=================================
Thằng hợi sida mơ thấy giấc mơ đầy phấn khích
Nguồn: Mình chỉ thích đủ thứ[note19662]
=================================
- Coi bộ cũng sắp hết được ngắm khung cảnh này rồi nhỉ
Đóng nắp hộp bento lại, Mai vừa nhìn ra phía bên kia cửa sổ vừa lẩm bẩm một mình.
Từ căn phòng học trống trơn chẳng có gì đặc biệt nằm trên lầu 3 của trường Shichirigahama, tôi có thể đảo quanh một vòng khắp bãi biển ở khu vực Shichirigahama. Bên dưới bầu trời xanh âm u của mùa đông là một đường chân trời kéo dài vô tận, tiếp nối những khung cảnh đẹp ngắm mãi không biết chán.
Vừa mở cửa sổ ra là một luồng gió biển đậm hơi thở của biển hồ lướt nhẹ qua mái tóc bồng bềnh của Mai. Vừa mải mê ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp ấy, Sakuta vừa thở dài
- Đúng là cũng sắp hết được ngắm Mai-san trong bộ đồng phục này rồi ha~
Là cố tình nói đủ để cho Mai nghe thấy đó.
Hiện tại thì Mai đang là học sinh năm 3, hơn hẳn mình 1 tuổi. Tháng 3 đến là Mai sẽ tốt nghiệp trường cấp 3 Minegahara rồi, từ giờ đến đấy chỉ còn tầm đâu tháng nữa thôi.
- Sakuta thì chỉ chú ý đến phần bên trong chứ làm gì mà để tâm đến vẻ bề ngoài của người ta
- Thì cũng đúng nhưng mà... Cứ nghĩ đến việc sẽ không thể nhìn được Mai-san trong bộ đồng phục dễ thương này nữa mà trong đầu cứ nảy ra vô số thứ muốn làm với Mai-san ghê~
- Là làm gì đây? Tôi cho cậu nói đấy!
Vẻ mặt Mai như đang muốn bảo "Chắc là lại ba cái chuyện vớ va vớ vẩn rồi chứ gì"
- Chẳng hạn như được Mai-san giẫm chân trần lên chẳng hạn :3
- Thế thì liên quan gì tới đồng phục hả ông tướng?!
Biết ngay là thế mà, Mai nhún vai chịu thua.
Nhưng Sakuta vẫn không bỏ cuộc, cậu cố đưa ánh mắt thành khẩn nhất sang Mai.
- Cậu có giương cặp mắt cá chết của cậu đi nữa thì cũng chẳng được gì đâu
Đương nhiên là từ đầu Sakuta không có ý định dùng cặp mắt cá chết rồi.
- Nhưng mà tui muốn tạo nên nhiều kỉ niệm với Mai-san cơ~
- Nếu cậu chịu khó nghĩ cái nào cho đàng hoàng tí thì có khi tôi sẽ nghĩ lại
- Nh-nhưng mà đấy là cái tui nghĩ là dễ nhất rồi còn gì…
Vừa nói Sakuta vừa nhìn chằm chằm vào chân của Mai. Chà, hôm nay cũng vẫn là cặp vớ da đen tuyền chắp cánh ước mơ của mình đây.
- Cởi ra rồi lại phải mất công mang trở lại phiền lắm
- Thế để tui mang giúp cho
- ......
Mai lườm cậu một cái thật sắc lạnh, lần này là thật chứ không phải đùa.
Nhưng mà ngay sau đấy, Mai thở một hơi thật dài để giãn bớt căng thẳng, đáp lại
- Hiểu rồi, để về tới nhà đi.
- Ể, được hả?
- Giờ mà tôi từ chốt cậu thì để dồn mãi có khi tốt nghiệp xong cậu lại bắt tôi phải mặc đồng phục nữa sao
Nah, mình không có câu nệ đến mức đấy.
- Mai-san, chị nghĩ mình là gì của chị?
- Tôi nghĩ cậu là cậu bạn trai mà tôi thích nhất
- .....!!!!
Bất giác bị giáng một đòn hiểm vào tim khiến tim Sakuta cứ đập thình thịch liên hồi.
- Bởi vậy, nếu như mấy chuyện cỡ đấy thì... Ừm.. tôi sẽ cố làm cho cậu đấy
Dù đang hơi mắc cỡ nhưng Mai vẫn đủ dũng cảm bày tỏ cho Sakuta.
- Ờ-ừm... vậy thì... sau đó thì…
- Cậu mà nói cái gì bậy bạ là nãy giờ cái gì tôi hứa với cậu là hủy hết nhé!
Đang định được voi đòi Hai Bà Trưng rồi nhưng Mai quá tinh ý nên đã chặn họng Sakuta từ trước.
- Không phải, là tui định nói là "Mai-san, yêu Mai-san quá!!!!!" thôi mà
Dĩ nhiên là làm gì có ai tin được mấy câu lấp liếm của Sakuta