“Đinh đinh đinh ♪ đinh đinh đinh ♪ điểm tâm đến rồi đây… ♪.”
“…Shirley à, ngươi đang làm gì thế?”
Trong phòng khách của <ký túc xá Hræsvelgr>.
Leonis, lúc này đang nằm trên ghế sô pha, liền rời mắt khỏi cuốn <Luận bàn về cơ cấu xã hội trong đô thị chiến thuật> đang đọc dở và cau mày một cách đầy khó hiểu.
“Chả lẽ ngài không biết sao Ma Vương đại nhân?”
Shirley chỉ ngón tay thẳng lên đầy đắc ý.
“Ngày mai là lễ Giáng sinh đấy ạ.”
“…lễ
Giáng sinh? Là gì thế?”
“Đây là một ngày lễ của con người. Vào ngày này, trẻ em sẽ được nhận quà một ông già mặc đồ đỏ tên là ông già Noel, mọi người sẽ vừa hát vừa nhảy múa với nhau, còn có cả đồ ăn vặt, thậm chí là cả một cái bánh kem đại bự nữa luôn đó ♪!”
Các dân tộc từ khắp mọi nơi trên thế giới đã hợp nhất với nhau thành một thể gọi là <Đế quốc Nhân Loại Thống Nhất> nên hiện giờ một năm có rất nhiều lễ hội đến từ các nền văn hoá với phong tục tập quán khác nhau.
Kể cả <Nghi lễ Phong Thần> truyền thống của tộc Ouran cũng là một trong số đó.
Dựa theo lời giải thích chung chung của Shirley thì thứ gọi là “lễ Giáng sinh” là lễ cầu may khi tiết đông chí đến. Lý do mà cô nàng trông vô cùng hứng khởi như thế chắc là do cô sẽ có thể thưởng thức rất nhiều đồ ăn vặt và bánh kem vào ngày này.
“…hừm, ta không có hứng thú với mấy cái lễ hội nhàm chán như vậy của con người đâu.”
“H-hả!? Nhưng sẽ có đồ ăn vặt, là đồ ăn vặt đấy Ma Vương đại nhân.”
—— đúng lúc đấy, tiếng ai đó mở cửa liền vang lên.
“Leo-kun, chị về rồi đây.”
Là Lyseria vừa về sau chuyến đi buổi sáng.
Ngay lập tức, Shirley liền trốn vào bên trong cái bóng.
“…hử? Em vừa nói chuyện với ai hả Leo-kun?”
“Chắc là do chị tưởng tượng thôi. Mà đó là thứ gì vậy ạ?”
Leonis liếc mắt và trông thấy chiếc túi Lyseria đang cầm trên tay.
Đó là một chiếc túi phải tới mức phải hai người mới ôm nổi.
“Là quà cho bọn nhỏ ở cô nhi viện Phrenia đó.”
Lyseria đáp và đặt chiếc túi lên trên sàn.
“…quà giáng sinh ạ?”
“Đúng rồi đó. Giáng sinh năm nào chị cũng đi tặng quà như thế này cả.”
“Mấy món quà đó đều là do chị Lyseria tự bỏ tiền ra mua cả ạ?”
“Ừm, đúng rồi đó, nhưng mà chúng không phải mấy món đắt tiền gì đâu.”
Những học sinh của <Học viện Thánh Kiếm> tham dự thảo phạt <Void> đều sẽ nhận được một khoản thù lao rủi ro nhất định. Và dù Lyseria có thẻ tín dụng đi nữa thì chắc chắn việc mua quà cho mọi đứa trẻ trong cô nhi viện cũng đã tiêu tốn của cô một khoản kha khá.
“Hồi còn nhỏ, lúc được ba tặng quà chị cũng vui lắm.”
“…”
Lyseria thì thầm một mình, giọng điệu phảng phất chút cô đơn.
Sáu năm trước, bố mẹ và chị em của chị ấy đã bị giết trong cuộc <Đại Xâm Lăng>.
“Chị định tự mình mang hết đống đó đến cô nhi viện sao?”
“Ừm, nếu chị dùng xe máy để chở thì có lẽ sẽ được thôi.”
“Làm thế sẽ bị quá tải nên nguy hiểm lắm, để em giúp một tay cho.”
“…được thật sao?”
“Không có gì đâu ạ, dù sao thì em cũng đang rảnh mà.”
“Cảm ơn em nhé Leo-kun.”
“C, chị Lyseria!?”
Mặt Leonis đỏ bừng như trái cà chua khi cậu được xoa đầu.
…chính vì thế mà vào đêm giáng sinh, Leonis đứng trước sân trong bộ trang phục ông già Noel và triệu hồi ra một con
<Ngựa Hài Cốt> hai đầu.
Đó là một con chiến mã bất tử được tạo nên từ xương với chướng khí bao quanh toàn thân và hai ngọn lửa đỏ rực như hoa sen trong hốc mắt trống rỗng.
Bọn chúng kéo theo một chiếc <Tử Linh Chiến Xa>. Hình đầu lâu được chạm khắc khắp mọi chỗ trên chiếc xe, mỗi bên bánh còn được trang bị một chiếc lưỡi liềm khổng lồ với khả năng hấp thụ linh hồn. Chính cỗ xe mà Leonis yêu quý này đã gieo rắc nỗi kinh hoàng cho vô số kẻ thù trong cuộc chiến hàng ngàn năm trước.
Mặc dù theo Shirley nói thì ông già Noel phải cưỡi một cỗ xe trượt tuyết được kéo bằng tuần lộc, nhưng mà thế này thì cũng giống đến tám chín phần rồi.
“Đã để em đợi lâu rồi Leo-kun.”
Leonis quay đầu về phía âm thanh vừa phát ra.
“…!?”
Người vừa xuất hiện trước mắt Leonis với túi quà trên lưng chính là Lyseria trong trang phục ông già Noel.
Một bộ đồ ông già Noel giày cộm, cộng thêm với chiếc mũ màu đỏ càng làm cho mái tóc ánh kim của cô nổi bật hơn.
Leonis không khỏi đỏ mặt khi thấy bộ trang phục dễ thương khác thường ngày như thế này.
“…em bị gì hả Leo-kun?”
“Ưm, không có gì đâu ạ…bộ trang phục hợp với chị lắm…”
“Ha ha, cảm ơn em đã khen nhé ♪.”
Lyseria nhỏ nhẹ nói, rồi cô hướng mắt về phía chú <Ngựa Hài Cốt>
“Thứ đó, nó sẽ không làm mọi người sợ chứ?”
“Có vấn đề gì sao ạ? Trong những thuộc hạ của em thì chỉ có chúng là trông giống tuần lộc nhất.”
…dù thế nào thì cũng không thể để hoàng tử của <Vương Quốc Bóng Đêm> làm một việc thấp kém như kéo xe trượt tuyết được.
“Hừm…Thế này cũng được, nhưng ít nhất em phải cho nó đeo một cái mặt nạ dễ thương đấy nhé.”
“Em hiểu rồi.”
Lyseria đeo chiếc mặt nạ tuần lộc cho con <Ngựa Hài Cốt> đang rít lên.
“Mau mau lên đường thôi nào!”
Và khi hai người đã ngồi vào chỗ, con chiến mã bất tử liền bay lên bầu trời đêm, kéo theo sau là chiếc <Tử Linh Chiến Xa> đang vang lên tiếng chuông leng keng.
*
Chiếc chiến xa phi đi vun vút dưới bầu trời đêm của <Đô Thị Chiến Thuật Số 7>.
“Đó là đồ chơi à?” “Tuần lộc phải không?” “Không phải, là ngựa hài cốt mới đúng.” “Khủng khiếp quá!” “Mau báo cảnh sát đi!”
Có vẻ như trên mặt đất hơi hỗn loạn một chút.
“Này Leo-kun, chúng ta sẽ không bị mạng lưới phòng vệ <Void> của học viện bắt lại đấy chứ?”
“Không soa đâu ạ, dù sao hôm nay cũng là lễ giáng sinh mà.”
“…ra, ra là vậy sao?”
Lyseria thì thầm một cách bất an.
…cho dù đã gây ra náo động, chiếc xe trượt truyết vẫn cứ chạy băng băng, và không lâu sau đó cỗ xe đã tới được cô nhi viện.
Con <Ngựa Hài Cốt> hai đầu hí lên, phun ra lửa và nhẹ nhàng đáp xuống sân trước cô nhi viện.
“A, tới rồi!” “Là ông già Noel!” “Chị Lyseria!”
Bọn nhỏ liền ùa ra từ phía trong cô nhi viện.
Nếu mà là Shirley thì chắc em ấy sẽ chui vào bên trong thông qua đường ống khói, rồi lặng lẽ đặt quà bên cạnh gối của lũ nhóc. Nhưng nếu làm vậy thì chả việc gì phải mặc bộ trang phục ông già Noel này cả.
“Là tuần lộc hài cốt kìa!” “Trông ngầu quá!” “Đẹp thật đấy!”
Bọn nhỏ vuốt ve con <Ngựa Hài Cốt> đầy hào hứng.
“Hừm, bọn chúng trông rất đẹp mà đúng không.”
Leonis như mở cờ trong lòng khi thấy con chiến mã kiêu hãnh của mình được khen.
“Bọn chị mang quà đến đây! Mọi người nhớ phải chia đều cho nhau, không được trành giành nhé!”
“Oaa!” “Cám ơn chị Lyseria nhé!”
Bọn nhỏ liền xúm lại khí thấy Lyseria lấy ra chiếc túi bụ từ trên xe xuống và đặt lên mặt đất.
Mặc dù quà tặng chỉ là mấy món đồ chơi bình thường như búp bê và xếp hình bằng gỗ, bọn nhỏ trông vẫn rất vui.
“Mừng thật đấy nhỉ chị Lyseria.”
“Đúng ha.”
Lyseria vui vẻ nở nụ cười khi thấy bọn nhóc trông có vẻ rất hạnh phúc.
Tessera, đứa lớn tuổi nhất cả đám, trên tay cầm một con búp bê nhồi bông.
“Ưm, đây là…”
Lyseria mở to mắt đầy ngạc nhiên.
Đó là một con búp bê trông rất giống Leonis.
“C, có chuyện gì vậy chị Lyseria?”
“Búp bê Leo-kun? Chị đâu có nhớ là có bỏ một món như thế vào túi nhỉ…”
Lyseria thì thầm một cách đầy khó hiểu.
…chắc là lúc xếp quà vào túi, tôi đã lỡ tay cho luôn cả con búp bê của Shirley vào.
“Không có gì đâu, chị xin lỗi nhé, em đổi sang món quà khác đi…”
Leonis giơ tay ra định lấy lại con búp bê.
“À, ừm…em chỉ cần thế này thôi ạ!”
Tessera liền ôm chặt lấy con búp bê hình Leonis.
“…k, không vấn đề gì hết hả? Con búp bê này là được rồi sao?”
Leonis nhíu mày, kinh ngạc.
Tessera liền gật đầu.
Sau khi phân phát hết quà xong, Leonis và Lyseria đã cùng mọi người ở cô nhi viện chơi đùa rất vui và dùng bữa tối.
Bữa tối gồm có xúp nóng, bánh mì kẹp thịt, một con gà tây nhồi. Món điểm tâm ngọt kết thúc bữa ăn chính là một chiếc bánh kem đặc chế của Regina.
Nhưng trước khi chiếc bánh bị cắt thì một miếng đã biến đi đâu mất, chắc là do Shirley ăn vụng rồi.
“…lễ giáng sinh à. Thỉnh thoảng như thế này cũng hay đấy.”
Leonis cho miếng bánh vào miệng, lẩm bẩm nói.