Thứ năm tuần kế tiếp, sau giờ tan học.
Hai chúng tôi vẫn ngồi ở vị trí cố định của mình trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ, đối diện Serizawa. Ngày hôm trước, Momose nhắn tôi rằng “đã chuẩn bị đầy đủ bằng chứng, phiền anh liên lạc Serizawa” nên tôi mau chóng sắp xếp buổi gặp mặt báo cáo kết luận này.
Một tuần lễ nay, Momose gần như không ghé câu lạc bộ. Không phải nói cần về điều tra rồi xoay lưng đi mất chính là bảo nhất định phải gặp người nào đó rồi biến đi đâu không rõ. Với tôi mà nói, có thời gian riêng tư để đọc sách là chuyện đáng mừng, nhưng cũng không khỏi đâm lo (không biết một mình Momose có làm hỏng chuyện hay không). Tôi nhấp nhổm bất an vượt qua một tuần này như thế đó.
-... Ài.
Tôi mở quyển sổ tay, âm thầm đảo mắt nhìn quanh phòng.
Mặc dù thời tiết đã dần chuyển lạnh, buổi chiều ngày hôm nay vẫn ấm áp bất ngờ. Ánh mặt trời chiều nhuộm sắc cam lên khắp gian phòng khiến người ta cảm thấy thật an bình.
Thế nhưng.
- ... ư.
Trong gian phòng bình lặng, sắc mặt Serizawa lại hết sức khẩn trương. Mặc dù lần trước, khi kể lại sự việc, cô cũng đã đủ hồi hộp nhưng hôm này còn lo lắng hơn nhiều. Cô không thể giấu nổi vẻ lo âu, hai tay dùng sức siết chặt lấy nhau, trán cũng rịn mồ hơi. Nhìn sắc mặt bất an cùng đau khổ của cô ấy, tôi không khỏi dâng lên cảm giác khổ sở.
Momose sẽ nói cho Serizawa rằng Sakai Haruomi thực sự không yêu cô ấy sao? Không, tôi cảm thấy thậm chí có thể bảo rằng ‘hoàn toàn không hứng thú’. Chuyện đã đến nước này... rốt cuộc Momose lại suy nghĩ gì đâu?
- Vậy, chúng tôi xin phép trình bày kết quả điều tra.
Momose gãi gãi đầu, dùng ngữ khí bình thản mở miệng.
Serizawa đứng dậy, cúi đầu, rồi ngồi lại ghế.
- Đầu tiên, lần điều tra này, chúng tôi áp dụng phương thức dò hỏi bạn cùng lớp của Sakai và chính bản thân đương sự.
- Hỏi, hỏi chính cậu ấy sao? - Serizawa giật mình kêu lên.
- Phải. Nhưng bạn yên tâm. Do cậu ta tình cờ bắt chuyện nên chúng tôi tiện thể hỏi vài câu mà thôi. Sakai hoàn toàn không biết chuyện hai chúng tôi là văn phòng thám tử điều tra thất tình cũng như chuyện Serizawa nhờ vả.
- Là, là vậy sao... Xin lỗi hai bạn, mình giật mình...
Hơi chút yên lòng, Serizawa nhẹ thở ra. Nhưng...
- Thông qua dò hỏi chính đương sự, chúng tôi đã biết.
- ... vâng.
Khi Momose nói thế, vẻ khẩn trương lại trở về trên mặt cô ấy.
- Thực tế là Sakai hoàn toàn không còn hứng thú nào khác ngoài hội họa.
Nghe Momose tuyên bố thẳng thừng, tôi không khỏi hoài nghi hai lỗ tai mình. Loại chuyện này phải chậm rãi nói cho đối phương chứ... trực tiếp nói thế, cô ấy sẽ đau khổ tới nhường nào!
Nhưng Momose không ngừng lại. Những câu từ càng khắc nghiệt hơn cứ thế tuôn ra:
- Lúc tôi hỏi, cậu ta nói rằng bản thân mình không có ai đặc biệt thân thiết, chỉ một lòng một dạ với hội họa, không có hứng thú với chuyện khác. Tôi và trợ thủ đều cảm thấy những lời này không giả. Theo ý kiến cá nhân tôi, chuyện Sakai không thích ai hẳn là không sai.
... Một thoáng im lặng.
Từ khung cửa sổ sau lưng Momose vọng tới tiếng hô khẩu hiệu ngoài sân vận động.
Trong nháy mắt này.
Từ đáy mắt Serizawa, nước mắt tràn ra.
Giọt nước mắt to lăn qua gương mặt, rơi xuống đồng phục cô, phát ra tiếng “tách”
Nhưng Serizawa không lau nó.
- ... Là... vậy sao...
Giọng cô run rẩy như thể chỉ cần mở lời liền hỏng mất:
- ... Ra vậy... Mình... không là gì với Haruomi cả... Có, có hay không, cũng, cũng chẳng sao...
Cô không ghìm nổi dòng nước mắt. Nhưng tôi không thể giúp cô lau đi, cũng không thể ngăn cô đừng khóc.
- Yêu... yêu người như cậu ấy... là tôi sai lầm...
Tâm tình tôi nặng trĩu.
Serizawa vẫn luôn yêu Sakai Haruomi. Từ hồi tiểu học cô đã luôn mến cậu ta. Phần tình cảm này... lại kết thúc như thế.
Dùng thất tình mà kết thúc.
Nhưng.
- Nhưng tôi có một phát hiện.
Không khí phía trước bị câu nói nhẹ nhàng của Momose hóa thành hư không.
- Bạn hãy xem thứ này.
Thứ em chìa ra là quyển sách tuyên truyền mua ở triển lãm cá nhân mấy ngày trước. Mở ra một trang có in tác phẩm, em nói tiếp:
- Hẳn bạn cũng biết, chủ đề triển lãm cá nhân lần này của Sakai là “Tương lai”. Cậu ta hình dung ra thế giới cùng cuộc sống của chính mình trong tương lai rồi trừu tượng hóa thành tranh vẽ.
Momose chậm rãi lật trang, cho Serizawa xem mấy tác phẩm trong đó.
- Như bạn thấy, màu sắc có sáng có tối, vẽ một ít có thể miễn cưỡng xem hiểu cùng hoàn toàn xem không hiểu. Nhưng tất cả tác phẩm đều có chung một ý tưởng.
Em mở trang in tác phẩm lớn nhất, chỉ vào một chỗ trong đó:
- Là cái này. Hình vẽ vật thể hình trứng.
Serizawa rốt cuộc lau khô nước mắt, cẩn thận nhìn tập sách.
- Phần đối thoại giữa tổng biên tập tạp chí mỹ thuật và Sakai Haruomi đăng trong này cũng có nhắc tới hình vẽ này. Để tôi đọc nhé: “Vật thể hình trứng tuy thường xuất hiện trong tác phẩm của tôi, nhưng thực tình thì bản thân tôi cũng không rõ nó rốt cuộc là gì. Chỉ là khi nghĩ về những màu sắc và kết cấu muốn vẽ, nó lại hiện lên trong đầu. Tất nhiên cũng có những tác phẩm không có vật thể này. Bất quá, khi sáng tác những bức tranh chủ đề tương lai, tôi đều sẽ nghĩ tới nó trong lúc vẽ. Có lẽ vật thể này có ý nghĩa quan trọng đối với tôi”.
Đọc xong, Momose dựng đứng quyển sách tuyên truyền, lật tới một trang in tác phẩm:
- Bạn có ấn tượng gì không?
Serizawa nghiêm túc nhìn kỹ một lúc:
- ... A, ưm... xin lỗi... mình không biết...
Cô cúi đầu, dùng ngữ khí tự trách:
- Tôi cảm thấy... không rõ cái đó... vẽ gì cả...
- Vậy sao? Ừm, không rõ cũng là đương nhiên. Vì với Serizawa, trông vật này không giống thế.
Nói đoạn, Momose vừa đưa hai tay cào loạn mái tóc mình vừa đứng dậy. Khi báo cáo kết quả điều tra với người ủy thác, em rất ít khi đứng lên. Đến gần Momose, em mở miệng:
- Xin lỗi.
Nói xong, em vươn tay chạm vào mái đầu Serizawa, gỡ vật đang cài trên tóc cô ấy xuống.
Món trang sức hình tròn, khắc hình một chú chim.
- Cái kẹp tóc này thật đáng yêu. Lúc trước thấy mấy ngôi sao nhí cài cái này tôi cũng muốn có một cái.
- A, là... là thế này... thực ra mình cũng là nhìn thấy mới năn nỉ cha mẹ mua cho...
Serizawa vuốt chỗ vẫn cài chiếc kẹp tóc, ngơ ngác gật đầu. Ra là vậy, hóa ra thứ này từng rất nổi...
Momose chậm rãi cài chiếc kẹp tóc lên đầu mình - dừng bên trên tai trái.
Cô nhóc này làm chuyện quái gì vậy? Sao lại tự tiện động vào đồ trang sức của người khác?
Cạnh bên Momose, Serizawa cũng kinh ngạc há hốc mồm. Nhưng cô nhóc hoàn toàn ngó lơ phản ứng cùa hai chúng tôi.
- Xin lỗi, phiền bạn đứng lên giúp tôi nhé.
Sau khi Serizawa đứng lên, em cũng tới sát bên cô ấy.
- 40 cm chắc là mức này...
Nói một câu không đầu không đuôi, em khom đầu gối, rụt người xuống.
- Serizawa, phiền bạn dứng yên đó nhìn sang bên này. Như vậy bạn sẽ hiểu vật Sakai vẽ có nghĩa gì.
- Vâ- vâng.
Serizawa ngập ngừng trông sang.
Nháy mắt sau,
- ... A!
Cô trợn tròn mắt, dùng tay che kín miệng.
- Đây, không...
Làm sao vậy? Rốt cuộc là biết cái gì?
- Được rồi, tiếp theo là senpai.
Nói đoạn, Momose bước tới bên cạnh tôi.
- Anh đứng dậy đi.
- ... ừ.
Tôi vừa đứng dậy theo lời em bảo, em đã đột ngột xích tới gần, rồi nhỏ giọng bảo tôi:
- Anh nhìn sang đây đi.
Tiếp xúc thân mật thế này làm nhịp tim tôi tăng tốc độ. Tôi nhìn về phía Momose. Đương nhiên, thứ mà mắt tôi nhìn thấy chỉ là đỉnh đầu của em.
Bình thường, lúc em đứng cạnh, tôi thường trông thấy cả đầu tóc đen của em. Nhưng vì lúc này em dựa rất gần, tôi chỉ nhìn thấy phần đỉnh đầu. Mặt bên đỉnh đầu là chiếc kẹp tóc. Nhìn theo hướng chính diện, nó có hình tròn, nhưng nhìn từ trên xuống nó lại có hình trứng. Mà hoa văn hình chú chim bên trên...
- Đây là...
Rốt cuộc tôi cũng hiểu được.
Chính là nó.
Vật thể vẽ trong tác phầm của Sakai Haruomi chính là nó.
Vì góc độ nên chiếc kẹp tóc bị xem thành hình trứng.
Tôi vội vàng đối chiếu với hình ảnh trong cuốn sổ tuyên truyền. Không sai được. Những chi tiết sáng tối trên hình vẽ đều hoàn toàn trùng khớp với những mảng sáng tối do chiếc kẹp tạo ra trên tóc.
Và tôi cũng hiểu ra nguyên do Momose ngồi xổm xuống.
Em - tái hiện lại độ chênh lệch chiều cao giữa Sakai và Serizawa. Sakai Haruomi cao độ 1m9, mà Serizawa chỉ chừng 1m5. Hai người chênh lệch tới 40cm nên muốn biết hình ảnh chiếc kẹp tóc của Serizawa trong mắt Sakai Haruomi ra sao đương nhiên phải ngồi xổm xuống... Tóm lại - vật thể vẽ trong tranh chính là - chiếc kẹp tóc có hoa văn hình chú chim trong mắt Sakai Haruomi.
- Mặc dù chỉ là phỏng đoán cá nhân, nhưng tôi cho rằng, trong ‘tương lai’ mà Sakai hình dung, luôn có bạn ở bên cạnh cậu ta.
Momose đứng dậy, đưa ra kết luận. Trên mặt em vẫn là vẻ bình thàn làm người ta vừa yêu vừa hận.
- Có lẽ khi nghĩ tới tương lai, tiềm thức của cậu ta liền nhớ đến hình bóng của bạn.
- Đây, đây... là...ôi...
Serizawa nửa tin nửa ngờ:
- Xin, xin lỗi, mình vẫn không thể tin nổi... đây chính là, mình sao...
- Nói cũng phải.
Momose gật đầu, trở lại chỗ ghế thám tử:
- Quả thực, nội dung từ nãy đến giờ đều là phỏng đoán của tôi về ‘tâm lý của Sakai’ chứ không đủ chứng cứ để làm kết luận cho việc điều tra. Vì thế, hôm trước tôi lại tới gặp Sakai để xác nhận phỏng đoán của mình.
... Em cư nhiên đi gặp cậu ta. Nói có người nhất định phải gặp là như vậy sao...
- Tôi nói với Sakai rằng tôi có manh mối về ý nghĩa của vật thể hình trứng trong tác phẩm ở triển lãm cá nhân của cậu ta. Tuy rằng không quá chắc chắn, nhưng hi vọng sau giờ tan học có thể gặp cậu ta để trò chuyện. Vì có liên quan tới hội họa nên cậu ta cũng rất quan tâm, cố ý dành ra thời gian. Sau đó tôi cho cậu ta nhìn cái này.
Nói tới đây, em mở di động, đưa ra một bức ảnh khác. Trên tấm ảnh là một cô bé ăn mặc có chút lỗi mốt. Mà trên tóc cô là chiếc kẹp có hoa văn chú chim giống hệt chiếc của Serizawa. Đúng vậy, đây là ngôi sao nhí hai người vừa nhắc tới.
- Ban đầu Sakai rất kinh ngạc nhưng rồi rất mau chóng tiếp nhận. Cậu ta ý thức được vật thể hình trứng chính là chiếc kẹp tóc. Lúc đó cậu ta lập tức mở quyển sổ phác họa, tập trung vẽ ngay tại chỗ.
Serizawa khẩn trương nuốt nước bọt.
- Chừng một tiếng đồng hồ sau, Sakai hoàn thành bức tranh tả thực này.
Nói đoạn, Momose đưa màn hình điện thoại cho Serizawa xem.
- A...
Đôi mắt Serizawa mở lớn. Cô giật mình hít sâu một hơi. Tôi cũng đứng dậy khỏi ghế trợ thủ, nhìn màn hình điện thoại của Momose.
Chính giữa bức tranh tả thực nọ vẫn là vật thể hình trứng không hề đổi khác. Nhưng một bên vật thể hình trứng càng nhìn càng thấy quen thuộc - là khuôn mặt nhìn nghiêng của một cô thiếu nữ. Mái tóc duyên dáng phất phơ, gương mặt có hơi ngập ngừng nhưng vẫn có thể nhìn ra tâm tình cô đang vui vẻ. Góc độ nhìn nghiêng từ trên xuống đủ cho biết câu chuyện trong bức họa là thế nào.
Đây chính là chân dung Serizawa Nemu lúc đang đi bên cạnh Sakai Haruomi trong mắt cậu ta.
Momose nói tiếp:
- Sakai nói, trước kia cậu ta có một người bạn cũng cài chiếc kẹp loại này trên tóc. Vốn là một người bạn hết sức thân thiết, vô cùng quan trọng, nhưng dạo gần đây lại có hơi xa cách.
- Có, có phải hơi xa cách đâu...
Nói đến đây, Serizawa lại rơi nước mắt.
- Hiểu ra ý nghĩa vật thể này, cậu ta ý thức được rằng đây là người bạn hết sức quan trọng đối với mình. Hơn nữa, cậu ta cũng hi vọng sau này có thể ở bên cạnh người bạn này.
Serizawa dùng tay che miệng, không rõ vì kinh ngạc hay kích động.
- Tựa đề bức tranh này là “Không thể thiếu”. Được rồi, nội dung ủy thách của bạn là ‘muốn biết tình cảm Sakai Haruomi dành cho mình’, đúng không?
Serizawa nhẹ gật đầu.
- Thật đáng tiếc, thất tình đã là sự thật không thể vãn hồi. Rốt cuộc, đối phương chỉ xem bạn là “bạn bè”. Bất quá, đối với một người không còn hứng thú nào khác ngoài hội họa, bạn là “người bạn” duy nhất, hơn nữa còn là người không thể thay thế, là người bạn mà cậu ta hi vọng bất luận ra sao cũng sẽ không chia lìa.
Lúc này, Serizawa không kềm được nữa mà khóc rống.
Momose ngồi vào bàn, làm ra kết luận sau cùng:
- Đối diện với sự thật này ra sao cần xem chính bạn. Nếu một ngày nào đó tình yêu của bạn kết thúc, nhưng bản thân bạn không thể tiếp nhận, chào mừng bạn lại đến đây.
Nói xong, Momose khẽ cười. Nét cười hiện trên gương mặt trông có phần nhỏ hơn độ tuổi.
Đây là nụ cười đầu tiên của em trước mặt Serizawa:
- Văn phòng thám tử chuyên điều tra những vụ thất tình sẽ luôn ra sức, vì một cái kết trọn vẹn cho mối tình của bạn.
oOo
- Thật có loại tình cảm mà bản thân chính đương sự cũng không phát hiện sao?
Sau khi Serizawa rời đi, tôi gục lên bàn, lẩm bẩm.
- Có chứ. Mọi người đều nghĩ là mình có thể hiểu rõ mọi cảm xúc của bàn thân... nhưng thực tế, nếu
phân tích ra, kết quả thường ngoài dự đoán.
- Ừm. Kiểu tình cảm vô thức này chắc ai cũng có.
Momose gãi tóc:
- Em cũng vậy, senpai cũng thế.
- Quả nhiên... như vậy sẽ có kiểu yêu mà không tự biết chứ? Ý anh là không nhận ra, nhưng thực tế là đang thích người nào đó...
- ... Có lẽ cũng sẽ có.
- Ừ...
Nhẹ gật đầu, tôi nhớ tới một chuyện.
Kỳ thực, từ trước kia tôi đã muốn hỏi Momose... Nhân dịp này hỏi luôn xem, biết đâu em ấy trả lời?
Tôi có chút khẩn trương, hơi thở cũng gấp lên:
- ...Vậy Momose cũng có chứ... người mà em thích trong vô thức ấy - tôi hỏi - kiểu như bản thân không nhận ra nhưng thực tế lại để ý...
Trên thực tế, mặc dù hai chúng tôi mở văn phòng thám tử điều tra thất tình nhưng cả hai chúng tôi đều chưa từng kể cho nhau bất cứ gì liên quan tới chuyện yêu đương của mình.
Đến tận bây giờ tôi vẫn không biết Momose có từng yêu ai, thích tuýp người thế nào.
Thậm chí, đến cả điểm cơ bản nhất là hiện giờ, em có bạn trai hay không, có để ý ai hay chăng, tôi cũng không rõ.
Tất nhiên, tôi cũng không phải là nhất định muốn biết. Lại nói, chỉ từ hành động của em cũng có thể đoán được là em không có bạn trai. Nhưng mỗi khi thấy em hoàn thành ủy thác như lần này, tôi không khỏi cảm thấy tò mò với chuyện yêu đương của em. Trực tiếp hỏi có hơi ngại nên tôi vòng vèo một chút.
Nhưng...
- Chắc là không đâu.
Momose quay sang tôi, trả lời vô cùng dứt khoát:
- Mà cho dù có, thì cả đời em cũng không ý thức được.
- Tại sao?
- Em chưa từng thích ai cả.
Tôi không khỏi nín thở.
- Hơn nữa, giống như trước giờ chưa từng yêu ai, mà sau này em cũng sẽ vĩnh viễn không yêu đương gì cả. Với em mà nói, yêu đương là chuyện chỉ xảy ra trong truyện tranh hoặc với người khác mà thôi.
... Thật vậy chăng?
Đây là những lời thật lòng của em sao?
Mười sáu tuổi Momose chưa từng thích ai sao?
Không, bản thân chuyện này không có gì hiếm lạ. Tôi nhớ rõ trong lớp từng có mấy người tuyên bố tương tự. Nhưng Momose... Là người mở văn phòng thám tử, điều tra phân tích chuyện yêu đương. Tôi không sao tưởng tượng được rằng một người chưa từng yêu ai có thể làm chuyện như vậy.
- ... Mệt em như vậy còn có thể giải quyết ủy thác. Nếu thực sự chưa từng yêu đương, anh không nghĩ có thể nhẹ nhàng giải quyết chuyện điều tra về thất tình đâu.
- Cho dù không biết yêu em vẫn đọc nhiều shojo mà.
- Không, anh thấy hai chuyện cách nhau xa...
- Nhưng mà em biết rõ.
... Tôi không lời nào để nói.
Thật là, chỉ dựa vào thông tin trong truyện tranh là giải quyết được ủy thác sao...
Dù không thích ai cũng thấy rõ những chuyện liên quan tới yêu đương ư...
Nói thật, tôi nghĩ thế nào cũng không thấy có khả năng đó. Nhưng ngữ khí Momose không giống như nói dối, ít nhất bản thân em là nghĩ như thế... Tâm trí tôi loạn thành một mảnh.
- ... Anh nói em đó, Momose, đừng làm đầu tóc rối tung lên chứ!
Tóm lại cứ bình tâm lại trước đã. Tôi rời chỗ ngồi, vòng ra sau lưng em. Rồi giống lúc bình thường, dùng tay chải lại tóc cho em:
- Kiểu đầu... nấm(?) xinh thế này em cũng ráng giữ một chút chứ...
- Tóc ngang. - Giọng Momose mau chóng ngờ nghệch đi - Senpai nhớ kỹ đi chứ...
- Rồi rồi, tóc ngang, anh nhớ rồi.
Trong lúc sửa sang ngắn ngủi, Momose nhẹ lắc đầu theo chuyển động của tay tôi. Vài phút sau, khi kiểu tóc đã trở về bình thường, em không chút đề phòng hé miệng, buông tiếng thở nhẹ nhõm.
Nhìn vẻ mặt em, không hiểu sao tôi cảm thấy bất an.
Đã nhiều phen tôi có cảm giác này.
Rất nhiều lúc, Momose bỗng nhiên trông cực kỳ nguy hiểm, giống như có gì đó thiếu hụt nghiêm trọng trong em. Mỗi khi thấy em như thế, tôi đều không thể ngó lơ, đều cảm thấy mình phải ở cạnh em, giúp em làm gì đó. Thế nên, tôi vẫn chưa từng rời khỏi Momose.
(Hết chương 1)