“ĐẬU PHỘNG TRỄ BÀ NÓ RỒIIIIIIIIII?!”
Hiện đang là 8h30 sáng.
Còn thằng tôi đây thì đang ba chân bốn cẳng chạy co giò trên đường tới trường, khi biết rằng lớp học đã bắt đầu từ mấy lúc trước. Khỏi phải nói nhiều khi lúc này tôi đang ngậm trong miệng một mẩu bánh mì… Ý là, thiệt luôn đó, tôi đang ngậm một miếng bánh mì trong miệng này, nhưng nhờ vậy tôi mới nhận ra vừa ăn vừa chạy nó khó khăn cỡ nào. Thế là tôi chợt nảy ra ý nghĩ bỏ vào nó vào cái túi nhựa rồi quăng thẳng vào cặp của mình.
Tự dưng giờ tôi mới hiểu là những người nào có thể vừa ung dung ngân nga hát hò tới trường trong hoàn cảnh éo le chỉ toàn là hư cấu mà thôi. Nhưng lúc này tôi làm gì vô tư như vậy được, đậu xanh. Mà nếu là thật đi, thì tôi chắc cúp học luôn cho rảnh nợ! Vậy nên tôi tiếp tục chạy, trong lòng thầm nguyền rủa những thứ không tồn tại, những tên có thể vui vẻ dù có chuyện gì xảy ra… bỗng nhiên tôi dừng lại.
“Haaah… Wheeze… Bleugh…”
Quả thật, chạy như điên trong cái ánh nắng chói chang của mùa hè như này đúng là một cách tốt giúp cho bản thân khỏe mạnh. Rồi tôi dựa mình vào cái bốt điện thoại đặt gần đó, bản thân thì cố hít thở từng nhịp một. Mình thảm thương ghê.
“Đào xuống… Mình nghĩ nên đào đường hầm đi thì hơn.”
Trong khi bị đuối sức, mạch suy nghĩ trong tôi bắt đầu hoạt động theo thiên hướng logic. Ý tôi là, nếu giờ tôi đào hầm một phát tới trường thì sẽ không cần phải ép cái thân xác khổ sở này chạy nữa đâu, nhỉ?
“Dứt luôn đi, chỉ hôm nay thôi mà! Có gì to tát đâu?” Một con ác ma nhỏ xíu hiện trên vai thì thầm vào tai tôi.
“Cậu không nên đi lại kiểu đó! Lỡ đâu có một chiếc xe chạy quá tốc độ ngay đoạn khúc cua thì sao đây, nguy hiểm lắm đó. Đáng lẽ cậu nên về nhà và nghỉ xả hơi hết hôm nay đi.” Con thiên thần tí teo trên vai bên kia của tôi đưa ra một ý kiến khác.. Cũng có thể đây là cuộc tranh luận mang tầm thế kỷ cũng nên… Chờ đã, hử? Bọn nó thực sự đồng thuận này! Trời đất, sai quá sai rồi!
“Đúng, cúp học thôi nào.”
Ngay khoảnh khắc tôi đưa ra quyết định cuối cùng, tự dưng tôi thấy vai mình nặng kinh khủng. Đúng là không thể nào tưởng tượng nổi khi một con người nhỏ bé như tôi lại bỏ qua ý kiến của cặp bài ác quỷ và thiên thần hộ mệnh của mình được! Bọn nó đã gọi tới tôi, nên tôi chẳng thể nào làm được gì hết! Tôi, Kunugi Kou là một người tự do và không một thứ gì có thể khiến tôi bỏ cuộc trên công cuộc đến trường. Đúng vậy, đây sẽ là một bước ngoặt nhỏ của chính tôi, là một bước nhảy vọt khổng lồ để hướng đến hành trình trên con đường vi phạm nội quy!
Mà thôi, hãy thành thật nào: giờ tôi có cúp học một ngày đi nữa thì cả cái xã hội này chắc cũng đâu có dừng hoạt động đâu ha. Muốn tiến bước trong cuộc sống buộc bạn phải đổ mồ hôi công sức dù là những điều nhỏ nhặt và biết chớp thời cơ! Chắc thế. Bản thân tôi cũng đã chuẩn bị sức lực để tận hưởng sự tự do trọn vẹn nhất rồi.
“Kyaaaaaahhhhhhhhh!”
Đột nhiên, một tiếng hét của một cô gái bất chợt vang lên.
Chỉ ba từ (mà tôi sẽ viết tắt ở đây nhằm hợp với thuần phong mỹ tục) hiện lên trong đầu tôi: VCL?[note46623]
“VCL?”
Thật tình tôi đã thốt ra từ đó mất rồi, vì khi không tự nhiên lại có cái tình huống bất hợp lý thế này ập vào tôi. Lẽ ra cái mô típ truyện tranh quen thuộc kiểu này không nên xảy ra với tôi mới phải! Tôi chỉ là nhân vật phụ, bực mình thật, chứ có phải nhân vật chính đâu! Không phải hắn ta mới là người sẽ có mặt thật nhanh ở mấy tình cảnh kiểu vầy sao?!
Không may thay, trong thực tế mấy tình huống bi đát thế này không đến với bạn được đâu, dù cho bạn có mong mỏi cỡ nào đi nữa. Trong lúc tôi còn đang cứng người vì sốc, một cô gái bị đẩy ra từ chỗ lề đường bên phải cách trước tôi một đoạn. Một cô nàng xinh đẹp. Phải, là một cô gái xinh đẹp toát chất mộc mạc giản dị. Tuy kèm theo nhan sắc mỹ miều đó là một nét kinh hãi trên gương mặt, nhưng vẫn cô ấy vẫn rất ư là đẹp.
Trong tôi dấy lên cảm giác tồi tệ khi biết những chuyện đang diễn ra. Hẳn sẽ là cảnh một cô gái trẻ hấp dẫn khôn xiết rồi bị một tên cô hồn các đảng ghim vào, và có một tên ngẫu nhiên nào đó đứng gần sẽ xông lại cứu cô gái ấy, sau đó là cậu ta sẽ được nâng lên vị thế nhân vật chính. Tôi tự mường tượng ra nếu đúng là thế thật, thì rất có thể đây chính là cơ hội trời cho như một phần thưởng vì tôi đã âm thầm mà phối hợp đóng vai nhân vật phụ.
Nhưng biết gì không, hả Chúa? Tuy ghét để nói, nhưng tôi nghĩ ngài có gì nhầm lẫn ở đây rồi ấy. Tôi cóc muốn mấy thứ khuyến mãi này của ngài ban cho tôi đâu. Tôi thực sự thích cuộc sống yên bình, yên ắng và nhạt nhẽo này của mình—phải nói là tôi yêu nó cơ! Tôi chả muốn cái event to bự điên khùng nào đâu. Tôi muốn sống cái cuộc sống như hàng tỉ con người kia: bằng cách từ tốn quan sát mà không phí phạm sức lực, dù có buồn tẻ ra sao. Đó mới là ước muốn của tôi, nếu ngài cảm thấy đồng ý với điều đó.
Mà nhắc nhẹ cái, việc khiến một cô gái phải trải qua những chuyện kinh khủng này đến mức làm cổ hét toáng lên, mục đích chỉ để là ban thưởng cho tôi ư? Có cái búa ấy, Chúa. Ngài đúng là một tên phạm pháp với cái đầu trọc mà.
Tiện thể cho tôi gửi lời xin lỗi nhé, cô gái xinh đẹp ngẫu nhiên đằng đó ơi. Đáng lẽ Chúa là chủ mưu nghĩ ra cái tình tiết phát triển dở hơi này, nên không hẳn đây là lỗi của tôi, nhưng tôi thấy mình cứ nên xin lỗi thì hơn tại vì sự thật rằng tôi không thể cứ ngồi xổm ở đây mà lại giúp cổ được. Thí dụ giả thuyết của tôi là đúng, chắc hẳn một vài tên du côn hàng thật sẽ lao khỏi con hẻm bên kia đường đuổi theo cô ấy. Thiết nghĩ chắc là mấy tên đó đuổi theo vì bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của cổ mất rồi. Có khi trong số chúng có nhiều hơn một tên nữa cơ. Chuyện thường ở huyện ấy mà.
Vấn đề ở đây là những ai thực sự có thể đối đầu với những chuyện này phải đạt cỡ một trên một triệu. Bạn cần phải nắm giữ thứ sức mạnh tiềm ẩn trong mình, hay là đã học qua một lớp karate nào đó hoặc mấy cái khủng bố từa tựa vậy. Gánh phải trách nhiệm như này là quá nặng nề với tôi lắm.
Mõm vậy thôi, chứ tôi sẽ chẳng đời nào ngủ ngon giấc được nếu giờ không chịu giang tay ra giúp cô gái kia. Nghĩ lại, nếu đứng yên và chịu khó quan sát cảnh tượng đằng trước mà không chớp mắt lần nào hẳn sẽ thấy đây là một kiểu nhân vật chính đúng kiểu tuyệt đẹp. Lỡ tôi không giúp cổ, có thể có ấy sẽ hét to kiểu như “Này, sao cậu không lại giúp tôi?! Thể loại người gì mà không ra tay giúp đỡ khi thấy tình huống này vậy hả?!” và lôi kéo tôi vào mớ hỗn độn dù mình không muốn.
Như vậy, tôi buộc phải đấu tranh với kiểu truyện rập khuôn này rồi. Đã đến lúc chơi chiêu “Cảnh sát, ở đây này!” Đơn giản ghê ta ơi. Bước đầu tiên, gọi cảnh sát tới. Bước hai, thông báo cho họ biết bạn đang ở đâu và chuyện gì đang xảy ra. Lý thuyết là vậy. Thì ý là, thôi nào, cô ấy là một người phụ nữ yếu ớt và đây là Nhật Bản đó, một đất nước đầy yên bình và an toàn. Nên cái khả năng cô ấy bị đánh gục và bắt cóc trước khi cảnh sát tới là rất thấp, chắc vậy!
Trong lúc đó, khi tôi còn đang bận độc thoại nội tâm về những hành động kế tiếp của mình, bỗng cô gái ấy tự vấp chân rồi cắm mặt xuống đất trước mặt tôi. Còn lạ gì cái diễn biến sáo rỗng đến tệ hại này chứ, tôi gần như đã muốn lên tiếng hỏi là mình có thể xem lại kịch bản được không đấy.
“Ờm, này, cô ổn không?”
Bản tính bao đồng bắt đầu trỗi dậy khiến tôi tới bắt chuyện với cô ấy. Chết m*! Cô gái kinh ngạc ngước nhìn lên tôi, sau đó cổ nao núng quay mặt đi khi xuất hiện những tiếng bước chân lần lượt ở con hẻm nhỏ phía sau. Tiếng bước chân đó làm tôi bối rối hơn là sợ hãi, song, là vì chỉ có duy nhất một tên cần để ý trong đám. Dựa theo sức nặng của từng cơn rung chuyển, tôi có thể nói đôi chân đó là thứ nặng hơn bất cứ thứ gì, và còn chậm chạp nữa. Nhìn trông cô gái này có thân hình rất cân đối dù chỉ cái thoáng qua, vậy nên tôi tự hỏi rằng, cớ vì sao cô ấy lại không thể cắt đuôi tên đeo bám bí ẩn kia chứ? Xem qua tốc độ di chuyển của cả hai, chẳng phải chuyện cắt đuôi là không hề khó sao.
Đương nhiên, trong khi tôi đang bị phân tâm bởi mấy cái ý nghĩ vô nghĩa này, thì tôi đã tự đánh mất cơ hội của mình là, A: “Gọi cảnh sát” và B: “Sủi khỏi đây”. Và đến cái lúc mà như thể số phận đang giễu cợt chính vì sự bất cẩn của bản thân…thứ đó xuất hiện.
“Lại đây nào, em gái nhỏ nhắn ơi! Chờ anh vớiiiiii!”
“Gyaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhh?!”
“Cái—Augh?!”
“Thứ đó” cực kỳ gây bỏng mắt và dù chỉ là khẽ nhìn qua thôi mà cái bản năng chiến đấu của tôi đã trỗi dậy kinh đến mức tôi bất giác sút văng cái “thứ đó” ra xa không chút nghĩ ngợi. Cái…thứ đó chính là một ông già đang khoe mông trần giữa đường. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe chi tiết bạo lực sau—tin tôi đi, bạn không muốn nghe chúng đâu và tôi chắc chắn là cóc muốn nói về chuyện đó. Giả dụ ông ta có là người có sở thích trần truồng đi nữa, thì nó cũng gớm tới mức duy việc hít thở chung bầu không khí với ông ta thôi cũng đủ khiến tôi thấy hối hận khi đã thức dậy vào hôm đó rồi.
Thiệt luôn đó, nghiêm túc à?! Lẽ ra cảnh này phải là một tên dân chơi đầu đường xó chợ nào đó, chứ có phải là một tên đàn ông trung niên quái đản đâu! Bộ thế giới thực không có bộ lọc để kiểm soát mấy hình ảnh kinh tởm này à!
Nhân tiện thì, vì sự xuất hiện bất chợt của một tên biến thái là chuyện hoàn toàn bất ngờ, tới mức tôi đã phải tung cước bằng đôi bàn chân vàng của mình (chắc cũng tầm cỡ có thể làm gãy xương sống ngay cả của võ sĩ đô con nhất cơ) vào ông ta. Do đó, tôi nghĩ mình nên loại bỏ phương án “Cảnh sát, ở đây này!” mà chuyển qua phương án dự phòng là “Cảnh sát, hắn ở đây!” À thì hai cái cũng tương tự nhau—chỉ cần chuyển từ trạng thái 1200% tuyệt vọng sang phẫn nộ là được. Chắc phải cắn răng chịu đựng thôi…
“A, ừmm!”
“Cái—hả?!”
Trước việc giật mình bởi tiếng nói tự dưng cất lên, theo phản xạ tôi mau chóng núp sau bốt điện thoại gần đó. Tuy không có cơ hội để nhìn, nhưng tôi khá chắc cái người vừa lên tiếng là cô gái khi nãy bị tên biến thái kia đuổi theo. Nhưng phải thừa nhận, cho đến bây giờ tôi hầu như không hề thấy được mặt cô ấy mà chỉ nghe mỗi giọng nói thôi, dẫu vậy tôi vẫn tin tưởng vào kết luận của mình. Thì bằng chứng là: Tại thời điểm đó có mỗi chúng tôi chứ có ai khác xung quanh đâu. Đúng, từ giờ hãy ta đây là Sherlock đi là vừa.
“A,... Ừm, cảm-cảm ơn!”
Cô gái hoang mang rõ rệt.
Cô ấy muốn cảm ơn mình à? Ồ, ok, hiểu rồi. Phải, tôi đoán hẳn đây là loại tình tiết phổ biến thường xảy ra trong hoàn cảnh này. Sau cùng thì cổ coi tôi là người hùng mà ha. Dù không phải là một tên dân chơi, nhưng xét theo khía cạnh khác, cái chuyện bị một ông chú trung niên mập mạp bám theo có khi còn đáng sợ hơn cả đó là tên du côn nữa cơ, thế là tôi đã ra tay giúp cô ấy bằng cách đấm đá hắn một cú. Một hay hai lời cảm ơn sắp xuất hiện rồi đây.
Tôi ghét phải nói nhưng cô ấy đã nhầm rồi. Tôi nào phải anh hùng gì đâu, chỉ là một người công dân vô cùng bình thường, một thanh niên trai tráng có công lao to lớn nhất cho xã hội đó là việc hít thở khí oxi và thải ra carbon dioxide. Tóm cái váy lại là vai trò tôi không khác gì nhân vật quần chúng. Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng cô ấy sẽ không có mấy suy nghĩ kỳ cục gì với tôi mà thôi, vì thế tôi đã chọn việc núp sau cái bốt và cố khiến cổ tuyệt vọng nhất có thể.
“Tên tôi không đáng bận tâm làm chi đâu.”
“Tại, ừm, khi nãy tôi vẫn chưa hỏi mà.”
Đệt, nhanh vậy má! Quả thật tôi rất ngạc nhiên khi cô ấy nảy ra ý nghĩ hỏi tên tôi nhanh tới vậy cơ đấy. Nhìn vào ai mà tin cho được là cái người này vừa bị tên biến thái đuổi theo lúc trước hả trời. Cổ gan thật.
“Nghe qua thì cô có vẻ không sao rồi ha.”
“Cũng không hẳn, không… chỉ là chút rùng mình thôi à.”
“Ồ, nếu đằng ấy ổn rồi—thì tôi.” Song tôi bước một chân ra khỏi bốt điện thoại và liếc nhìn xung quanh. Không có gì hết. Sao có cảm giác nhiệt độ chỗ này giảm vài mức vậy cà, chắc là tôi tưởng tượng thôi. “M-mà thôi, tôi sẽ gọi cảnh sát cho nên cô mau mau đi đi. Cứ ở đây miết khác gì “chui đầu vào rọ” cho cảnh sát tới thẩm vấn đâu!”
“À-à, chờ đã! Tên của cậu là gì?”
Tôi đã cố kết thúc cuộc trò chuyện sang hướng tự nhiên rồi mà, nhưng cô gái này nhất quyết hỏi tên tôi cho bằng được. Và sau khi tôi thất bại ê chề trong việc xài chiêu “Tên tôi không đáng nhắc đâu”! Cái người này còn có thể canh thời gian tệ hại đến vậy hả trời? Thành ra giờ tôi không thể lặp lại câu đó được nữa; “đang hồi chiêu” mới mệt chứ lị! Bị dồn vào góc mất rồi—chỉ còn lựa chọn duy nhất là nói cho cổ biết tên mình thôi!
Hoặc ít nhất chuyện sẽ diễn ra như vậy, nhưng tôi đã quyết đóng vai trò trợ thủ đến cuối cùng, cho nên tên tôi không cần bận tâm cũng chẳng sao. Bên cạnh đó, trở thành anh hùng giải cứu mỹ nhân là việc của nhân vật chính. Vào thời điểm này, có lẽ chuyện tình “người đẹp và quái vật” đã được tạo ra, nhưng không hề có lời đồn hay đòi hỏi nào về cuộc tình giữa một mỹ nữ và nhân vật bạn thời thơ ấu xảy đến.
Ngay cả khi tôi trưng ra bộ mặt dâm dê và cố gắng tiếp cận cổ đi, tôi vẫn biết chính xác rồi kết cục sẽ đi về đâu. Trong trường hợp dễ nhất, chúng tôi sẽ nhận ra cả hai không hợp nhau, sau đó giữ khoảng cách với nhau và cuối cùng là cuộc tình tan vỡ. Tuy nhiên, cứ cho là tôi sai đi, thì kiểu gì cô ấy cũng sẽ bị nhân vật chính cướp lấy mà thôi! Xin lỗi, nhưng thằng này không có cái sở thích kiểu đó và chẳng lấy một cơ hội chết tiệt nào có thể dẫn tôi đến loại tình huống tương tự vậy đâu nhá. Bởi vậy, hiện chỉ có một nước đi là phù hợp.
“Ayase Kaito.”
“Hửm?”
“Tên tôi là Ayase Kaito. Ayase Kaito, học sinh lớp 11 tại trường cấp 3 Oumei, lớp B. Tôi biết mình đã nói không cần bận tâm tên tôi, nhưng nếu cô cứ khăng khăng muốn nghe, thì là Ayase Kaito. Nhóm máu A, còn sinh nhật là ngày 23/8. Là tôi đấy, Ayase Kaito.”
Tôi tiết lộ cho cô ấy cái tên mà không thèm ngoái đầu lại, sau đó chuồn thật nhanh không cho cô ấy phản ứng một lời nào! Tự tôi cho đây là một cách tẩu thoát cực kỳ tuyệt vời! Nhìn tôi nè, làng nước ơi, tôi là nhân vật chính đây nè! Cái tên ngầu lòi đang rút lui đầy xuất sắc kia không phải là tên nhân vật quần chúng Kunugi Kou đâu—mà là Ayase Kaito, lớp B trường cấp 3 Oumei.
Để cho rõ, cái tên này không phải là tôi tự nhiên nghĩ ra. Ngược lại, tôi thấy thực sự tự hào khi bản thân là làm một việc tốt rồi cơ. Xét cho cùng, Ayase Kaito không phải là kiếp nhân vật phụ như tôi, mà là thuộc dạng “main chính” luôn ấy. Cô gái kia cũng có thấy rõ mặt tôi đâu. Tất cả những gì cô ấy thấy chỉ là bóng lưng của một đứa bận đồng phục trường Oumei. Kiểu gì rồi cổ cũng sẽ quên luôn giọng tôi luôn cho mà coi.
Một cô gái chân thành và bạo dạn như này rất có thể sẽ hành động giống những nữ chính lắm đây. Thì là cô ấy sẽ tới lớp B ngó thử, gọi Ayase Kaito ra để cảm ơn và tình tiết khép lại với cảnh mọi người nhà nhà đều vui. Nếu thực sự cô là một trong các nữ chính được lựa chọn, sau đó bằng cái hào quang nhân vật chính romcom của mình chẳng chóng thì chầy cổ sẽ rơi vào lưới tình một cách hiển nhiên.
Tuy là kiểu nhân vật chính chú bé đần, nhưng thâm tâm cậu ta vẫn là một quý ông, và tôi thì chẳng thể tưởng tượng nổi cái cảnh cậu ấy sẽ nói “không” với cô gái xinh đẹp nào tiếp cận mình đâu. Bùm một cái, cứ như vậy, thêm một nữ chính đã gia nhập vào dàn harem, cô gái ấy đã gặp được người hùng trong mộng, tuyệt nhất là cuộc sống hằng ngày của tôi vẫn không hề đổi thay! Ra đây là mối quan hệ win-win mà tôi đã từng nghe à.
Tôi gọi báo cho lực lượng chức năng trong khi sủi khỏi đó, và đi tới ngôi trường cấp 3 Oumei thân thương với nụ cười tươi trên gương mặt trong khi bước từng bước trong cái mùa xuân ấm áp. Toàn bộ thảm họa trên đã diễn ra rất nhiều chuyện, đặc biệt là chuyện đầu vào ban sáng, nhưng đến phút cuối tất cả trừ thủ phạm đều đã ra đầu thú hết. Công lý là tuyệt nhất!
“Chàoooo buổi sáng!”
Do trở nên quá khích mà tôi đã phát ra kiểu chào hăng hái ồn ào khi trượt mở cửa lớp ra khi bản thân chưa từng làm bao giờ. Không gì trên thế giới này có thể ngăn cản mình được nữa! Nghĩ ngăn được ta sao?! Mơ đi, chỉ tổ vô dụng thôi!
“... Buổi sáng tốt lành, Kunugi.”
“Ồ, Daimon-sensei! Chào buổi sáng ạ!”
“Em đúng là có gan khi đã đi trễ mà còn dám hiên ngang vào lớp như này đấy?”
“Trễ ạ…? À.”
“Ra ngoài lớp đứng đi, Kunugi. Xin lỗi cả lớp, các em cứ tự học đi nhé. Cô sẽ quay lại ngay.”
“...Mình quên mất phải đào đường hầm mất rồi.”
Sau có cô ấy nở nụ cười tựa quỷ dữ với tôi.
——————————
“Mày có chắc trong mình không phải một đứa mất não không đó, Kou.”
“Trời, thoải mái đi… Mà nhân tiện, bà cô già đó bị sao vậy? Giáo viên cái kiểu gì mà lại bỏ cả lớp giữa chừng chì để giáo huấn một cá nhân hả trời?”
“Cô ấy vẫn còn trẻ nên gọi là già thì có hơi kỳ không? Cổ cũng đang ở tuổi đôi mươi rồi còn gì?”
Tôi ngồi phịch xuống bàn trong khi còn đang bị sốc toàn tập vì phải chịu bài giáo huấn kéo dài mãi tới tận giờ nghỉ trưa… Hoặc có thể nói là tôi không khỏi bàng hoàng do cuộc gặp gỡ bất chợt kia mà khiến tôi quên mất kế hoạch mình định làm. Tôi đi một mạch tới trường mà hoàn toàn không có sự chuẩn bị nào luôn.
Người ngồi gần đó thở dài chán chê chính là Ayase Kaito mà tôi đã nhắc đến. Đẹp trai vô cùng với mái tóc màu nâu tự nhiên được tạo kiểu hoàn hảo và nụ cười duyên dáng như làm tăng thêm cái vẻ điển trai đó. Trước tất cả đặc điểm trên, dẫu vậy, tôi chưa từng có cảm giác rằng cậu ta sẽ thuộc kiểu idol toàn quốc có thể lọt vào mắt xanh của bất kỳ ai cả, theo nghĩa đen. Không, mức độ nổi tiếng của cậu ta là loại chỉ thu hút được một vài người, cụ thể toàn là những cô gái xinh đẹp không thôi. Tóm lại, cậu ta chính là nhân vật chính romcom điển hình. Cậu ta giống người chỉ thích tiếp cận những cô gái đẹp vậy, nhưng là ngược lại, tôi đoán thế.[note46624]
Do một số “tai nạn” hy hữu đã giúp thân thiết đủ gần với cậu chàng tới mức có thể coi nhau là bạn thân. Nói cách khác, tôi không chỉ là nhân vật phụ bình thường, mà là nhân vật phụ kiêm bạn thân luôn cơ, là một trong những nhân vật không bao giờ có thể rớt xuống thứ hạng bét về thang đo yêu thích dù chỉ trong gang tấc! Đúng, là tôi đấy, tên bạn thân và cũng là trợ thủ đắc lực của nhân vật chính!
“À này, tao nghĩ mình có vài chuyện quan trọng cần hỏi! Tao nghe phong phanh là mày và Kotou Tsumugi cứ chim chuột nhau lúc ban sáng nhỉ?!”
“‘Chim chuột’?” Kaito vặn lại. “Tụi tao chỉ là đi bộ chung đến trường thôi, ngày nào chả vậy. Tại hai đứa cũng quen biết nhau từ nhỏ và nhà cậu ấy sát bên cạnh nữa, nên hoàn toàn là bình thường nhá!”
“Ồ, thật vậy sao? Vậy sao tao nghe là hai đứa bây còn nắm tay nhau nữa hả?! Hảaaaaa?!”
“Cậu ấy chợt ôm tao rồi bám vào tay tao, chỉ có vậy thôi.”
“Trong huyết quản mày đang lưu thông cái gì đấy, thằng tồi?! Đá à?!”
“Thật ra là máu.”
“À, phải, ừ. Đủ rồi.”
Cái giọng phản bác đó của cậu ta hệt như bức tường bằng gạch đổ xuống cái tài tranh luận của tôi vậy, song tôi đặt mông xuống cái ghế mà khi nãy đã mạnh bạo rời khỏi. Tình cờ thay, Kotou Tsumugi là “Thánh nữ” kiêm thành viên lớp bên (do tham khảo thứ khác giống hệt vậy, nhưng biệt danh vẫn được mọi người nhắc đến) và ngoài ra cũng là bạn thuở nhỏ của Kaito.
Bạn tưởng rằng một người có vị trí đó như cô ấy thành ra sẽ được học chung lớp ư, nhưng rõ ràng là hai người đó đã nhận ra chiến lược của tôi lúc ấy, nên phải nói cả hai đều xui xẻo một cách vô vọng luôn.
“Ayase-kun.”
Còn lạ gì nữa, một cô gái khác tới lớp bỗng gọi tên Kaito. Chắc là không cần tôi phải nói đó là một cô gái xinh đẹp đâu nhỉ. Với mái tóc đen láy dài đến eo cùng cặp mắt sắc sảo tạo cho cô ấy ấn tượng là một người mạnh mẽ. Đúng thế—một nhân vật thuộc top đầu của mọi bộ romcom, nữ sinh danh giá nhưng siêu máu S chuyên lăng mạ bằng lời nói (cũng là một người cô độc vô cùng), nữ chính của chúng ta, Kiryu Kyouka!
“Nếu cậu nói chuyện với đống rác, coi chừng phải ngửi mùi hôi thối của nó đấy.”
“Nói gì đó?!”
Về cái đống rác đang chiếm chỗ ngồi của tôi—thẳng ra là tôi ấy—đứng dậy đùng đùng và kéo xành xạch chiếc ghế ra phía sau. Có thể chỉ là nhân vật phụ, nhưng tôi cũng có quyền đấu tranh khi tự nhiên bị lãnh đạn vô cớ chứ nhỉ! Chết tiệt, tôi vẫn sẽ chống trả tới cùng dù có cái quyền đó hay không—tôi đứng phắt dậy trước số phận bất công của mình.
“Hmm?”
“Không có gì!”
Xẹt, tạch.[note46625]
Một cái lườm xuất hiện ngay sau đó và tôi đã kết luận rằng cuộc chiến này chả cân sức tí nào, rồi tôi lặng lẽ kéo ghế về lại chỗ cũ và ngồi an phận như không có gì xảy ra. Cái ghế của tôi hẳn sốc lắm trước việc bị tôi đứng lên ngồi xuống liên tục trong hôm nay. Dù sao đi nữa thì giờ nghỉ trưa là để ăn trưa, không phải vướng vào chuyện ẩu đả. Lần này tôi tha cho cô đấy, Kiryu.
“Gì? Có gì muốn nói với tôi à?”
Cô ta liền đập mạnh tay xuống bàn và trừng mắt nhìn tôi. Liệu tôi có nên đề cập chuyện cô ta đáng sợ vãi lúa không đây?
“Xin lỗi…”
Không thể chịu được áp lực thêm nữa và theo phản xạ, tôi rút ra 500 yên từ trong ví ra sau đó trượt qua phía bàn kia để tạ lỗi.
“Mày thảm hại thật…”
Kaito bực tức thở dài, nhưng nó đã lầm to rồi. Thằng này chả thảm hại tí nào hết nhá! Chỉ tại hoảng loạn chút xíu nên tôi mới quyết định dùng tiền để nói chuyện thôi! Được rồi, phải, đúng là có hơi thảm hại khi tôi chơi trò này, nhưng vẫn còn một điều mà tôi phải làm rõ cái đã.
“Này, cô đừng nên coi thường tôi! Nói cho cô biết, tôi đã đưa toàn bộ số tiền mình có rồi đấy! Cô đã tước đoạt hết chỗ tiền dành dụm cả đời của tôi, nên tôi không muốn nghe cô bảo là thảm hại này nọ đâu!”
“Tôi cóc thèm cái đống tiền lẻ của cậu.”
Tiền lẻ?! Cô ta chính là người đã khơi mào cái cuộc tranh cãi không cân sức này với tôi, và khi tôi đã nhẫn nhịn đưa ra toàn bộ những gì mình có để giải quyết, vậy mà cô ta dám cả gan gọi đây là đống tiền lẻ sao?!
“Thành thật xin lỗi, xin hãy bỏ qua cho tôi…”
Đến cả tiền hối lộ cũng không giúp tôi qua được kiếp nạn này, vậy nên tôi không còn cách nào khác ngoài hạ mình xin lỗi như một người bình thường. Nếu quỳ xuống đất thì đồng phục của tôi bẩn mất, thế nên tôi chọn cách cúi mặt xuống bàn và cắm hai tay thật sâu xuống. Thêm nữa, cô ta đã bảo là không cần 500 yên của tôi nên tôi đã cất bỏ vào trong ví. Phew.
“Thôi thôi, Kyouka, ta đi nào. Cùng đi ăn trưa, nhé?”
Kiryu một bên đang tức điên người, nhưng Kaito thì nhanh chóng xóa tan đi cùng một nụ cười nhằm giúp cô ta bình tĩnh lại. Chắc đó chính là nước đi của nhân vật chính mà tôi đã từng thấy qua. Cố lên, bồ tèo, mày làm được mà!
“...Thôi được.”
Coi cái cách cô ta lật mặt nhanh cỡ nào khi đồng ý với lời đề nghị đó kìa, hẳn rồi, chắc kèo cô ta sẽ là một nữ chính cho xem. Ngay cả với lối ăn nói thô lỗ đó đi nữa. Mà tất nhiên không phải sẽ tốt hơn nếu cô ta bắt chuyện với Kaito mà không cần phải chửi tôi xối xả sao. Nói đi cũng phải nói lại, cô ta nhìn tôi chằm chằm được bao lâu vậy rồi trời? Cô làm vậy càng khiến tôi khó lòng rời khỏi đây được đấy, Kiryu.
“Kaitooo! Tụi mình ăn trưa chung nha!”
Lại một sự canh thời gian chuẩn xác khác, bỗng một nguồn năng lượng vô lo vô nghĩ xông vào căn lớp học. Nếu nói thì là nghiêng về “sự đáng yêu” hơn “xinh đẹp” cơ, cô nàng này là kiểu con gái mà luôn được mọi người mô tả như một con thú nhỏ dễ thương, bạn thuở nhỏ của Kaito, Kotou Tsumugi (là người tôi đã giới thiệu như một người tuyệt vời). Cô ấy đã tạo thói quen đến lớp chúng tôi chơi vào mỗi trưa để ăn trưa cùng với Kaito như vai trò nữ chính của cô hiện tại. Ghi chú thêm: rất có thể bữa trưa của Kaito là do em gái làm cho hắn. Tôi thề là tên này kiểu gì cũng là một đứa siscon. (Phải, tôi còn ghen tị nữa.)
“A, Kiryu-san!”
“Có chuyện gì vậy, Kotou-san?”
Kotou cuối cùng đã nhận ra
Kaito đang ở cùng với Kiryu và gửi đi một cái ánh nhìn sắc lẹm. Là tình địch của nhau, hai người họ không hợp nhau cho lắm. Chắc hẳn bạn đã từng nghe người đời nói về cuộc chiến giữa phái nữ rồi, nhỉ.
“Trời đất, Kaito này, mày không bao giờ ngừng gây ấn tượng được luôn.”
“Sao cơ? Tao không hiểu.”
“Chính xác là thế đấy.”
Đoạn nói xong với Kaito rồi tôi bèn đứng dậy. Hiển nhiên là không phải tham gia cái vòng tán gẫu đó rồi—tôi định ra ngoài mua chút đồ ăn trưa ở căn tin trường bán. Hay nói đúng hơn mục đích là để đi mua cây que kem ăn cho mát.
“Nhớ đừng dại mà chơi ngu nhá?”
“Nghiêm túc à…Chơi ngu là sao?” Kaito đáp lại bằng một trong những câu trả lời đần độn hệt như điều mấy tên nhân vật chính hay làm.
Song tôi bỏ cậu ta và dàn nữ chính của hắn lại và rời khỏi lớp. Hai vị nữ chính kia vẫn luyên thuyên tiếp tục cuộc trò chuyện ban nãy, vì vậy dù cho có ở lại đi nữa, tôi chỉ giỏi tạo ra đống âm thanh bỏ ngoài tai mà thôi nên chẳng có ích gì nếu bạn muốn tham gia vào trò chuyện kiểu đó.
Bởi sau cùng, tôi xin nhắc lại lần nữa: Bản thân tôi không hơn không kém gì là vai trò người trợ thủ đắc lực của nhân vật chính, Ayase Kaito. Vai diễn của tôi cũng phải làm không ít đâu—như là thi thoảng tỏ ra ghen tị với cậu ta này, hoặc đưa ra những lời bình phẩm về các nữ chính mà cố để không phải sa vào ranh giới quấy rối tình dục—một khi mọi thứ đã đâu vào đó, thì tôi chỉ là một đứa thừa thãi mà thôi. Cho nên việc can thiệp quá sâu vào chuyện tình của cậu ta là sai quá sai. Chắc chắn đây không phải là do tôi sơ suất! Đơn giản là vào một trong những thời điểm thì bạn phải làm nhiều công việc nhất bằng cách không làm gì hết, chắc kèo luôn!
Trong khi đang cất bước tới căn tin trường, mặt khác tôi vẫn không chắc cái tên lúc nãy vừa tự bào chữa cho bản thân là ai đâu á. Không biết liệu phải vì có một tên nhân vật chính hàng thật đang học ở ngôi trường này không, nhưng căn tin trường tôi chính xác mà nói là y chang mấy cái căn tin trong những bộ romcom thường thấy đó, theo nghĩa đen là ngày nào cũng vậy đều đông nghẹt một cách ngu ngốc. Đằng kia có một đám học sinh chen lấn xô đẩy nhau để giành lấy chiếc bánh mì được bán trong ngày. Thôi nào, mấy người, sở dĩ nó được gọi là “giờ nghỉ trưa” nhằm cho mấy người nghỉ ngơi chứ có phải là đẩy mặt người này người kia đâu hả! Có lẽ sẽ đỡ hơn nếu mình chọn tới một cửa hàng tiện lợi nào đó chứ không phải cái nhà thương điên này mất…
“GRAAAAAHHHHHHH!”
Điều tiếp theo tôi nhận thức được là mình đang hét lên như điên rồi xông thẳng vào trong đám đông kia. Chờ đã. Gì cơ?
Cơ thể mình… tự di chuyển theo ý nó ư?! Đừng nói là sức mạnh của tình tiết rập khuôn đã sai khiến cơ thể mình làm vậy nhá?!
Trước việc bị kéo vào đám đông tụi học sinh như “ma đói”, tôi ra sức hét lớn và cố với tay xa nhất có thể, rồi bằng một cách nào đó tôi đã chụp được một miếng sandwich duy nhất. Cùng lúc đó, tôi quăng đồng 500 yên chuẩn ngay quầy bán hàng! Hãy xem tuyệt kỹ tối thượng của ta đây: nắm và quăng!
“Heh, thối tiền.”
“300 yên của em đây.”
Tôi chớp mắt một cái vì tự nhiên đâu ra trên tay mình đang cầm 300 yên. Liệu phải chăng người phụ nữ bán hàng kia có phải là loại quái vật nào đó không?! T-thì, sao cũng được, kệ đi. Đến cuối cùng, tôi đã mua cho mình được miếng sandwich kèm thịt xông khói, rau diếp và cà chua (ngắn gọn là BLT. Mà cá là bạn không biết từ đó, nhỉ?) với giá tiền niêm yết. Giờ phải gấp rút về lại lớp thôi.
“Hmm?”
Trong lúc đang quay thân lại từ chỗ căn tin, tự nhiên tôi bắt gặp một cô gái.
“Uwuu…”
“Uwuu?!” Bộ nhỏ ấy vừa kêu lên “uwuu” à, mà thậm chí nhỏ có nhận thấy cái tiếng kêu đó tức cười lắm không?!
Nhỏ ấy là đúng chuẩn là rất xinh xắn nhưng dáng người thì khá nhỏ con—nhỏ thật, thật ra tôi gần như cứ tưởng nhỏ là học sinh tiểu học cũng nên—và nhỏ đó thì như đang như thu mình lại khỏi cái đống lộn xộn làm chắn đường đi tới căn tin vậy. Trong một giây ngắn ngủi mà tôi nghĩ nhỏ ấy hẳn đã lạc mất và lang thang vào nhầm trường nữa cơ, nhưng vì bộ đồng phục nhỏ bận trên người hệt như chúng tôi, nên tôi buộc cho ra kết luận đó đúng là học sinh cấp 3 hàng thật giá thật. Điều tốt nhất tôi có thể nói, có thể nhỏ ấy đã hi vọng sẽ mua được bữa trưa nhưng xui cái là không vượt qua được bức tường đông đúc người kia.
Suy cho cùng tôi cảm thấy khá có lỗi với cô gái này, nhưng rồi cũng quyết định làm lơ luôn. Đáng tiếc nhất là cái người tình cờ gặp nhỏ ấy lại là nhân vật phụ như tôi đây mới đau. Thí dụ nếu để Kaito thay vào đi, có lẽ cậu ta sẽ chìa bánh sandwich ra với một nụ cười mà nói kiểu như “Cậu đi từ hướng kia, còn tớ đi thì từ hướng này, rồi hai chúng ta gặp nhau ở đây”[note46626]. Nhưng tôi mặt khác thì không có hào phóng đến vậy đâu.
Ọcccccc.
“Hmm?”
Ngay lúc tôi đi lướt qua nhỏ, tôi bỗng nghe đâu đó tiếng như tiếng bụng đói cồn cào phát ra. Nó dường như khá khác biệt mà cũng to nữa. Lúc tôi có chút bị phân tâm nên dừng lại để nghe kỹ, thì cô gái nhỏ nhắn kia đỏ mặt tức giận nhìn tôi. Chắc hẳn cổ đã nghe tiếng “hmm” mà tôi lỡ kêu lên.
“Uwuu…”
Chạm mặt nhau nữa rồi, uwuu. Cái tiếng đó là thật à? Quả thật là có bất kỳ sinh vật sống nào trên hành tinh này có thể phát ra được cái âm thanh đó không vậy? Dù vậy, nếu tôi chỉ việc bơ nhỏ ấy đi rồi bước ngang qua sau khi đã nghe thấy âm thanh đó, chắc lúc ấy tôi không khác gì một tên quái vật mất. Đầu tôi dấy lên cảnh tượng tờ thông báo xuất hiện trên trang nhất báo trường như sau: “Một học sinh cấp 3 nhẫn tâm bỏ rơi đứa trẻ đang chết đói, kết cục bị xã hội ruồng bỏ.” Bạn chẳng bao giờ biết khi nào có mấy phương tiện truyền thông đang núp lùm xung quanh để săn tin sốt dẻo đâu.
“Này, lùn tịt.”
“C-cậu muốn gì…?”
Nhìn trông lựa chọn duy nhất của tôi là phải nói gì đó với nhỏ này rồi, nên tôi đã làm theo nhưng ai ngờ nhỏ lại cúi gằm mặt xuống và đáp lại bằng cái giọng lí nhí chứ. Bỏ m*, giờ nhìn thằng này khác gì đang bắt nạt nhỏ đó không hả trời!
“Muốn cái này không?”
Tôi lắc lắc chiếc bánh BLT trước mặt nhỏ và hai mắt nhỏ ấy bèn ngước lên trên rồi cứ đảo qua đảo lại nhìn theo cái bánh. Không đùa chứ chuyện này hài thật. Chảy cả nước miếng rồi kia kìa.
“Ý-ý cậu là tôi có thể lấy ư?!”
“Hah! Làm gì có chuyện đó bé con ạ.”
“Cáiii?!”
Lo mà để những kỳ vọng đó của cô cho nhân vật chính đi. Bộ nhỏ nghĩ rằng ở thế giới này thực sự có bữa trưa “từ trên trời rơi xuống” à? Ồ, ngây thơ quá đê!
“Tất nhiên là không miễn phí. Đưa 400 yên đây và bé sẽ có.”
“Gì?! N-nhưng ở căn tin bán có 200 yên thôi mà…”
“Hmm? Thế là sao? Bé có vấn đề gì với giá cả à? Thôi nào, bé thực sự muốn tự mình nếm thử hương vị của bánh mà đúng không? Mà bé không chịu thì cũng không sao, tôi ăn nhé? Thôi, bé muốn mà? Muốn lắm phải hem?!”
Tôi khoe ra cái bánh sandwich đung đưa qua lại trước mặt nhỏ. Kiểu gì cũng có vài người thì thầm nói xấu rằng, “Wow, một tên mất dạy kìa” sau lưng tôi, nhưng không thành vấn đề! Cả lũ mấy người một phút trước còn vui vẻ cười nói sau khi nhỏ mọn làm lơ một người đang đói ròng rã kia kìa, vậy nên bớt tự coi mình là “nhất” và thôi núp bóng sau lưng phát ngôn mấy thứ đạo đức giả bằng cái tính cách xói mói đó giùm!
“Uwuu…”
Yup, nhỏ này lại kêu uwuu lần nữa. Tôi đoán chắc đây là kỹ năng đặc biệt của riêng nhỏ. Nước mắt nhỏ bắt đầu tuôn rơi rồi thì phải.[note46627]
“Tôi muốn mua mà…”
Nghe trông có vẻ kha khá miễn cưỡng, nhưng nhỏ ấy dần dần rút ra 400 yên. (Lưu ý thêm: nghe hơi là lạ khi nhỏ nói “muốn” mua một thứ gì đó dù đang trong quá trình mua cho bằng được.) Nhưng kinh doanh là vượt qua mọi trở ngại! Nên ngay cả khi ăn nói không đâu vào đâu đi nữa, thì đây vẫn là thỏa thuận! Đó là sự đúng đắn đích thực! Hãy xem tôi này, những khán giả!
“Chốt đơn! Của bé đây, lùn tịt.”
“Cảm ơn… Khoan đã, hửm?”
Nhỏ lùn này chợt chớp mắt đầy bối rối. Có khi là do nhỏ cảm thấy cái lạnh của những đồng tiền xu mà tôi đưa tận tay nhỏ đặt dưới bánh sandwich chăng. Đó là 300 yên mà người phụ nữ bán hàng kia đã cưỡng ép trả lại tôi.
“Cứ xem là giữ khoảng cách giữa hai chúng ta, nhé?”
Nhỏ tuy có chút lưỡng lự nhưng tôi vẫn dúi chặt cái bánh sandwich vào tay nhỏ. Ý tôi là, thôi nào, sao mà tôi có thể lấy tiền từ học sinh tiểu học được cơ chứ! Cứ mặc kệ cái phần vì sao tôi bí mật giảm 100 yên đi nhá!
Bữa trưa đã mất rồi nhưng tôi vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng mà quay gót bước đi. Còn nhỏ kia thì đứng như trời trồng như thể không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, và nhỏ cứ lần lượt liếc mắt trên xuống nhìn giữa tôi và chỗ tiền lẻ cầm trên tay. Tôi đã quyết định mình sẽ mau chóng tẩu thoát một cách ngoạn mục trong khi nhỏ ấy còn đang bận khó hiểu.
“Này, chờ chút.”
Thế nhưng người phụ nữ bán hàng tại căn tin trường kia có ý nghĩ khác. Rõ ràng là chỉ đã bán sạch bách trong lúc con bé kia và tôi trao đổi qua lại, và đó là quá lâu để mang lại nhiều lợi ích cho chị ta rồi.
“Ứng xử hay lắm, nhóc.”
“Chỉ là em thấy hơi ngại nếu làm cách bình thường thôi.”
Tôi rất đỗi ngạc nhiên khi nhận ra chị ấy đã gài tôi tự khai ra hết sự thật trước khi tôi có thể ngăn bản thân mình lại. Tôi đã cố thể hiện vài đường vậy mà, nhưng thực sự là tôi không có sự chuẩn bị từ trước! Cuối cùng thì toàn bộ mọi việc đều tan tành hết. Vãi, xấu hổ quá!
“Chà, vậy nhóc không phải một người tốt bụng sao? Chị đã định giữ thứ đặc biệt này cho bản thân, nhưnggg chị nghĩ mình sẽ bán cho nhóc vậy,” chị ta nói rồi đặt ổ bánh mì lên quầy.
“Chị gái, chị phải chăng là thiên thần?!”
“... 400 yên nhá.”
“Bộ bà chị là kẻ tống tiền à?”
Song tôi cũng mua nó. Vào chiều hôm đó, tôi nhắc nhở bản thân một lần nữa: không bao giờ được tin lời người bán hàng.
——————————
Tan trường! Quả là một từ ngữ tuyệt vời đối với lũ học sinh bọn tôi! Tôi chẳng biết người nào nghĩ ra cụm từ này và tôi luôn suy nghĩ rằng việc “lên lớp” có ý nghĩa gì, nhưng không hiểu sao hễ nghe thấy từ ấy là tinh thần tôi phấn chấn lên hẳn. Tôi đoán bạn chỉ có thể trân trọng thứ cảm giác này duy ở tuổi thanh xuân, thôi nhỉ? Càng trưởng thành, bạn càng đánh mất cảm xúc đặc biệt của mình. Lâm li bi đát làm sao.
“Ê Kou, nay muốn làm gì đó không? Hay sang nhà tao chơi nha?”
“Đi liền!”
Tôi + Kaito = bạn thân! Chúng tôi + vui chơi = vui cực kỳ!
Kaito ngỏ lời rủ tôi qua nhà cậu ta chơi sau khi tan học, và tôi đã lập tức đồng ý. Chuyện này hoàn toàn là bình thường—lúc nào chúng tôi chẳng rủ nhau đi chơi. Hiển nhiên tôi có ngờ vực chứ. Ý tôi là, nếu cậu ta có thời gian rủ tôi đi chơi, thay vào đó cậu ta nên dùng khoảng thời gian đó đi chơi với một cô gái phải hơn không? Nhưng mặt khác, qua cái cách cậu ta không bao giờ thấy chán nản khi chơi với tôi cũng là một khía cạnh giúp cậu khá quyến rũ, và một phần cũng khiến tôi muốn thân thiết với cậu ta hơn nữa. Theo lẽ tự nhiên, tôi chưa bao giờ từ chối bất kỳ lời mời nào của Kaito. Tại ngoài chuyện này ra tôi còn bổn phận nào đâu.
Nói đến sở thích sau giờ học, thì Kotou là thành viên trong câu lạc bộ nấu ăn. Vừa lúc chuông reo đã không thấy mặt cô ấy đâu ở lớp, nên thiết nghĩ có lẽ vì phải sinh hoạt câu lạc bộ nên cổ phải bận dữ lắm. Bỏ Kotou và Kiryu sang một bên, tôi còn biết thêm hai nữ chính kiêm ứng cử viên sáng giá cho chuyện tình của Kaito. Trong hai người thì một người là học sinh lớp dưới tham gia đội điền kinh trường, còn người kia thì nắm giữ chức vụ hội trưởng hội học sinh. Tất cả đặc điểm ấy của họ không bàn cãi là cực kỳ phù hợp với khuôn mẫu nữ chính thường thấy, nhưng hầu hết ai cũng đều bận rộn với hoạt động câu lạc bộ hết cả. Trong khi đó Kaito chẳng tham gia câu lạc bộ nào thành ra cậu ta có khá nhiều thời gian rảnh cho bản thân.
Nhìn cảnh nhân vật chính là cậu ta cùng các nữ chính khác, một phần trong tôi nghĩ rằng cậu ta nên thành lập một câu lạc bộ kỳ quặc và đáng ngờ (thứ chỉ có thể tồn tại trong mấy bộ romcom) rồi mời hết những nữ chính kia tham gia cùng mình luôn. Dù vậy, xét việc tất cả bọn họ ai nấy cũng đều tất bật cố gắng trong câu lạc bộ hay công việc của mình, nên nếu ép họ tham gia vào cái câu lạc bộ mới nữa thì e rằng sẽ gây bất lợi cho nhân vật của họ mất. Trường hợp tệ nhất là họ có khi còn đánh mất luôn vẻ đẹp giống các vai trò nữ chính mình mang!
Bên cạnh đó, thường các câu lạc bộ trong romcom toàn là kết thúc bằng việc thành viên ngồi tán gẫu ăn đồ ăn nhẹ, hoặc lông nhông khắp nơi phát cơm chó trong khi được cho là tư vấn giúp những người khác đến với nhau chẳng hạn. Thật ra từ đầu thể loại trường học gì mà để yên cho câu lạc bộ kiểu này cơ chứ?
Tóm gọn là tất cả nữ chính đều bận rộn hết, nên theo lẽ thường tình thì thằng tôi đây sẽ kết thúc với việc giành được tấm vé thượng hạng được đến chơi nhà Kaito. Điều đó đã được chứng minh. Ghi chú: Kiryu Kyouka đã phóng nhanh về nhà ngay đúng lúc chuông reng. Đùa à, cô có bị gì không vậy? Diễn xuất cùng nhau đi chứ, con nhỏ này!
——————————
“Chào mừng, vào nhà đi!”
Tôi đặt chân vào ngôi nhà không một bóng người của Kaito. Cả ba mẹ cậu ta hiện đang làm việc ở nước ngoài, nên họ đã giao lại toàn bộ ngôi nhà hai tầng này cho Kaito và em gái cậu ta sống chung. Chắc chắn đây là kiểu tình tiết hoàn toàn phổ biến, nhưng cũng rất tuyệt, nên bạn thấy tôi chẳng đặt câu hỏi gì cả.
Tuy khá thường xuyên đến nhà cậu ta chơi, nhưng không hiểu sao tôi chưa bao giờ thấy mặt em gái cậu ta, em ấy tầm nhỏ hơn của chúng tôi một tuổi. Rõ ràng là em ấy học chung với tôi và còn là thành viên hội học sinh nữa, cho nên thỉnh thoảng tên em ấy cũng được nhắc đến. Ẻm hình như tên là Hikari hay gì đó? Tôi biết là cần phải đạt điểm cao nhất trong bài thi đầu vào để có thể trở thành thành viên hội học sinh khi mới học lớp 10, nên chắc tôi nghĩ em ấy thuộc loại học sinh danh dự chăng. Vì cả hai học khác khối nên tôi chưa lần nào có cơ hội tiếp xúc với “Ayase nhỏ tuổi” tại trường cả, và tại do công việc ở hội học sinh thường có xu hướng giữ em ấy lại ở trường cứ mỗi lúc tôi qua nhà họ chơi. Theo như tôi biết thì tới mức hai đứa còn chưa từng tình cờ gặp nhau lần nào luôn cơ.
“Quẩy game không?”
“Chiến luôn chứ sao.”
Song Kaito đưa tôi chiếc tay cầm rồi mở con game đưa xe khá nổi lên trên TV. Chúng tôi đã làm kha khá thứ khi chơi cùng nhau—thi thoảng dừng lại mua đồ ăn trên đường về này, đôi khi thì đi loanh quanh vài chỗ vừa tán nhảm, có lúc đọc manga, lúc thì chơi game với nhau… Toàn là những thú vui trần tục ấy mà. Bất ngờ là máy chơi game được đặt trong phòng khách và cái ghế dài thì mềm một cách phi lý. Nghiêm túc đó, cái này thoải mái chết đi được; tôi mê nó lắm rồi.
“Dù sao thì, mày biết chúng ta sắp tới sẽ có bài kiểm tra chứ? Mày đã học gì chưa, Kaito?”
“Ể, một chút.”
“Yeah, mấy bài kiểm tra chả bao giờ làm mày lo lắng, nhể?”
“Chắc thế. Thì ý là, bọn Renge-san lúc nào cũng giúp tao học hết mà.”
“Gì cơ?! Ý mày nói là mày đã được hội trưởng hội học sinh của mái trường cấp 3 Oumei thân yêu của chúng ta và cũng là người thừa kế tập đoàn Myourenji, Myourenji Renge?!”
“Mày ăn nói hơi kỳ kỳ đấy… Ngoài ra, lúc nào mày chẳng xuất hiện trong buổi học nhóm của bọn tao còn gì!”
“Liên quan cái đầu mày!”
“Ê! Bỏ tay cầm xuống cho tao, thằng gian lận này!”
Xe của Kaito chợt tuột xuống hạng bét. Dẫu vậy lại phát sinh ra một lỗ hổng trong kế hoạch toàn diện của tôi: Tôi không thể cứ chú ý đến tay cầm của mình trong khi chỉnh tay cầm của cậu ta được. Thế là tôi đã bị kéo xuống chung hạng với Kaito rồi chúng tôi giành được vị trí đồng hạng bét.
“Không đời nào… Có phải mày đã canh me điều này từ nãy giờ rồi không, đồ quái vật?!”
“Thôi nào bạn hiền, mày biết là mày tự bóp chính bản thân mày mà.”
“Tao muốn đấu lại,”
Kaito sát muối vào thẳng vết thương lòng của tôi nên tôi bèn bắn cho hắn ta cái nhìn đầy chết chóc trong khi thiết lập hiệp mới. Nhưng trước khi
hoàn tất, tôi bỗng nghe tiếng cửa phòng khác mở ra.
“Kaito…?”
Là giọng một cô gái. Nghe có hơi âm u nhưng chẳng hiểu sao giây phút nhìn thấy cô ấy, tim tôi như trật một nhịp.
“Ồ, là em đó à, Hikari? Về nhà rồi hả?”
Kaito trưng ra vẻ ngạc nhiên khi thấy em ấy. Chắc hẳn đây là em gái cậu ta… Nhưng không, chắc chắn là không. Không thể nào vậy được.
“A…”
Cô gái ấy, Ayase Hikari, liền nhận ra tôi. Hai mắt em ấy mở to và tôi khẳng định chắc nịch rằng em ấy như thể bị sốc vậy.
“Ồ phải rồi, chắc đây là lần đầu hai đứa bây gặp nhau, phỏng? Đây là bạn anh, Kunugi Kou. Và Kou, đây là con em gái tao, Hikari.”
“... Chào em.”
“Em biết anh—anh là cái người hồi ban sáng…”
Một phần trong tôi như muốn hỏi liệu mẹ em ấy có dạy ẻm biết cách đáp lại lời chào hỏi lịch sự hay không, nhưng khoảnh khắc đó, thậm chí tôi không thể mở mồm nói mấy thứ tùy tiện vậy được. Giờ không phải lúc.
“Hồi sáng? Sáng nay có chuyện gì à?”
“Anh ấy, ừm, đại loại là đã cứu em.”
Em ấy giải thích vỏn vẹn trong một câu, rất ngắn gọn súc tích. Phải chăng em ấy không muốn kể chi tiết ra và ai có thể trách em ấy đây? Ý là em ấy chính là nạn nhân của một cuộc tấn công đầy thú tính diễn ra bởi một lão già trần như nhộng, của mọi thứ luôn ấy chứ! Bộ đồng phục thì nhăn nhúm làm tôi cứ tưởng em ấy sẽ về nhà sau tai nạn đó, nằm ườn xuống giường vì cú sốc và thiếp đi cả ngày. Cũng không bất ngờ lắm, phải, lạy trúa tôi…
“Thằng này ư? Á đù chiến vãi đấy Kou, cảm ơn nhá.”
“Nah, có gì to tát đâu.”
Trời đất, không lẽ mày gần như nghĩ tao kém khoảng nói chuyện với người khác à! Thông thường tôi hay nói kiểu như, “Ngài đang nói gì thế ạ? Phải chăng người con gái yêu kiều này thực sự là người thân của ngài, hỡi Chúa tể Kaito?! Đúng thật, đây là gương mặt có thể đánh chìm hàng nghìn con tàu, tôi hình như có thể vì sốc mà ngất rồi đấy ạ! Tôi cầu xin ngài, hỡi vị anh trai của thiên thần đằng kia, xin hãy cho tên nô tì này được phép sống trọn đời trọn kiếp với em gái ngài! Không còn nghi ngờ gì nữa ạ!” hoặc chung chung vậy để dẫn tới kết cục ấy, nhưng giờ tôi thậm chí gần như không còn thấy vui vẻ nỗi gì khi diễn cái tuồng này rồi.
Trong tất cả mọi người, cô gái ban sáng lại chính là em gái Kaito! Nói cách khác, ngay thời điểm tôi dõng dạc tuyên bố mình là Ayase Kaito, thì—em ấy, Ayase Hikari—biết thừa là tôi đang xạo ke. Tôi như bị một cú vả thẳng vào mặt vậy. Hệt như tôi đang nói cái nỗi kinh hoàng đầy hổ thẹn này đến mức có khi chuyển thành “tội phạm hành hình treo cổ” cũng nên! Không phải tôi chưa từng tận mắt chứng kiến nó như thế nào đâu.
“Rất cảm ơn anh về chuyện sáng nay, Kunugi Kou-senpai.”
Có vẻ em ấy không bàng hoàng đến nỗi quên mất cái tên Kaito vừa giới thiệu tôi ra, và rồi em ấy lịch sự cúi đầu sâu để tỏ lòng biết ơn tôi. Vô tình tôi nhận thấy lưng em ấy đã thấm đẫm mồ hôi từ lúc nào.
“L-lạnh quá.”
Yeeep, tệ rồi đây. Tệ nhất trong mọi cái tệ mới đau. “Em gái” chắc chắn đóng vai trò nhất định như một nữ chính trong các vở romcom. Họ nắm vị trí quan trọng vô điều kiện với nhân vật chính từ thuở lọt lòng, và họ cũng đem lại cực hiệu quả nhằm chống lại lòng tự trọng của nhân vật chính, họ khuyến khích thúc đẩy để bảo vệ người khác trong mọi hoàn cảnh.
Hơn nữa, tỉ lệ sinh con ở Nhật Bản khá thấp do nền kinh tế suy thoái và quốc gia này vận hành bằng cách khuyến nghị chính sách “một con”[note46628], do đó “nguy cơ tuyệt chủng” của “loài” em gái ngày càng tăng dần lên! Không nghi ngờ gì nữa, một cô em gái sẽ là sự bổ sung cần thiết cho dàn harem trong vở romcom của Kaito. Sự thật là vì cả hai là quan hệ máu mủ ruột thịt với nhau nên đây có khi là mối quan hệ cấm đoán, nhưng chuyện đó e rằng chỉ tăng thêm cơ hội biến em ấy thành một Tsundere về sau mà thôi!
Tất cả đều nói lên rằng, nếu em gái nhân vật chính kết thúc bằng việc gặp gỡ với tên nhân vật phụ kiêm luôn bạn thân mà không có nhân vật chính làm trung gian giữa hai người, rất có thể những tên độc giả khát máu sẽ gọi cô ấy là đồ lăng nhăng đến mức chết đi sống lại, và gửi cô ấy vào bảng xếp hạng thăm dò về độ nổi danh mất! Tôi không đồng tình quan điểm này vì sẽ tồi tệ đến mức nào nếu hai người họ kết quả là trở thành “cặp đôi chính” sau lần tên nhân vật phụ cứu em gái khỏi một gã biến thái! (thật là một tên văn võ song toàn, hắn ta đã tận dụng vẻ bảnh trai của mình và kiếm được danh tiếng từ sai lầm ngớ ngẩn kia). Yup, hết lựa chọn rồi, chắc phải gán ghép hai người đó lại với nhau thôi… A hèm, a hèm!
“Whoops, tao vừa nhớ ra! Tao có bận vài việc! Thôi bái bai!”
Bây giờ suy nghĩ trong đầu tôi không khác gì một đống lộn xộn và tôi nhận thức được bản thân đã tự nảy ra cách thoát khỏi tình huống này mà trước khi tôi kịp cư xử được trở lại. Cá chắc tôi đã thành công trong việc qua mặt hai người đó bằng cách nói nhanh một cách vô lý. Thực hiện những hành động ga lăng là đặc ân của duy nhất nhân vật chính mà thôi, chỉ khi rơi vào cảnh tuyệt vọng mới cần phải có những hành động quyết liệt. Công nhận tôi đã giải quyết cái tình huống không cần thiết đó và vô cùng khó xử khi xưng tên Ayase Kaito để lừa chính em gái của cậu ta, nhưng nếu tôi không dùng thủ đoạn để làm dịu tình hình đi một tí, có khi chuyện sẽ nằm ngoài tầm kiểm sát một cách khủng khiếp mất.
Nhưng sau đó—
—Ê Kou. Lâu lâu mày muốn gặp mặt con em tao không?
—Em gái mày?
—Ừ. Tao có kể với con bé vài chuyện về mày, và tao đoán là nó muốn gặp trực tiếp mày bây giờ luôn đấy.
“Ugh!”
Một hình ảnh chân thực—một khung cảnh từ rất lâu—chợt vụt thoáng qua tâm trí tôi, cảm tưởng như có thứ gì đó đang cố thoát ra từ trong sâu thẳm trái tim tôi và phát ra khỏi cổ họng tôi vậy. Tôi bất giác lấy tay che miệng. Đảo mắt một hồi, tôi mới nhận ra Kaito và em gái cậu ta mang vẻ sốc chằm chằm nhìn tôi.
“Ê, này! Mày sao thế, Kou?! Mặt mày tái nhợt lắm kìa, người thì vã mồ hôi như tắm nữa chứ…”
“Không có gì! Gặp mày sau nhé!”
Song tôi cuống cuồng chạy rời khỏi nhà Kaito, lao như bay xuống phố cho đến khi vô tình gặp được một công viên gần đó. Tôi xông thẳng vào nhà vệ sinh rồi quỳ xuống bồn cầu mà nôn thốc nôn tháo.
—Hee hee! Cậu vui tính thật đó, Kou.
Tôi thở hổn hển liên hồi. Mình đang làm cái quái gì thế này? Em ấy không phải cô ấy. Em ấy là một cô em gái, chỉ có vậy thôi. Nhưng cớ vì sao tôi lại hoảng sợ đến như vầy…?
Không hiểu vì lý do gì… ký ức tự dưng ùa về. Tôi đã chạy trốn. Tôi đã cố để quên đi. Một thời gian dài tôi cứ nghĩ mình đã quên hẳn nó rồi, nhưng chúng vẫn không chịu dừng lại. Tôi không còn như vậy nữa! Tôi không phải là gì cả! Chỉ là một tên nhân vật nền vô nghĩa tồn tại như bạn thân của một ai đó—Tôi chỉ là nhân vật phụ thôi! Tôi là kiểu người thích ngò tây mà bạn chừa ra khi không muốn ăn ấy!
—Koh, xin hãy… chăm sóc… anh trai tớ…
“AAAAAAAHHHHHHHHHHHHH!”
Tôi hét toáng lên. Tất cả những gì tôi có thể làm là hét lớn. Chẳng biết đó là tiếng gào thét của nỗi ân hận, kinh hoàng hay giận dữ nữa, tôi không biết được. Dòng xúc cảm tự nhiên vốn có cứ tràn ra khỏi miệng tôi mà không có hồi kết.
Đột nhiên một vết nứt vỡ khiến tôi hoàn hồn trở lại.
Tôi nhận ra mình đã đập nát chiếc bồn cầu bằng tay không.