――Thời gian hiện giờ đã là vài ngày sau đó, và cũng là từ một góc nhìn hoàn toàn khác.
Đó là một nhân vật làm nền không hề quan trọng trong câu chuyện này.
Rồi bỗng đột nhiên, từ tâm trí của Okada Yukio, một nhân vật phụ đang có màn ra mắt của chính mình, những lời như “Tao sẽ không để cho bất cứ nói chuyện với mình như vậy nữa đâu!!.... à, không, k-kiểu như, tôi không muốn nghe nó…. Hii! T-tôi xin lỗi, tôi chém gió cả đó, xin hãy tha cho tôiiiiii…!,” cứ văng vẳng mãi không ngừng. Tại sao….?
Đó là bởi cậu ta đã bị đám lưu manh và cả mấy băng đảng trên khắp địa bàn thành phố này coi thường, thậm chí còn chẳng được coi là một trong số chúng nữa luôn.
Mình muốn sống một cuộc đời ngầu lòi cơ.
Okada Yukio vô cùng tự tin vào chính mình.
Bất kể việc gì mình đã làm, mình đều có đủ tự tin rằng đã hoàn thành nó rất tốt.
Ngay cả trong lớp học mình cũng được xem trọng mà. Chắc vậy.
Bởi lẽ đó nên mình mới không muốn làm mấy cái thứ mệt mỏi như là nỗ lực gì đó.
Mà nhàn nhã hơn cơ. Mình đáng lẽ phải có một cuộc sống thật thư thái dễ chịu chứ.
Thì bởi đây là mình cơ mà.
Cứ vậy, cùng một sự tự tin tuyệt đối, Okada Yukio đã luôn tin rằng mọi việc cậu ta làm đều được hoàn thành vô cùng nhanh chóng và khéo léo.
Tuy nhiên, cho tới cùng thì, trong suốt quãng thời gian mười bảy năm qua, cậu ta đã chẳng hề gầy dựng nên được bất cứ thứ gì.
Yukio vẫn còn chưa nhận ra.
Tuy nhiên, cái thứ xúc cảm vô nghĩa ấy lại vẫn đang ẩn sâu trong cậu, giống như một bức màn sương mù không thể diễn tả thành lời.
Cái tình huống này, mình muốn làm gì đó về nó.
Cái chuyện này, mình muốn làm gì đó về nó.
….Ngay khi những suy nghĩ ấy nảy ra trong đầu cậu, thì cậu lại vô tình chạm tới một thứ gì đó.
Đó là một đoạn video bất chợt hiện ra trên điện thoại khi cậu đang lướt linh tinh.
“…Hmm?”
Cũng chẳng rõ vì sao mà đoạn video đó lại được đề xuất cho Yukio nữa.
Nhưng cậu cứ vậy mà ấn vào nó, bật cho nó phát, và rồi trở nên nghiền luôn.
“Oooh…”
Đó là phiên bản cơ bắp lực lưỡng của câu chuyện Nàng Bạch Tuyết, kể về một tên lưu manh hạng quèn leo dần lên tới vị trí trên đỉnh cao chỉ với sức mạnh thể chất của mình.
Sức mạnh chính là quyền lực.
Điểm đặc trưng của một người đàn ông, đó chính là thể lực và sức mạnh cơ bắp.
Những đoạn video ấy đã trở thành nguồn động lực thúc đẩy Yukio.
“Vậy, có lẽ mình…!?”
Yukio liền ngay tắp lự tìm kiếm một phòng gym trong khu mình sống.
May thay, xung quanh chỗ nhà ga gần nhất, có kha khá những phòng tập gym thể thao đối kháng.
Khi nhìn qua trang web, cậu đều thấy chúng không có vẻ gì là lừa đảo cả.
Chiều hướng tấn công trực diện, karate và cả kickboxing.
Cậu cũng tìm được cả một số võ đường dạy nhiều trường phái võ thuật khác nhau cũng như những nơi có đào tạo boxing nữa.
Tuy nhiên, như vậy lại chẳng thể khiến Yukio thỏa mãn chút nào.
Mấy nơi như vậy kiểu gì cũng có mấy gã khỏe lắm cho mà xem.
Mình không thích bị mấy cái gã kiểu đó chỉ dạy với cả vẻ dương dương tự đắc.
Hẳn phải có một phòng gym khác phù hợp hơn với mình mà...
Và sau khi tìm kiếm thêm, thứ cậu tìm được chính là “Phòng gym Võ thuật Go Dash.”
Nơi đây cũng có đào tạo cả mấy môn thể thao đối kháng, nhưng trọng tâm của nó thì vẫn là về thể hình, và dường như cũng có khá là nhiều những thiếu nữ tại nơi đó nữa.
“Đây rồi…!”
Nếu là nơi này thì có lẽ vừa bắt đầu thôi là mình đã đứng đầu luôn rồi.
Mình sẽ trỗi dậy từ nơi đây…!
Cái bầu không khí nơi đây tỏa ra cũng không có thô kệch như các phòng gym khác.
Trong thâm tâm Yukio chợt hiện lên hình ảnh cậu đang được vây quanh bởi những người phụ nữ khác đã tham gia tại phòng gym này từ trước, và tất cả họ đều hướng những ánh nhìn ngưỡng mộ về cậu trong khi cậu đang tập luyện.
Nhưng mà trước khi đăng ký và ghé qua thăm quan thì mình cần phải đợi thêm chút nữa đã.
Điều gì cũng cần phải có thời điểm nhất định của riêng nó.
Yukio đã đợi, đợi mãi trước khi cậu quyết định đăng ký vào một lớp học thử miễn phí.
Và cuối cùng thì, cậu ta đã quyết định ghé qua thăm thú phòng gym nơi mình đang nhắm tới trong khi tạt qua phía đối diện nhà ga để mua một cuốn manga mới được xuất bản.
Chắc hẳn dù không có hẹn trước thì mình vẫn sẽ ổn cả thôi.
Dù sao thì trong tương lai, mình sẽ trở thành nhà vô địch mà.
Chắc chắn là trong buổi học thử đầu tiên, họ sẽ nhận ra tài năng ẩn chứa trong mình, và sẽ có vô cùng nhiều huấn luyện viên tới đây để đầu quân mình cho mà xem.
Yukio ngước nhìn lên tòa nhà dành cho nhiều chủ thuê, nơi phòng gym đó tọa lạc.
Cậu nhìn chằm chằm vào tấm biển hiệu.
Có vẻ như đã mở cửa rồi ha.
Vậy tức là vài huấn luyện viên đã tới đó rồi.
Hiện thời thì chắc chắn các huấn luyện viên khỏe hơn mình là rõ...
Hay là để hôm khác tới nhỉ…?
Yukio lê bước đảo quanh một vòng tòa nhà.
….Mà thực ra thì, liệu mình có thực sự cần phải tới phòng gym hay không?
Dù chỉ là tự nhủ, cơ mà chỉ việc mình quyết định tới phòng gym thôi đã khá là ngon nghẻ rồi đó chứ.
Vậy tức là, mình vốn đã khá là mạnh rồi ư…?
Và có lẽ nào, thật ra, mình đã thức tỉnh được đáng kể những khả năng của bản thân rồi ư…??
Trong khi đang la cà khắp những con hẻm ấy, Yukio bắt đầu đắm chìm vào thứ xúc cảm toàn năng khi mà tốc độ lưu thông máu của cậu đang dần dần tăng lên.
Mà có khi nào, bản thân mình hiện giờ đã là vô địch rồi chăng!?
Cái thứ sức mạnh này, mình muốn được thử nó quá...
Khi định thần lại, thì cậu đã lại đang đứng trước tòa nhà cho nhiều chủ thuê ban nãy rồi.
Và rồi cậu bắt gặp một người con gái xinh đẹp bước ra từ tòa nhà nơi phòng gym đó tọa lạc.
Vẻ đẹp của cô, phải nói là tuyệt trần.
Chắc là cô ấy tầm tầm tuổi sinh viên đại học nhỉ.
Trông có vẻ như cô ấy chỉ hơn mình vài tuổi thôi, và lại còn có một sức quyến rũ khó có thể thốt nên lời nữa.
Bầu không khí xung quanh cô thì đang lấp la lấp lánh, cứ như là mình vừa mới bằng cách nào đó đặt chân vào thế giới của một bộ phim vậy.
Chắc là cô ấy cũng vừa mới tập thể hình tại phòng gym kia xong.
Cái vầng hào quang tươi tắn, khỏe khoắn sau khi vừa tập luyện xong kia lại càng khiến sức quyến rũ của cô tăng thêm.
Dám cá là tới cả cô nàng xinh đẹp như thể Hoa khôi Đại học kia cũng sẽ bị mình của lúc này thu hút cho mà xem.
Cậu liền ngay tắp lự quyết định bắt chuyện với cô.
◆
Đối với Sakuya thì việc bị tán tỉnh cũng là quá đỗi bình thường luôn rồi.
Và với kinh nghiệm cá nhân của mình, thì cứ năm mươi người bắt chuyện với cô, sẽ chỉ có đúng một người là thực sự muốn được hẹn hò.
Những kẻ chuyên gia mời gọi phía trước nhà ga như này, đều luôn tỏ vẻ như muốn tán tỉnh cô nhưng lại có mục đích hoàn toàn khác.
Những kẻ như vậy thường đều là vì tiền cả thôi.
Cơ mà, dù có bắt chuyện thì tôi đây vẫn biết rõ mục đích mấy người từ trước rồi đấy nhé?, và mấy kẻ đó thường sẽ từ bỏ ngay khi cô tỏa ra cái vầng hào quang như vậy.
Tuy nhiên, trong số đó vẫn có những trường hợp gặp phải mấy tên vô cùng rắc rối.
Bản chất của việc tán tỉnh một cô gái, đó chính là một cuộc trò chuyện một chiều.
Về cơ bản thì đó là hành động khá là thô lỗ, nhưng vẫn có người còn hơn cả vậy nữa cơ. Đó là những kẻ luôn tỏa ra cái mùi hương của bạo lực và bản năng chi phối như mấy tên vũ phu trong khi tiếp cận một cô gái.
Những kẻ thực sự cần phải đề cao cảnh giác, đó chính là những kẻ như vậy.
Và cần cảnh giác nhất trong số đó, chính là những kẻ mà vốn ngay từ đầu đã có chủ đích gây phiền toái rồi.
Một trong số những lý do để cô tham gia vào một phòng gym có phong cách luyện tập thể hình bằng việc đối kháng cận chiến này chính là để có thể nâng cao tầm nhận thức của mình và tránh dây dưa tới mấy tên nguy hiểm như vậy. Tuy nhiên...
“Onee-san nè, cô đúng xinh đẹp tuyệt trần luôn đó, biết không? Nè, cô đang định đi đâu hả?”
Ngày hôm ấy, Sakuya đã có hẹn đi mua đồ tập thể dục mới cùng với Reiji.
Tầm này thì Reiji hẳn đã đang đứng chờ cô ở phía trước nhà ga sau khi tan học rồi.
Đối với cô mà nói, đáng lý ra việc tới phòng gym tập thể dục trước khi gặp mặt Reiji sẽ không trở thành một điều sai lầm ngớ ngẩn như này.
Tuy nhiên, cô đã không tính toán thêm khoảng thời gian cần thiết để trang điểm sau khi tắm táp xong.
Cơ mà, khi cô đang vội vã chuẩn bị nhanh hết sức có thể, thì chuyện này lại xảy ra
Trong lúc đang cố gặp mặt cùng Reiji khi mà chỉ còn chút nữa thôi là sẽ bị muộn giờ, Sakuya đã bị một tên trông như lưu manh, Yukio, tiếp cận tại một con phố vắng bóng người.
“Đừng có mà ngó lơ tôi! Này, cô đang xem thường thằng này đấy hả? Hử?”
“Tôi không có thời gian đâu. Cậu không thấy là tôi chẳng có lấy một chút gì hứng thú với mấy việc kiểu này à?”
“Urgh..!?”
Trước những lời nói gắt gỏng mà người phụ nữ xinh đẹp kia ném về phía cậu, Yukio lại trở nên nao núng.
Sự xấu hổ khi mà mọi việc không diễn ra theo dự tính của cậu dần biến thành cơn cáu giận như “Cô không biết tôi là kẻ đứng đầu ư!?”, và nó bùng cháy lên sâu trong thâm tâm cậu.
“Nà, thôi nào, đừng có như vậy chứ…!”
Yukio nắm lấy tay Sakuya và vòng ra phía trước, chắn lối đi của cô.
“Hay là cùng có một cuộc hẹn hò tình tứ với tôi nha?”
Nào! Nào! Với động lực ấy, cậu ta tiến lại gần Sakuya.
Yukio phải khiến cho cô nàng xinh đẹp này hiểu ra được.
Khiến cô ta hiểu ra rằng, ai mới là người nắm quyền ở đây.
Tuy nhiên, cô sinh viên đại học kia lại hất văng tay cậu ra.
“Đừng có đùa với tôi!! Ghê tởm!!”
“…!?”
Vào khoảnh khắc ấy, lòng tự kiêu quá độ của Yukio đã che mờ đi sự thật rằng cậu hiện đang tán tỉnh một cô gái.
Trong thoáng chốc, vẻ mặt Yukio liền thay đổi.
“Con điếm này!! Tao ghê tởm á!? Tao thực sự sẽ đéo cho mày yên thân đâu đấy!!”
Đôi bờ vai Sakuya rung lên.
“Tao không có một chút tí tị tì ti nào là ghê tởm hết…. Tao sẽ không bỏ qua cái sự phỉ báng này đâu…. Tao thực sự sẽ đem mày kiện ra tòa đấy!!”
Không ổn.
“T-thả tôi ra…!!”
Sakuya xô thật mạnh, đẩy người đàn ông đang tán tỉnh cô ra xa.
Tuy nhiên, sức lực của Sakuya là không đủ để cho cô thoát khỏi tên lưu manh này.
“Xin lỗi~…”
Và nó đã xảy ra ngay khi ấy.
Một cậu trai trẻ tuổi chen vào giữa hai người họ.
“Hmm? Mày muốn cái đéo gì!?”
Sakuya ngay lập tức nhận ra.
Tấm lưng này, nó là của cậu trai mà mình đã luôn đem lòng yêu.
“Reiji…!!”
◆
Thực ra thì việc Reiji có thể tìm được Sakuya, vốn cũng là nhờ những gì cô đã chỉ bảo cho cậu hàng ngày.
“Nếu một người mà em có hẹn gặp nhau nhưng lại có khả năng sẽ phải tới trễ, thì phép lịch sự cơ bản đó là hãy tới đón họ thay vì chỉ đứng chờ đó nhé, được chứ.”
Câu nói ấy, có vẻ khá là vô lý, nhưng lại khiến cậu nghĩ rằng chắc hẳn phải có lý do gì đó thì Sakuya mới nói vậy.
Nếu là từ hơn một tháng trước, thì có lẽ cậu sẽ bỏ ngoài tai những câu từ quá đỗi ích kỷ như vậy.
Nhưng cậu của hiện giờ thì lại đột nhiên nhớ tới những lời ấy, và tự thân muốn tới đón cô, lý do vẫn còn là ẩn số.
“Ayato này, tao đang định tới phòng gym đón Sakuya-san ấy, mày đi cùng luôn không?”
“Hmm? Ok luôn. Đằng nào thì cũng chả có gì để làm cả.”
Tuy đã tới giờ hẹn rồi những vẫn chẳng thấy bóng dáng Sakuya đâu cả, và cô cũng không trả lời điện thoại nữa.
Hai người họ cùng lên đường đi đón cô. Nhưng rồi, “A, mày tới đón chị ấy một mình được không, Reiji? Tao vừa sực nhớ ra có việc cần làm cái đã.”
“Hử? Mà, cũng không vấn đề gì.”
Sau khi Ayato nói rằng sẽ đợi cậu ở chỗ cũ và rời đi, Reiji tiến về hướng phòng gym nơi mà gần đây cậu mới tham gia cùng với Sakuya.
Và cậu bắt gặp Sakuya đang bị một gã đàn ông trông như lưu manh gây rối.
“Xin lỗi~…”
Ngay khi Sakuya vừa đẩy tên đàn ông kia ra và để lộ một khoảng trống, Reiji liền bước vào chính giữa hai người họ.
“Reiji…!!”
“Hmm? Mày muốn cái đéo gì!?”
Gã đàn ông chuyên tán tỉnh trông như lưu manh kia, Okada Yukio, tuy là đã hơi chùn bước khi Reiji xuất hiện, nhưng vẫn vênh váo quát lớn.
Ngay bây giờ đây, tao là bất bại.
“Cô gái này là một người đặc biệt (với bạn thân tôi), nên là mong anh cảm phiền buông tay cô ấy ra…?”
“!?”
Với lời mà Reiji vừa nói, bỗng con tim Sakuya thốt lên kyun♡và lỡ mất một nhịp.
Vừa xong, Reiji vừa mới gọi mình là người đặc biệt ư!?
“Huu~uh? Mày kêu là người đặc biệt á…!?”
Cơn giận của Yukio đã lên tới đỉnh điểm vì bị chen ngang trong khi đang tán tỉnh một cô gái, chưa kể là còn bị lên mặt bởi một tên đã có bạn gái nữa.
“Thằng khốn này… mày có biết chọc giận tao, một người trong suốt mười bảy năm cuộc đời chưa từng một lần có bạn gái, thì sẽ có kết cục như nào không hả…”
“Không, cái đó thì tôi chịu…”
“Đó là tạm biệt thế giới này luôn đi đấy, nghe thủng chưa con!?”
Reiji hoàn toàn chẳng hề biết cái tên lưu manh lòe loẹt Yukio này đã làm gì cả.
Thường thì những lúc như này, người ta sẽ một là tung ra một cú đấm, còn không thì sẽ là đá.
Tuy nhiên, Yukio thì lại vặn người một cách lạ kỳ và cố gắng đẩy hai tay mình ra.
Vẹo gì đây…!?
Không thể hiểu được lý do vì sao, Reiji chợt có chút sợ hãi, và vội vàng tránh Yukio.
Thêm vào đó, bên mạn sườn của Yukio――Chính xác hơn thì là những bộ phận trọng yếu của cơ thể con người thì lại đang hoàn toàn không có chút gì phòng vệ.
Nghĩ xem nào. Reiji cảm thấy như cậu hoàn toàn có thể tung ra những cú đòn quyết định vào nơi ấy, nhưng cậu cũng lại không thể di chuyển.
Cái cách tiếp cận để lộ ra cả đống sơ hở như thế này, ngược lại, cứ đáng sợ kiểu gì ấy!
Với lại…
“Ngaa!?”
Yukio, đáng lẽ đã tung ra cú đấm mạnh nhất của mình, lại mất thăng bằng rồi bổ nhào xuống tấm vỉa hè.
Cậu chỉ đơn giản là né sang mà thôi.
Ngay cả khi Reiji chẳng cần phải động tay dù chỉ là vài mi-li-mét thôi thì cũng vẫn đủ thời gian.
“Tranh thủ chạy thôi nào chị.”
“Ư-ừm!”
Bị những lời nói của Reiji khiến cho giật nảy mình, Sakuya chạy theo trong khi đang được Reiji kéo tay đi.
“Ug-uurgh…”
Yukio hoàn toàn không biết bản thân vừa bị làm gì.
Cậu còn chẳng hề nhận ra rằng vốn không có ai động chạm gì tới cậu cả.
Ngay khoảnh khắc khi cú đấm chuẩn bị được tung ra, cậu chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, đôi chân cậu mềm nhũn, và phần hông cậu bị hạ xuống, khiến cậu mất đi cảm quan cân bằng.
Cái nguồn áp lực ấy còn khiến cậu ngạt cả thở, cảm giác như cậu đã phải hứng trọn những đòn phản công liên hồi vậy.
Tuy nhiên, cái phản ứng vật lý đó lại chỉ diễn ra trong thoáng chốc mà thôi, và cậu chẳng thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra với cơ thể mình nữa.
Tuy là cậu đã ngây người ra trong một lúc, nhưng cú sốc từ cú ngã đó cũng khiến cậu bình tâm trở lại, rồi nhanh chóng đứng lên.
“Chết tiệt! Tao không để chúng mày chạy được đâu…!!”
Ngay khi ấy, khi mà cậu đang định đuổi theo hai người vừa mới chạy mất với đôi chân run rẩy của mình.
“Từ từ đã nào.”
Đột nhiên, từ một hướng khác, có một giọng nói trầm trầm truyền thẳng tới não bộ cậu.
Giờ mà không dừng lại là toang quá.
Cơ mà quay lại hướng giọng nói ấy thì cũng chẳng có khá khẩm hơn là bao.
Một tiếng gọi phát ra từ phía sau khiến cậu ta theo bản năng mà nghĩ vậy, và trói chặt lấy Okada Yukio.
◆
Nanjou Ayato đã luôn hết mình ủng hộ cho chị gái cậu, Sakuya.
Ngay cả dưới con mắt của Ayato, thì mối quan hệ giữa bạn thân cậu, Reiji, và chị gái cậu, Sakuya, vẫn thật là đáng lo mà.
Nhưng cậu vẫn luôn tin rằng một ngày nào đó, hai người họ rồi sẽ tới với nhau, sẽ trở thành bạn trai và bạn gái của nhau.
Tuy nhiên, Sakuya thì có phần vụng về, trong khi Reiji thì lại quá vô tâm ngay cả đối với cảm xúc của chính bản thân cậu.
Nếu cứ để chuyện như này thì sẽ tệ lắm đây.
Ayato đã nợ Reiji một ân tình lớn.
Đó là một việc đã xảy ra khi bọn họ hãy còn tấm bé, nên có lẽ Reiji cũng chẳng còn nhớ tới nó nữa.
Nhưng đúng thật là Reiji đã từng cứu hai chị em họ, đặc biệt là người chị gái, khỏi sự nguy hiểm.
Ayato đã luôn ghi nhớ điều ấy.
Bởi lẽ đó, cậu cũng mong rằng người bạn thân nhất của mình, Reiji, sẽ được hạnh phúc.
Đồng thời, sự quan tâm của cậu cũng hướng tới người chị gái mà Reiji đã cứu đó.
Bất kể chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, Ayato cũng đều chúc phúc, mong rằng hai người họ sẽ được hạnh phúc.
Vậy nên, cậu đã thúc nhẹ hai con người chậm tiêu đó.
Khi ở nhà mình, cậu đã tạo ra vô số những cơ hội để Reiji và chị gái cậu được ở riêng với nhau.
Bất kể hình thức có ra làm sao đi chăng nữa, nhưng hai người họ đều quan tâm tới nhau.
Chỉ cần vậy thôi hẳn đã là đủ để hai người đó tự nhiên mà tới với nhau rồi. Đó là điều mà cậu đã tin.
Ấy vậy mà, ước nguyện của Ayato lại chẳng có vẻ gì là sẽ trở thành sự thật cả.
Méo gì thế? Hai cái người này là học sinh tiểu học hay gì à!?
Ngay cả việc cảm thấy lo lắng cũng có giới hạn của nó.
Cứ thế này, thì kiểu gì chị gái cậu tốt nghiệp khỏi trường đại học trước cho mà xem.
Và có lẽ người chị gái ấy sẽ phải tới một nơi khác để tìm việc.
Một khi Reiji tốt nghiệp cao trung và học tiếp lên đại học, cậu ấy cũng sẽ bước vào một môi trường vô cùng khác biệt.
Nếu cứ như vậy thì mối quan hệ giữa hai người họ sẽ càng khó có thể phát triển hơn nữa, và họ thậm chí còn có thể xa cách nhau luôn.
Vậy nên, cậu đã tạo ra một môi trường có thể thúc đẩy cả hai người họ, và còn đưa ra lời khuyên cho chị gái mình nữa.
Ayato đã chủ đích đẩy nhanh mối quan hệ của hai người họ.
Dù có phải phần nào cố chấp, cậu cũng sẽ đưa hai người đó tới với nhau.
Cậu đã dự định là sẽ nhẹ nhàng giải quyết những vấn đề không ngờ tới phát sinh ra vì sự ép buộc ấy.
Vì lẽ đó, cậu đã không đi cùng với Reiji tới phòng gym để đón chị mình, mà thay vào đó là tạo ra thêm một cơ hội khác.
Tuy nhiên, cậu vẫn lặng lẽ theo sau Reiji để có thể trợ giúp nếu có tình huống khẩn cấp xảy ra.
Vẫn như mọi khi thôi, để nếu chuyện có chuyển biến xấu thì cậu sẽ lại thúc đẩy hai người họ.
Và khi ấy, Ayato bắt gặp cảnh chị gái mình đang bị một tên lưu manh trẻ tuổi tán tỉnh, còn Reiji thì chen vào giữa hai người họ.
Nếu là Reiji thì cậu ấy có thể dễ dàng giải quyết tên đó thôi, nghĩ vậy, Ayato bèn quan sát bọn họ.
Mà có khi Reiji còn mạnh hơn một đứa như mình nhiều ấy chứ.
Tính cách của Reiji và thực lực của cậu ấy là trái ngược nhau kinh khủng luôn ấy.
Và quả như Ayato dự tính, hai người họ đã trốn khỏi tên lưu manh kia mà không làm lớn chuyện.
Không ngoài dự đoán ha, Ayato nghĩ.
Tuy nhiên, cách làm của Reiji thì lại khác với của Ayato.
Từ đây, để xóa bỏ đi những mối lo ngại có thể xảy đến trong tương lai, thì cần phải làm theo cách của Ayato.
Thêm nữa, Ayato đang thực sự nổi xung với tên lưu manh kia.
Ayato có một bản tính đó là cậu càng tức giận, thì lại càng trở nên bình tĩnh và sáng suốt hơn.
Một nụ cười tàn bạo nở ra trên khuôn mặt Ayato.
Người em trai đó liền gọi tên lưu manh mới tán tỉnh chị gái mình từ phía sau.
“Từ từ đã nào.”
◆
Chỉ là việc quay lại thôi cũng nguy hiểm vãi đạn….! Nhưng cơ thể của Okada Yukio thì lại không nghe theo nhưng xúc cảm đó của cậu.
Cậu trai trẻ kia xuất hiện trong tầm mắt của Yukio, cứ như thể cậu đang bị ép phải xem một bộ phim kinh dị vậy.
“X…..Xích Quỷ của trường Trung học Tây Hakuba ư…!?”
Yukio hét lên cái biệt danh của Ayato, như thể vừa nói qua một chiếc loa phóng thanh vậy.
Nếu đã bị hắn ta để mắt tới, thì đừng có mơ tưởng tới việc dạo bước trên các con phố.
Một tên đầu gấu huyền thoại đã bước xuống khỏi sân khấu.
Đó chính là một bộ mặt khác của Nanjou Ayato mà tới cả chị gái cậu hay Reiji cũng không hề hay biết.
Theo những gì Yukio biết, thì đã có những lời đồn rằng tuy cậu ta đã rời khỏi đội và bước xuống sau khi lên cao trung, nhưng tầm ảnh hưởng vẫn là vô cùng lớn.
Nghe đồn rằng, chỉ một lời từ cậu ta thôi đã có thể huy động được một lượng lớn người rồi.
Một huyền thoại được khắc ghi ở mặt khác của thành phố này, đó chính là sự tồn tại mang tên Ayato.
“Tao sẽ tha cho mày lẫn này vì đã hỗ trợ cho tình cảm của chị gái và bạn thân nhất của tao nhé.”
Tập trung hết sức mình, Yukio ghi nhớ từng chút ý nghĩa của những lời cậu vừa nghe.
Ngắn gọn thì là, có vẻ như mình lỡ động tay vào người thân của Xích Quỷ mất rồi…!
“Cút.”
Ngay khi Ayato vừa ra lệnh, đôi chân cậu cứ như tự có ý thức của mình mà di chuyển.
Yukio hớt ha hớt hải cất bước chạy về hướng ngược lại với Ayato.
“Đừng bao giờ xuất hiện trước mắt bọn tao một lần nào nữa.”
“V-vâng ạaaaaaaaa~!!”
Tên lưu manh ấy, Okada Yukio, hét lên với tất cả sức lực trong mình.
Cậu ta chạy nhanh tới mức đôi chân như biến thành một vòng tròn luôn rồi, và vùuuu~!, biến mất vào đường chân trời.
“Haah~…”
Cậu chẳng hề muốn phải nhờ cậy vào cái danh hiệu này tí nào.
Tuy nhiên, Ayato đã quyết tâm rằng nếu là vì hai người đó, thì cậu sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết.
“Em chỉ hỗ trợ được tới đây thôi đó nhé? Chúc may mắn, chị à…”
◆
“Chắc chạy xa thế này là ổn rồi ha…”
Cậu cầm tay Sakuya và dắt cô theo, quay trở lại nhà ga rồi dừng bước gần một quán cà phê khuất bóng trong một con hẻm nhỏ.
“Phù…”
Cậu nhìn quanh một lượt để chắc chắn rằng hai người họ đã an toàn.
Có vẻ như tên lưu manh không có đuổi theo hai đứa mình nữa rồi.
Chắc là đã xoay xở thoát được khỏi nghịch cảnh rồi ha.
“Reiji…”
Con tim Sakuya vẫn đang đập nhanh liên hồi không phải chỉ bởi hai người họ đã chạy tức tốc tới đây.
Đây là ngay phía trước quán cà phê mà cô đã từng đưa Reiji tới vào ngày hôm trước.
Tuy là ở phía đối diện với nhà ga, nhưng nó vẫn tọa lạc tại một vị trí khá là khó tìm, và chẳng rõ vì sao mà trị an ở đây lại khá tốt nữa.
Reiji đã nhớ đường và dẫn cô tới đây.
“S….Sao em lại tới giúp chị vậy?”
“Cái đó…”
Reiji đưa mắt nhìn về phía Sakuya.
“Chị là người đặc biệt (của bạn thân em) mà…. Nên tất nhiên em sẽ làm vậy rồi.”
“V… Vậy à…”
Reiji, em đang gọi chị là người đặc biệt thật kìa…!
Vậy tức là.. Em ấy vừa mới thổ lộ với mình đúng không? Phải chứ? Nếu vậy thì...
“V… Vậy, Reiji… chị… khô…”
“Khô…?”
“Chị không phiền hẹn hò với em đâu đó, biết chưa hả?”
Không biết là mình đã có thể thực sự truyền tải cảm xúc của mình cho Reiji chưa nhỉ.
Những lời cô vừa nói ra hẳn đã khuấy động bầu không khí, và chạm tới đôi tai của Reiji rồi.
Ngay tại khoảnh khắc ấy, các định luật vật lý hoàn toàn chẳng thể nào thay đổi được.
“Ể…?”
Tuy nhiên, Reiji thì lại, “Sao lại sang chủ đề này rồi vậy ạ?”.
“Ể? Tại sao á? Em không muốn ư!? Là với chị đó….! Và chẳng phải em vừa mới gọi chị là người đặc biệt hay sao!?”
Sakuya biết rõ, rằng cô đang dần trở nên mất kiểm soát.
Nhưng cô cũng chẳng thể làm gì khác cả.
Bởi lẽ, đây chính là con người cô.
“Chà, thì đúng rằng chị là một người đặc biệt, và cũng không phải là em không muốn hay gì, nhưng mà… kề bên một người như em đây, chị chắc là ổn chứ ạ?”
Sao em lại làm cái vẻ mặt như đang thực sự băn khoăn kia vậy hả!?
Sakuya trở nên khó chịu.
Tất nhiên là chị ổn rồi…!
“Nói thẳng thì, em chẳng có chút gì thu hút mà, đúng chứ? Vậy nên, kiểu như, em sẽ chẳng thể cân xứng với chị ấy, Sakuya-san…”
“Em chẳng có vẻ gì là không thu hút hết trơn á, em đẹp trai lắm luôn, Reiji! Trời ạ! Nếu em đã không muốn, vậy thì…”
Hẳn những điều Reiji nói ra thật khó có thể nuốt trôi.
“Reiji, hẹn hò với chị đi!”
Sakuya thổ lộ và ôm chầm lấy Reiji.
“!”
Trong vòng tay cô, Reiji cứ cựa quậy mãi không yên.
“A, n-nè…”
“Không! Chị không buông em ra đâu!”
“N-nhưng mà, nó đang chạm vào em…”
“Không quan tâm!! Chừng nào em còn chưa nhận lời thì chị sẽ không buông em ra đâu!!”
Trong lồng ngực Reiji, Sakuya quả quyết ngước nhìn lên khuôn mặt cậu.
“Trời ạ… Em đứng như trời trồng ở đó làm gì hả! Đây sẽ là nguyện ước cuối cùng của chị đấy nhá? Ngay bây giờ, ôm chị thật chặt đi!”
“V-vâng ạ…”
Reiji đưa tay vòng ra sau lưng Sakuya và ôm lấy cô.
“A…”
Reiji hít một hơi thật sâu.
Lồng ngực của người bạn thân nhất với em trai cô căng phồng lên.
“Với lại, em sẽ hẹn hò cùng với chị, Sakuya-san… Và không phải là vì chị yêu cầu nên em mới nói vậy đâu nhé?”
“Reiji…”
Hơi thở của Sakuya, đã phải kìm nén từ ban nãy, giờ đã được thả ra và ấm áp tan chảy trong lồng ngực của Reiji.
“Nhưng mà…”
“Nhưng? Nhưng sao?”
Ngước mặt lên trên, Reiji cố gắng nói ra điều gì đó.
“Em….chẳng có chút kinh nghiệm gì với con gái đâu ạ, nên mong chị hãy chỉ bảo em thật nhiều nha.” [note36344]
“Cá…!”
Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, Sakuya khẽ đẩy Reiji ra.
“E….em…! Em đang nói cái quái gì thế hả!!”
Có khi nào Reiji lại là một cậu trai hơn cả mình những tưởng ư!?
“Chị sẽ không làm mấy cái việc đó ngay sau khi vừa mới hẹn hò đâu nhé…!!”
“Ể….? Kiểu như đi hẹn hò ấy…. Chị sẽ không đi ư?”
“Cái đó thì sẽ đi! Mà chẳng phải từ trước tới nay bọn mình vẫn làm vậy suốt sao hả!”
“Ể…. Thế thì, chị không định làm gì vậy ạ?”
“....Cái đó….việc mà người ta vẫn thường làm với nhau, khi ở riêng…. L-là việc đó ấy. Việc đó.”
“Việc đó…?”
“T-trời ạ! Mấy việc ấy vẫn còn quá sớm cho đứa nhóc như em đấy!!”
Sakuya nắm lấy tay Reiji và bước đi.
Cứ như một đứa trẻ nhõng nhẽo từ chối cho đi, và sẽ không để bất cứ ai có được.
Và rồi…
Và rồi, Reiji cuối cùng cũng có thể gọi tên thứ cảm xúc bí ẩn đã luôn cuồn cuộn trong lồng ngực cậu suốt khoảng thời gian gần đây.
Đó chính là tình yêu dành cho Sakuya.
Đó là cái tên của thứ cảm xúc đã tồn tại trong suốt một khoảng thời gian dài, là tình yêu đầu tiên cậu đã dành cho người chị gái của cậu bạn thân nhất đối với mình.
◆
Mười năm sau…
Reiji và Sakuya đã trở thành một cặp vợ chồng tình thương mến thương, nhưng câu chuyện đó, sẽ là dành cho khi khác.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Vậy là xong xuôi chương đầu...theo các ông thì tôi có nên gộp hết lại thành một chương hoàn chỉnh không nhỉ? Cả truyện này sẽ chỉ có 2 chương chính là Phần đầu và Phần sau cộng thêm một chương Phần kết (Epilogue) nữa mà thôi, nên nếu gộp lại thì chung quy ra cả truyện có 3 chap để đọc 1 lèo, trong đó thì 2 chap chính sẽ khá dài.
Nếu các ông muốn gộp thì tôi sẽ gộp sau nhé, hàng ra từ sáng mà tới giờ vẫn chưa được đọc đây :((((