=============================================

THẰNG HỢI SIDA MƠ THẤY ĐÊM GIÁNG SINH TRẮNG

Nguồn: Mình chỉ thích đủ thứ[note19659] 

=============================================

Lúc nào tôi cũng có cảm giác là mình đã quên thứ gì đó rất quan trọng.

Mặc dù trong giấc mơ chắc chắn tôi đã nhớ ra được, nhưng cứ tỉnh giấc thì không còn nhớ lại gì nữa.

Thứ đọng lại duy nhất trong thâm tâm tôi mỗi khi thức dậy là một cảm giác rất khó hiểu.

Nhưng tôi biết được rằng, nó rất quan trọng.

Tuy không biết đó là gì nhưng tôi biết đấy là thứ cực kì quan trọng đối với bản thân.

Mỗi ngày trôi qua, tôi vẫn tin rằng một lúc nào đó bản thân sẽ sớm nhận ra thôi.

Và thế rồi Giáng sinh đến.

===============================

Chương 1

===============================

Ngày hôm ấy, Azusagawa Sakuta tỉnh giấc bằng nụ hôn từ cô.

Nhận ra cô ấy đã lẻn lên giường của mình, Sakuta nghĩ

- Chà, sáng rồi à…

Nhưng cậu chẳng buồn mở mắt. Chợt cảm thấy cảm giác nhột nhột luồn vào trong áo len, dần dần lần xuống hông, ngực rồi đến bụng, cuối cùng đến cả môi cũng bị liếm. Sakuta vừa ngái ngủ vừa rên rỉ

- 5 phút nữa thôi mà

Đáp lại lời nài nỉ của cậu lại là một nụ hôn nữa. Nói hôn thì không đúng cho lắm, phải mô tả là bị liếm liên tục vào mặt mới hợp lí. Cứ thế này thì làm sao mà ngủ cho được, Sakuta cố nhướng mắt lên nhìn thì chỉ thấy từ trong cổ áo len của mình là khuôn mặt của cô mèo tam thể.

- Meo~

Ra là Nasuno đang rù rì dưới chiếc áo len của mình.

- Chào buổi sáng, Nasuno

- Meo~

Nhìn về phía chiếc đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, vừa thấy đồng hồ hiển thị 6 giờ 59 phút sáng là kim đồng hồ đã nhích sang 7 giờ rồi. Tiếng chuông báo thức vừa reo lên lập tức bị Sakuta tắt ngay. Chỉ thò tay ra tắt cái đồng hồ thôi mà cũng thấy lạnh khiếp.

Trời đang vào đông, hôm nay là ngày 24 tháng 12, tức Giáng sinh.

Thường thì vào tầm này là Sakuta đã chuyển hẳn về chế độ nghỉ đông rồi, nhưng buồn cái là hôm nay vẫn phải đến trường. Bởi hôm nay là ngày cuối cùng của học kỳ 2 – có buổi lễ kết thúc học kì.

Dù có cúp buổi đi nữa thì với Sakuta cũng không phải vấn đề gì to tát cho lắm, giờ cậu chỉ muốn cứ trong chăn thế này mà nướng mãi thôi. Được nướng thỏa thích trong chăn là một trong những thứ xa xỉ nhất cậu muốn tận hưởng giữa cái mùa đông lạnh lẽo như thế này.

Nhưng mà riêng ngày hôm nay thì...

- Nào dậy thôi….

Sakuta nhanh chóng rời khỏi giường, mặc dù là trong phòng nhưng không khí vẫn còn khá lạnh.

- Lạnh vãi

Sáng nay còn lạnh hơn cả trước

- Hmm, tuyết rơi rồi nhờ

Hôm qua theo như bản tin dự báo thời tiết cậu bắt gặp trên ti vi thì được dự báo rằng vùng đồng bằng và ven biển sẽ có tuyết rơi do luồng khí lạnh cường độ lớn tràn về.

“Đêm nay là Giáng sinh nên tôi nghĩ là sẽ có nhiều người đi chơi, rất mong mọi người chú ý đi cẩn thận”, cô nhân viên dự báo khí tượng đã nhắc nhở mọi người như thế.

Lúc trước do chẳng có dự định gì cả nên Sakuta toàn để ngoài tai nhưng năm nay thì sẽ khác, bởi vì hôm nay cậu có hẹn.

Kéo Nasuno đang lủi trong áo mình đòi ăn ra phòng khách để lấy đồ ăn

- Meo~

Sau khi chuẩn bị đồ ăn cho Nasuno xong, vang vọng trong phòng chỉ là âm thanh tĩnh mịch cùng tiếng nhai đồ ăn rau ráu đều đều của Nasuno.

Sáng nay chỉ có mỗi Sakuta và Nasuno ở nhà thôi.

Kaede thì từ trưa hôm qua bố đã đón sang nhà của ông bà chơi rồi. Chắc là giờ đang làm nũng với ông bà rồi, những 2 năm không được gặp nhau cơ mà…

- 26 tháng 12 này Kaede sẽ về đó

Mặc dù lúc tiễn Kaede đi tôi đã bảo

- Cứ thong thả nghỉ thêm ở nhà ông bà cũng được mà

Nhưng Kaede không hề nhân nhượng

- Ngày 26 em sẽ về

Rất ngoan cố, tôi có thể cảm thấy ý chí không thể lung chuyển của Kaede.

Không cần hỏi cũng hiểu được Kaede muốn về nhà để làm gì.

Bữa sáng của tôi đơn giản là bánh mì nướng và trứng rán.

Trong lúc đang rửa chén đĩa thì tiếng chuông điện thoại reo lên, nhìn vào màn hình của điện thoại thì thấy số điện thoại của bố. Tôi lau tay cho khô rồi bắt điện thoại

- Alô, anh hai à?

Tiếng vọng từ phía bên kia điện thoại nếu là bố thì quá dễ thương. Nhưng mà không, dĩ nhiên đấy không phải là bố tôi rồi, là em gái mình, Kaede.

- Gì đấy?

- Hỏi gì đấy là ý gì đây?

Kaede trả lời lại với vẻ bất mãn

- Ơ không phải em gọi anh sao?

- Hôm qua em tới nhà ông rồi nhưng chưa gọi điện báo anh, nên hôm nay mới gọi

- Ông bà khỏe không em?

- Ừm, vẫn khỏe. Ông bà cũng muốn gặp anh nữa đó

- Maa, lần sau anh sẽ tới. Lần này thì em tranh thủ xí luôn phần của anh đi

- Thế thì phần quà Giáng sinh của anh lẫn tiền lì xì cũng là em lãnh luôn nhá

Thế quái nào câu trả lời nghe sặc mùi tiền bạc vậy

- Anh có Mai-san rồi nên nhiêu đấy thôi nhường em cũng được

Hôm nay tôi có hẹn với Mai-san. Giờ hẹn là 6 giờ tối, sau khi Mai-san đã xong việc.

Nghĩ đến lịch làm việc dày đặc của Mai-san, tôi thấy mình thật may mắn khi có thể cùng Mai-san trải qua đêm Giáng sinh này.

Chính vì buổi hẹn tối nay mà Sakuta có thể quyết tâm không ngủ nướng mà ráng lết xác đến trường.

- Nếu mà làm chuyện thất lễ với Mai-san thì sẽ bị ghét mất thôi

Đằng nào cũng là Giáng sinh rồi, thật lòng thì Sakuta cũng muốn làm chút gì đó thất lễ với Mai-san một tí. Nếu được thì nên tham lam thêm một tí. Sakuta muốn lắm nhưng nếu để em gái mình biết được thì không xong nên đành cắn răng chịu đựng.

- Cơ mà, Mai-san nghĩ là sẽ có Kaede nên mới bảo là sẽ cùng nhau ăn bánh gato mà

- Vụ đấy không phải vì biết là sẽ trở thành kì đà cản mũi nên mới đưa em đến nhà ông bà à?

- Không lí nào mà Mai-san của mình lại nghĩ như thế được nhỉ

- Ý em là đang nói anh đấy!

Kaede đáp trả lại tôi với vẻ bực dọc

- Lo gì, sau khi xong buổi live Giáng sinh là Toyohama nó về nhà ngay nên kì đà cản mũi thì đã sẵn 1 con rồi

Con kì đà với mái tóc vàng lấp lánh…

- Em mách Nodoka-san này

- Không sao, hôm nay anh sẽ nói trực tiếp cho nó nghe luôn

Phải chi con bé siscon idol này biết nghĩ cho mình một tí…

Kaede lầm bầm

- Anh hai này… có chuyện này...

- Anh phải chuẩn bị lên trường rồi nên cúp máy nhé

- À, xin lỗi anh. C-cơ mà chờ xí!

- Hửm? Gì nữa đây

- Ờ.. ừm…

Đột nhiên Kaede nhỏ giọng lại

- ……………

Sakuta không nói gì, chỉ lặng lẽ chờ Kaede tiếp tục

- Ừm, anh hai này…

Từ đầu dây bên kia tôi có thể cảm nhận được vẻ lo lắng của Kaede. Có chuyện gì khó nói chăng? Nhưng với Sakuta thì chưa cần nghe cũng biết đó là gì rồi.

- V-về việc sau khi trở về nhà thì…

Thoạt đầu thì lớn tiếng, nhưng đến cuối câu thì giọng Kaede lại lí nhí trở lại.

- Anh đưa em đến trường là được chứ gì

- Mồ, sao anh lại nói trước rồi!

Chỉ cần nghe thôi tôi cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ giận dỗi đang hiện trên khuôn mặt của Kaede, vừa trề môi vừa xì ra tỏ vẻ bất mãn.

- Thôi tới giờ anh phải đi rồi

Thật ra vẫn còn dư tí thời gian, nhưng mà nói chuyện thế này với gia đình thì mất thời gian lắm.

- Nhưng mà… ừm… cảm ơn anh nhé

- Ừ, thôi anh cúp máy đây

- À, ừm

Nếu mà không cúp ngay thì lại tiếp tục nhây nữa nên Sakuta cúp máy trước.

Xem ra Nasuno đã ăn xong rồi, cô nàng kêu meo một tiếng trông thật thỏa mãn, vừa rửa mặt vừa dùng chân gãi gãi đầu.

Nhìn lên từ phía Nasuno, quang cảnh phòng của Kaede hiện ra trước mắt.

Ở phía trước cửa tủ là bộ đồng phục trung học đang được treo lên. Đó là bộ đồ mà Kaede đã chuẩn bị trước khi về nhà ông bà để sau khi thăm ông bà xong thì em có thể mặc nó lên và có thể đến trường bình thường mỗi ngày…

Nasuno lại kêu meo thêm tiếng nữa

Cũng tới giờ Sakuta phải thay đồ đến trường rồi

===============================

Chương 2

===============================

Để nhà cho Nasuno trông, Sakuta bắt đầu rời khỏi nhà vào lúc 8 giờ.

Vừa bước ra khỏi tiền sảnh là làn gió lạnh đã ập ngay vào mặt, lạnh đến nỗi hít hơi vào thôi cũng đã thấy tức ngực, vừa phà hơi ra là một làn khói trắng toát tỏa ra xung quanh.

Nếu mà hỏi Rio chắc sẽ biết được vì sao hơi thở ra lại trắng đến vậy. Quyết định rồi, hôm nay mà gặp sẽ hỏi luôn, chỉ không biết được mấy câu hỏi nhảm nhảm kiểu này tới đó liệu có nhớ để mà hỏi không đây, Sakuta vừa nghĩ thầm trong bụng, chân rảo bước về phía ga Fujisawa.

Tầm độ 10 phút đi bộ là quang cảnh thân thuộc của ga hiện ra trước mắt. Dù là ngày 24 tháng 12 đi nữa thì buổi sáng cũng như mọi khi: dáng của mấy người làm công ăn lương bận vest ùa vào cửa ga trộn lẫn với tiếng ngáp dài ngáp ngắn của mấy sinh viên đại học, đâu đó cũng có thêm mấy bộ đồng phục trung học. Sakuta cũng là một trong số họ.

Rời khỏi ga tiến về phía cửa Nam, cậu nhảy lên tuyến Enoden Fujisawa đang chờ khách lên tàu nằm ngay cạnh hông tiệm tạp hóa Odakyu.

Cảm nhận sự rung lắc từ tuyến tàu điện màu xanh kem kiểu cổ tầm 15 phút thì đã đến ga Shichirigahama, cùng với cậu là một đoàn học sinh mặc đồng phục của trường cao học Minegahara bước xuống tàu và xếp thành một hàng dài trước cỗ máy soát vé.

Sakuta quẹt tấm vé tháng rồi bước ra khỏi cửa ga, rảo bước đến trường. Trên đường đi nghe thoảng đâu giọng của các bạn nữ đang ríu rít với nhau

- Hôm nay lạnh quá nhỉ

- Thiệt tình lạnh lắm luôn

- Thiệt lạnh chết đi được

Vân vân và mây mây. Tiện thể nói về mây thì theo dự báo thời tiết hôm nay là sẽ có tuyết nhưng mà các bạn vẫn để đùi trần mà đi học cho được. Nhìn thấy thôi cũng đủ lạnh rồi, Sakuta quyết định chuyển góc nhìn lên bầu trời phía đằng xa đang bị bao phủ mới lớp mây dày xám xịt.

Mặc dù có thể cảm thấy được sự tồn tại của mặt trời nhưng nó yếu đến nỗi dường như muốn tan biến đi mất. Nhìn sơ qua khung cảnh trời đông thì không cần phải là nhân viên dự báo thời tiết cũng cảm thấy được hôm nay tuyết sẽ rơi. Bầu không khí xung quanh giờ đã nghe thấy mùi tuyết rồi, ra xa khỏi bờ biển một tí có khi tuyết lại đang rơi rồi chẳng hay.

Nhưng mà tuyết có rơi đi nữa Sakuta cũng chẳng bận tâm. Không mong nặng đến độ làm tê liệt cả hệ thống giao thông, nhưng tuyết có rơi đi nữa thì buổi hẹn hò Giáng sinh với Mai-san cũng không bị hủy đâu. Thêm nữa trời càng lạnh thì cơ hội viện cớ để được gần gũi với nhau lại càng tăng thêm. Càng nghĩ lại càng ngóng đến buổi hẹn.

- Hôm nay lạnh quá nhỉ

- Thiệt tình lạnh lắm luôn

- Thiệt lạnh chết đi được

Có cảm giác như đã nghe thấy ở đâu rồi, nhưng trong lòng Sakuta hiện giờ chỉ là cảm giác ngóng trông buổi hẹn tối nay.

Buổi lễ kết thúc học kì kết thúc nhanh hơn cậu tưởng, một phần vì trời lạnh, phần cũng vì hiệu trưởng đã có một bài phát biểu rất súc tích, nghe đâu kiểu

- Trời sẽ càng lạnh thêm nên mấy em năm 3 đang chuẩn bị thi tuyển thì chú ý đừng để bị cảm, cố gắng hết sức nhé!

Sau đó là giờ sinh hoạt chung. Nhận tờ phiếu liên lạc từ giáo viên chủ nhiệm đánh giá chung không hẳn là tệ. Ngược lại trông có vẻ tốt hơn nữa, so với học kì trước thì môn nào cũng nhỉnh hơn hẳn một bậc, nhờ ơn Mai-san dạy dỗ cả. Thành tích tốt thế này chắc là buổi hẹn hôm nay sẽ được thưởng hậu hĩnh đây, trước tiên là tận hưởng buổi hẹn hò đã~

Với sự phấn khích cực độ, Sakuta vừa nhảy chân sáo vừa rời khỏi lớp học.

Do chẳng có ai để tám chuyện nên Sakuta nhanh chóng thay giày rồi rời khỏi trường.

Bước ra khỏi cổng trường, băng qua thanh ray chắn đường của tuyến tàu điện, cậu vừa ngắm nhìn bãi biển ở Shichirigahama vừa tiến về phía ga.

Do Sakuta rời khỏi trường khá sớm, sân ga hiện giờ vắng hoe, nhìn chung quan đâu có tầm 5 6 người kể cả cậu, hầu hết mọi người vẫn còn đang nán lại trong lớp sau giờ sinh hoạt chung.

Bao trùm xung quanh sân ga là một sự vắng lặng một cách cô độc.

Trong lúc cậu đang chờ tàu đến

- A, senpai!

Bắt gặp một cô bé nữ sinh cao học đang trùm khăn kín hết cả người chỉ chừa ra phần mũi đỏ hỏn

đang thở ra làn sương trắng run lên vì lạnh, cậu nhận ra ngay đó là Tomoe - kouhai dưới cậu một lớp.

- Hôm nay em chỉ có một mình à

Hầu như những lúc ra về tôi đều thấy Tomoe đi cùng với bạn của mình - Yonegama Nana.

- Hôm nay Nana-chan phải trực lớp rồi

Tomoe tiến gần đến cạnh Sakuta, miệng càm ràm

- Lát nữa em phải đi làm thêm rồi, cơ mà senpai cũng đi luôn mà ha? Nếu đúng vậy thì đâu phải chỉ có mỗi một mình em đâu nà

- Mà hôm nay senpai cũng mình ên à?

- Giờ thì có Tomoe rồi nên tính là hai mình mới đúng nhỉ

- Ý em là hôm nay senpai không đi cùng với Sakurajima-senpai à?

Với ánh mắt bất mãn, Tomoe nhìn Sakuta như thể muốn nói rằng "Biết tỏng rồi mà còn giả vờ, senpai quả thật phiền phức quá đi"

- Mai-san có việc hôm nay rồi nên không đến trường

Theo như chương trình TV buổi sáng thì có vẻ là có buổi chụp ảnh ở đâu đấy.

- Ra là vậy à

Tomoe vừa ngó nghiêng xung quanh vừa tỏ vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm. Chắc là con bé lo là mình có đang làm phiền senpai đang chờ Mai-san hay không.

- Maa, đi làm thêm xong là anh có hẹn với Mai-san rồi nên em không cần phải lo

- Mắc gì em phải lo chứ! Nhìn bộ mặt tự mãn của senpai sao thấy ngứa mắt thật! Ức chế vãi!

- Koga thì sao?

- Dù sao đi nữa thì Giáng sinh này em cũng không có anh người yêu nào đủ tuyệt vời để hẹn hò cả.

Khịt mũi một cái, Tomoe khoanh tay lại ngoảnh mặt về phía bên kia

- Chà, em không có hẹn với bạn bè à?

Tomoe nói với giọng chanh chua

- Tạm thời thì tối nay em ăn cơm với gia đình rồi ăn bánh kem

- Thế à

- Rồi mai em sẽ đi ăn pancake với hội của Nana-chan

Miệng thì nói vậy nhưng trông Tomoe vẫn có vẻ bực bội

- Xem ra Giáng sinh của Koga cũng vui phết chứ

- Thế mà vui á?

- Em có thể trải qua quãng thời gian tuyệt vời đấy với gia đình và bạn bè rồi còn gì

Việc tận hưởng cùng gia đình và bạn bè đối với Sakuta cũng quan trọng không kém. Với một người phải sớm ra riêng để lo cho em gái như cậu thì việc tận hưởng một đêm Giáng sinh êm đềm với gia đình là chuyện không thể. Với Tomoe thì có lẽ đây là một dạng thông lệ rồi, nhưng nếu có thể tiếp tục giữ gìn thông lệ đấy thì rất là điều rất tốt. Là lẽ quá đương nhiên nhưng phải mất một thời gian khá lâu tôi mới nhận ra được điều này.

- Maa, đừng ăn nhiều quá kẻo sau lại hối không kịp đấy

Tomoe nhìn tôi với vẻ mặt đắc thắng

- Em đã quyết tâm ăn kiêng vào kì nghỉ đông rồi nên không sao đâu

- Phải chi lần này ăn kiêng thành công thì tốt thật nhỉ

- Lần này ý anh là ý gì?

- Nghe Tomoe bảo sẽ ăn kiêng đến giờ chắc cũng được tầm 5, 6 lần rồi nhỉ

- Nhưng lần nào cũng thành công mà!

- Thế à?

Nhìn thái độ của Tomoe thì không có vẻ gì là thành công cho lắm. Nhưng thật ra nhìn Tomoe thì cũng không thấy vẻ gì là mập cả…

- Mặc dù lên kế hoạch là sẽ giảm 3kg, nhưng mà giảm được 2kg đàng hoàng rồi đấy

Trong đầu tôi là hàng loạt dấu chấm hỏi với chữ "đàng hoàng" của cô đấy

- Cơ mà nếu ăn kiêng như vậy tức là cứ mỗi lần ăn kiêng là sẽ tăng thêm 1kg. Vậy 5, 6 lần tức là…

- WAAAA~! Không có tăng 5kg đâu nhá! Tuyệt đối không tăng đâu đấy!

Tomoe mặt đỏ như gấc, vừa chối bay chối bẩy "Không có tăng cân, không có tăng cân" vừa khua tay trước mặt Sakuta.

- Mà Tomoe không cần phải cố gắng giảm cân vậy đâu

- Tại sao cơ?

- Anh không thấy em mập tí nào cả

Lúc trước tôi cũng từng nghĩ vậy mà nói cho em nó nghe rồi, nhưng không hiểu vì lí do gì mà Tomoe không chịu hiểu. Giữa nam nữ với nhau có vẻ như khái niệm "mập" không giống nhau mấy, cho đến giờ không có vẻ gì là khoảng cách đấy đã được rút bớt tí nào.

- Bởi vì senpai chưa thấy bao giờ nên mới nghĩ vậy đó

Tomoe vừa nói với vẻ cay cú vừa dùng tay nắn nhẹ phần bụng của mình.

- Nếu là cơ thể của Tomoe thì hồi hè lúc mình cùng đi biển anh thấy hết rồi mà

- Cái đó là đồ tắm! Cơ mà quên ngay mau!

- Cả đời tui cũng không thể quên được sức phòng thủ vô địch của cặp mông đấy đâu

Nhớ lại hồi tranh thắng thua bằng việc xây lâu đài cát ở sát mép biển, lâu đài của ai bị sụp trước thì đấy là kẻ thua cuộc, kết quả Sakuta thua. Chỉ vì cặp mông của Tomoe ấn xuống trước lâu đài cát tạo nên một cái rãnh nước nên sóng đánh vào cũng bị yếu đi nên mới trụ được lâu đến vậy. Đấu ba hiệp thua cả ba, toàn bại.

- A~~ Mồ! Nghĩ sao mình lại đi biển với senpai vậy trời…

Tomoe vừa gục xuống vừa ôm đầu, lầm bầm một mình đầy vẻ hối hận

- Không thể tưởng tượng được cảnh mặc đồ tắm trước mặt senpai. Lúc đấy chắc chắn mình bị ngáo rồi…

Ngay lúc đó từ phía sau lưng có tiếng người vọng đến

- Hôm nay 2 người về cùng nhau à?

- Coi bộ có vẻ vui nhỉ, có chuyện gì thế?

Người hỏi không ai khác chính là người làm cùng ở chỗ làm thêm, Kunimi Yuuma

- Vụ đó ờ thì, Tomoe em nó mậ…

Sakuta vừa định mở lời thì

- WAAAAAAAAAA, WAAAAAAAA~~~~!!!!!

Ngay lập tức Tomoe bật dậy lấp lời Sakuta. Cứ mỗi lần Sakuta định mở miệng cất tiếng là Tomoe nhảy tưng tưng ngay trước mặt cậu gào lên để lấp tiếng cậu đi.

- Sao senpai lại đi nói ra thế hả! Thiệt không thể tin nổi!

- Ơ, thì do Kunimi hỏi mà

- Không có đổ lỗi cho Kunimi-senpai nhá!

- Đã là bạn bè với nhau thì không nên giấu giếm nhau chuyện gì

- Nhưng cũng không có được tự tiện nói ra bí mật của người khác như vậy chứ!

- ......?

Không biết chuyện gì xảy ra, Yuuma cứ ngẩn người ra đấy, vẻ mặt đầy khó hiểu

Tôi cố tình lái khỏi chuyện của Tomoe

- Tàu đến rồi kìa, lên thôi

- Kunimi-senpai hôm nay cũng đi làm thêm à?

- Koga-san với Sakuta cũng vậy à?

Vừa nói chuyện vẩn vơ cả 3 người cùng nhau lên tàu. Cho đến khi đến ga Fujisawa thì chúng tôi toàn hỏi nhau những chuyện kiểu "Đến bao nhiêu tuổi thì còn tin vào ông già Noel thế?" để giết thời gian.

- Em thì sau khi lên tiểu học

- Tui cũng tầm đấy, Sakuta thì sao?

- Tui thì giờ vẫn còn tìn. Tương lai dự định tui sẽ làm ông già Noel mà

- Một năm chỉ làm duy nhất vào dịp Giáng sinh, bộ anh định dựa dẫm suốt vào Sakurajima-senpai à senpai…

Với giọng điệu như vậy, cả Tomoe lẫn Yuuma đều nhìn Sakuta với vẻ quan ngại sâu sắc.

===============================

Chương 3

===============================

Quay trở lại bếp sau khi mang rác đi đổ xong, Yuuma bảo tôi

- Hôm nay tuyết rơi nhiều nhỉ

Nhìn thấy cả đồng phục lẫn đầu Yuuma lấm tấm tuyết, tôi đáp lại

- Có vẻ thế thật

- Cứ đà này thì coi bộ tuyêt sẽ dày lên đây

- Ờ

Tầm 2g chiều là lượng khách đến dùng bữa trưa cũng đã bớt đi kha khá nên tôi với Yuuma mới có thể tán chuyện phiếm với nhau.

Sau đấy tuyết vẫn tiếp tục rơi, sau khi tan ca làm thêm vào lúc 5g chiều, khung cảnh đường phố quanh ga Fujisawa khắp nơi đều là một màu trắng xóa.

- Mọi người vất vả quá rồi, em xin phép về trước

Chào chủ quán xong Sakuta bước ra khỏi quán, rúm người lại trước cái lạnh của buổi chiều tà. Nhìn chiếc xe đạp để ở bãi giữ xe, cậu thấy cả đống tuyết đang chất đầy trên ba ga.

- Mai-san chắc không sao đâu nhỉ

Tình hình giao thông hiện tại cũng không trì trệ cho lắm, nhưng khi nói chuyện với Tomoe lúc chuẩn bị ra về ở phòng nghỉ ngơi thì cậu được dặn dò là phải cẩn thận vì đến mấy chỗ đông người qua lại như nhà hàng này mà vẫn bị tuyết phủ trắng cả.

Ở mấy vùng không hay có tuyết rơi thế này thì đôi khi cũng có mấy vụ chặn đường lại nữa.

- Maa, nếu Mai-san đến trễ thì lại có thể vòi thêm nhiều thứ hơn nữa mà

Phải chi được thế thật thì Giáng sinh này là nhất rồi. Nghĩ thầm trong bụng, cậu bung chiếc dù nhựa mượn ở cửa tiệm lên. Từ giờ đến giờ hẹn vẫn còn hơn 1 tiếng, do vừa ra khỏi trường là đến chỗ làm thêm ngay nên giờ Sakuta vẫn còn đang mặc bộ đồng phục trường, chưa kể Nasuno ở nhà một mình chắc đang chờ dài cổ vì đói nên cậu quyết định tạt ngang nhà một tí.

Về đến ga, leo lên cầu thang bộ dẫn lên lối đi bộ trên cao cậu tiến về hướng nhà mình nằm ngược hướng về ga.

Trên lối thang bộ đâu cũng phủ đầy tuyết. Những chỗ người hay qua lại thì còn thấy được màu

xám xịt của mặt đường, hai ven đường đều bị phủ tuyết trắng toát. Vừa bước đi chậm rãi ngược lại hướng ga, Sakuta va phải một vị khách bước ra từ Bic Camera đang mải chú tâm vào bàn chân đang ướt sũng bởi tuyết mà không nhìn phía trước.

- A, xin lỗi!

Người ấy vừa chắp hai tay lại vừa xin lỗi, nhìn kĩ lại thì đó là một cô gái tay đang cầm 1 túi hàng mua từ tiệm sách Junku-dou.

Thoạt trông có vẻ quen quen nhưng Sakuta không nhận ra. Nhưng nhìn vẻ mặt "Chết rồi!" sau đó mau chóng né ánh nhìn khỏi Sakuta thì cậu nhận ra người đó không phải ai khác chính là Rio. Do không để tóc với mặc bộ blouse như mọi khi nên không nhận ra Rio cũng dễ hiểu. Hôm nay Rio vận áo một mảnh kiểu dáng nhìn như đầm, phủ quanh người là một chiếc áo lông thú trông rất quý phái, thêm quả váy dài đến tận gối, vạt áo thì đang giang rộng ra kiểu hình chữ A, bên dưới là đôi giày cao gót bóng loáng kèm với cặp vớ đen nhìn rất gợi cảm. Tóc thì đang được búi lại tém sang một bên, trông Rio hôm nay vừa người lớn vừa trông rất thanh lịch.

Không biết là hôm nay có sự kiện gì đặc biệt không đây mà Rio lại ăn mặc như thể chuẩn bị vào mấy nhà hàng hạng sang ấy.

- ......

Rio đón lấy ánh mắt đầy thắc mắc của Sakuta nhưng vẫn không đáp lại. Vì thế nên Sakuta quyết định mở lời trước

- Futaba, bà đi mua đồ à?

Vừa hỏi Sakuta vừa liếc nhìn túi đồ trên tay Rio. Có khi nào lại hốt mấy quyển sách khó nuốt về vật lý nữa không đây. Dám lắm thế thật vì trên tầng 7, 8 của Bic Camera là cả một tiệm sách to như cái thư viện cơ mà. Chỗ đấy còn bán cả mấy quyển sách chuyên ngành nữa.

- Azusagawa sắp sửa hẹn hò nhỉ?

Rio hỏi Sakuta, kiếm cớ thoái thác

- Ừ, hôm nay tui có hẹn đi thủy cung rồi

Điểm hẹn gặp nhau là ở ngay cửa ra vào ngay ga Katase Enoshima.

- Tui không có hỏi đến đấy

Rio vừa nói vừa ngoảnh mặt sang chỗ khác, trông có vẻ khó chịu như thể muốn Sakuta mau phắn ra chỗ khác càng nhanh càng tốt.

Dẫu biết thế nhưng Sakuta vẫn không nản chí, vẫn nhìn chằm chằm vào trang phục của Rio. Chịu thua, Rio thở dài đánh thượt một cái, đáp lại với vẻ chán nản

- Tí nữa tui có hẹn đi ăn với gia đình

Thái độ của Rio không phải là chán việc đi ăn với gia đình, mà là do phải giải thích cho Sakuta.

- Lúc trước Futaba có bảo là bố mẹ của bà ai cũng bận rộn lắm ha?

- Dường như hôm nay cả 2 người hôm nay đều hủy lịch hẹn rồi. Vừa về tới nhà là thấy bố mẹ ở nhà rồi... Không biết tới giờ là mấy năm rồi mới thấy lại cảnh này. Bùm một cái bố mẹ quyết định đi ăn nên thế là ra thế này đây.

Lúc trước theo lời Rio kể thì bố cậu là bác sĩ ở một bệnh viện thuộc trường đại học, hầu hết thời gian ông dành vào cuộc chiến giành quyền lực trong bệnh viện. Còn mẹ cậu thì kinh doanh quần áo, trong một năm thì hơn nửa thời gian dành cho việc đàm phán giao thương ở nước ngoài, bởi vậy hiếm khi nào mà cả gia đình lại có dịp cùng đi ăn với nhau…

Đó là lí do Rio cảm thấy bối rối khi được hỏi về chuyện của mình.

- Bộ đồ này toàn bộ đều do mẹ chỉ định. Quả đầu này cũng là do mẹ đã hẹn sẵn bên phía thẩm mỹ viện rồi nên bộ dạng hôm nay là thế đó.

- Tui nghĩ là hợp với bà đó

Trông rất gợi cảm, không phải kiểu dâm dục mà là kiểu tỏa ra bầu không khí rất là người lớn, Sakuta nghĩ người chọn đồ cho Rio phải nắm rõ những điểm gây cuốn hút của cô lắm nên mới phối được kiểu đồ như vậy.

Lúc trước Rio có bảo cha mẹ không quan tâm đến mình, nhưng nhìn Rio thế này thì không có vẻ gì là như vậy.

Dường như đoán được Sakuta đang nghĩ gì, Rio chặn lời cậu trước

- Không phải là vì tui mặc bộ này là vì muốn đâu

Cất công giải thích cho Sakuta nãy giờ nhưng có lẽ đây mới là điều mà Rio muốn nói nhất.

Ngay những lúc thế này mà vẫn giải thích mọi thứ theo tuần tự quả đúng kiểu nói chuyện của Rio.

- Futaba này

- Gì?

Ánh mắt Rio lộ vẻ nghi hoặc.

- Cho tui mượn điện thoại tí được không?

- Không cho

- Tại sao chứ?

- Nếu là Azusagawa thì ông sẽ gửi mớ hình chụp tự sướng của tui cho Kunimi đúng không?

- Chà, lộ mất rồi sao

Rio đoán trúng ngay chóc. Quả là một người bạn tuyệt vời, hiểu rõ mình hơn cả chính bản thân nữa. Hơi tiếc là không thể lưu lại được hình ảnh Rio mặc mấy kiểu đồ trang trọng như thế này.

- Nếu biết gặp phải ông thà tui không đi đường vòng có khi lại tốt

- Nhưng mà tui lại thấy được thứ quá hay ho đi chứ

- Nếu như là cậu thì không phải Sakurajima-senpai mới là người cậu muốn nhìn thấy nhất sao?

- Hmm, Mai-san mặc váy coi bộ đẹp phết nhờ

- Nếu Sakurajima-senpai không bỏ cậu thì không phải từ từ rồi cậu cũng được xem sao, bộ váy màu trắng ấy?

- Dĩ nhiên là sẽ được xem từ hàng ghế đặc biệt rồi

Nói về bộ váy màu trắng thì dĩ nhiên đấy là váy cưới rồi. Tưởng tượng việc Mai-san trong bộ váy cưới thôi mà trong lòng Sakuta đã cảm thấy rạo rực trong người rồi.

- ......?

Trong một thoáng chốc trong đầu Sakuta nảy ra hình ảnh một cô gái nào đó đang mặc đồ cưới. Nhìn dáng thì không phải là Mai rồi, nhưng cậu chỉ biết đến đó thôi, khuôn mặt cứ mờ mờ ảo ảo không tài nào nhìn rõ được. Từ bờ môi đẹp lộng lẫy của cô như đang muốn nói gì đó nhưng Sakuta không tài nào nghe ra. Càng nghĩ càng thấy hình dáng ấy cứ dần tan biến đi như làn sương mờ ảo, đọng lại trong lòng Sakuta là một cảm xúc rất khó tả.

Đó là cảm giác khi mình quên mất đi một thứ gì đó rất là quan trọng.

Một cảm giác bức bối vô cùng khi có cảm giác nhớ mang máng nhưng không tài nào nhớ ra được, thứ duy nhất còn đọng lại là cảm giác ấm áp trải đều trong lồng ngực của cậu.

Bất giác, Sakuta đặt tay lên ngực mình.

- ......

Thấy Sakuta đột nhiên lặng thinh, Rio liếc khẽ cậu với khuôn mặt nghi ngờ

- Azusagawa? Cậu làm sao thế?

- À không, không có gì đâu

Như thể tự bảo bản thân, Sakuta kéo tay ra khỏi ngực. Cảm giác này đối với cậu không phải là lần đầu tiên. Nhất là kể từ lúc cậu cùng KAEDE chuyển đến sống ở Fujisawa thì số lần bị như thế này ngày càng tăng, nhưng dù lặp đi lặp lại nhiều như vậy cậu vẫn không thể hiểu được cảm xúc này xuất phát từ đâu.

- Thế à, nếu không sao thì thôi

Dường như là có tin nhắn, Rio lấy điện thoại từ trong túi ra xem nội dung trên màn hình. Gõ gõ vài chữ và bấm gửi. Có vẻ như là đang báo với bố mẹ vị trí của mình để được đến đón chăng?

- À mà Azusagawa này

- Hửm?

- Tiếng phát thanh trong tiệm vừa nãy là của Sakurajima-senpai đấy

Rio vừa nói vừa hướng mắt nhìn về lối vào của Bic Camera. Dù có đứng hơi xa đấy nhưng Sakuta vẫn có thể nghe rõ tiếng vọng từ chiếc loa tay Mai-san đang dùng.

- Ừ, tui biết rồi. Nghe từ nãy giờ rồi

- Quả nhiên là Azusagawa

- Hơn nữa nếu là giọng của Mai-san thì tí nữa được nghe trực tiếp rồi nên chẳng sao cả

- Azusagawa đúng thật là thằng hợi sida nhở

Vừa nói Rio vừa cất điện thoại lại vào túi.

- Bố đến rồi nên tui phải đi đây

Rio nhìn xuống con đường phía dưới thang bộ, hướng về phía chiếc xe đang nhấp nháy đèn xin đỗ. Sakuta nhìn là biết ngay đó là dòng xe cao cấp của Đức. Cửa kính xe của ghế phụ mở ra, khuôn mặt của một người phụ nữ mang kính đen ló ra tìm xung quanh. Nhìn thấy Rio, cô vẫy tay gọi.

- Đi chơi với bố mẹ vui vẻ nhé Rio

Trong thoáng chốc mặt Rio lộ vẻ bối rối nhưng ngay sau đó nhoẻn nụ cười tươi đáp lại

- Azusagawa cũng vậy, nhớ giữ chừng mực nhé

Nói rồi Rio từ từ đi xuống cầu thang và bước lên chiếc xe đang chờ cô ở ven đường. Cửa xe vừa đóng lại là xe chạy đi ngay, vừa nhìn theo ánh đèn xe lướt qua cậu vừa nghĩ

- Futaba hôm nay trông giống tiểu thư phết

===============================

Chương 4

===============================

Sau khi tạm biệt Rio cậu bắt đầu tăng tốc trên con đường phủ đầy tuyết. Lúc ra khỏi quán là 5g, giờ hẹn với Mai-san là 6g nhưng mải nói chuyện với Rio nên giờ cũng không dư được bao nhiêu. Về đến nhà là 5g25p, vừa mở cửa ra là Nasuno đã chạy ra đón rồi

- Meo~

Đầu tiên là cho Nasuno ăn cái đã, sau đó Sakuta chạy về phòng cởi phăng bộ đồng phục ra.

Tạm thời cả người cậu chỉ còn mang độc mỗi đôi vớ. Nhanh chóng mang quần lót vào, sau khi mặc áo t-shirt xong cậu khoác chiếc áo len lên người và cuối cùng là khoác thêm một lớp áo khoác nữa.

- Nasuno, lại nhờ cưng trông nhà giúp nhé

Nasuno vẫn đang tập trung ăn nên không trả lời cậu, nói xong Sakuta mau chóng rời khỏi nhà.

Quay lại con đường lúc nãy cậu hướng về ga Fujisawa. Tuyết rơi ngày càng dày đặc, cơn gió nhẹ thoáng qua khiến cho những hạt tuyết bay tứ tung. Dù có mang dù theo rồi nhưng điểm khắp người là những hạt tuyết trắng lấp lánh. Đôi khi cậu phải phủi bớt tuyết đi chứ không là cả bộ đồ trắng như tuyết mất.

Do bên ngoài thời tiết ngày càng xấu đi nên cũng mất kha khá thời gian cậu mới đến được ga Fujisawa. Tuy vẫn chưa trễ giờ hẹn nhưng không thể để người nổi tiếng như Mai-san phải đợi mình được, nếu được cậu vẫn muốn đến chỗ hẹn sớm hơn để có thể chờ Mai-san.

Vừa bước vào trong sân ga Odakyu Enoshima, tiếng chuông báo xuất phát của tuyến tàu đi Katase Enoshima vào 5g41p reo lên.

- Xí, cho tôi lên tàu với

Sakuta hối hả nhảy lên toa cuối cùng của đoàn tàu. Chỉ trong giây lát toa tàu đóng cửa lại, đoàn tàu bắt đầu xuất phát. Khung cảnh của những tòa nhà cao tầng quanh ga Fujisawa nhanh chóng chuyển thành cảnh vắng lặng của phố mua sắm. Trên mái nhà của những căn hộ dọc theo tuyến tàu đều đã bị tuyết phủ trắng, biến khung cảnh quen thuộc hằng ngày trông thật lạ lẫm.

Do lối ra ở ga Katase Enoshima nằm ở ngay đầu toa tàu nên Sakuta vừa tiến dần về phía toa đầu tàu vừa nhìn cảnh vật xung quanh trôi qua. Tuyết rơi dày nhưng tàu vẫn cứ chạy, sau khi dừng tại ga Hon-kugenuma, Kugenuma Kaigan là đến ga Katase Enoshima vào đúng 5g48p.

Chờ đến khi cửa tàu mở, Sakuta bước xuống sân ga Katase Enoshima. Tiếng dù mở xoành xoạch khắp mọi nơi, nhìn lại cậu mới nhận ra xung quanh hầu như toàn là các cặp đôi, trong khi bạn trai bung dù ra thì cô bạn gái nấp vào dưới tán dù để tránh tuyết.

Đối với các cặp đôi thì thời tiết như thế này không phải là vấn đề, mà ngược lại có tuyết lại càng vui nữa. Giáng sinh năm nay có tuyết rơi thì buổi hẹn hò sẽ vô cùng lãng mạn. Không khí Giáng sinh tràn ngập khắp mọi nơi. Quảng trường trước ga giờ đã trở thành nơi các cặp đôi chờ nhau, ước chừng cũng tầm 3 4 chục người chứ không ít. Thoáng thấy các bạn nam nữ tầm 20 đang đứng chờ nhau, bắt gặp đối phương liền nở nụ cười thiệt tươi, vừa vẫy tay gọi đối phương vừa chạy đến đón. Còn những người vẫn đang chờ người yêu mình đến thì đang vọc điện thoại giết thời gian. Sakuta cũng tham gia vào nhóm chờ người, cậu bung dù ra rồi bước ra khỏi sân ga.

Sakuta nghĩ, chắc là Mai-san sẽ đến vào chuyến tàu kế tiếp thôi, chuyến tàu sau chuyến mình xuống là chuyến duy nhất đến đây vào trước 6g, biết Mai-san không bao giờ trễ hẹn nên cậu biết chắc là mình không thể nào lầm được.

Chỉ cần chờ thêm 7p nữa là tàu sẽ đến, nhưng có vẻ là thừa rồi. Nhìn về đám người đang đứng chờ trước ga,

- A!

Gần như ngay đối diện cửa soát vé, Mai-san đang đứng dưới tán dù, lọt thỏm vào giữa đám người đang chờ nhau trước ga.

Mai-san mặc chiếc áo phông dày, bên trong quấn sẵn chiếc khăn len, phía dưới là một chiếc quần tất kèm với đôi giày bốt chống tuyết. Để tránh bị mọi người nhận ra, cô đội chiếc nón bê rê kèm với đôi mắt kính tròn, đồng thời tóc cũng được tết lại. Tóm gọn lại là trông như mấy chị ở đại học ấy.

Nếu so với mấy trang phục Mai-san hay mặc thông thường hoặc trong phim ảnh hay ở trên mấy quyển tạp chí thì bộ này được chăm chút theo kiểu cá tính hơn nên khó mà nhận ra đấy là Mai-san được. Mà cũng không ai mảy may nghi ngờ cả, vì những người xung quanh đều đang dán mắt vào điện thoại nhắn tin với đối phương.

Mải mê ngắm nhìn Mai-san, thoáng chốc cậu cảm thấy ánh mắt Mai-san liếc về phía mình.

Đúng thật là 2 người có thấy nhau thật, nhưng Mai-san ngoảnh sang hướng khác như thể không thấy gì cả, cô lấy điện thoại từ trong túi áo ra loay hoay gì đó. Nhìn cái vỏ bọc điện thoại có gắn cái tai thỏ nhìn giống hệt như loại Mai-san hay dùng.

Sakuta tiến đến gần Mai-san hỏi nhỏ

- Mai-san đang làm gì thế?

Mai-san rời mắt khỏi điện thoại quay về phía Sakuta trông hơi chán nản

- Cứ nghĩ là cậu vẫn chưa nhận ra tôi đấy

Cô thở dài một tiếng, tỏ vẻ bất mãn

- Đi đến đây mà cũng không bị ai phát hiện ra nên tôi muốn thử cậu một chút.

Nói rồi cô ưỡn ngực một cách tự hào, ngầm hỏi Sakuta "Cậu thấy thế nào?"

Trước mắt là nghĩ gì nói đấy đã

- Hẹn hò với nhau mà Mai-san lại không mặc váy mình buồn lắm

Mai-san càng tỏ vẻ chán nản hơn

- Ý cậu là để cho cô bạn gái dễ thương của mình phải chịu lạnh cũng được à?

- Những lúc đấy thì để mình làm ấm ch-... Ây da!

Chưa kịp nói hết câu là Mai-san đã dậm chiếc giày bốt lên chân Sakuta.

- Cậu còn thứ khác phải nói mà nhỉ

- Mình yêu Mai-san

- Không phải cái đấy

- Mình yêu Mai-san lắm luôn

- .....

Mai-san im lặng, mắt nheo lại

- Mai-san của mình hôm nay dễ thương nhất luôn

- Nhưng mà không phải là váy nên bất mãn cơ mà?

- Lỡ rồi nên ráng nhịn tới mùa xuân vậy. Công mình nhịn tới đó sẽ được Mai-san thưởng bù thôi.

- Ờ~ ờ~ đợi tới khi nào thời tiết ấm lên đi rồi sẽ mặc váy ngắn đi hẹn hò nhé

- Thêm quả chân trần nữa thì ngon ha~

- Mình không muốn bị cháy nắng đâu nên không được đâu

- Để mình xức kem chống nắng là được mà

- Thế lại càng không được

- Ể... Kì vậy

- Nghĩ sao cậu lại cho cái ý tưởng vừa rồi là ổn hả?

Mai-san không bị cháy nắng, bản thân Sakuta thì được chiêm ngưỡng cặp đùi óng ả của Mai-san, nghĩ thế nào cũng thấy đây là ý tưởng tuyệt vời.

- Thôi nào, đi thôi

Mai-san đóng dù mình lại, chui vào dưới tán dù của Sakuta như thể đó là chuyện đương nhiên, tay vòng sang ôm lấy cánh tay của cậu. Chỉ cần ngoảnh mặt sang là cậu có thể thấy được khuôn mặt dễ thương của Mai-san.

- ......

- Gì đấy?

Ánh mắt Mai-san như hỏi "Muốn ý kiến gì không?"

- Phải chi áo mỏng tí nữa thì ngon

Sakuta thì đang mặc áo khoác, còn Mai-san thì là áo phông nên dù Mai-san có choàng tay sang đi nữa thì cũng chẳng cảm thấy được gì cả.

- Nói gì thế cái đồ ngốc này, đi tới thủy cung nào

Nói rồi Mai-san hối Sakuta, cả hai tiến đến thủy cung giữa trời tuyết trắng. Từ ga tiến về phía nam, đâu đó trên con đường ven biển là các cặp đôi đang qua lại.

- Mà tiện thể Sakuta này

- Gì vậy Mai-san

Như thể không chấp nhận được kĩ năng hóa trang đáng tự hào của mình lại bị Sakuta phát hiện ra nhanh như vậy, Mai-san hỏi

- Lúc nãy sao cậu biết ngay đó là tôi thế?

Chắc là Mai-san đang mong là Sakuta sẽ không nhận ra để sau đó thỏa thích chọc cậu, nhưng mà hỏng cả rồi nên cô không phục.

- Mình nghĩ là do lúc nào cũng nghĩ về Mai-san nên nhận ra ngay đó

Ngoài nó ra thì Sakuta chẳng nghĩ ra lí do nào khác

- Làm ơn nghĩ cả những thứ khác giùm tôi

- Chẳng hạn như là?

Nghĩ một chốc, Mai-san hỏi

- Ừ thì... chẳng hạn như tương lai thì sao?

- Sau khi kết hôn muốn được Mai-san gọi là "anh" quá

Trước mắt thì chỉ nghĩ được đến tương lai như thế thôi

- Tôi thì không muốn kết hôn với người mà lớn lên muốn làm ông già Noel đâu

- Ề~

Công việc mang lại niềm vui và ước mơ cho tụi trẻ là công việc tuyệt vời nhất mà lại…

Sakuta hơi ngạc nhiên khi thấy Mai-san vẫn nhớ về kế hoạch tương lai mà cậu đã nói mặc dù cậu chẳng để tâm gì tới nó cho lắm.

- Thế thì mình sẽ làm tuần lộc vậy

- Sakuta này, chắc là cậu thích bị đánh bằng roi da lắm hả

- Mình chỉ thích roi da tình yêu của Mai-san thôi

- Vậy thì từ ngày mai sẽ tăng độ khó của bài tập lên nhé. Đằng nào thì nhất định Sakuta sẽ đỗ vào chung trường đại học với tôi mà nhỉ

Mai-san nhoẻn miệng cười. Tranh thủ trước khi phải hứa thêm một vụ nữa, Sakuta nhanh chóng lái chủ đề về lại ban đầu

- Cơ mà Mai-san muốn mình không được nhận ra à?

- Hửm?

- Kĩ năng hóa trang mà Mai-san rất tự hào ấy

Đứng chờ đèn đỏ ở tuyến đường quốc lộ số 134, hôm nay xe qua lại trên đường vẫn đông đúc như mọi khi.

Trong lúc chờ đèn xanh, Sakuta nhìn về phía Mai-san. Đồng thời, Mai-san cũng nhìn Sakuta, nhẹ nhàng nói

- Dĩ nhiên rồi, vui mà

Khẽ cúi đầu xuống, trông Mai-san vừa có vẻ xấu hổ, vừa có vẻ vui mừng, tất cả hòa quyện lại với nhau tạo thành một cảm giác hạnh phúc khó tả.

Được ở gần Mai-san hơn ai hết, Sakuta cũng vui lây.

- Mai-san này

- G-gì đấy

- Mình muốn ôm Mai-san

- Vụ đó thì để về nhà rồi tính

- Ể? Được hả?

Cậu đã nghĩ là thế nào Mai-san cũng từ chối rồi

- Nhưng mà ngoài ôm ra là không được nhé

Đang lâng lâng vì vui sướng là cậu bị Mai-san nhắc nhở rồi

- Nếu là quần lót thì mình sẽ thay đàng hoàng mà

- Thế cấm nốt nhé

Mai-san nhìn Sakuta với đôi mắt lạnh lẽo.

- Mình muốn hôn Mai-san quá đi~

- Nodoka bảo là sau buổi live là nó sẽ về ngay... nên hôm nay chịu khó nhịn đi

- Phải chi tuyết rơi nhiều đến nỗi tàu điện bị ngừng hẳn thì hay biết mấy

Nếu tàu bị dừng thì Nodoka sẽ bị kẹt lại ở buổi live trong thành phố. Rồi sau buổi hẹn hò là Sakuta có thể độc chiếm bữa tiệc một tay Mai làm, hơn hết thảy là có thể độc chiếm Mai-san.

- Một khi đã bảo chắc chắn sẽ về thì con bé đấy sẽ về thật đấy

Mai-san tưởng tượng vẻ mặt của Nodoka lúc đấy vừa cười mỉm

- Con bé Toyohama này, biết bao giờ mới chịu tách ra khỏi chị mình đây

Đèn giao thông đã chuyển sang xanh, dòng người đứng chờ 2 bên đường bắt đầu di chuyển.

Mai-san và Sakuta cũng bắt đầu di chuyển theo cặp đôi đang đi phía trước. Giữa hai dòng người băng qua đường, chợt Sakuta bắt gặp một chiếc dù màu đỏ. Nhìn vào trang phục thì có vẻ như đó là một em gái học cấp 2, do đang che dù nên không thể nhìn thấy mặt được nhưng cậu có thể nghe được tiếng cười nói vui vẻ của cô bé với bố mẹ mình.

Một cảm giác kì lạ xâm chiếm lấy cậu.

Sau khi băng qua đường, bất giác Sakuta ngoảnh đầu lại, nhưng chiếc dù đỏ đã không còn ở đó nữa.

- Cậu gặp phải ai à?

- Lúc nãy, có cô bé mang chiếc dù đỏ…

Sakuta chỉ nghĩ được nhiêu đó, dẫu tìm lí do giải thích cho việc cậu đế ý đến cô bé ấy nhưng mãi mà vẫn không thể giải thích được.

- Người quen của Sakuta à?

- Không phải thế, nhưng mà…

Sakuta trả lời một cách mơ hồ

- Tình đầu của cậu hay dùng dù đỏ à?

Mai-san nói với vẻ muốn chọc cậu

- Nếu mà thế thật thì mình đã nhớ ra rồi

Sakuta vừa thắc mắc, chân tiếp tục bước đến hướng thủy cung, nhìn ngay trước mặt đã có thể thấy được thủy cung Shin-Enoshima hiện ra trước mặt.

Trong lúc đang mãi nghĩ về cô bé mang dù đỏ, chợt Sakuta cảm thấy đau ở má.

Là do bị Mai-san véo, không cần hỏi cậu cũng hiểu được lí do. Cô đang trách cậu vì đang giữa buổi hẹn mà lại nghĩ về ai đó khác.

- Mai-san ghen à?

- Ừ đấy thì sao

Mai-san vừa đáp lại tiếp tục véo má Sakuta thật mạnh

- Đ-đau đau đau đau

- Cậu còn gì khác để nói không

- Dạ em xin lỗi ạ

Lúc này phải thành thật xin lỗi thôi, cuối cùng Mai-san cũng chịu buông tay ra, xong lại choàng lấy tay Sakuta thật chặt.

- Có Mai-san là bạn gái mình vui lắm

Vừa nói, Sakuta vừa thả lỏng má

- Ngượng à

- Do là Mai-san chứ sao

- Thế muốn tôi buông ra à

- Mình thích mãi thế này cơ

Mặc dù cậu đã nói rõ như vậy nhưng vừa tới cửa thủy cung là Mai-san buông tay cậu ra ngay. Sau khi xếp hàng mua vé cho 2 người, Mai-san quay lại chỗ Sakuta

- Mai-san nghe được nãy mình nói gì à?

- Lúc về tuyết cũng còn rơi đấy, tui sẽ dùng chung dù với Sakuta, được chưa?

- Vậy thì thủy cung để lần sau đi, hôm nay đi bộ với Mai-san thôi cũng đủ rồi

- Lỡ mua vé rồi nên không bỏ được đâu

Mai-san tiến về cửa soát vé, vừa đi vừa nhún người trông có vẻ rất phấn khích.

Tiến đến cạnh Mai-san, Sakuta hỏi

- Mai-san thích thủy cung nhỉ

- Thích chứ, hơn nữa lại còn được ở bên cạnh Sakuta nữa.

Bị nói thế này thì không vào thủy cung càng không được.

Trong đầu Sakuta lúc này chỉ toàn Mai-san, bởi vậy cậu quyết định sẽ tập trung hoàn toàn cho khoảng thời gian của hai người.

===============================

Chương 5

===============================

Theo biển chỉ dẫn, chúng tôi tiến sâu vào trong thủy cung. Vừa bước ra khỏi khúc cua là cả một thế giới khác hiện ra ngay trước mắt.

Từ phía cầu thang dẫn lên tầng hai, trên sàn nhà là hình chiếu của chú rùa biển đang bơi chậm chạp tắm trong âm thanh trầm trồ thán phục của khách tham quan. Cảm giác bước trên sàn nhà như là đang đi giữa biển vậy.

Sau khi lên cầu thang, tiến về phía trước là đã có thể thấy được các sinh vật biển đang tung tăng bơi lội. Bắt đầu với triển lãm mô tả quá trình phát triển của loài cá mồi trắng (shirasu), ngước nhìn lên là thấy ngay một chú cá đuối đang bơi ngay trên đầu. Do phần vòm phía trên là bể nuôi cá đuối nên nhìn từ dưới lên thấy phần thân cá như mấy khuôn mặt đang cười vậy, nhìn quanh thấy nhiều cặp đôi đang dùng điện thoại để chụp bầy cá đuối.

Tiếp tục tiến về phía trước là một con dốc nhỏ, đi hết con dốc đấy là sẽ ra bể cá lớn ở tầng 1. Đây là bể cá tập trung các loài cá sống ở vịnh Sagami, ngay giữa bể có thể quan sát được cơ man là cá mòi đang tung tăng bơi lội.

Ở đây cũng bắt gặp được mấy cặp đôi đang giơ điện thoại lên. Không nghe thấy tiếng chụp lách tách chắc là đang quay phim. Gần đấy có một cu cậu đi chơi cùng với gia đình đang vừa trỏ tay vào cá mập vừa hét lên "Cá mập! Cá mập tới kìa~" với giọng đầy phấn khích.

Sau khi rời khỏi bể bơi lớn là đến góc của các loài sinh vật biển sâu và các loài cá nhiệt đới, đâu đâu cũng đông người, nhất là các cặp đôi vừa quan sát một cách thích thú, tay cầm điện thoại chụp ảnh liên tục.

Nhưng nổi tiếng nhất là phải kể đến khu triển lãm sứa.

Toàn bộ khu vực của sứa đều được bao phủ bởi ánh đèn lam hoặc tím để kết hợp với nguồn sáng tự nhiên của bầy sứa. Ánh sáng mờ mờ ảo ảo phối hợp với chuyển động ngẫu hứng của bầy sứa tạo nên một khung cảnh đầy mị lực.

Thực ra cho đến khi thấy khung cảnh này Sakuta đã nghĩ rằng "Giáng sinh mà đi xem sứa có gì vui nhỉ?", nhưng thấy rồi cậu mới cảm nhận được phải đi coi sứa thì mới cảm nhận được không khí Giáng sinh.

Mặc dù với lũ sứa thì chúng chẳng biết Giáng sinh là gì đâu, nhưng được lên đèn như thế này thì mới cảm thấy không khí Giáng sinh bao trùm khắp nơi.

Đến giờ Sakuta mới hiểu được vì sao mấy tờ quảng cáo thủy cung ở trên tàu Enoden cứ suốt ngày tập trung vào bầy sứa này.

Nhìn sang cậu thấy Mai-san cũng đang chụp hình bầy sứa với vẻ thỏa mãn.

Sau đấy, cả 2 quay lại tầng 2 để ngắm chim cánh cụt và hải cẩu.

Ở bể rái cá thì 2 con đang quần nhau ở trong cái võng treo trên cây, 2 con khác thì đang dí nhau trong chuồng, khách tham quan ai cũng thốt lên "Thật là dễ thương"

Do khách tham quan ngày càng tăng, Mai và Sakuta mở đường để các cặp đôi đến sau có thể quan sát, rồi tiến đến khu vực cho thú ăn.

Ở khu vực cho thú ăn là khuôn mặt thờ thẫn của mấy con chuột lang nước (capybara).

- Nhìn giống Sakuta ghê~

- Thiệt hả?

- Nhưng mà trông chú này mắt vẫn còn đầy sức sống lắm

- ....

Sakuta ngắm lũ chuột lang nước nhai cỏ đến cuối cùng với vẻ mặt không hứng thú.

Sau đó hai người rời khỏi thủy cung. Do ai cũng chú tâm vào buổi hẹn hò của mình nên không ai nhận ra "Sakurajima Mai" cả. Vì thế ngay khi ra khỏi thủy cung

- Thật luôn, không thể hiểu được tại sao chỉ Sakuta là nhận ra ngay được

Mai-san lầm bầm nhớ lại

Có khi không ai nhận ra được là do không nghĩ đến việc "Sakurajima Mai" lại đi hẹn hò bình thường thế này đấy. Nếu được thông báo là có "Sakurajima Mai" ở trong thủy cung dám lắm mọi người nhận ra ngay.

- Mai-san, bây giờ là mấy giờ rồi?

Mai-san lấy điện thoại ra kiểm tra rồi bảo

- Còn 1 phút nữa là 7g30

- Tiếp đến mình sẽ làm gì đây?

Mặc dù dự định là sẽ về nhà để ăn cùng Mai-san, nhưng hiện giờ Sakuta đang muốn đi la cà một chút.

Trên đường bộ hành dọc theo tuyến quốc lộ 134, dòng người đến thủy cung trở nên thưa thớt hẳn. Từ đây có thể thấy rõ dòng người chia làm đôi ở cột đèn tín hiệu giao thông phía trước.

Một bên là dòng người băng qua đường hướng về phía ga.

Một bên là dòng người tiến thẳng đến khu vực Enoshima.

Mùa đông ở Enoshima lúc nào cũng được trang trí bằng vô số ánh đèn, vừa

bước ra khỏi thủy cung là Mai và Sakuta có thể quan sát được ngay trước mặt ngọn hải đăng dáng như cây đèn cầy đang chuyển từ màu lam sang tím một cách huyền ảo giữa khung cảnh tuyết rơi.

- Hay là tụi mình đến Enoshima đi?

- Không đủ thời gian để nấu ăn đâu nên để năm sau nha

- Vậy thì để đầu năm trên đường về cũng ổn nhỉ

Nếu nhớ không lầm thì ngọn hải đăng lên đèn đến đầu tháng 2 lận.

- Ý tôi là Giáng sinh năm sau kìa

Dĩ nhiên là biết rồi nên tôi mới nói thế. Và Mai-san cũng biết tỏng rồi nên chỉ cười trừ. Lúc nào cũng vậy, cả 2 luôn tận hưởng niềm vui chỉ qua mấy câu chuyện phiếm thế này.

Vừa đến là đèn tín hiệu chuyển sang xanh, Sakuta định băng qua để đi về phía ga thì

- Sakuta, hướng này này

Bị Mai-san kéo tay lại, Sakuta quay sang hướng đi thẳng theo tuyến đường dọc quốc lộ tiến về Enoshima.

Trong khi đi ngang qua trung tâm quảng bá du lịch của Fujisawa, Sakuta thắc mắc

- Mai-san đã nói là Enoshima thì để năm sau mà ha?

- Vì Sakuta đấy nên đi đường vòng một chút, xíu nữa về bằng Enoden là ổn thôi

Gần đây nhất thì có ga Katase Enoshima của tuyến Odakyu Enoshima, nhưng nếu chịu khó đi bộ tí nữa thì sẽ đến ga Enoshima của tuyến Enoden.

Đúng theo lời Mai-san bảo thì đây là tuyến đường vòng thật, nhưng vì được cùng chung một tán dù với Mai-san nên Sakuta vẫn rất hoan nghênh.

Đi một lúc thì đến chiếc cầu bắc qua con kênh nhỏ đổ ra biển. Vì gió thổi ở đoạn này khá mạnh nên Mai-san tiến sát lại Sakuta. Đi được tầm nửa cây cầu thì thấy trong ánh đèn trang trí có pha chút màu sắc khác lạ, nhìn kĩ lại thì thấy đó là ánh đèn đỏ nhấp nháy trên xe cảnh sát đang đậu bên kia đường.

- Vụ gì thế nhỉ?

- Chịu

Tiến đến gần thì thấy có tầm 4 5 chú cảnh sát đang mặc đồng phục đứng ở ngã tư trước cầu Bentenbashi. Ngay trước chiếc xe cảnh sát là phần đầu méo mó của chiếc xe du lịch đang nằm gọn trên chiếc xe cẩu phía trước.

- Tai nạn giao thông rồi

- Ừ

Một bác cảnh sát đang hỏi người đàn ông độ tầm 20. Trông dáng vẻ gật đầu liên tục thì có vẻ đấy là chủ của chiếc xe du lịch gây tai nạn đang cố giải trình cho bác cảnh sát.

Cũng may là không có ai bị tai nạn nên việc giải trình cũng khá là thoải mái, Sakuta thầm nghĩ

- Vụ tai nạn đó

Mai-san cầm điện thoại trên tay vừa tra vừa kể

- Hình như xảy ra tầm 6g tối, cậu xem này

Nhìn trên điện thoại của Mai-san là hình ảnh một chiếc xe du lịch đâm vào cột điện, có vẻ như là ảnh của ai đó bắt gặp liền chia sẻ ngay lên mạng. Đọc thêm tí nữa thì thấy là không có ai bị thương cả.

Đúng lúc đấy.

Lại cảm giác kì lạ ấy trong lòng cậu chợt nhói lên. Cảm xúc đột ngột ấy tạo nên một làn sóng phá vỡ tâm hồn tĩnh lặng của cậu. Tim ngày càng đập nhanh, Sakuta cảm thấy tức ngực rất khó thở.

Sau cái cảm giác nhói vụt qua là một cảm giác mất mát vô cùng mãnh liệt, dẫn theo sau đó là một nỗi đau khổ đến độ cậu chỉ muốn khóc thét lên. Cắn răng chịu đựng cảm xúc khó chịu ấy, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng ai từ đâu đó.

- SAKUTA-KUN!

Có cảm giác cậu được gọi tên, nhưng là ai gọi thì Sakuta chẳng rõ. Chưa kịp nghĩ đến thì cả âm thanh vang trong đầu cậu đã lập tức tan biến như làn sương mờ.

- Sakuta?

Ngẩng mặt lên, trong khung cảnh nhạt nhòa xung quanh là hình ảnh của Mai-san đang nhìn Sakuta với vẻ lo lắng.

Mai-san đây rồi. Mai-san đang ở đây rồi. Nhận thức được đến đấy thôi là cả người cậu nóng bừng lên rồi. Dẫu nghĩ là kiềm nén được rồi nhưng không thể, từng giọt nuớc mắt của cậu rơi lã chã.

- Coi nào, cậu bị sao thế?

Một âm thanh ngọt ngào dịu dàng cất lên. Cảm thấy được Mai-san đang ở cạnh bên mình, Sakuta cuối cùng cũng nhận ra được làn nước mắt nóng ấm đang lăn trên má mình.

Ngay lập tức, cảm giác hỗn độn lúc nãy chợt dịu đi, cả nỗi đau lẫn nỗi buồn, tất cả tan biến như làn sóng rút về biển, để lại duy nhất dòng nước mắt trên má Sakuta với cảm giác thật ấm áp biết bao. Đó là cảm giác mong muốn được nâng niu người quan trọng nhất với bản thân.

- Mai-san

Chiếc dù Sakuta đang cầm rơi xuống. Chưa kịp rơi xuống mặt đường là Sakuta đã ôm chầm lấy Mai, gọi tên cô thêm lần nữa.

Sakuta hạnh phúc lắm, khi có thể gọi được tên Mai-san.

Sakuta hạnh phúc lắm, khi trong vòng tay cậu có thể cảm giác được cơ thể ấm áp của Mai-san.

Chỉ đơn giản thế thôi, đó là hạnh phúc.

- Thôi nào Sakuta, đã nói là không được rồi mà

- ......

- Lúc nãy tôi đã bảo cậu là những chuyện thế này phải đợi đến khi về nhà cơ mà

Liếc nhìn Sakuta với đôi mắt hình viên đạn nhưng giọng của Mai rất ư là ngọt ngào. Dù cô đang đưa hai tay ra trước ngực Sakuta để đẩy cậu ra nhưng hầu như chẳng có tí lực nào cả, cô đang lo lắng vì thấy Sakuta đột nhiên khóc như thế.

Mặc dù muốn nói gì đó nhưng không thể cất lời được.

- ......

- ......

Sau một khoảng lặng, Mai-san cất tiếng

- Sakuta?

Vẫn gọi tên cậu như mọi khi, nhưng ngay lúc này cách gọi trìu mến của cô cho thấy cô đang rất lo lắng cho cậu.

- ......Mình không sao

- Thật không?

- Cứ thế này thì sẽ ổn cả

Không phải vì buồn gì. Cũng không phải vì đau khổ gì. Nước mắt thì cũng đã ngừng rơi, giọng nói của cậu cũng đã bình thường trở lại, chỉ còn đọng lại trong lòng một cảm giác ấm áp đến nỗi cậu muốn chia sẻ với Mai-san.

- Mồ, hôm nay là dịp đặc biệt nên tôi tha cho cậu đấy.

Được bật đèn xanh, Sakuta ôm chặt lấy Mai-san. Mai-san cứ để y vậy, người dựa hẳn vào Sakuta. Từ từ Sakuta có thể cảm thấy được nhịp đập đều đều trong tim Mai-san truyền qua cậu. Chắc là Mai-san cũng cảm thấy nhịp tim của Sakuta, giữa hai người là một cảm giác có đôi chút ngượng ngùng.

Được một chốc, Sakuta nhận ra chiếc xe cảnh sát ở trước cầu Betenbashi với chiếc xe du lịch gây tai nạn cũng không còn đấy nữa.

- Sakuta này, cậu không định nhặt dù lên à, đầu cậu đầy tuyết rồi này

- Không sao đâu

- Có bị cảm đi nữa thì ráng mà chịu đấy

- Có cảm đi nữa thì cũng hóng được Mai-san săn sóc lắm

- Ok, vậy để tôi làm nấu cơm cho mỗi Kaede thôi nhé

- Phải chi được Mai-san đút cho ăn quýt hộp thì sướng phết nhỉ

- Cậu đùa được thế chắc là ổn rồi nhỉ

- Vẫn còn hơi hơi~

Đang nói giữa chừng, Sakuta cảm giấy gì đó đang rung ở hông. Tiếng rung đều đều thế này thì chắc là tiếng chuông điện thoại của Mai-san rồi.

- Chắc là Nodoka rồi ha

Hừm, buổi live Giáng sinh xong cả rồi sao

- Nếu thế Mai-san không cần bắt máy cũng được mà

- Nó mà nghe thấy là cậu chết với nó đấy

Dẫu nói thế nhưng Mai-san vẫn không với tay lấy điện thoại. Một lúc sau, tưởng chừng như không thấy chuông reo nữa thì ngay lập tức lại réo lên.

- Được rồi Sakuta à, né ra tí nào

Sakuta đành chịu thua chiếc điện thoại.

Rời khỏi vòng tay của Sakuta, Mai-san lấy điện thoại ra từ trong túi, nhìn vẻ mặt của cô Sakuta là đủ hiểu ai đang gọi rồi.

- Mai-san, cho mình mượn điện thoại chút nào

Mai-san không nói gì cả, lặng lẽ đưa điện thoại cho Sakuta. Nhìn màn hình điện thoại đang hiển thị "Nodoka", cậu bắt máy

- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau

- Thế quái nào Sakuta lại là người nghe máy?!

Từ đầu dây bên kia vang đến giọng nói đầy bực dọc của Nodoka

- Đưa máy cho chị hai đi

- Coi bộ khó à~

- Tại sao?

- Mai-san giờ đang bận phủi tuyết trên đầu anh rồi

Sau khi phủi tuyết trên đầu cậu, Mai-san tiến đến phủi tuyết trên vai Sakuta.

- Hả~? Ông bắt chị hai tui làm trò gì vậy? Cơ mà thế nào lại tuyết phủ là sao? Hai người đang làm trò gì vậy?

- Vụ đó thì~ không phải là buổi hẹn hò cực kì thú vị sao?

Nhìn sang Sakuta thấy Mai-san đang nhặt chiếc dù của cậu lên, phủi phủi cho rơi tuyết xuống rồi bung dù ra.

- Tui về ngay đấy nên chuẩn bị kết thúc buổi hẹn hò đi là vừa

- Bộ không ở lại chơi với nhóm idol à?

- Hôm nay tuyết nhiều quá nên cho giải tán sớm rồi, chứ lỡ dừng tàu cả thì mệt.

Từ đầu dây bên kia cậu có thể nghe thấy tiếng phát thanh viên đang báo tàu đến.

- Là tui thì nghĩ phải chi tàu ngừng ngay đi thì hay nhở

- Lúc đấy tui đi taxi về~

Đúng là cỡ nào Nodoka cũng sẽ cố mà về nhà thôi

- Ừ, nếu thế thì cứ từ từ mà về nhé, đi đường cẩn thận đấy

- Hả? Hâm à

- Tui truyền lời của Mai-san thôi

Sakuta nói dối không chớp mắt

- Sakuta cũng thế, hết giờ hẹn hò rồi nên mau về nhà của mình đi

- Không cần phải hối anh vậy đâu, bánh kem giảm nửa giá vẫn còn nhiều mà

- Có ai thèm để ý tới bánh kem có bị bán hết hay không chứ~!

- Vậy chốt là bánh kem nha

- Ừ, bánh kem cũng được đấy, mà tàu tới rồi, 9g tui về tới đó!

- Ừ, hiểu rồi. Từ giờ tới đó tui sẽ tình tứ với Mai-san nha

- Cấm nhá!

Nói rồi Nodoka cúp máy cái rụp. Không kịp đớp lại, Sakuta trả điện thoại lại cho Mai-san.

- Nodoka sao?

- Nó bảo rằng cho mình tình tứ với Mai-san tới 9g đó

- Xạo

Mai-san cười trừ trước lời nói dối của cậu, tay bỏ điện thoại vào túi.

- Mình đi mua bánh kem rồi về thôi.

Nói rồi tay cô khẽ chạm vào tay Sakuta. Chỉ nắm nhẹ ở đầu ngón tay, cô kéo nhẹ Sakuta bước đến cạnh mình.

- Mai-san

Sakuta gọi tên người quan trọng nhất đời mình.

- Hửm?

Mai nhìn cậu với vẻ nghi hoặc

- ......

Cố tìm gì đó để nói, nhưng cậu vẫn không thể rõ được cái tên đang lan tỏa một cách ấm áp trong ngực cậu.

- Mai-san

Một lần nữa, cậu lại gọi tên người quan trọng nhất đời mình như một thằng khờ

- Biết rồi, gọi tôi chi đấy?

Mai-san vừa cười vừa tỏ vẻ ngượng ngùng. Nhìn thấy nụ cười ấy càng khiếng lòng Sakuta thêm tỏa nắng.

Mặc dù trong lòng vẫn còn chất chứa những thứ mình không biết được. Vẫn còn trong thâm tâm cảm giác quên mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, nhưng mà cứ như hiện tại vẫn là tốt, Sakuta nghĩ như vậy.

Chỉ cần thấy được nụ cười của Mai-san bên cạnh, thế là đủ.

Chỉ cần có thể cảm thấy được hơi ấm truyền qua bàn tay Mai-san đang nắm chặt mình, thế là đủ.

Cứ ngày ngày trôi qua một cách bình lặng với người mình trân trọng, thế là đủ.

Chỉ cần hiểu được điều đó, chắc chắn mọi thứ sẽ ổn thỏa cả thôi.

Dẫu có quên đi nữa, cậu vẫn tự tin rằng một ngày nào đó cậu sẽ hiểu được cảm giác ấm áp vẫn còn nằm trong lồng ngực cậu là gì thôi.

Nhất định, ngày đó sẽ đến mau thôi.

Lời bạt

Khi được nhờ viết SS cho bản movie tôi từng nghĩ "Chắc là nên lấy bối cảnh tất cả nhân vật nữ cùng trúng giải đi tắm suối nước nóng viết truyện thôi", nhưng khi được nhờ viết truyện đấy cho SS của bản BD/DVD thì do vài lí do đặc biệt nên tôi quyết định từ bỏ và chọn bối cảnh lần này làm SS.

Không bị vướng vào rắc rối với hội chứng tuổi thanh xuân. Cũng không có sự kiện gì chấn động cả. Cứ thế mà viết một tập truyện về đêm Giáng sinh êm đềm thôi. Dù gì Mai-san với Sakuta cũng khổ nhiều rồi, có mấy lúc thế này lại tốt.

- Kamoshida Ichi-