――Vào hôm đó, một thiên sứ đã hạ phàm tại trường đại học Kitaha.

Ai nấy nhìn thấy cô đều có chung một cảm nghĩ.

Dễ thương quá......

「Ê. Thằng nào ra gọi con bé đó cái」

「Ra gọi ẻm rồi mời vào câu lạc bộ của mình đi!」

Khắp nơi trong khuôn viên trường đều trở nên ồn ào ngay khi cô gái đó xuất hiện.

Cô gái là trung tâm của những cái nhìn thèm thuồng đó - Shimotsuki Shiho nhẹ buông tiếng thở dài.

(Chết thật...... Mình đi lạc mất rồi!)

Ấy thế mà những cái nhìn kia lại chẳng hề làm phiền cô.

Dĩ nhiên cô nghe được chúng với thính giác sắc bén bẩm sinh, nhưng cô lại chẳng mảy may quan tâm dù chỉ một lời họ nói.

Trong tình cảnh này, Shiho của những năm cấp ba có lẽ đã kinh hãi mà chạy hỏi đây ngay.

Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, cô đã trưởng thành và chẳng còn mang trong mình nỗi sợ đó nữa.

......À không, là cô đã quên mất cảm giác đó rồi mới đúng.

「C-cho hỏi」

Ngạc nhiên chưa, người bắt chuyện lại chính là Shiho.

「Hửm? Ah, c-cchuyện gì thế!?」

Đột nhiên bị cô gọi, người con trai da ngăm đang nhắm mời cô vào câu lạc bộ liền giật mình.

Đó là một nam thanh niên ăn bận lòe loẹt với làn da cháy nắng cùng mái tóc dài cực kỳ nổi bật.

Cậu ta là sinh viên năm ba thuộc một hội ăn chơi[note55992] dưới cái mác "Câu lạc bộ tennis", cũng là một trai đểu bẩm sinh đã cống hiến cả quãng đời đại học để chơi bời.

Ngay cả hiện tại, cậu ta cũng đang lên kế hoạch tiếp cận Shiho sau khi bị choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô.

「À thì, em định đến sân trường thì bị lạc từ lúc nào không biết......! Cho em hỏi giờ nên đi đường nào được không ạ?」

Nam thanh niên không ngờ Shiho lại gọi mình.

Cả đàn em chung hội đứng bên cạnh cũng đang đánh mắt ra hiệu cho cậu ta, rằng Đây chính là cơ hội tốt.

Cậu ta đương nhiên cũng cho bộ não chạy hết công suất để tìm lời tán tỉnh...... nhưng chẳng hiểu sao, cậu ta lại đáp rằng.

「Sân trường ở hướng ngược lại cơ. Em nên về lại đường này」

Ye~y!

Đó là câu cửa miệng của cậu ta.

Thế mà chẳng biết vì gì cậu ta lại trả lời nghiêm túc thay vì nói mấy lời phù phiếm đó.

Cậu ta đã tự tay vứt đi cơ hội tốt để có được địa chỉ liên lạc.

Những đàn em trong câu lạc bộ nhìn cậu ta với ánh mắt kỳ lạ, và trên hết, cậu trai đểu cũng ngạc nhiên vì bản thân vừa tử tế với người khác.

Thế nhưng...... sự kinh ngạc của cậu ta vẫn chưa dừng lại ở đó.

「Ừm, anh ơi...... Anh chỉ đường giúp em được không?」

Như một con thỏ sa bẫy.

Shiho không chút phòng bị trước nam thanh niên phù phiếm, và từ vẻ ngoài còn có thể nói là nguy hiểm này.

Nhìn thấy cơ hội ngàn vàng ngay trước mắt, cậu ta tự khích lệ bản thân.

「À à, được. Cứ theo anh......!」

Trên đường mình sẽ mời con bé vào câu lạc bộ và xin cả địa chỉ liên lạc luôn!

Với lòng quyết tâm đó, cậu ta bắt đầu dẫn đường, cơ mà......

「Em là tân sinh viên à? Chắc cũng gần một tháng từ khi vào trường rồi nhỉ...... Em đã quen với trường lớp chưa?」

「Dạ phải. Hôm qua, em cuối cùng cũng có thể không ngủ quên trong giờ giảng rồi」

「......Ờ thì, có vài giáo viên sẽ không xét điểm chuyên cần nếu em ngủ trong lớp đâu. Nhớ chú ý đấy」

「Thật sao ạ!? E-em sẽ chú ý......」

Kỳ lạ thay, cuộc trò chuyện sôi nổi tới mức cậu ta chẳng còn quan tâm đến việc hỏi địa chỉ liên lạc.

Mời vào câu lạc bộ? Cậu ta mặc kệ cái suy nghĩ chán ngắt đó, cứ như vậy tiếp tục tận hưởng cuộc trò chuyện không mang ác ý đã lâu rồi mới có được này.

Dăm ba rượu chè, tiền bạc, gái gú.

Trong cuộc sống đại học đầy những thứ bẩn thỉu ấy, cuộc trò chuyện thuần khiết cùng Shiho...... đã sưởi ấm trái tim cậu ta như một bồn nước ấm đêm đông――

(Còn phần sau)