Chẳng rõ vì sao mà câu nói “Vô vọng rồi, một kẻ u ám đáng lẽ ra không nên rơi vào lưới tình ngoài thực tại mới phải…. Gufu…!” của đứa bạn cùng lớp suốt từ giờ nghỉ trưa cứ mãi văng vẳng bên tai của nhân vật chính trong câu chuyện này, Hiramiya Reiji nữa?
Hẳn là bởi mình cũng là một tên u ám mờ nhạt đây mà, chắc vậy. Reiji kết luận trong khi bước xuống khỏi chuyến tàu vừa mới tới nhà ga gần nhất.
Ngày hôm nay, tình yêu đầu tiên trong cuộc đời của người bạn u ám cùng lớp với cậu đã đi tới hồi kết.
Reiji hít một hơi thật sâu khi cánh cửa tàu được mở ra bời một luồng khí nén.
Trái tim đã tan vỡ thành từng mảnh ấy thuộc về một trong những người bạn u ám của Reiji.
Tên của cậu trai nọ là Itou Yuuta (Biệt danh).
Cậu ấy là một nam sinh cao trung, đồng thời cũng là một otaku lành mạnh có tình yêu nồng thắm dành cho figure.
Tất nhiên, với niềm tự hào là một otaku, nên cậu ta chưa từng sa vào lưới tình với bất cứ một cô nàng người thật nào cho tới tận bây giờ cả, dù chỉ một lần cũng không.
Tuy nhiên, thật đáng buồn thay, cậu ta đã đem lòng yêu phải một người đẹp vô cùng nổi tiếng tại trường.
Lý do ư, đơn giản thôi. Người đẹp A đó, là một người mẫu.
Và rồi trong một cuốn tạp chí dành cho thanh niên trẻ tuổi nọ, có một bức hình áo tắm, và trong bức hình ấy, là hình ảnh của cô nàng kia đang cosplay nàng waifu 2D của cậu ta.
Ngay cả là Reiji, khi trông thấy bức ảnh ấy, cậu cũng đã bị cô nàng Người đẹp A quyến rũ trong chốc lát.
Cơ mà, rõ ràng rằng người ấy lại là một thực thể 3D cơ mà.
Nhân vật chính của chúng ta, Reiji, đã ngay lập tức tỉnh ngộ.
Nhưng người bạn của cậu, Yuuta, thì đã không thể cứu vãn nữa rồi.
Cậu ấy đã đem lòng yêu say đắm Người đẹp A, một figure tỉ lệ thực của một cô nàng xinh đẹp mất rồi
Và cậu ấy đã ngay lập tức bị đốn hạ.
“.....Tuy là không thể bắt chuyện được với cô ấy, nhưng tao vẫn muốn cổ có hứng thú với mình cơ.”
Sau đó, Itou Yuuta đã đem theo mẫu figure của nhân vật mà Người đẹp A đã cosplay ấy, rồi nhọc công trưng bày nó ở một chiếc bàn trong căn tin trường, chính xác thì là ở nơi cô ấy vẫn hay ngồi.
“Chắc hẳn khi trông thấy thứ này, kiểu gì cổ cũng sẽ thấy hứng thú và nói chuyện với tao cho mà xem, kiểu như ‘A, nhân vật mình mới cosplay hôm trước đây mà, phải không? Cậu cũng thích nhân vật đó nữa sao? Vậy thì lần tới, cậu có muốn… một buổi chụp hình bí mật chỉ riêng đôi ta không?’!! Haaa~!!”
Vậy thì kết quả thực sự ra làm sao?
Đúng là Người đẹp A đã có phản ứng với mẫu figure ấy thật.
Phản ứng của cô là.
“Ewww!! Kinh tởm!!”
Chỉ vài lời ngắn gọn.
Lại một trang sách mới trong chuỗi lịch sử tăm tối.
Cũng chính bản thân Reiji, cùng với người bạn của cậu, đã phải hứng đủ sát thương của những lời nói ấy.
Và ngay sau đó, Yuuta đã nói ra những câu từ mà cho tới tận bây giờ vẫn còn văng vẳng trong tâm trí Reiji.
“Vô vọng rồi, một kẻ u ám đáng lẽ ra không nên rơi vào lưới tình ngoài thực tại mới phải…. Gufu…!”
Reiji bước qua cổng soát vé.
Ngay cả sau khi cậu đã mua một lốc ba chiếc bánh pudding tại cửa hàng tiện lợi, lời nói ấy, cứ như một đoạn điệp khúc cứ vang lên mãi không thôi.
Những việc như kiểu yêu đương.
Tình yêu, nó là một tia sáng chẳng hề có lấy một chút gì dính dáng với những người bạn u ám của cậu cả, và đương nhiên điều ấy cũng áp dụng với Reiji nữa.
Thế giới này vẫn luôn lạnh nhạt với những con người u ám mà.
….Không, phải là cái thế giới này còn chẳng hề có hứng thú với họ ấy chứ.
Và rồi, đối với những thứ không có lấy chút hứng thú ấy, thế giới này chẳng hề…..đánh giá chúng bằng những cảm quan nhân quyền chung.
Reiji hồi tưởng lại tới những hành vi theo chủ nghĩa độc thần mà cậu đã biết tới thông qua lịch sử thế giới.
Nếu như bạn không phải là một tín đồ tôn sùng Quang Thần, hay nói cách khác thì nếu bạn không phải là một người vui vẻ hòa nhã, thì bạn sẽ chẳng hề được coi là một con người luôn ấy chứ.
Và rồi, người ta có thể làm bất cứ điều gì họ muốn với những thứ không được coi là một con người, số lượng người nghĩ vậy cũng chẳng hề ít ỏi gì.
Thế giới này là như vậy đó.
“Khổ quá mà…”
Reiji cứ vậy bước tiếp, cố gắng rũ bỏ đi những câu từ tàn nhẫn mà bạn cậu đã phải hứng lấy vào giờ nghỉ trưa.
――Đúng vậy. Cái gì cũng đều có ngoại lệ của nó, ngay cả trong hàng ngũ những con người đang tỏa sáng kia, trong số những con người hoạt bát năng nổ ấy cũng vậy.
Đối với Hiramiya Reiji, người đó chính là bạn thuở nhỏ của cậu, Nanjou Ayato.
Ayato có thể coi là một phần của cái bộ tộc năng động kia. Tuy nhiên, suốt kể từ khi còn tấm bé, cậu ấy đã luôn ở bên và bầu bạn cùng Reiji.
Ngay cả những trường hợp ngoại lệ như vậy cũng có tồn tại đó chứ.
Hiện giờ đây, Reiji đang trên đường tới nhà Ayato.
Reiji và cậu ấy đã luôn rất thân thiết với nhau kể từ hồi bé tí rồi, và cậu cũng vẫn thường hay ở lại chơi qua đêm vào những ngày nghỉ học.
Và hôm nay là ngày thứ sáu trong tuần.
Việc ở lại
suốt từ đêm thứ sáu cho tới hết cuối tuần như này cũng chẳng phải lạ lẫm gì cho cam.
Cậu rảo bước trên cung đường quen thuộc, và tới một ngôi nhà riêng biệt với phần mái được sơn màu xanh nước biển.
Năm ngoái khi ngôi nhà được tân trang lại, thì hệ thống intercom cũng đã được đổi mới luôn một thể. [note36188]
Ding dong♪
Thanh âm trong trẻo của chuông cửa vang lên, và Reiji gọi tên Ayato.
“Vâangg.”
Tuy nhiên, từ đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói của một người phụ nữ. Đó là chị gái của Ayato.
“Là em Reiji đây ạ, Ayato về nhà chưa thế chị?”
“Thằng bé đã về tới nhà đâu em?”
Ayato và Reiji là bạn cùng lớp, nhưng thời gian về nhà của hai người lại khác nhau tùy ngày.
Những ngày như này cũng chẳng phải hiếm gặp nữa.
“Vậy ạ, thế em chào chị.” Reiji nói rồi bước xa dần khỏi chiếc intercom.
“Fuu…”
Và ngay khi cậu nghĩ, không biết làm gì giết thời gian trước cửa nhà ga giờ nhỉ?, và đang chuẩn bị quay trở lại lối cũ.
“Này! Sao tự nhiên lại quay người rời đi thế hả!”
Cánh cửa trước bỗng bật mở, và từ đó bước ra là bóng dáng của một cô gái trông có vẻ như là sinh viên đại học.
“Sakuya-san…?”
Cô gái ấy là Nanjou Sakuya, chị gái của Ayato, người bạn thân nhất của cậu.
Gia đình Nanjou chỉ toàn là người đẹp ưa nhìn cả thôi.
Tất nhiên, người bạn thân nhất của cậu, Ayato cũng chẳng phải là ngoại lệ, với vẻ ngoài vô cùng cuốn hút.
Và người chị gái, Sakuya, cũng sở hữu cho mình vẻ ngoài xứng tầm được chọn thẳng vào cuộc thi Hoa khôi Đại học năm nay.
Cô hiện đang khoác lên mình một bộ đầm bó sành điệu khác hẳn với những bộ đồ dùng để mặc khi ở nhà, và ngay đến cả lớp trang điểm theo phong cách tự nhiên ấy cũng thật là hoàn hảo, có lẽ cô vừa mới đi đâu đó.
Cái vầng hào quang của một “onee-san xinh đẹp và tháo vát’ mà cô vẫn thường tỏa ra, thì hôm nay nó còn tăng lên gấp bội.
Bởi vầng hào quang ấy, cậu bất giác rên lên.
“Uurgh…”
Reiji đã hoàn toàn bị khuất phục.
Đây là kiểu người mà sẽ luôn tỏa sáng thật lộng lẫy. Trái tim cậu bỗng đập mạnh liên hồi khi trông thấy một con người năng nổ hoạt bát ngay trước mắt mình.
“S-sao hả, tự nhiên lại rên lên trước mặt người ta như thế….”
“Không có gì đâu ạ…”
Khi một con người năng nổ hoạt bát như vậy mà biết tới những cảm xúc rối ren trong lòng của một người ú ám thì sẽ chỉ càng dẫn tới rắc rối mà thôi.
Và ngày hôm nay, về cái vấn đề này――thêm cả chuyện xảy ra ban trưa nữa――nên Reiji lại càng trở nên nhạy cảm hơn mọi khi.
“Mà dù sao thì, sao mà chị cứ thế để cho bạn của em trai mình quay về được chứ hả. Nên là vào đi nào.”
“Ểeeee…”
“Em không muốn sao…?”
Nếu mà có thể thực tâm nói ra. “Em không muốn đâu,” thì cậu đã chẳng phải là một người u ám ảm đạm nữa rồi.
Đối với
Reiji thì.
“Không phải là em không muốn, cơ mà em sẽ thấy thoải mái hơn nếu đợi ở bên ngoài cho tới lúc Ayato về chị ạ.”
Trên đây là ý nghĩa của những tiếng lầm bầm (“Nó….em….Nhưng~~”) mà cậu đã thực sự thốt ra. Trong khi chẳng thể nói thêm điều gì ngoài lẩm bẩm những điều ấy, cậu ấy đã bị Sakuya, chị gái của người bạn thân nhất của mình, kèo vào tới cửa trước.
“….”
Bất cẩn quá rồi.
Đáng ra trước khi bấm nút intercom thì mình phải nhắn tin hỏi Ayato xem nó đã về nhà chưa chứ nhỉ.
Việc Reiji không giỏi đối phó với cô chị gái của người bạn thân nhất này cũng có lý do của nó cả.
Cái lý do ấy chính là, Sakuya-san ghét mình lắaaaaaaaam.
“Em không vào ư….? Không phải đâu nhỉ?”
“E-em xin phép làm phiền ạ….”
Thấy chưa, cái cảm giác đáng sợ này này.
Reiji cởi bỏ đôi giày của mình và tiến vào nhà như đang bị đe dọa vậy.
Tuy nhiên, Reiji liền ngay lập tức khựng lại.
Đó là bởi, Bỗng nhiên Sakuya-san lại tựa mình vào bức tường ngay phía sau lối vào và nhìn chằm chằm vào mình kìa.
Cũng không phải là chị ấy đang xấu tính chặn cửa lại hay gì cả.
Khoan, chờ đã nào…? Chẳng phải như này là gần như sát nút chạm vào lằn ranh của việc xấu tính rồi hay sao…?
Không….dám cá trăm phần trăm là chị ấy xấu tính luôn...
Khó chịu cực kỳ luôn rồi ấy.
Quả nhiên, chắc chắn là chị ấy ghét mình lắm mà...
Mà, ngay cả khi Sakuya-san có đứng đó thì hành lang vẫn là đủ rộng. Không phải là mình không thể đi lên hay gì.
Nhưng chị ấy đúng là cản đường cản lối thật đó.
Reiji khẽ bước qua cô ấy, như thể đang cố hết sức mình để không cảm nhận được sự tồn tại của Sakuya vậy.
Có lẽ nào Sakuya-san đang chuẩn bị ra ngoài ư?
Hay là chị ấy vừa mới đi đâu về nhỉ?
Chẳng hiểu sao mà bộ đồ chị ấy đang mặc như kiểu làm nổi bật hẳn phần ngực lên ấy (Và chị ấy cũng thơm vãi chưởng luôn).
Cứ như này vừa đi vào trong vừa né Sakuya-san thì khéo có khi sẽ va vào nhau mất thôi.
Dù chỉ là một khả năng hi hữu, nhưng lỡ mà có vô tình va vào lớp giáp ngực đang nhấp nhô về phía này thì...
Mình cũng chẳng còn muốn tưởng tượng tới chuyện sẽ xảy đến nữa cơ.
Reiji đã gắng gượng tới mức cậu thấy như kể từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, cậu chưa từng tập trung cao độ tới nhường này.
Rồi cậu thật cẩn thận bước qua phần giáp ngực của Sakuya để không phải chạm vào nó, và thở phào nhẹ nhõm.
Nếu mà có vô tình chạm vào dù chỉ một tí mà thôi, thì chị ấy sẽ lại càng ghét mình thêm cho mà xem, lúc ấy thì chẳng biệt rồi mình sẽ ra sao nữa.
“…Phù…”
Ngay sau khoảnh khắc ấy.
“A, có cái gì hay nè.”
Soạt!
Reiji cảm thấy như có thứ gì đó trong cái túi bên hông của chiếc cặp vừa mới bị giật mất.
“Ể…?”
Cậu nhanh chóng quay người về phía Sakuya.
Khi nhìn lại, cậu trông thấy chai nước uống thể thao mà mình để ở cặp sách đã nằm gọn trong tay cô. Và nắp chai cũng đã được mở ra luôn rồi.
“Chờ…!”
Chẳng thể nào mà cản cô ấy lại được nữa rồi.
Sakuya đã đang uống thứ thức uống thể thao ấy của Reiji mất rồi.
“Phù~…”
“T-tại sao vậy ạ…!”
Chị ấy lại trêu chọc mình nữa rồi…!!
Mình còn chưa làm gì hết cả…!
“Vì sao á? Thì tại chị thấy khát thôi mà?”
“Nhưng, đấy là của em mà… T-trả em đi…”
“Ơ đây là nhà chị cơ mà, nhớ không? Vậy tức là mọi thứ trong khuôn viên ngôi nhà đều thuộc sở hữu của chị hết mà? Hay là không phải sao?”
Sakuya lại đưa chai nước thể thao lên miệng và uống thêm một ngụm nữa.
“AAaaaa….!”
Chắc chắn là sai luôn.
Tuy nhiên, Reiji lại chẳng thể nào chống lại được cô ấy.
Khí chất mạnh mẽ kết hợp cùng sự vô lý của cô chị của người bạn thân với vầng hào quang năng động đang tỏa ra hết lực khiến cho cậu trở nên cực kì lo lắng và mất đi khả năng nói lên bất cứ điều gì.
Tuy nhiên, dường như cậu lại chẳng thể hiện điều gì ra mặt, khiến cho việc truyền tải nỗi lòng của mình tới với người khác thực chẳng dễ dàng gì.
“Coi như đây là quà luôn nhé. Không có phàn nàn gì đâu nhỉ? Mang theo quà khi tới nhà ai đó chơi cũng là chuyện bình thường thôi mà, đúng chứ?”
“Eee… Q-quà ấy ạ…”
Quả là quá sức vô lý. Nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy những gì cô nói là đúng.
Bên cạnh đó, nếu là về chuyện quà cáp thì cậu cũng đã mua sẵn mấy chiếc pudding tại cửa hàng tiện lợi trên đường tới đây rồi.
Nhưng không biết vì sao, cậu lại chẳng thể nói nên lời.
Reiji đành phải đồng thuận, và từ bỏ chai đồ uống thể thao kia.
Đó là bởi, chắc chắn rằng người chị gái của bạn cậu đây sẽ không sớm rời khỏi nhà đâu.
Mình sẽ phải nhẫn nhịn cho tới lúc ấy…!
Lách cách...cạch.
Đột nhiên, thanh âm ai đó đang mở khóa truyền vào từ phía cửa trước.
“!!”
Đối với Reiji mà nói, nó chẳng khác gì âm thanh từ chiếc kèn của các thiên sứ đang vang lên, báo hiệu niềm hạnh phúc đã tới.
Ayato đã về tới nhà.
“(Ngon rồi…!!)”
“Em về rồi đây~”
Và người xuất hiện sau đó đúng thật là Ayato.
Nhìn qua thì trông cậu ấy chẳng khác gì mấy tên suốt ngày la cà chơi bời vậy.
Tuy nhiên, tâm tính cậu ấy thì lại là một con người vô cùng tốt bụng, và lại còn nổi tiếng cả với những người năng động lẫn u ám tại trường nữa. Và cậu cũng là một trong số những người được coi là trung tâm của cả lớp học.
“A, đã tới rồi đấy à, Reiji? Nhanh thế.”
“Ừm, tao vừa mới tới ban nãy…”
“Hmm? Chị này, chị không có làm gì lạ với Reiji đấy chứ hả.”
“Ý em làm điều gì đó lạ là sao hả? Cho em biết, chị đây không có làm gì cả đâu nhé. Phải không? Reiji.”
“Chai nước thể thao của mình bị trấn mất rồi..”
“Chị à….làm cái gì vậy hả? Chị biết không, nếu muốn thì để em mua cho chị cũng được mà?”
“Chắc vậy…. Mà hôm nay hai đứa cũng sẽ lại chơi game tới đêm luôn đúng chứ? Vậy sao không đi mua đồ uống với đồ ăn vặt luôn đi? Tiện thể mua cả cho chị nữa nha.”
“T-tao đi nữa, Ayato!”
“A…. có sao đâu, em cứ ở nhà đi!”
“Ểeee…?”
Reiji dùng ánh mắt để cầu cứu với Ayato vẫn còn đang đứng phía lối vào và chưa cởi bỏ đôi giày.
“…Reiji”
“Ơi!”
“Xin lỗi mày, cơ mà chơi game với chị tao chút đi.”
“Ơ-ơ kìa…!”
“Được rồi, vào phòng khách cái đã nhỉ? Hôm nay kiểu gì chị cũng thắng trò SmoBro cho mà xem.”
Trong khi đang bị kéo vào trong nhà, Reiji bắt gặp tấm lưng của người bạn thân nhất với mình đang dần biến mất về phía bên kia cánh cửa để đi mua đồ ăn vặt...
◆
Thứ sáu, đó đáng lẽ ra phải là một ngày tràn ngập niềm vui.
Cuối tuần, đáng lẽ đây là khoảng thời gian vui vẻ khi cậu ở lại nhà người bạn thuở nhỏ của mình.
Vậy mà, Reiji lại đang liên tục bị Sakuya trêu chọc mãi không thôi, thậm chí còn nhiều hơn cả mọi khi nữa.
“Không được đâu mà, Sakuya-san! Làm sao mà chơi với một tay được ạ! Thế thì em chỉ có di chuyển được thôi chứ tấn công sao được!”
“Thôi nào, cứ đứng yên đi! Ể? Ể? Sao em lại tránh hả!?”
Với sự hăng hái rằng chắc chắn sẽ dành chiến thắng trước nhân vật chính của chúng ta, một trò chơi đối kháng đã được bắt đầu.
Tuy nhiên, khi đấu lại với Reiji đang bị ép buộc phải chấp hẳn một tay như kia, nhân vật của Sakuya lại trượt chân và biến mất hoàn toàn khỏi khung màn hình.
‘NGƯỜI CHƠI 1 THẮNG!! (KA-BOOM!)’
“Yếu thế…” Reiji bất giác thốt lên.
Và rồi Sakuya lườm chằm chằm vào Reiji.
“...Ugh, vừa xong em gian lận, đúng không…?”
“Ể? Rõ là chị tự hủy cơ mà, Sakuya-san…”
“Em dùng một tay thì chị thua làm sao được chứ hả, chị dùng hẳn hai tay rồi cơ mà! Em gian lận! Gian lận!”
“Eeeee…”
“Chị thua thế quái nào được cơ chứ!? Sheesh, để trừng phạt cho tội gian lận thì bây giờ ra đây mát xa vai cho chị đi, Reiji! Cả phần lưng dưới luôn nhé!”
“Ơ-ơ kìa…”
“Nào, nhanh lên! Chơi với em xong chị mệt rồi đây này…!”
“Uuu…”
Sakuya ném chiếc tay cầm đi và quay lưng về phía Reiji.
“N-như này ấy ạ…?”
“Mạnh hơn chút nữa đi.”
“Urg…”
“Nnnnn….! Đúng rồi, cứ vậy đi… Nn, thích thật…”
Hà cớ gì mà mình lại làm việc này chứ...
Đồng thời, Reiji cũng đã xoay xở được để kiềm chế tiếng thở dài đã suýt chút nữa là phát ra.
Giờ mà không mát xa hẳn hoi, thì kiểu gì cũng bị chị ấy bắt bẻ và rồi trêu chọc tiếp cho mà xem!
“Rồi, giờ tới phần lưng nào.”
Sakuya liền ngay lập tức nằm sấp xuống.
Reiji nhẹ nhàng dùng hai tay nắm lấy phần lưng dưới của Sakuya, và ấn xuống thật mạnh.
“Nn…. Em giỏi ra phết đó nhỉ? Cứ như vậy nha.”
Bất lực, Reiji tiếp tục mát xa cho cô ấy.
Kể cả là vậy thật, mình cũng sẽ cố hết sức mát xa cho chị ấy bởi dù sao thì cũng đang làm phiền tư gia nhà họ mà.
Cơ mà, cứ mỗi lần ấn xuống.
“Hau…”
Như vậy đó.
“Nng…,” Những thanh âm kỳ lạ cứ phát ra mãi thôi, chị dừng lại cho em nhờ với.
Và sau khi mát xa được một lúc thì, “Em về rồi đây…”
Ayato xách theo một chiếc túi từ cửa hàng tiện lợi về đến nhà, mở cánh cửa phòng khách ra.
“Reiji, đang làm cái gì thế kia…?”
“Mát xa đấy…. bị ép….”
“Chị này, dừng ngay cái trò đấy đi nhá, được chứ?”
“Rồi rồi, vậy thì, để chị làm bữa tối cho em và Reiji vậy.”
Đề nghị không tồi đó chứ.
Reiji thấy rằng trái ngược với tính cách ấy, đồ ăn cô nấu lại vô cùng ngon miệng.
Cũng đáng để mát xa chị cô ấy mà.
Thực ra thì, được ăn những món ăn do chính tay Sakuya làm chính là niềm hạnh phúc bí mật của cậu mỗi khỉ ở lại nhà Ayato. Tuy nhiên...
“Khụ! Khụ khụ!”
Vào khoảng một tiếng sau khi trò chơi kết thúc.
Sakuya đã làm món mì ý.
Tên của món ăn đó là Napolitan.
Mùi hương của xúc xích đang được nấu chín kèm với mùi nước sốt đang được xào nấu trong lúc cô ấy chuẩn bị bữa tối đã khiến dạ dày của Reiji biểu tình dữ dội.
Và ngay khi cậu đưa món Napolitan nóng hỏi vừa mới nấu xong lên miệng, “Khụ! Khụ khụ...!”.
Đây là Tabasco mà…! Nhiều thấy mẹ luôn….! [note36189]
“Kay qué…!”
“A, em lấy nhầm đĩa của chị mất rồi. Geez, lúc nào cũng hậu đậu hết trơn à, Reiji.”
“Thì...nó ở...ngay trước mặt em mà….”
“Được rồi, bột phô mai Napolitan nè, Reiji.”
“A, vâng ạ…”
Chắc chắn rằng cô ấy đã có chủ đích đặt nó tại đó để trêu chọc cậu, nhưng giờ mà cãi cự lại và bị tịch thu mất đĩa Napolitan, thì chắc chắn cậu sẽ lại càng thấy hối hận hơn mà thôi.
Lần này cũng vậy, Reiji lại quyết định bỏ qua mọi chuyện.
◆