---------------------------------------------------------------------------------------------------

Mở đầu

Có một thanh ma kiếm chỉ lúc “giết người” mới hiện thân

Có một bí thuật chỉ có “ma nữ” mới có thể sử dụng.

Cả hai đều là tuyệt kỹ không gì sánh được.

Hội Bạch Kỵ Sĩ gọi chung chúng là --

Độc nhất vô nhị Khởi nguồnThe Origin

◆◆◆

Haimura Moroha đang mơ thấy kiếp trước của mình.

Ngoài cửa sổ là bão tuyết đang gào thét.

Nơi này quanh năm không thấy nắng mặt trời, phảng phất như địa ngục vĩnh viễn chịu giá lạnh ngàn năm.

Tòa thành của Moroha được xây dựng ở đây.

Không khí lạnh cắt da cắt thịt ăn mòn cả tường đá. Trong tiết trời thế này, ngay cả ngọn lửa sưởi cũng yếu ớt vô lực, tiếng củi đốt nghe vô cùng tịch mịch. Ngay cả thảm trải sàn cũng như đông cứng lại, nhìn không khác gì bức vách.

Đây là phòng tra tấn, cũng là phòng làm việc của Moroha.

Ở đây không bao giờ nghe thấy tiếng chim, cùng lắm chỉ có tiếng bão tuyết mà thôi. Hơi thở ra đều là màu trắng. Moroha ngồi trên ghế, vùi đầu vào mấy quyển sách cổ.

Hôm nay trong mộng không phải chỉ có mình cậu.

“Lạnh quá ---“

Một giọng nữ từ phía dưới vang lên.

Một giọng ngọn như đường như mật, pha chút vui vẻ, mềm mại.

Đó là một thiếu nữ với mái tóc đen dài đang ngồi dưới chân cậu.

Sách trên bàn vừa vặn tạo thành góc chết, do đó Moroha không nhìn thấy nét mặt người ta. Nhưng chân cậu cũng nhận ra nàng đang lạnh run cầm cập.

“Dời tòa thành này đến chỗ nào ấm ấm chút đi mà. Được không – Shuu Saura?”

Trong mơ, thiếu nữ tóc đen đã gọi Moroha như vậy.

Shuu Saura là kiếp trước của cậu. Một người có hai tiền kiếp.

“Ở đây đất đai cũng màu mỡ chán…” Moroha (Shuu Saura) vừa đọc sách vừa đáp.

“Ừm đúng. Chừng mười năm trước thì đúng ---”

Nàng gối đầu lên chân cậu như một đứa trẻ đang làm nũng, mỉa mai ---

“ --- Trước khi chàng dùng cấm chú.”

Cho dù nàng có nói gì, Moroha (Shuu Saura) cũng không để ý. Nàng tiếp lời, có vẻ muốn thu hút sự chú ý của cậu.

“Một cấm chú của chàng khiến cả quốc gia này biến thành địa ngục đóng băng, trong chớp mắt cả vạn người phải chết. Nhưng cũng vì thế mà có còn nhiều hơn thế những người được sống, mà thiếp là một trong số đó. Thiếp vẫn nhớ ngày hôm đó như thế vừa mới qua đây, cho dù đã là chuyện của mười năm trước…”

“Vừa mới qua đây” lại còn “mười năm trước” nghe rất mỉa, nhưng nghe giọng của nàng lại tràn đầy hạnh phúc.

“Ah, Shuu Saura, chủ quân của em, anh yêu của em. Chừng nào anh mới chán cái tòa thành lạnh như băng này đây…?” Vừa nói, nàng vừa trìu mến xoa bóp hai chân Moroha (Shuu Saura)

“Anh chả thấy chán gì cả. Đối với kẻ bị người đời khinh bỉ là 「kẻ địch của cả thế giới 」, 「kẻ phá hoại trật tự 」, 「Ma Vương 」, sống ở đây quá hợp lý rồi. Quá đúng với các danh hiệu đó luôn.”

“Anh định cứ ở đây đến chết để chuộc tội hay sao? Anh thực sự muốn thế sao?”

“Không biết. Anh chỉ thích ở đây mà thôi.”

Moroha (Shuu Saura) có vẻ không thèm để ý, chỉ khẽ cười ý bảo chủ đề này đến đây là đủ rồi.

Cậu đang định lật sang trang tiếp theo – đột nhiên thiếu nữ chặn lại.

“Ngay cả trước mặt vợ chàng chàng cũng muốn vào vai kẻ ác sao?” Nàng nói, giọng giận dỗi.

“Đã tự nhận làm bầu bạn với anh thì làm ơn cho ra dáng vợ hiền chút đi --- Ma Nữ Địa Ngục.” Moroha (Shuu Saura) cười khổ với hành động trẻ nít này.

Giờ không còn gì ở giữa hai người nữa, thiếu nữ mang tên Ma Nữ Địa Ngục đã lộ mặt ra. Nếu không phải hơi thấy da mặt nàng nhúc nhích người ta còn có thể nghĩ đó một con búp bê, khuôn mặt đẹp mà cứng vô cùng.

Giọng của nàng rất vui vẻ đầy sức sống, nhưng vẻ mặt lại không tỏ ra như thế chút nào.

“Đưa đây.”

Moroha (Shuu Saura) đưa tay ra, ra lệnh ngắn gọn.

Nàng không nói một câu – đem sách ném đi.

Đối mặt với Ma Vương vạn người kính sợ, nàng không chút ngần ngại mà làm nũng, giận dỗi. Ma Nữ đáng sợ mà tính khí đôi lúc lại rất trẻ con.

Moroha (Shuu Saura) không nói gì, thở dài cười khổ đầy yêu thương.

“Đừng làm khó anh.”

“Thiếp từ chối. Thiếp muốn chàng để ý đến thiếp thêm một chút.”

Có điều Ma Nữ càng được thể lấn tới.

“Coi nè ---“ Nàng từ từ đừng đậy, mở nút áo lộ ra bầu ngực đầy đặn. Nhưng đồng thời ở đó cũng có vô số vết sẹo đáng sợ.

Những vết sẹo đó giống như những vết bẩn trên khuôn mặt mỹ lệ hoàn hảo của nàng. Nhưng nàng không chút che dấu, mà còn ưỡn ngực khoe chúng ra.

“Chàng đã giải phóng thiếp khỏi kiếp nô lệ..”

Giọng ngọt như đường, nỉ non quấn quít.

“Chàng phải có trách nhiệm và nghĩa vụ ở bên thiếp chứ.”

Nàng nắm tay phải của Moroha (Shuu Saura) đặt lên dấu sát nung trên ngực – từng là vết đánh dấu nô lệ.

“….Thiệt là…”

Moroha (Shuu Saura) âu yếm nhìn nàng, dịu dàng nói:

“Nàng được tự do. Trên đời này không ai có thể nắm giữ xiềng xích trói buộc người khác.”

Cậu đưa tay khẽ vuốt dấu khắc trên ngực nàng, sau đó hai người nắm tay nhau trìu mến.

“Thiếp hiện đang có tự do của mình. Thiếp có thể ngắm nhìn chàng.”

Ma Nữ Địa Ngục quàng tay quanh cổ Moroha (Shuu Saura), ngồi lên gối cậu.

“Xin chàng đó. Xin chàng luôn ở bên cạnh thiếp, mãi mãi bên nhau. Xin chàng suốt đời ôm lấy thiếp, kiếp này và cả kiếp sau nữa.”

Thân hình nhỏ bé của Ma Nữ tựa vào cậu, bộ ngực đầy đặn vì thế mà bị ép lại.

“Đây là nàng giúp ta chuộc tội hay sao?”

Khuôn mặt của Ma Nữ không lộ ra nét cảm xúc nào. Nhưng đôi mắt của nàng vẫn dõi theo Moroha (Shuu Saura) lại đẫm lệ.

Moroha (Shuu Saura) chỉ yên lặng ôm nàng vào trong lòng. Không có hành động gì hơn, hôn nhau cũng không. Trong thế giới đóng băng này, chỉ có hai người chia sẻ chút hơi ấm cho nhau.

Giống như --- linh hồn hòa làm một.

Đến đó thì giấc mơ chấm dứt, Moroha tỉnh dậy. Ký ức của Shuu Saura cũng biến mất. Cậu nằm ngáp ngáp một chốc rồi tỉnh táo lại, ngồi dậy.

(Tiếc thật)

Khí lạnh của bão tuyết, hơi ấm của thiếu nữ đều là cảnh trong mơ. Hiện tại Moroha ở đây, ở giữ sân ký túc xá học viện Akane. Học viện này là trường tư dành cho các cá nhân còn nhớ lại ký ức và năng lực của kiếp trước -- 《Savior》

Moroha vừa nằm ngủ trên thảm cỏ dưới trời nắng đẹp.

(Đó là Ma Nữ Địa Ngục…cuối cùng đã gặp được nhau)

Moroha nhắm mắt lại, không ngừng suy ngẫm về cảnh trong mơ.

Da thịt thiếu nữ vừa mềm vừa ấm quý giá vô cùng.

Bộ ngực đầy đặn bóng mượt khiến người ta thèm khát.

Cậu không muốn quên đi cảm giác này, muốn nắm chặt chúng trong tay.

(Đúng….y như bây giờ ấy)

Moroha theo phản xạ nắm tay lại, lập tức lòng bàn tay thực sự có cảm giác một khối tròn tròn mềm mại.

“Ưm ♥”

Đột nhiên một tiếng thở dốc vang lên, thậm chí ngay trên đầu Moroha.

“Hả? Cái gì --?”

Cậu choàng tỉnh dậy, chút buồn ngủ cuối cùng tan biến.

“Xin chào, Moroha.”

Một khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp hiện lên trước mặt.

“Shizuno, cậu làm trò gì đấy?”

Moroha càng hoàng hốt, giờ mới nhận ra bản thân mình không thể nhúc nhích được. Lý do là vì – Urushibara Shizuno đang ép vào ngực cậu.

Vừa ngủ ngon giấc dậy không đã gặp cảnh này, thật bó tay luôn.

Shizuno tỉnh bơ đáp:

“Đang làm gì? Đang bị cậu bóp vú đó.”

“Tớ xin lỗi!”

Moroha vôi buông cái tay đang nghịch ngu của mình ra khỏi ngực trái Shizuno.

“Moroha, cậu có thật vô tình không đấy.”

“Tớ nắm mơ mà! Vô cùng xin lỗi!”

“Tớ tha lỗi cho cậu. Cho sờ thêm nè, muốn không?” Shizuno vừa nói vừa cầm tay phải của Moroha đưa về phía ngực mình.

“Thêm….? Bỏ ngay, cậu đang làm gì ở đây?” Moroha rụt tay lại, vội đổi chủ đề.

“Con trai gì mà lạnh lùng thế…” Shizuno tiếc nuối trả lời, tựa vào ngực Moroha đáp “Đang phơi nắng chứ sao.”

Bộ ngực đầy đặn của Shizuno ép làm Moroha không thể phủ nhận sự tồn tại của nó. Bụng, ngực của cậu chỉ thấy mềm mềm sướng sướng, thậm chí lại có cảm giác muốn lấy tay bóp bóp nữa.

“Thế, thế nằm bên này mà phơi nắng nè.” Moroha vừa nói vừa vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

Dù sao nằm lên nhau mà phơi nắng cũng không ổn, tư thế quá ám muội. Quá mức không ổn.

“Tớ đã bảo là đừng làm những gì làm giảm giá trị thiếu nữ cơ mà”

“Nhưng có ai nhìn thấy đâu.”

Đúng là giữa sân chỉ có hai người, nhưng mà ---

“Từ hành lang phòng học thì nhìn thấy rõ mồn một….” Moroha nói bừa.

Tuy giờ này học sinh phải ngồi trong lớp, nhưng biết đâu có ngoại lệ trốn tiết.

“Giờ dễ có lời đồn đại lung tung lắm, đừng đùa nữa đi mà.”

“Nếu là Moroha thì không sao cả…”

Như đang cảm nhận ngực Moroha, Shizuno cọ cọ mặt vào cậu, chả thèm để ý đến chuyện gì khác. Giọng cô nói thật rất kích thích, động tác thì rất kích động nữa.

“Đùa cũng đừng đùa kiểu đó chứ.”

Để cố xua tan không khí lúng túng này, Moroha chỉ nhe răng cười chọc gẹo. Shizuno không nói gì, nhưng đôi lúm đồng tiền bên má lại lộ lên. Đó là thói quen mỗi khi cô chuẩn bị trêu chọc ai đó.

“Chọc tớ bộ vui lắm hay sao….”

“Đúng, vui mà. Ngày nào cũng đùa với cậu là tớ hạnh phúc lắm rồi.”

Moroha cứng họng không biết nói gì.

(Thiệt là, sao nghe giống tỏ tình quá vậy?)

Có điều ý của Shizuno chỉ sợ là ngày nào cũng đùa với Moroha thôi, tiếc quá.

“Moroha, cậu có vui không?”

“Ngày nào cũng bị cậu quay như quay dế chắc điên mất” Cậu trả lời, giơ tay đầu hàng.

Thấy thế, Shizuno lại mỉm cười.

Từ ngày khai giảng đến giờ mới có hơn hai tháng. Tuy thời gian rất ngắn nhưng cũng đã đủ để quen nhau. Moroha cũng không còn lạ gì tính cách của Shizuno nữa, mỗi lần thấy đôi lúm đồng tiền đó là đủ biết cô đang thoải mái thế nào.

Nhưng – nói đi cũng phải nói lại, chỉ hiểu được đến đó thôi. Cậu là người duy nhất nhận ra điểm này, vì Shizuno rất hiếm khi biểu hiện cảm xúc của mình với người khác.

(Xinh vậy mà lạnh như băng, tiếc quá)

Đây đã là lần thứ bao nhiêu ý ngày xuất hiện trong đầu cậu rồi?

Nhưng cũng không khác được. Shizuno là một thiếu nữ như thế đó. Chính điều này càng khiến Moroha nhớ đến một chuyện khác, cậu lặp lại câu hỏi của mình trước kia ---

“Nè Shizuno --- cậu thực sự không phải Ma Nữ Địa Ngục hay sao?”

Cậu cũng đã hỏi câu này rất nhiều lần rồi. Mỗi lần nhắc đến chuyện cũ Moroha đều hỏi một câu như vậy. Vừa nãy Ma Nữ trong mộng khiến cậu vô thức nhớ đến cái này.

Tuy người trong mộng rất xinh đẹp, nhưng mặt lại như một tấm mặt nạ băng. Những lúc ở cạnh Shizuno, thỉnh thoảng cậu lại thấy mặt của hai người nhập vào làm một.

(Không thể…ngẫu nhiên được)

Moroha không thực sự giữ được ký ức của mình trong tiền kiếp, trường hợp như cậu ở học viện cũng chưa từng xuất hiện. Chuẩn xác mà nói, thỉnh thoảng mới nhớ ra được chút ít ngắn ngửi, còn những chuyện liên quan đến cuộc sống bình thường trước kia thì hầu như không có.

Ví du: cậu biết rõ Ma Vương Shuu Saura có một nữ phụ tá đắc lực, cũng là bạn đời – người được xưng tụng là “Ma Nữ Địa Ngục” hoặc “Phụ Tá Ma Nữ” nhưng mặt mũi người ta thế nào cũng không nhớ ra được. Đến hôm nay mới đột ngột nhớ lại, chả lẽ vì ngủ cùng Shizuno, người có vóc dáng tương đương?

Moroha yên lặng chờ câu trả lời.”

“Cái này à ---“ Shizuno tựa cằm lên ngực câu, nghiêng đầu “Mình không hiểu cậu đang nói gì hết…?”

Mặt không đổi sắc khiến không ai biết được cô đang nghĩ gì.

(Lại nữa rồi ---)

Hỏi đi hỏi lại toàn bị một câu này hất bay về. Toàn bảo là cậu nhầm người.

Moroha cố gắng quan sát cẩn thận, cố tìm một chút biến đổi gì đó trên mặt Shizuno. Đột nhiên, không hiểu vì sao cô chợt nói:

“Được rồi.”

Nhắm mắt lại, ưỡn cổ đưa môi về phía Moroha.

“Cậu định làm gì thế?” Vừa nói, cậu vừa giữ đầu Shizuno lại.

“Tưởng cậu muốn hôn….” Shizuno hơi mỉm cười, trả lời gọn như không.

“Tại sao cậu lại tưởng như thế?”

“Nhầm à? Suy nghĩ trong lòng Moroha khó đoán quá…”

“Trong lòng cậu mới là khó đoán!” Moroha ngẩn người, buông Shizuno ra.

“Thế để tớ cho cậu biết trong lòng tớ nghĩ gì.” Vừa nói, Shizuno vừa dấn đến, định hôn Moroha lần nữa.

“Đừng có đùa nào…!”

Moroha tránh, quay mặt qua bên, sau đó tái mặt. Một bóng người đang đứng ngay phía đó ---

“Còn tưởng anh đi đâu, hóa ra là dấu em gái để đi hú hí với con nào đó. Hừm --------!!!!!”

Một cô “em gái” trán nổi gân xanh trừng mắt, mặt như thần vương đang nổi giận.

(Nếu không phải đang nổi điên thì cũng xinh thiệt)

Đôi mắt tràn đầy sức sống (đang giận nên trông rất đáng sợ), cơ thể nhỏ nhắn xinh xin đầy năng lượng, mái tóc dài buộc đuôi ngựa một bên, hai tay đang bực tức nghịch nghịch.

Tên thiếu nữ đó là Ranjou Satsuki.

Một kiếp trước của Moroha là kiếm sĩ Flaga, là anh trai của Satsuki trong kiếp trước. Vì thế cô mới gọi Moroha là anh.

“….Em bắt đầu nghe từ lúc nào?” Moroha nơm nớp hỏi, trán đổ mồ hôi lạnh.

“Từ chỗ 「tưởng cậu muốn hôn…」--- đồ biến thái!” Miệng Satsuki biến thành hình chữ 「ヘ」

“Thế chỗ 「Tại sao cậu lại tưởng như thế」chắc em cũng phải nghe thấy chứ?”

“Đừng có ba hoa! Onii-sama, anh chỉ thích hôn hít thôi! Háo sắc!”

Nhìn bộ dạng này là nổi cơn tam bành rồi.

“Thích hôn hít là Shizuno! Anh bị hại vài lần em cũng biết mà!”

“…Lần này em biết là một thôi. Ngoan ngoan theo em đến phòng hỏi cung xem vài lần là những lần nào, người bị hại?”

Moroha vội quay mặt đi tránh ánh mắt của Satsuki, thế là thành quay về chính diện như cũ.

“Chào mừng quay lại.”

“Chụt” Shizuno đã hôn Moroha.

“Ahhhhhhhhhh -------- Urushibara, tránh xa Onii-sama của tôi ra!!!!” Satsuki như con mèo con xù lông, vung vẩy tay vấn tội.

“Mà nhân tiện, hai người đang lén lút làm gì nhau đấy?”

Vừa nãy ai còn “hóa ra là dấu em gái để đi hú hí với con nào đó” ấy nhỉ?

Moroha đang nghĩ vậy, Shizuno đã lên tiếng trả lời.

“Làm gì? Đương nhiên là phơi nắng rồi.”

“Không, anh thì không” Moroha còn chưa kịp nói thì ---

“Thế cần gì phải phơi nắng cạnh Urushibara! Có cần phải dính với nhau như thế không chứ!?” Satsuki dậm chân tức giận

“Khoan khoan, dừng đã Satsuki. Em có thể không nhận ra chứ chủ đề này đã nói đến mấy lần….”

“Nói mấy ngàn lần đi nữa em cũng phải làm cho ra nhẽ!”

Satsuki chắc chắn nói được thì làm được. Moroha lại cảm thấy đau đầu rồi.

“Tóm lại là thế…đừng có làm phiền bọn này nữa, Imouto-san.”

Câu này thì đúng đem dầu chữa cháy, Moroha cảm thấy sắp cãi nhau to rồi.

“Tôi tôi tôi tôi tôi cũng muốn nằm – không, muốn phơi nắng! Thế thì khỏi làm phiền nhé!”

Đầu Satsuki đã bốc khói, cô cứ thế nằm xuống cạnh Moroha. Kết quả là cậu bị kẹp vào giữa, không nhúc nhích nổi.

“Này, Urushibara, tránh ra cái coi!”

Satsuki đẩy Shizuno ra chiếm lấy ngực Moroha, gối đầu lên đó.

“Ranjou-san, thế là làm phiền rồi.”

Shizuno đẩy Satsuki ra, đoạt lại vị trí của mình.

“Tôi là em gái Moroha! Tôi có quyền ưu tiên!”

Satsuki lại đẩy Shizuno ra, vạch một đường vô hình trên ngực. Đương nhiên, phần lãnh thổ của chính mình thì chiếm phần to.

“Đã đến sau rồi mà còn mặt dày thế hả?”

Đến lượt Shizuno vạch một đường vô hình, tự phân cho mình lãnh thổ to hơn.

“Thứ tự không có gì quan trọng!”

“Thế thì huyết thống cũng không nốt!”

Satsuki và Shizuno không ai nhường ai, tranh nhau giành giật lãnh thổ trên ngực Moroha. Ai cũng muốn phần to hơn về mình, nhất quyết không chịu nhượng bộ.

“Cô dám vượt qua đường biên này tôi đánh!”

“Đánh đi, ai sợ ai. Tôi cho lãnh thổ của cô thành hoang mạc luôn!”

“Làm ơn đừng biến ngực của tớ thành hoang mạc.” Moroha vội can trước khi hai người thật sự ra tay. “Chia đôi, mỗi người một nửa! Thế là công bằng rồi nhé!”

“…Hmmm!”

“Nếu Moroha đã ra mặt điều đình thì đành nghe thôi….”

Trong chớp mắt cả Satsuki lẫn Shizuno đã làm hòa, yên bình nằm gối đầu lên ngực Moroha.

(Mình đang làm gì thế trời…)

Vừa tựa vào hai thiếu nữ xinh đẹp, Moroha vừa vắt óc nghĩ cách, nhưng đáng tiếc là không có sáng kiến nào.

(Thật là, hai bạn này quan hệ rốt cuộc là tốt hay không tốt…)

Vừa lẩm bẩm, cậu vừa dõi mắt nhìn hai cô gái đang nằm phơi nắng, mặt đầy hạnh phúc. Tuy trong bụng hơi ngại có người nhìn thấy nữa, nhưng đồng thời cơ thể lại rất thoải mái, hơi hơi buồn ngủ.

Nhưng ---

“Báo động! Báo động! Tình huống khẩn cấpPhase 1 đã nâng lên Tình huống đặc biệtPhase 2 --- hội Bạch Kỵ Sĩ Nhật Bản có yêu cầu quân thực chiếnStriker tham gia chiến đấu. Yêu cầu toàn bộ thành viên và đội dự bị tập hợp ở thao trường ngay lập tức!”

Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, mắt Moroha lóe lên.

“Đi thôi” Shizuno đứng dậy

“Ưm….ưm….ưm….toàn bị phá…”

Satsuki có vẻ vẫn không hài lòng lắm, nhưng cô bé cũng đứng dậy, vẫy tay với Moroha.

“Cố lên Onii-sama! Em sẽ cổ vũ cho anh, đại triển thần uy đi!”

“Đương nhiên, tiền lương hậu như thế phải ra sức là đúng rồi.” Moroha đáp, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.

Tuy lúc nãy Shizuno trả lời là nửa đùa nữa thật, nhưng Moroha không phải phơi nắng mà đang nghỉ ngơi, điều chỉnh trạng thái thể xác và tinh thần đến mức tốt nhất chờ lệnh xuất phát.

Cậu lấy tay phủi bụi dính trên giáp chiến đấu của mình. Gió cuốn một vòng mang cái bụi đi, mang theo cả không khí vui vẻ êm đềm khi nãy.

Dắt hai thiếu nữ sau lưng, Moroha dẫn đoàn đi về phía thao trường.

◆◆◆

Ở thao trường đã có mười hai học sinh mặc sẵn giáp chiến đấu.

“Tốt, mọi người đều đã có mặt đầy đủ!”

Một nam sinh cao gầy thấy Moroha liền gật đầu. Đó là đàn anh năm ba, Isuguri Jin.

Ở học viện Akane có một đội ngũ gọi là quân thực chiến gồm toàn tinh anh, Moroha cũng là một thành viên trong đó. Tuy là học sinh, nhưng 《Savior》 trong đội này lại có năng lực tác chiến thực sự. Toàn trường chọn ra tổng cộng là mười ba người, mà đội trưởng chính là Isuguri Jin.

“Chuẩn bị mở cổng dịch chuyển!”

Đứng cạnh anh ta, một mỹ nữ khác lên tiếng. Cô ta mặc một bộ áo chùm toàn thân, mũ nhọn phù thủy, nhìn có vẻ dị dị.

Người đó không phải học sinh, đó là hiệu trưởng học viện Akane.

Mọi thành viên của quân thực chiến, bao gồm Moroha gật đầu đáp lại. Cô hiệu trưởng gạt mái tóc vàng của mình, con ngươi xanh lam hơi dừng lại ---

“Xử tự ---“

Ngón tay nhỏ bé bay múa trong không gian, viết ra chú ngữ cổ đại.

「Ta mang nỗi nhớ nhà, ta mang lòng thương nhớ.

Quê hương ngàn dặm xa xôi, quê hương xa cách trùng trùng.

Nơi đó ánh mặt trời không chiếu tới.

Ta mang bao suy tư, ta mang bao căm hận

Cảm xúc đó kết nối những nơi xa thẳm

Thần chú đó bẻ cong không gian! 」

Chú ngữ văng lên như một khúc hát, một bài thơ. Ma lực của hiệu trưởng tăng vọt, khí thế bắt đầu ép ra tứ phía. Càng hấp thu năng lượng thiên địa, xung quanh trời đất như tối sầm lại. Đột nhiên một ánh sáng bùng lên ---

Một luồng sáng trắng rực rỡ xuất hiện giữa thao trường. Ánh sáng đó chậm rãi tụ thành hình tròn, từ từ mở rộng. Ma pháp đường vân xuất hiện, hình thành một vòng tròn ma thuật với đường kính gần một trăm mét.

“Phù” Cô hiệu trưởng thỏa mãn thở ra một hơi

Quả thật mà pháp thuật của Ma Nữ, trông rất thú vị. Nhưng trong học viện Akane thì cái này đã thành quen rồi, chả còn ai thấy lạ nữa.

Moroha thì đứng cùng quân thực chiến, Satsuki và Shizuno thì đứng với quân dự bị. Tất cả học sinh khác trong trường đứng bên cửa sổ nhìn xuống.

Sau đó, đội trưởng Isuguri hít một hơi, hô khẩu hiệu cho toàn đội ---

“Chúng ta là cứu thế kiếm!”

“We are the Saviors!”

“Chúng ta chiến đấu vì nhân dân, vì hòa bình và vì chính nghĩa!”

“We are the “Strike” for our people, our peace and our justice!”

Anh ta gật đầu, sau đó tiến vào vòng ánh sáng long lanh. Như một hồ nước, vòng ánh sáng từ từ nuốt chửng anh ta xuống. Các đội viên khác nhìn nhau một chút rồi cùng lần lượt tiến vào.

“Anh sẽ không sao đâu mà!” Satsuki động viên

“Nhớ mang quà về nhé.” Shizuno thì đùa một câu.

Moroha cảm ơn hai người qua ánh mắt, sau đó cũng đơn giản bước vào. Động tác nhẹ nhàng, miệng hơi mỉm cười, thái độ bình tĩnh ung dung.

Tuy rằng trong khoảng khắc có cảm giác trời đất đảo lộn rất khó chịu, nhưng cũng đã quen. Chỉ chưa đến một giây sau, cậu đã thoát ra ngoài. Lúc đi vào là từ trên chìm xuống, đi ra là ở dưới những ma văn nổi lên.

Quang cảnh xung quanh đã thay đổi hoàn toàn. Nơi này có cây cối mọc rập rạp sum xuê, cành lá và rễ cây che kín mọi chỗ, đến mức không biết bước vào đâu. Ánh nắng từ trên trời rọi xuống yếu ớt khiến người ta có cảm giác như lọt vào ma giới. Đặc biệt hơn, ở đây không có mùi xi măng cốt thép, không có mùi gì của con người. Chỉ có mùi cỏ xanh xộc vào mũi khiến người ta căng thẳng.

Theo tin tình báo thu thập từ trước, đây là lưng chừng núi Hida, cách học viện Akane chừng vài trăm km. Đoàn đội của Moroha có thể đến đây trong chớp mắt là nhờ phép thuật 《Cổng dịch chuyển》 của hiệu trưởng.

“Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu. Theo tin từ cơ sở, mục tiêu còn cách chúng ta 5km.” Isuguri nghiêm mặt nói, mắt nhìn về phương bắc.

“Bắt đầu chiến dịch. Momochi, Haimura!”

“Có!”

Người vừa bị Isuguri gọi tên là một chị năm hai tóc ngắn, thoạt nhìn rất hồn nhiên, khí thế mười phần. Moroha cũng bước lên đứng bên phải chị ta.

“Cả hai đi trinh sát một lượt đi. Cố gắng thu thập càng nhiều thông tin càng tốt.”

Isuguri ra lệnh, Moroha và Momochi lập tức lao đi nhanh như tên bắn.

Toàn thân Moroha được ánh sáng trắng bao phủ, còn Momochi là ánh sáng màu lam. Đó là sức mạnh của thần linh – ánh sáng Prana.

Cả hai vận 《Thần Tốc Thuật》 vào chân, lao đi như một ngọn gió. Cây cối rập rạp không chút nào làm cả hai chậm lại nửa phần. Nếu nhìn từ trên cao, người ta có thể thấy hai luồng sáng một trắng một lam di chuyển vun vút trong rừng. Có lúc luồn qua thân cây, có lúc nhảy trên càng lá, hai người như một điệu múa uyển chuyển tiến về phía bắc.

“Moroha, hôm nay định đánh sao đây?” Chị tóc ngắn đi cạnh Moroha lên tiếng.

“Cứ đánh kiểu bình thường thôi có sao đâu ạ?” Moroha vừa chạy vừa trả lời cho qua chuyện.

Tuy vậy, cả hai cũng không hậu đậu đến mức vì thế mà phân tâm hay líu lưỡi.

“À à, hay là hai đứa mình đập luôn nó đi nhỉ?”

“Cố quá là quá cố đó nhé bà chị.”

“Đùa thôi mà, chú em làm gì mà phải nghiêm túc thế.”

“Đó là chuyện tiền bạc mà, phải nghiêm chứ.”

Vừa lao đi với tốc độ kinh người, cả hai vừa châm chọc lẫn nhau. Trong học viện Akane, hiện giờ Moroha với chị này đúng là cao thủ 《Thần Tốc Thuật》 số một số hai của trường. Khu rừng rậm rạp này hoàn toàn chả khác gì mảng vườn nhà đối với bọn họ.

“Chuẩn bị, nhớ trợ giúp nhau nhé.”

“Yên tâm.”

Cả hai đang chạy giơ tay vỗ một cái, sau đó tách ra hai bên trái phải.

Cách đó không xa --- có một con quái vật hình con báo đen dài hơn mười thước.

Động vật họ mèo không có khả năng lớn được như thế, chưa kể con quái kia còn tỏa ra ánh sáng màu vàng. Không phải phản xạ ánh nắng, mà bản thân nó thực sự phát sáng như ngọn lửa, ở giữa rừng rậm nhìn rất bắt mắt.

Quái vật đó đang ăn thịt con mồi của nó, miếng mồi có kích thước cỡ một con gấu lớn. Từ khoang miệng, đầu lưỡi của nó vươn dài như một ông cao su – chọc vào cổ họng con gấu, sau đó hút như máy hút bụi.

Cách ăn của nó thực khiến người ta sởn gai gốc. Chỉ cần nhìn qua, ai ai cũng sẽ có cảm giác này.

Một sinh vật như vậy không thể tồn tại ở thế giới này.

Vốn không nên tồn tài.

Không có khả năng tồn tại.

Nó chính là 《 Metaphysical 》. Là thiên địch của mọi sinh vật sống, chỉ có 《Savior》 mới đánh bại được nó.

Con quái đã phát hiện ra bọn Moroha, đầu lưỡi nó thu vào trong miệng, đầu ngẩng lên. Đôi mắt màu vàng như ngọn lửa ma trơi nhìn thẳng vào Moroha.

Khoảng cách là trên dưới một trăm mét. Tuy vậy, sát khí hung hãn của nó cũng đủ khiến Moroha gai người. Tuy nhiên, đối mặt với sát khí đó, Moroha chỉ cười nhạt, giơ tay phải lên cao ---

“Đến đây, Saratiga…!”

Lòng bàn tay cậu đã cầm sẵn thẻ sinh viên. Prana truyền vào, lập tức tấm thẻ biến hình. Nó kéo dài ra như một miếng kim loại lỏng, cuối cùng tụ lại thành một thanh trường kiếm.

(Thử một phát xem nó khỏe đến đâu)

Moroha truyền prana vào thân kiếm. Lưỡi kiếm lóe sáng rực rỡ, đấu khí dâng trào. Con quái vật có vẻ cũng cảm nhận được, sẵn sàng nghênh chiến. Lông toàn thân nó dựng ngược như một con nhím. Vì thể hình khổng lồ của mình, chả nói cũng biết mỗi cái lông cũng có lực sát thương không kém gì mũi giáo.

《 Metaphysical 》 gầm lên một tiếng, những mũi lông phóng về phía Moroha như một trận mưa tên.

“Moroha?”

Ở phía xa, Momochi gọi to. Nhưng Moroha gặp nguy không loạn, trường kiếm vung lên, prana ào ạt phóng ra, kiếm phong nổi lên ầm ầm.

Cây đổ đá bay, đây là một kiếm đầy prana của Moroha. Gió xoáy quét qua, mưa tên lập tức bị cuốn bay không còn mảnh vụn.

Một trong số các quang kỹ cấp cao ở học viện Akane, 《Ancestral Arts》 -- 《Taisai》. Chiêu vừa phát, lập tức mưa tên bị cuốn bay. Kiếm khí còn thừa lại vẫn nhằm thẳng 《 Metaphysical 》 lao tới. Cho dù thân hình khổng lồ, con quái vật vẫn cảm thấy có chút e sợ.

“Hây hây hây hây hây hây hây hây hây!!!”

Tận dụng thời cơ, trong chớp mắt Momochi đã phi thân tới rút đoản kiếm ra chém. Tốc độ tung chiêu cực nhanh, thậm chí còn xuất hiện đến bốn cái phân thân.

Tia chớp lóe lên một, hai, ba, bốn – mỗi lần đều vang lên tiếng kim loại bị đánh văng ra.

“Moroha, con này cứng quá!”

Moroha lặng yên không tiếng động tiếp cận đầu con quái, tránh né phần thân của nó. Bị Momochi đánh đau, nó xù lông lên như một rừng đao, phòng ngự. Chị ta cũng không vội, lùi lại vừa kịp tránh những mũi lông bắn ra.

“Chị bảo chú trợ giúp cơ mà!” Momochi lớn tiếng.

“Em đã bảo để em lo cơ mà!”

Moroha cũng đã đến nơi. Cậu đưa tay trái không cầm kiếm viết lên không khí:

“Ngọn lửa công bằng thiêu đốt thiện ác, tịnh lọc tất cả bằng lòng nhân từ của nó!”

Một lưỡi lửa bùng lên, đốt cháy tất cả những mũi tên đang lao về phía Momochi, một mũi cũng không để lọt.

《Ancestral Arts》 – Ám thuật 《Flare》Bùng Cháy

Theo phân loại của hội Bạch Kỵ Sĩ, 《Savior》 phân làm hai loại.

Loại một – võ giả sử dụng quang kỹ - Bạch Thiết

Loại hai – ma pháp sư sử dụng ám thuật – Hắc Ma.

Trừ một số cực nhỏ là ngoại lệ, không có 《Savior》 nào nằm ngoài hai loại trên. Mà Moroha chính là một trong số đó.

Cậu là trường hợp đầu tiên có hai tiền kiếp từ trước đến nay 《Ancient Dragon》Tối Cổ Anh Linh. Vì thế, cậu có thể đồng thời sử dụng quang kỹ và ám thuật ---

Đòn tấn công bị vô hiệu, con quái nổi giận bắn toàn bộ chỗ lông của nó về phía Moroha. Nhưng một đòn 《Bùng Cháy》vừa rồi khiến mưa tên tan biến hết, mấy trăm mũi bị thiêu sạch.

“Hay là con này sợ nhiệt độ cao?” Momochi vui vẻ đoán.

“Tuy bảo da thịt cứng như sắt thép nhưng lông thú vẫn là lông thú thôi nhỉ.” Moroha đồng tình, cũng chuẩn bị kiểm chứng giả thiết này.

“Xử tự ---!”

Tay trái lại đưa lên, cổ ngữ ma pháp lại hiện. Lần này không phải một dòng chú ngữ mà là đến ba dòng.

“Đối thủ của mày ở đây nè!”

Momochi lao đến quấn lấy 《 Metaphysical 》 , hỗ trợ cho Moroha có thời gian niệm chú. Con quái ngu xuẩn lập tức chú ý đến chị ta. Lông toàn thân nó lại dựng lên – nhưng đã muộn.

“Toàn bộ chúng sinh chết đi sẽ trở thành xương cốt, hãy để nghi thức hỏa táng bắt đầu!”

Ám thuật cấp ba của Moroha 《Hỏa Táng》 đã hoàn thành --

Một tia lửa khổng lồ bùng cháy chụp lên người con quái vật. 《 Metaphysical 》 gào thét, lăn lộn trên mặt đất trong đau đớn. Không khí nhất thời tràn ngập mùi thịt khét lẹt.

“Quả là Moroha có khác!”

“Còn chưa thắng đâu.”

Đúng thế, con 《 Metaphysical 》 toàn thân cháy đen vẫn đang từ từ đứng dậy. Giữa biển lửa, cặp mắt vàng ma quỷ của nó tràn ngập căm thù.

Loại quái vật tự sinh như 《 Metaphysical 》 quả là khiến người ta kinh sợ. Bị khí thế đó áp đảo, Momochi dừng lại không dám vội vã tấn công.

“Thử nóng thêm nữa xem sao?”

“Ai biết. Thử thì biết ngay thôi.”

Moroha kéo vai đàn chị, dùng 《Thần Tốc Thuật》vừa nhanh chóng lùi lại vừa trả lời.

“ --- Lần này tất cả cùng nhào vô luôn!”

Đồng thời cậu cũng nhận ra mười một đồng đội của mình đã đuổi đến nơi.

◆◆◆

Tiếng hoan hô nổi lên như sấm trong học viện Akane. Toàn bộ cửa sổ phòng học đều mở ra, học sinh ở trong vỗ tay không ngớt. Đó là âm thanh chúc mừng chiến thắng dành cho quân thực chiến khải hoàn trở về.

Toàn bộ quá trình chiến đấu đã được nhân viên hội Bạch Kỵ Sĩ thu lại, hình ảnh truyền trực tiếp lên tivi màn hình rộng trong sân. Mọi học sinh đều thấy thực lực của quân thực chiến, không ai không ca ngợi, không ai không tự hào. Tất cả như điền cuồng thi nhau gào hét tên đội viên nào mà bản thân thấy hợp mắt nhất.

Đương nhiên, học sinh năm nhất nổi bật nhất Moroha là được nhiều bạn gái chú ý hơn hết.

“Cho tớ làm người tình của cậu cũng được, yêu nhau đê Haimura-san!!!”

Thậm chí còn có người gào lên như vậy.

Cũng giống lúc đi, khải hoàn quay về đều bằng cổng dịch chuyển của hiệu trưởng. Moroha nhảy ra, chỉ gãi gãi đầu chịu sự hoan nghênh của mọi người.

“Lần này đã là lần thứ tư rồi, vẫn chưa quen à?” Cô hiệu trưởng đứng cạnh đó trêu tức. Người lớn có khác, đường cong thật mê người.

“Ừm.”

“Thế mà đã quen đánh nhau với 《 Metaphysical 》 rồi. Xem ra cũng có lắm chỗ khác người nhỉ.”

“À ừm.”

Mấy lần đánh nhau với 《 Metaphysical 》 đều thế, trước là cho Moroha đi trinh sát, tìm hiểu cách chiến đấu cũng như năng lực đối thủ, sau đó mới dùng toàn quân tiến lên vây công giết nó ---

Bản thân Moroha chưa nhận ra, cậu chỉ ngượng ngùng tiếp nhận lời khen của cô hiệu trưởng.

“Em thấy cô mới giỏi nè….”

Moroha trả treo, mắt quay lại nhìn vòng tròn ma thuật. Trong chớp mắt di chuyển hàng trăm km, theo cậu thế mới không giống người thường.

“Nói cũng đúng. Có một cái cửa thế này bất kể 《 Metaphysical 》 ở đâu xuất hiện cũng cho các em ra được.”

Cô hiệu trưởng cũng không có ý từ chối, thậm chí còn khẽ ho một cái. Năm nay cô mới hai mươi tuổi mà đã lên đến chức này, một phần lớn là do áp dụng thành công chiến thuật vừa nêu, hiệu suất cực cao.

Đúng thế --

Chiêu 《Cổng dịch chuyển》 này ngoài cô ấy ra không ai sử dụng được. Nó là 《Cố hữu ma pháp》, thuộc về hành bí thuật trong bí thuật.

Sự thật là trong kiếp trước Shuu Saura của mình, Moroha cũng không dùng được thuật này. Tuy nhiên ----

“Tán gẫu thế đủ chưa nào.”

Người cuối cùng ra khỏi cổng – Isuguri – lên tiếng.

Xung phong đi trước, bọc hậu đi sau, đó là nguyên tắc anh ta với tư cách đội trưởng. Giờ thêm Moroha vào, chứ trước kia thì nhiệm vụ trinh sát cũng là đội trưởng làm tuốt. Điều đó cũng có nghĩa là mọi người rất tín nhiệm Moroha ---

“《Cổng dịch chuyển》 khi sử dụng vẫn còn nhiều hạn chế, những lúc dẫn quân qua cổng đều cần phải cẩn thận. Nhờ cô dạy cho cả Haimura-kun nữa.” Isuguri cũng không ngần ngại nêu ý kiến của mình.

“Rồi rồi, nhớ rồi. Khi nào có thời gian cô sẽ dạy. Giờ ăn mừng thắng lợi được chưa?” Cô hiệu trưởng giơ tay đầu hàng.

Moroha thầm nghĩ cả đời tốt nhất đừng có được cô dạy cái gì thì hơn. Từng nghe Shizuno nói một chút, có loại ám thuật “hạn sử dụng một lần mỗi ngày” thì ôi thôi vô số những cái hạn chế phiền phức cần phải nhớ. Hiệu trưởng biết là đủ rồi, cậu chả muốn học mà cũng chả muốn biết.

Cuối cùng, Isuguri thỏa mãn nhìn quanh, lớn tiếng nói:

“Mọi người đã vất vả rồi. Hôm nay tác chiến thành công, đánh bại 《 Metaphysical 》 mà không có thương vong, tất cả nhờ mọi người nỗ lực. Với tư cách đội trưởng tôi xin chân thành cảm ơn.”

Câu này cũng là có ý tuyên bố tình trạng khẩn cấp kết thúc, toàn bộ giải tán. Lập tức đội dự bị ồ lên, dẫn đầu là Satsuki. Cô nhào đến ôm chầm lấy Moroha.

“Onii-sama hôm nay ngầy nhất!!!”

Thấy vậy, các đội viên khác huýt sáo trêu chọc.

“Em làm gì thế, đừng có ôm anh ở đây.”

“Có sao đâu, bọn mình là anh em mà!”

Moroha cứng họng luôn.

Mùi thơm từ cơ thể thiếu nữ khiến tim cậu đập rộn ràng, trong đầu không tự chủ được mà nghĩ lung tung “Mình có bị ra mồ hôi không nhỉ…” ..v…v

Moroha đã đồng ý đối xử với Satsuki như em gái, nhưng thực tế không đơn giản được như vậy. Ngày nào cũng được một thiếu nữ xinh đẹp ôm ấp thế, cho dù người ta cứ liên mồm “Em gái mà, có sao đâu” cũng làm gì có thằng đực rựa nào mà nhịn mãi được chứ.

“Shizuno đi đâu rồi?” Moroha nhìn qua bên, hỏi. Động tác này vừa muốn giấu ngượng, mà thực sự cậu cũng đang tò mò.

“Hah, kệ mấy đứa con gái khác đi! Giờ là lúc cho anh em mình vui mừng đoàn tụ mới đúng chứ!” Satsuki bĩu môi, càng ôm chặt hơn.

“Nào nào, đúng ra đội dự bị phải ở đây hết mới đúng chứ.”

Satsuki không có thói quen bỏ về sớm. Moroha hơi lo “Hay là bị làm sao.”

“Hình như bị …trưởng bộ phận kinh doanh gọi đi đâu đó trong lúc chiến đấu rồi.” Satsuki đáp, mặt lộ vẻ không hài lòng.

Moroha càng cảm thấy bất an hơn.

Học viện Akane là trường tư, vì thế có một cá nhân chuyên phụ trách kinh doanh. Nhưng người này bình thường rất ít khi xuất hiện, từ lúc nhập học đến giờ Moroha còn chưa thấy mặt bao giờ, mù tịt thông tin.

(Người ta tìm Shizuno làm gì nhỉ?)

Moroha vừa nghĩ, vừa vỗ về Satsuki trong lòng.

“Hm, mặt gì mà lo lắng thế. Toàn lo Urushibara!” Cô lên tiếng, rõ ràng là phật ý.

“À, xin lỗi. Em cũng lo lắng phải không?” Moroha vội chữa.

“Hm --- như anh vừa nói thì..cũng lo….” Satsuki cũng trầm tư không nói gì.

Trưởng bộ phận kinh doanh và Shizuno – quan hệ giữa hai người là gì? Homura và Satsuki nghĩ mãi mà vẫn không có manh mối.

So với chuyện này, những tiếng hoan hô, niềm vui thắng lợi hay chúc tụng đều không quan trọng.

◆◆◆

Trong lúc Moroha và đồng đội đang quần nhau cùng 《 Metaphysical 》 ---

Một người đàn ông đang đứng ở cửa sổ phòng trưởng bộ phận kinh doanh. Hai tay anh ta bắt sau lưng, đầu hơi ngửa lên nhìn màn hình tivi, quan sát trận chiến – đúng ra mà nói, là quan sát Moroha.

Khi nhìn thấy Moroha dũng mãnh tiến công, sử dụng thuần thục cả ám thuật và quang kỹ, anh ta mới hơi nhếch mép cười, có chút không kiềm chế được.

Sau đó, anh ta đưa tay vào túi áo, rút ra điện thoại di động đang đổ chuông ầm ỹ, bắt máy, mắt không dời Moroha.

“Hà hà…Tadanori, gần đây thế nào?” Trong điện thoại, một giọng Anh chuẩn vang lên.

“Rất tốt”

Người được gọi là Tadanori cũng đáp trả bằng tiếng Anh lưu loát

“Hm? Có gì hay ho không?”

“Vừa xem Haimura Moroha đánh một trận xong”

“Quá hay! Thế thằng Ancient dragon ấy thế nào? Thỏa mãn kỳ vọng chứ?”

“Ừm. Đáng tiếc không thể cho người khác xem được.”

“Chuyện đó là đương nhiên thôi, không thể công khai là chắc chắn rồi.”

“Đúng thế. Thôi vài bữa nữa cứ đến gặp trực tiếp nhé.”

Trong lúc đối thoại, mắt của người đàn ông đó vẫn không rời Moroha. Ánh mắt như rắn độc, chuyên môn tính toán người khác.

“Gọi chính là vì vụ này. Tuần sau đến Nhật Bản, lúc đó nhớ giúp một tay.”

“Tại hạ chờ người đại giá quang lâm, bá tước.”

Anh ta dập máy.

Người vừa gọi là một 《Savior》 tài giỏi, cũng là một cá nhân “dễ nói chuyện”. Bản thân cũng là một thành viên của kế hoạch của người đó, phụ trách lo liệu hỗ trợ đi lại.

Chốc nữa chỉ cần thay đổi kế hoạch một chút cho phù hợp với tình hình hiện tại thôi.

“Tối Cổ Anh LinhAncient Dragon cuối cùng đã xuất hiện, lại còn ở Nhật Bản. Quả là thời cơ hiếm có.”

Đúng lúc anh ta lẩm bẩm, một tiếng gõ cửa vang lên.

Đó là một người vừa được gọi. Ngồi về chỗ, sau đó mới cho người ngoài cửa bước vào.

Để kế này có thể thành công, nhất định phải nhờ thiếu nữ đó hỗ trợ ---