Bắt đầu từ chương này là trans Eng khác dịch, và câu chữ nó cũng hơi bay nên tôi có hơi tốn thời gian edit một tí :v
--------------------
“…”
“…”
Khi bầu trời dần sụp tối, ngay trước băng ghế gỗ của tiệm Trà Ngọc Trai, có hai người đang ngồi cạnh nhau và cùng uống hai ly trà vị hệt nhau.
Thời gian trôi qua trong im lặng. Hai người bọn tôi trân trọng uống từng chút từng chút một. Nhưng với lượng trà đang giảm dần này thì khoảng thời gian im ắng giữa Satou-san và tôi cũng phải có giới hạn.
…Rồi hai ly trà sữa cũng nhanh chóng cạn sạch.
Satou-san và tôi hút hết cùng lúc, tạo ra tiếng sụt sụt.
“…”
“…”
…Khó xử quá.
Tôi không dám nhìn thẳng vào Satou-san.
Hình như trước đây mình chưa bao giờ cảm thấy khó xử như thế này cả…
Satou-san hẳn cũng phải cảm thấy thế vì cổ đang ngoáy cái ống hút kìa.
Gương mặt của cô ấy… tôi vẫn không dám nhìn
Cô ấy cúi gằm xuống cốt để quay mặt đi hướng khác… không tự nhiên chút nào cả.
…Tôi bị ghét chắc rồi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn tôi đã bị ghét
Đã có quá nhiều chuyện xảy ra rồi…
Lạ thật, sao mình lại thấy cóng chứ? Chắc là do ly trà sữa vừa nãy lạnh quá thôi nhỉ.
“…”
…Mình đúng là thằng nhát chết.
Dẫu biết là đã bị ghét rồi nhưng tôi vẫn không thể nói được gì cả.
Buồn bã vì không muốn bản thân bị ghét thêm nữa, rồi thêm cảm giác khổ sở đau đáu trong lòng, câu chữ nó cứ nghẹn ứ lại nơi cổ họng.
Duy chỉ có vài từ…
“Satou-san, vừa nãy, tớ xin lỗi.” chính là những từ đó.
…
“Sa…”
Cứ như câu chữ đang cố tìm đường để chui ra khỏi họng tôi, tôi tìm ra giải pháp và thẳng người dậy. Nhưng rồi mọi thứ cũng phải bị hoãn lại, tôi nuốt ngược những thứ vừa định nói xuống.
Vì, không hiểu sao…
…Vai của Satou-san, có chút run rẩy.
“Satou-san…?”
“Hơ…”
Satou-san chợt căng đôi vai ấy ra khi nghe tôi gọi tên cô. Satou-san đang… khóc ư?
“…Tớ xin lỗi, tớ… tớ thực sự… thực sự xin lỗi cậu, Oshio-kun…”
Satou-san thốt lên câu xin lỗi bằng thanh âm yếu ớt và run run.
“Tớ… tớ biết mà, xấu lắm nhỉ… tớ có làm gì đi chăng nữa thì cũng sẽ thất bại thôi…”
Ngón tay thanh mảnh của cô ấy xoay xoay cái ống hút tạo ra chút tiếng động.
“Tệ lắm đúng không? Tớ… dù đã được Oshio-kun chỉ dẫn tận tình nhưng tớ vẫn không thể chụp được như mọi người… trà sữa trân châu, một bức ảnh cũng không chụp được mà chỉ biết uống…”
Cô ấy cúi nhẹ đầu, và ngón tay cô vẫn đang vừa run vừa ngoáy cái ống hút.
Đôi mắt ấy đang mở to trông như có thể rơi lệ bất cứ lúc nào.. Và ngay khi ấy…
“Satou-san!”
Cơ thể tôi tự di chuyển trước cả khi tôi kịp suy nghĩ. Tôi nhích lại cho đến khi khoảng cách giữa cả hai chỉ còn đúng một bước chân, sát lại gần Satou-san.
“Ơ… khoan đã, Oshio-kun… giờ có hơi…”
Satou-san cố che mặt lại.
Tôi chộp lấy tay cô ấy, rồi giơ ly trà sữa giờ đã rỗng lên cao, qua khỏi đầu cổ.
“Sao… Sao vậy…?”
Rồi khi cô ấy vẫn còn bối rối, tôi dùng cánh tay đang rảnh còn lại cầm lấy điện thoại.[note29115]
Tách.
Chiếc điện thoại tạo ra một âm thanh ngu ngốc[note29116] và chụp lại khung cảnh ngay trước tôi.
“…Lúc trước, cậu có nói là, chỉ ly trà sữa thì không được, mà chính khung cảnh để đặt ly trà sữa lên mới là vấn đề nhỉ.”
Satou-san nhìn vào màn hình hiển thị của điện thoại rồi
thở ra một hơi nhẹ.
Ở đó là – tấm biển hiệu đề tên “Trà Ngọc Trai” làm nền, ánh mặt trời lấp lánh chạy xuyên qua những viên đá, phản chiếu trong chiếc ly trong suốt.
“Đẹp quá…”
Satou-san mơ màng xuýt xoa.
Tôi bật cười trước phản ứng ngây ngô của cổ.
“Đừng hạ thấp bản thân như thế chứ. Tôi cá là ngoài kia cũng có rất nhiều người giống Satou-san mà.”
“…Cậu biết là không có mà.”
“Có chứ… chắc, chắc sẽ có một số.”
Chí ít thì, có một người ở đang ở ngay đây.[note29117]
“Tớ không cần có nhiều thế đâu… Tớ, tớ chỉ…”
Trông cô có chút khổ sở nhưng rồi vẻ dũng cảm lại bắt đầu hiển hiện trên gương mặt, cô ấy ngưng nói và dừng lại. Satou-san chỉ nói đến vậy.
Giữa khoảng lặng, thanh âm của của ve sầu rộn rã. Sau một khoảng thời gian ngắn, Satou-san chậm rãi mở miệng.
“…Giờ này, thứ bảy.”
“Hả?”
“Giờ này, thứ bảy…”
Cô ấy lặp lại thêm lần nữa, thở một hơi thật sâu, và quay mặt về phía tôi.”
“…Gi, giờ này thứ bảy tớ định sẽ đi ăn kem cuộn! Tớ rất vui nếu Oshio-kun cũng muốn đi chung với tớ!”
Cô nói lia lịa rồi cúi gằm mặt xuống, không biết do xấu hổ hay sợ bị từ chối.
Nhưng lời mời này, sao mà tựa như một nguyện vọng tha thiết, vượt quá tâm tư dành cho một người bạn.
Cổ đang lo lắng và tuyệt vọng ư? Bờ vai mong manh của Satou-san nhẹ run.
Thấy thế, ngực tôi như thắt lại, nhưng dẫu vậy…
“…Xin lỗi nhé, hôm đó tôi bận chạy bàn rồi.”
Có lẽ tôi không biết vẻ mặt của Satou-san bây giờ trông thế nào, nhưng chắc chắn một điều là… đôi vai cô ấy vẫn không ngừng run.
“Mà, không sao đâu. Satou-san chắc vẫn có thể chụp ảnh theo cách này mà không cần sự trợ giúp của tôi…”
Tôi biết là tốt hơn hết nên ngậm mồm lại nhưng nó vẫn cứ mở ra và bồi thêm câu đó nữa. Rồi, Satou-san chợt ngẩng dậy, đáp lại với một cái mỉm cười ngọt ngào.
“…Ừm, tớ xin lỗi. Đột ngột quá đúng không?”
Cảm giác nhói đau nơi lồng ngực khi nhìn thấy sắc màu hoàng hôn nhuộm đỏ nụ cười của cô lúc ấy hằn sâu vào trong tâm trí khiến tôi phát ốm.
Nụ cười đó…
Không biết vô tình hay cố ý, vẫn giữ nguyên tâm trạng như vậy, Satou-san bật dậy khỏi chiếc ghế gỗ và…
“Cảm ơn Oshio-kun! Thế bọn mình về chứ?”
Satou-san nhảy chân sáo tiến về phía trước giữa ánh chiều tà, rồi lại nhìn về phía sau qua vai.
Một khung cảnh đẹp vô ngần lướt qua trong thoáng chốc…
…Satou-san cùng tôi trao nhau lời tạm biệt, và đó cũng là lần cuối bọn tôi nói chuyện với nhau.
--------------------
Solo: Clear