“Vậy thì, một lần nữa xin tự giới thiệu, tên em là Saionji Tsukushi. Rất hân hạnh được gặp mọi người.”
“Ừ-Ừ, rất vui được gặp em.”
“Rất hân hạnh.”
Saionji, người đã được giải thoát khỏi quả bóng, cúi đầu giới thiệu lại bản thân lần nữa. Cặp chị em cũng làm tương tự. Sau khi nhìn họ một lúc, tôi chờ hai bên nói chuyện xong và bắt đầu theo kiểu “Giờ thì”.
“Người duy nhất còn lại là Kagami…”
Dự đoán hành động của em ấy là bất khả thi. Ngay khi tôi vừa nghĩ rằng cách duy nhất để làm vậy là tìm kiếm mọi nơi trong trường, tôi thấy Saionji nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt bí ẩn.
“Huh? Ken-san, có lẽ nào anh đang tìm Hokuto-san?”
“Hm? Chuyện gì vậy Saionji? Em biết Kagami ở đâu sao?”
“Nói em biết thì cũng không đúng lắm…”
Vẻ mặt Saionji trở nên cực kì lạ lùng khi mắt em ấy dáo dác khắp nơi. Cặp chị em và tôi không thể nghĩ ra em ấy có ý gì, và càng lúc càng thấy bối rối. Saionji có vẻ đã nghĩ ra gì đó và bắt đầu tự nói một mình.
“Ah… Trong lúc mình đang nảy trong quả bóng và có thể thấy vài thiên sứ kì lạ… hm, nó là gì vậy? Mình có nên nói với họ không? Không, nhưng, ừm, chỉ còn lại duy nhất một người, không phải đến lúc xuất hiện rồi sao? Nếu không thì ta không thể bắt đầu cuộc họp…”
“S-Saionji? Chuyện gì vậy? Em đang nói chuyện với ai thế?”
Chúng tôi cực kì bối rối trước hành động kì cục của Saionji. Cặp chị em nhìn tôi như muốn nói “Cô gái này có sức mạnh kì lạ nào đó sao?”. Tôi nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, dù tôi cũng không chắc Saionji đang làm gì. Cảm nhận được sự e ngại của chúng tôi, Saionji một lần nữa nhìn vào khoảng không như thể xác nhận điều gì đó.
“Chị xin lỗi. Chị sẽ nói với họ nha ?”
“Saionji? Em đang nói chuyện với ai vậy… không phải với Thần hài hước đấy chứ?”
“Ừm, thì là kami nhưng không phải Thần hài hước––”(kami trong tiếng Nhật nghĩa là thần, trùng với “kami” trong Kagami)
Vừa nói, Saionji vừa chỉ lên trần phía sau chúng tôi. Chúng tôi vẫn không hiểu ý em ấy là gì cho đến khi quay theo hướng em ấy chỉ. Và rồi––
“––Em đang nói chuyện với Kagami Hokuto-san, người chỉ để lộ mặt trong khi giấu mình trên trần nhà.”
––Như em ấy đã nói, chúng tôi nhìn thấy cô gái để lộ đầu ra từ trần nhà…Kagami Hokuto.
“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!”
Cả ba chúng tôi cùng hét lên trước cảnh tượng như phim kinh dị trước mặt. Với khuôn mặt đang lơ lửng trong bóng tối, miệng Kagami biến dạng thành nụ cười khó chịu khi cả bọn chạm mắt nhau, và rồi––
“Whoa!?”
Em ấy trèo khỏi cái lỗ trên trần với sự khéo léo tuyệt vời, lộn vòng trên không rồi đáp thẳng xuống hành lang. Em ấy đứng ra trước mặt và nhìn vào vẻ thất thần của chúng tôi, Kagami thè lưỡi “Xin lỗi!” với một nụ cười ngô nghê. Cặp chị em có vẻ an tâm trước biểu cảm của em ấy, vẻ mặt họ nói rằng “Ah, em ấy có lẽ sẽ dễ làm quen đây.”. Đáp lại, Kagami tiếp tục nói trong khi duy trì nụ cười.
“Kagami vốn định đi theo các thành viên hội học sinh cũ và hạ họ vào lúc họ ở một mình, nhưng cuối cùng lại thành ra thế này!”
“Em đang nói gì với một nụ cười như vậy?”
Cặp chị em bị sốc –– Saionji và tôi đều thở dài trong khi tôi đặt tay lên vai Kagami và lườm em ấy có chủ đích.
“Này, Kagami!”
“Umm… Senpai?”
Kagami nhìn vào vẻ khó chịu của tôi, cặp chị em nhìn chúng tôi với vẻ “Cậu nói em ấy đi!”. Cứ nhìn đây!
“Lần sau đừng đến muộn nữa nhé, được không!?”
“Đó là vấn đề hả!?”
Cặp chị em ngạc nhiên, Kagami ôm đầu với vẻ “Em xin lỗi…”, và tôi chỉ thở dài.
“Dù rằng nó là tính cách của em… đi theo anh trong 40 trang kể từ khi buổi gặp mặt bắt đầu và không nói gì cả, có vài giới hạn mà thành viên hội học sinh không nên vượt qua, Kagami!”
“Quan trọng hơn, đó là giới hạn mà con người không nên vượt qua!”
“Chà…về vụ bám đuôi của em hôm nay, cũng như nghe lén, chụp lén, ý định ám sát thất bại, những điều đó hoàn toàn đã được lường trước nên anh sẽ không la rầy em hơn nữa.”
“Sao cậu lại khoan dung như vậy!? Cậu là Korosensei hay gì à!?”
Cặp chị em tiếp tục nói những thứ như “Từ khi nào Hekiyou trở thành trường ám sát vậy?” với vẻ khó tin trên mặt… Tôi hiểu những điều đó đến từ đâu, nhưng Kagami sẽ chẳng thay đổi gì dù tôi có la em ấy, nên thay vào đó sẽ hiệu quả hơn nếu la ẻm về mấy thứ khác…
Thực ra thì, Kagami đã chán nản nói “Em xin lỗi về chuyện đó…” và có vẻ em ấy thực sự hối hận về hành động của mình. Được rồi, vậy chắc là ổn.
Sau khi xử lí xong vấn đề, tôi động viên Kagami giới thiệu bản thân. Dù em ấy thường có ác ý với “những cô gái cố mồi chài Senpai”, hôm nay có vẻ sẽ giới thiệu bản thân tử tế. Kagami đứng ra trước cặp chị em với khuôn mặt vô cảm. Sau khi liếc nhau, hai chị em mìm cười chào Kagami, dù cho em ấy đã tiếp cận họ thế nào––
“Kagami Hokuto, thủ quỹ. Mục tiêu của Kagami là xử lí toàn bộ lũ giòi bọ cố lại gần Senpai, Kagami hi vọng rằng chúng ta sẽ thân thiết!”
“Ai muốn thân thiết với cô!?”
“Senpai. Các thành viên hội học sinh cũ có vẻ thù địch quá.”
“Ai mới là người thù địch ở đây!?”
Cặp chị em hét lên đầy hoài nghi. Chà, sao cũng được. Với thế này, cuối cùng mọi thành viên trong hội học sinh cũ và mới đã tập hợp hết lại với nhau.