Ngoại truyện này được viết kỉ niệm doanh thu 1 triệu bản.

Nghe tin đồn có bản quyền rồi, chắc tui chỉ dịch mấy ngoại truyện kiểu này thôi. Mà mấy ngoại truyện kiểu này khó được nxb dịch lắm =))

Trans: Zennomi

________

Azusagawa Sakuta đang tận hưởng buổi hẹn hò trong thành phố lần đầu tiên sau khoảng một tuần nay. Cậu đang cười tươi hết cỡ và đi bên cạnh cậu là chị lớp trên hơn cậu một năm, và cũng là một diễn viên nổi tiếng khắp cả nước… Sakurajima Mai.

Mắt cô nhìn cậu, môi cô nói chuyện với cậu và nụ cười thích thú của cô là dành cho cậu.

“Tôi biết rồi”, cô ấy nói, “Tối nay tôi sẽ làm bữa tối cho cậu, cậu muốn ăn gì?”

Chưa hết, cô còn nói với cậu rằng cô sẽ nấu cho cậu ăn, cậu không thể không cười.

“Sakuta”, cô nhắc lại, “cậu có nghe không đấy?”

“Không, em đang bận mê mẩn chị.”

“Đừng làm như đó là lỗi của tôi.”

Tay cô vươn ra và nhẹ véo má cậu.

“Au, au.”

“Đừng tỏ ra thích thú nữa.”

Với vẻ mặt không vui, tay cô nhanh chóng rời khỏi má cậu. Họ đang trên một toa tàu, toa đầu tiên của tàu Enoden đi từ Ga Shichirigahama, ga gần trường họ nhất. Họ đang ngồi gần cửa sau, đường chân trời nối liền biển và trời hiện lên qua cửa sổ.

Chuyến tàu khá đông, tàu Enoden chật ních khách du lịch khi nó qua lại giữa ga Fujisawa và Kamakura. Một điều hết sức bình thường ở khu vực này.

“Em muốn ăn Nikujaga chị làm”, cậu khẽ thì thầm

“Vậy là cậu nghe”, cô nói, dẵm lên chân cậu tỏ vẻ không vui. Không đau, trái lại, sức nặng dễ chịu ấy giúp cậu cảm nhận được sự hiện diện của cô.

Chuyến tàu chạy hết bờ biển và đi vào khu vực dân cư, xen vào những căn nhà, uốn lượn như sâu bướm…

Tàu dừng lại ở Ga Koshigoe, khu vực nổi tiếng có cá trích trắng, chờ hành khách lên và xuống tàu trước khi từ từ rời khỏi ga. Sau khi đi một đoạn đường ngắn, nó tới Ga Enoshima.

Hành khách rời tàu, mất gần nửa phút để họ bước hết xuống sân ga, khách du lịch sẽ dạo quanh Enoshima. Thế rồi cũng chừng ấy người tràn vào tàu. Trong số họ có một đoàn người khiến Sakuta chú ý ngay lập tức. Những hành khách khác trên tàu quan sát nhóm người đó khi họ lên tàu.

Có một chàng trai trẻ với mic phỏng vấn dài, một người đàn ông trung tuổi để máy quay trên vai. Ống kính máy quay hướng về phía một chàng trai đa tài nhưng tỏ vẻ khù khờ đi cùng với người mẫu tuổi teen mà gần đây cậu hay thấy trên quảng cáo hay gì đó. Hình như họ đang quay chương trình ngoài trời.

“Sakuta, che cho tôi”, Mai thì thầm vào tai cậu và dựa vào người cậu khi cánh cửa đóng lại. Vai của Mai đè vào ngực cậu, khuôn mặt nhìn nghiêng của cô ngay trước mắt cậu.

“Có người nào trong đó chị không thích à?” Sakuta hỏi.

Sakuta và Mai cùng toa với đoàn phim, cách họ chừng năm hoặc sáu mét.

“Không, nhưng nếu tôi bị bắt gặp sẽ khiến buổi quay phim bị gián đoạn.”

“Vì chị dễ thương và bắt mắt hơn nhỏ kia?”

Cô im lặng lườm cậu khi cậu nói ra sự thật.

“Họ có thể cứ quay phim như thế sao?” cậu hỏi, quyết định thay đổi chủ đề trước khi khiến cô nổi giận. Cậu thích bị cô rầy la, nhưng không hề muốn cô nổi giận.

“Họ đã được sự cho phép của nhân viên quản lý đường sắt. Nếu là quay trong cả khu vực này, họ có lẽ phải báo cáo với Ủy ban Phim ảnh hoặc Sở Du lịch.”

Những cụm từ cậu chưa từng nghe qua.

“Mai-san, Ủy ban Phim ảnh là gì thế ạ?”

“Khi cậu quay phim chiếu rạp hoặc phim truyền hình, cậu không thể cứ thế mà quay tự do phải không?”

Chắc sẽ có những người không muốn bị quay, và nó có lẽ sẽ gây phiền hà cho người sống trong khu vực.

“Thế nên sẽ có người làm trung gian giữa đoàn phim và người dân trong khu vực. Ở đây thì sẽ là Ủy ban Phim ảnh Shonan-Fujisawa. Hồi trước khi tôi quay phim họ cũng giúp đỡ tôi khá nhiều. Lần đó họ còn làm bữa trưa cho tôi, và hình như còn tìm hộ vai quần chúng nữa.”

“Ồ.”

Xem ra có rất nhiều loại công việc trong thế giới này, cậu không hề biết nhưng cùng ngờ ngợ đoán ra được, Mai hiểu biết về mấy chuyện này vì cô đã đóng phim từ hồi bé.

“Cậu có thể làm được kiểu phim đó vì có những người chuẩn bị sẵn công tác hậu cần.”

Mai ngó từ đằng sau Sakuta để xem họ đang làm gì. Có lẽ không phải lo việc cô bị phát hiện, vì cặp đôi đó đang khoa tay múa chân và phóng đại về cảm giác khi đi trên tàu, họ đang tập trung vào công việc của họ.

Chính Sakuta cũng đang tập trung mọi giác quan vào cảm giác Mai tựa vào người cậu, vào hơi ấm mà cậu cảm nhận được qua đồng phục và mùi thơm dễ chịu kích thích mũi cậu. Nếu được, cậu có thể dùng cả đời để làm chuyện này.

“Chỉ tới lúc chúng ta tới Fujisawa thôi đó”, Mai nhấn mạnh, liếc mắt lên lườm cậu.

“Gì ạ?”

“Tôi dựa vào người cậu”, cô nói, dường như đã nhìn thấu hết suy nghĩ của cậu.

“Phải chi tới tận lúc chúng ta xuống tàu thì hay quá.”

“Đừng có tách ra đó.”

Mặc dù miệng nói những lời khiển trách, vẻ mặt tinh nghịch của cô lại nói rằng cô cũng đang rất dễ chịu, vậy nên Sakuta còn hạnh phúc hơn nữa, tận hưởng khoảnh khắc da chạm da trong khoảng thời gian ngắn ngủi họ tới ga Fujisawa.