Trans Note: Tôi định để chương này cho các ông vừa ngắm pháo hoa MỘT MÌNH vừa ăn lấy thảo nhưng quên mất vụ 2k từ nên thôi up luôn vậy <(")

----------------------------

Đây là ví dụ điển hình cho “thần hồn nát thần tính” nhỉ. [note28785]

Cả lớp bắt đầu xì xào khi nghe Satou-san nhắc tới Mine.

“Gì chứ? Mine à… Satou-san cũng có dùng Mine? Không ngạc nhiên mấy nhưng… sao lại là Oshio?”

“Bộ hai người họ thân lắm hả? Nhưng mà tao có bao giờ nghe Satou-san nói chuyện với ai đâu?”

“Cô ấy mới bảo là tự sướng [note28788] à? Tại nhà luôn? Thế…”

“Hẹn hò sao? Hai người họ?”

Ngay khi nghe được những từ đó, máu tôi bắt đầu nóng lên rồi dồn hết lên mặt, mặt tôi cũng bắt đầu nóng theo rồi.

Thiệt luôn hả trời… Không thể đứng đây được nữa.

“…S-Satou-san! Cô muốn uống chút gì không?”

Tôi bật dậy khỏi ghế cứ như có một vũng nước ở đó rồi lớn giọng. Nhưng trái lại thì Sato-san lại nghiêng đầu một cách đáng yêu hỏi ngược lại tôi…

“…Ể? Tớ không khát hay gì đâu? Nh-nhưng còn vụ Mine thì sao?

“Tôi biết! Nhưng tôi thì có! Đi mua tí nước ép nào!”

“Nhưng Mine…”

“Đi thôi!”

Tôi kéo Satou-san, người không thể hiểu ý của tôi ra khỏi lớp như muốn chạy trốn khỏi mọi thứ.

Mặc kệ mấy cái ánh mắt sắc như dao cạo đang đâm vào lưng tôi, tôi chả rỗi hơi đâu mà còn nghĩ đến chuyện đấy.

Tôi chạy băng qua hành lang, rẽ vào góc, leo cầu thang, rồi lại chạy thẳng qua thêm một cái hành lang dẫn vào toà nhà phụ.

Khi sự hiện diện của những người xung quanh dần biến mất, tôi mới dám hít thở một hơi thật sâu.

“Phùuuuu…”

Tim mình vẫn còn đập mạnh kinh khủng.

Mình cá là không có gì lạ nếu mình chết do xấu hổ đâu.

Rồi phải giải thích thế nào với thằng Ren đây?

Bỗng có tiếng gọi khi tôi đang nghĩ thế.

“…Oshio-kun…”

Tôi nghe được một giọng nói nhỏ nhẹ đến mức không thể tin nó là của con người. Và khi tôi quay mặt sang bên thì…

“Áaaaa!!?”

Tôi thét lên trong vô thức.

Tôi hét vì đột nhiên thấy Satou-san đã đạt đến một đẳng cấp mới của sự xấu hổ. Chưa kể cổ còn đang run rẩy nữa chứ.

C-cái qué gì đang xảy ra vậy!?

Cuối cùng cô ấy cũng nhận ra lúc nãy bản thân đã làm những gì à?

Đó là điều tôi nghĩ đến đầu tiên nhưng hình như không phải.

Satou-san chỉ vào bàn tay của cô.

“Ơ ừm, tay tớ…”

“Tay của cô…?”

Tôi nhìn xuống và ngay lập tức hiểu được chuyện đang diễn ra.

Tay trái của cô ấy đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ và được tôi nắm chặt bằng tay phải.

“!? A, tôi, lỗi của tôi!”

Tôi vội vã bỏ tay cô ra.

Sau khi được tôi dứt tay ra, Satou-san với hơi nóng đang bốc lên trên đầu vẫn không rời mắt khỏi bàn tay được tôi nắm chặt khi nãy.

Ưưưư… dù nếu bọn tôi có một vài điểm chung đi chăng nữa thì cũng rất đáng sợ nếu đột nhiên bị nắm tay nhỉ…?

Aa bỏ bu rồi, hy vọng tay mình không bị ướt mồ hôi.

Tôi đang cố gắng đấu tranh tư tưởng hết mức có thể thì chợt…

“Ưưưư…”

Gì thế?

Gương mặt đỏ chót của Satou-san khi nãy vừa mới nhạt dần đi chưa được bao lâu thì cô ấy bắt đầu nhìn như đang muốn khóc vậy.

Cô ấy thay đổi đột ngột đến mức khiến tôi bắt đầu rối.

“N-này Satou-san… Có chuyện gì à?”

“Ưưưưưư…”

Hình như kìm lại những giọt nước mắt là điều tốt nhất hiện cô ấy có thể làm hay sao ấy. Tôi có hỏi thăm thế nào thì những gì đáp lại lời tôi chỉ có những âm thanh như tiếng mèo kêu mà thôi. Tôi đã làm cổ sợ đến phát khóc ư?

Satou-san vừa rưng rưng vừa gắng lên tiếng.

“Tớ xin lỗi… Xin lỗi Oshio-kun… Tớ hiểu rồi. Cậu không thích việc đột nhiên bị tớ hỏi xin địa chỉ Mine đúng chứ…?”

…Aaa, thì ra ý cô ấy là vậy.

“Kh-không đâu! Tôi không ghét đâu!”

Tôi đang cố gắng hết sức để giải thích cho Satou-san, người đang ngước mắt lên nhìn tôi hiểu rằng “Không phải là tôi không thích.”

“Nhưng mà lúc tớ hỏi xin trao đổi ID với Oshio-kun thì cậu lại cố đánh trống lảng… cậu đang từ chối khéo tớ đúng không?”

“A… iii…”

Hiểu rồi, cô ấy nghĩ mình mình đang từ chối.

“Không đâu, tôi muốn lảng sang chủ đề khác vì tôi ngại khi phải trao đổi ID trước mặt quá nhiều người…”

“…? Nhưng không phải là các bạn cùng lớp của chúng ta đều trao đổi ID ngay trong lớp hở?”

“Aaaa……… iiiii…”

Lại thở dài nữa rồi.

Có vẻ như Satou-san không hề biết đọc bầu không khí, hoặc là do cô ấy không biết cách mở đầu một cuộc nói chuyện.

Mà cái này để tí tính sau đi!

“…Không phải tôi không thích đâu. Ngược lại ấy chứ, tôi rất thích.”

Thật lòng mà nói thì tôi rất rất vui khi có được thông tin liên lạc của Satou-san.

Đến mức mà mình có thể chết vì sung sướng luôn ấy chứ!

“Thật không…?”

Satou-san hỏi lại với điệu bộ như một con cún con bị ướt dưới trời mưa.

Dù cô ấy có hỏi bao nhiêu lần đi nữa thì tôi cũng chỉ có một câu trả lời mà thôi.

“Thật mà. Cùng trao đổi ID nào”

Tôi nói với một nụ cười.

Và rồi, kèm theo một nụ cười tuyệt đẹp như những bông hoa chỉ nở vào dịp xuân sang, cô ấy…

“…Ừm!!”

Cô ấy đáp lại một cách vui vẻ và gật đầu.

“…”

Nụ cười thân thiện của cô ấy khiến những thắc mắc trong tôi dần tăng lên.

…Aaa, sao mày ngu quá vậy tôi ơi?

Satou-san đã nói lý do rồi mà. Cổ chỉ muốn gửi ảnh thôi.

Chưa kể đến việc hầu hết mấy cô gái cao trung đều trao đổi Mine với những người khác.

Cuối cùng Satou-san cũng muốn kết bạn, và tôi vinh hạnh được chọn là người bạn đầu tiên của cô ấy.

Cơ mà, hình như tôi đang hiểu sai hơn nữa thì phải?

Vì nhỏ cười với mình, và nhỏ cũng muốn trao đổi ID với mình nữa…

…Chả lẽ Satou-san thích mình hay gì, hay là cái gì đấy đại loạ…

“…ID của tớ đây, cậu có thể lưu nó lại không?”

“Được rồi!”

Không biết là Satou-san đã nhận ra tôi đang nghĩ gì chưa mà cô ấy đã mở chiếc điện thoại của cổ ra một cách nghiêm túc để lưu lại địa chỉ ID sau khi thở  một tiếng bằng mũi.

Dáng điệu của cô ấy làm tim tôi lỡ mất một nhịp luôn rồi này. Tôi phải gắng gượng hết mức để hé môi cười mới có thể không biểu lộ cảm xúc trên mặt đấy.

…Cô vốn được người đời biết đến với tên gọi “Satou-san xát muối” và cô gái này đang từng bước thay đổi bản tính ấy.

Cô muốn giũ bỏ cái vỏ bọc đó, cố gắng hết sức để kết bạn.

Và tôi được chọn làm người bạn đầu tiên của cổ để làm bước đệm cho việc này, không hơn không kém. [note28787]

Nếu tôi giãy bày tình cảm này cho cô ấy thì… hẳn là cô sẽ rất bối rối. Thế nên…

Ting!

Điện thoại tôi rung lên, và trên màn hình hiển thị là lời mời kết bạn của Satou-san.

“…Tớ làm được rồi!”

Cô ấy hào hứng nói.

Và tôi mỉm cười với cổ… như một người bạn.

…Có lẽ đây chưa phải là lúc.

Để có thể chạm vào mái tóc mượt mà xinh đẹp ấy, để có thể ôm lấy cơ thể mong manh dễ vỡ ấy, để có thể ngắm nhìn nụ cười tươi tắn như hoa hướng dương ấy của cậu…

…Tớ sẽ không từ bỏ dễ dàng đâu.

Đúng vậy! Đây là tình yêu đầu đời của tôi cơ mà, làm sao tôi có thể dễ dàng chịu thua được chứ.

Đừng có đánh giá thấp những thằng học sinh cao trung này nhé!

Một ngày nào đó, tớ chắc chắn sẽ khiến cậu phải chú ý đến tớ, phải hướng mắt về tớ.

Và, tớ sẽ bắt đầu với tư cách là một người bạn.

“Về lớp thôi nào Satou-san.”

Trong lúc nói thế, tôi thêm tên của cô vào danh sách “bạn bè” trong tài khoản Mine.

Bỗng dưng.

Điện thoại tôi lại reo lên, thông báo rằng vừa có một tin nhắn Mine được gửi đến.

“Tin nhắn mới từ Satou Koharu.”

“…?”

Tôi mở Mine với cảm giác khó hiểu.

Ở đó là biểu tượng của một con chó Pomeranian [note28789], có lẽ là chó của Satou-san, và một bóng thoại hiện lên.

“Tan học, cậu có muốn đi uống Trà sữa trân châu với tớ không?”

Đọc xong tin nhắn, thì lại đến một cái sticker hình con cún Pomeranian đang che mặt bằng hai chân trước ở ngay sau.

Tôi nhìn sang người vừa gửi cái này.

Satou-san hiện giờ hệt như chú cún Pomeranian trên sticker khi nãy, giấu nhẹm đi gương mặt đỏ ửng đằng sau chiếc điện thoại.

“…”

…Đứng trước một cô gái siêu cấp đáng yêu như vậy, liệu tôi có thể giậm chân ở mức “tình bạn” bao lâu đây?

--------------------

Solo: Clear