"Nhân tiện thì, anh Noah. Tôi có một đề nghị."
"Hừm?"
Khi tôi đang thong thả nhìn bọn trẻ chơi, Arisa đột nhiên lên tiếng. Cô đứng dậy, mái tóc vàng tung bay trong gió.
"Chuyện gì vậy?"
"À. Sẽ mất một lúc để Lute hoàn thành bản thiết kế, bọn trẻ thì đang vui chơi. Anh có muốn đi dạo một chút không?"
"À, được thôi."
"Cho phép tôi dẫn anh tham quan ngôi làng. Anh vẫn chưa biết nhiều về ngôi làng mà, đúng không?"
"Ồ, vậy thì tốt quá."
Thực sự thì trong làng này tôi chỉ biết được mỗi nhà của tôi, Arisa và trưởng làng.
Tôi không biết bất kỳ thứ gì khác. Tôi thậm chí còn không nhận ra được điều này.
"Vậy thì theo tôi. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu."
"Được rồi, mong cô chiếu cố."
"Anh cứ yên tâm."
Arisa rời khỏi bóng cây.
Rõ ràng là nhà tôi nằm ở rìa của ngôi làng, tất cả những ngôi nhà xung quanh đều là nhà hoang.
Ngôi làng được bao quanh bởi một hàng rào hình chữ nhật để xua đuổi quái vật, nhà của tôi năm ở một góc nhỏ trong đó. Phía sau nhà tôi là hàng rào, phía trước là đất nông nghiệp và một khoảng đất trống xung quanh. Dù nói là đất nông nghiệp nhưng nó cũng đã bị bỏ hoang từ lâu.
Tôi nghĩ là tôi phải trồng một cái gì đó kể sống tự lập ở đây.
"Đây là con phố chính của ngôi làng. Hầu hết mọi thứ đều có thể tìm thấy ở đây."
"Hừm, hừm."
"Ở kia có một cái giếng, anh có thể lấy nước sinh hoạt hằng ngày tại đó. Nơi này khá đông đúc vào buổi sáng, nên đó là cơ hội tốt để anh hòa nhập với cư dân ở đây. Nước rất cần thiết cho cuộc sống mà."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Chà, ngôi làng này cũng không rộng lắm.
Ở đây cũng không có những cửa tiệm buôn bán, chỉ có những nhu yếu phẩm để phục vụ cho nhu cầu sống tối thiểu.
"Anh có thể lấy xô đựng nước ở chỗ của Alberth đằng kia. Nếu anh cần đồ nội thất, anh có thể hỏi Hiero sống bên cạnh nhà của Alberth. Cho phép tôi giới thiệu anh với họ?"
"Ồ, vâng, mong cô giúp tôi."
Việc này thì tôi có thể tự làm được.
Những sẽ không hay lắm nếu như vừa gặp đã nhờ người ta làm giúp cái gì đó.
"Ở bên kia, đó là nhà kho."
"Kho."
"Đúng. Tất cả mọi thứ chúng tôi làm ra đều được cất giữ trong nhà kho đó. Nếu bất kỳ ai cần thứ gì đó, họ có thể tới để lấy nó từ đó. Nếu anh muốn trồng cái gì đó, anh có thể lấy giống từ kho, và cất giữ thành quả của anh ở đó."
"Ồ."
Chính là nó.
Vì Elf không cần tiền, nên tôi nghĩ họ sẽ trao đổi hiện vật với nhau. Nhưng có vẽ như nó khác với những gì tôi nghĩ.
Họ thực sự sống theo kiểu giúp đỡ lẫn nhau. Họ làm mọi thứ để đóng góp cho ngôi làng và chia sẽ nó với tất cả mọi người.
Không giống như con người, họ dường như không có ý muốn sở hữu của riêng. Đây thực sự là một ngôi làng bình yên.
"Đã có bao giờ xảy ra cạn kiệt nhu yếu phẩm không?"
"Có đó. Đôi khi cũng có những mùa vụ thất thu."
"Vậy thì giải quyết chuyện này như thể nào?"
"Trong thời gian khó khăn đó, các chiến binh sẽ vào rừng và thu thập các loại trái cây hay rau củ. Nếu không làm vậy, chúng tôi sẽ chết đói. Mọi người đã phải cố gắng rất nhiều, nếu chỉ có mình tôi, thì có sẽ rất khó khăn."
Lý tưởng sống khá xa với.
Nhưng tôi nghĩ sống theo cách đó cũng không tệ. Chỉ có thể làm vậy nếu mọi người tin tưởng lẫn nhau. Mọi thứ sẽ đổ vỡ nếu có một ai trong số họ có ý định chiếm hữu của cải cho riêng mình.
Elf là một chủng tộc tốt đẹp.
"Tôi nghe nói là Elf ăn chay, mọi người thực sự không ăn thịt sao?"
"Chúng tôi không làm vậy. Tôi đã từng thử một lần, nhưng tôi không thể chịu nổi mùi hôi."
"..."
Thịt... hôi? Dù vậy thì tôi vẫn yêu thịt.
Nhưng tôi không thể thay đổi chuyện này được. Nhập gia tùy tục thôi. Tôi sẽ yêu cầu Gilanca chỉ săn vừa đủ phần tôi ăn thôi.
Phần còn lại là rau, hừm. Nếu tôi có thể lấy bất kỳ thứ gì tôi muốn, thì việc làm ra một thực đơn đa dạng không phải là vấn đề.
"Vậy thì chuyến tham quan của chúng ta kết thúc tại đây. Anh có câu hỏi nào không?"
"Hừm..."
Tôi suy nghĩ một lúc.
Tôi đã nắm được những điều quan trọng, nên là sẽ ổn thôi. Hiện tại tôi vẫn có thể sống được, chỉ cần đảm bảo đủ thực phẩm và nước.
À, đúng rồi.
"Tôi chưa đóng góp cho làng bất kỳ thứ gì, vậy thì tôi có thể lấy thực phẩm từ kho không?"
Tôi vẫn còn là người mới.
Elf thì không ăn thịt hun khỏi mà tôi đã làm.
Tôi vẫn chưa đống góp chút thực phẩm nào. Có lẽ tôi nên vào rừng kiếm chút trái cây và rau củ. Nhưng tôi không biết lại nào ăn được. Từ trước tới nay chủ yếu tôi toàn ăn thịt.
Trước câu hỏi của tôi.
Arisa thở dài.
"Này... Noah, anh đang nói gì vậy?"
"Hả? Tôi đã nói gì sai sao?"
"Sao anh có thể nói là mình chưa đóng góp gì được chứ? Trước khi anh xuất hiện, cả ngôi làng phải gồng mình chống lại quái vật. Anh là người đã cứu chúng tôi khỏi những ngày tháng kinh hoàng đó, anh biết không?"
"..."
Tôi đoán vậy.
Đúng là tôi đã cứu ngôi làng này. Nghĩ theo cách đó thì tôi cũng có đóng góp cho làng rồi.
Arisa mỉm cười với tôi.
"Tuy nhiên, sự vị tha đó cũng có thể cho là điểm tốt ở anh."
"Vậy sao?"
Tôi thực sự không nghĩ mình là người vị tha.
Ý tôi là, tôi muốn ăn thịt, tôi đã bắt cả đống quái vật và tôi lên đường tìm cách giải thoát mình khỏi cái ách Anh hùng.
"Đúng vậy. Tôi đã quyết tâm cống hiến cả thân mình cho anh. Nếu đó là anh, Noah, tôi sẽ làm bất kỳ thứ gì anh yêu cầu."
"Không, đó là..."
"Tôi không có ý định đánh giá cao bản thân, nhưng... đối với con người, Elf thực sự rất đẹp, đúng không? Tôi đã quyết định rồi, anh có thểm làm bất cứ thứ gì với tôi."
"..."
Không không.
Không không không."
Đúng, Arisa thực sự rất đẹp, và tôi thích những cô gái xinh đẹp. Ý tôi là, không người đàn ông nào trên thế giới này không thích những cô gái xinh đẹp.
Nhưng đó là một câu chuyện khác. Tôi thuần hóa Puppy chỉ vì sự ích kỷ của tôi và Arisa không cần phải làm điều đó để trả ơn cho tôi.
Đúng vậy.
Tôi không phải là một thằng vô sĩ, chắc chắn không phải.
Nếu tôi có quan hệ gì với Arisa thì tôi muốn đó là mối quan hệ bình thường nhất, tôi không cần trả công hay cái gì đó tương tự.
"Bỏ chuyện đó qua một bên đi. Chúng ta đi cũng khá lâu rồi. Tôi nghĩ nên quay lại chỗ ông Lute."
"À vâng, đúng vậy."
Không ổn, không ổn.
Dù sao thì tôi cũng là một người đàn ông và tôi nên giữ khoảng cách với Arisa. Tôi phải giữ mình thôi.
"Cái..."
"Chuyện gì vậy?"
"Không, tôi thấy có khói bốc lên?"
"Hả?"
Nó xuất phát từ chỗ nhà của tôi.
Vì lý do nào đó, có một cột khói bốc lên. Một cột khỏi rất lớn.
Tôi sững sờ, không hiểu chuyện gì xảy ra. Bị những ngôi nhà khác cản tầm nhìn, tôi không thể nhìn thấy rõ được.
Tôi vội vàng chạy tới đó.
Ngọt lửa từ đâu ra vậy?
"Ê thằng kia, đang làm cái quái gì vậy?"
"Không... không... không phải như ngài nghĩ đâu. Tôi chưa bao giờ có ý định làm cái gì đó như...!"
"Dám làm chuyện như vậy với ngôi nhà của chủ nhân, không thể tha thứ được."
"Nhưng... tôi chỉ muốn bọn trẻ chú ý tới tôi!"
Trước mắt tôi, nó bùng cháy.
Ngôi nhà mới của tôi.
"..."
Ê Puppy!
Mày đã làm cái gì vậy!