét kích cỡ và sức nặng của con robot.

“Sao nào Nobita, ngạc nhiên chưa.”

Giọng điệu Jaian nghe cứ như con robot đó là của mình vậy.

“Chẳng có gì hay ho cả.”

“Chẳng có gì hay? Thành thật đi chứ Nobita.”

Suneo cao giọng nói.

“Ghen tị lắm đúng không? Ghen tị thì ghen tị, ngạc nhiên thì ngạc nhiên, thành thật…”

“Đã nói là tớ không ghen tị.”

Nobita nhún nhún vai.

Jaian mất vui ra lệnh, “Suneo. ATTACK!”

Lạch cạch, đạn nhựa BB bắn ra từ đầu ngón tay con robot, đuổi Nobita hoảng hốt bỏ chạy.

“Mấy cậu dừng lại đi!”

Shizuka hét lớn trong khi Jaian và Suneo chỉ cười ha ha.

Nobita chạy ra đường rồi quay người lại nói,

“Cái thứ đó thì thấm tháp vào đâu! Tớ sẽ làm một con robot chở được người cơ!”

Biểu lộ Jaian bỗng trở nên nghiêm túc khi nghe thấy thế.

“Thật không?”

Suneo yên lặng trong nháy mắt, nhưng lại tiếp tục nở nụ cười ngay sau đó.

“Chắc chắn là bốc phét rồi. Ngay cả Doraemon cũng chẳng làm nổi đâu.”

“Chờ đó mà xem. Tớ sẽ làm một con robot to như tòa nhà luôn!”

“Thú vị lắm. Đến lúc đó chúng ta sẽ quyết đấu.”

“Được, chờ đi!”

“Khoan đã Nobita!”

Nobita xoay người đi thẳng, thở phì phò rời khỏi bãi đất trống.

Nhưng chỉ giây lát sau Nobita đã thở dài, hai tay đút vào trong túi quần đùi, bước chân trở về nhà mình.

Nobita bước đi một mình trên đường, nghe tiếng còi hú của xe cứu thương từ nơi xa vang đến. Đường trải nhựa phơi dưới ánh mặt trời gay gắt, phản xạ ánh sáng chói mắt đến mức không thể nhìn thẳng. Một chiếc xe hơi nhỏ chui ra từ ngõ hẹp, lướt ngang qua người Nobita, để lại làn khói xe đặc quánh bao bọc Nobita giữa trời hè nóng nực khiến cậu bé cau mày nhăn mặt.

“Có gì hay ho đâu chứ, con robot bé xíu như vậy, mình chẳng hề ghen tị chút nào…”

Gia đình Nobita sống trong một căn nhà nhỏ cho thuê hai tầng bằng gỗ, biển tên bên ngoài ghi hai chữ “Nobi” theo kiểu chữ cổ.

Cậu bé tự nhận rằng cái tên Nobi Nobita của mình thật sự rất ngớ ngẩn, nhưng dường như lý do cha mẹ đặt cái tên đó cho cậu vì mong ước đứa trẻ mới sinh ra sẽ được bình yên khỏe mạnh lớn lên. Đôi khi Nobita cảm thấy vô cùng xấu hổ khi nghe người khác nhắc đến chuyện này, đôi khi nhớ tới niềm kỳ vọng mà cha mẹ gửi gắm vào cái tên đó mà hăng hái cố gắng phấn đấu, có điều luôn luôn chẳng được bao lâu đã lại quay về kiểu sinh hoạt lười biếng thường ngày. Tuy chưa từng chăm chỉ học hành đọc sách bao giờ nhưng Nobita đã bị cận thị từ khi mới vào tiểu học, hiện giờ đã chẳng thể thấy rõ nổi những thứ ngay bên cạnh nếu như thiếu đi cặp kính.

Vào cửa, đi qua hành lang, nhẹ nhàng bước lên cầu thang, Nobita mở cửa phòng mình, ngồi xuống, rồi giải phóng toàn bộ cảm xúc chất chứa dọc đường ra ngoài.

“Oa a a, ghen tị quá đi!”

Doraemon đang ăn kem ly trong phòng lộ ra vẻ mặt giật mình, ngay sau đó Nobita nhào tới.

“Doraemon, giúp tớ đi.”

“Hết kem rồi!”

“Không phải kem, tớ muốn Suneo phải chịu thua tâm phục khẩu phục. Lấy cho tớ con robot to như tòa nhà đi.”

“Robot to như tòa cao ốc á?”

Nghe xong Nobita kể lại chuyện xảy ra ở bãi đất trống, Doraemon gắt gỏng,

“Đừng có nói như là chuyện dễ dàng nhẹ nhõm thế, cậu nghĩ con robot to cỡ đó tốn bao nhiêu tiền hả?! Ở thế kỷ 22 đi nữa, không vay tiền cũng chẳng mua nổi đâu!”

“Chắc chắn Doraemon sẽ có cách mà.”

“Lúc nào cậu cũng dựa dẫm ỷ lại vào người khác. Hết kỳ nghỉ hè rồi đấy, sắp vào học kỳ hai rồi, đến lúc tập trung vào học rồi…”

Mỗi khi Doraemon buồn rầu bực bội, khóe miệng chú mèo máy sẽ cụp xuống ngay lập tức, Nobita lớn giọng nói.

“Keo kiệt!”

“Ai keo kiệt?!”

“Keo kiệt, đồ con mèo keo kiệt!”

“Còn nói vậy nữa là tớ mặc kệ cậu luôn!”

“Được rồi, không cần cậu phải lo. Bình tĩnh một chút đi!”

“Chịu không nổi thật mà, nóng bức vậy rồi còn gặp phải chuyện khó chịu nữa… Á a… phiền quá phiền quá!”

Doraemon hét lên, ăn sạch kem trong hai ba miếng rồi đứng dậy lấy bảo bối ra từ trong cái túi treo trước bụng.

“Cánh cửa thần kỳ” màu hồng nhạt.

Doraemon cố ý dần mạnh khung cửa cao vào mặt sàn một cái.

“Tớ phải đi làm lạnh đầu cái đã. Cậu mau đi làm bài tập đi!”

Nói xong, Doraemon bước qua cửa, đến thế giới phía đối diện, sau đó đột ngột đóng sập cánh cửa lại.

Căn phòng đột nhiên chìm vào yên lặng.

“Không cần phải nói như vậy chứ…. Trời có nóng cũng không cần cáu bẳn thế chứ.”

Nobita bắt đầu cảm thấy bất an, cậu luôn luôn có Doraemon ở cạnh, hai người luôn bên nhau căn phòng này. Nằm dài trên chiếu Tatami, nội tâm Nobita lại chẳng thể nào bình yên lại được, nhà Nobi cũng chẳng giàu có đến mức lắp được cả điều hòa nhiệt độ trong phòng con trẻ, chỉ chốc lát sau trên người Nobita đã ướt đẫm mồ hôi.

Nobita đứng dậy, ngồi xuống trước Cánh cửa thần kỳ để lại trong phòng.

“Doraemon…”

Nobita bĩu môi, gọi to, rồi vặn tay cầm Cánh cửa thần kỳ.