“Đứng lại.”

Hắn chậm rãi thả chậm cước bộ, đôi ủng dẫm mạnh lên nền đất, sự âm u khiến người kinh hãi.

“Quay người lại đây.”

Tiểu tướng đứng ngẩn ra tại chỗ, dường như bị dọa sợ, không dám li khai cũng không dám động.

Pussy Cat Team

“Quay lại!”

Lục Phụng nghiêm giọng quát. Lúc hắn nghỉ ngơi dù là Lăng Tiêu cũng không dám tùy tiện đi vào, dẫu cho chỉ muốn dâng Đại Hồng Bào mà hắn hay uống thì tên tiểu tướng này cũng đã phạm phải đại kị.

Hắn ở trong quân doanh chỉ uống rượu mạnh hoặc nước trắng, điệu bộ của tên tiểu tướng này thực không đúng. Là gian tế? Hay là là tên tiểu nhân muốn tranh công, nịnh bợ bề trên?

Bất luận là hạng người nào, đều không phải là loại người mà Lục Phụng vừa mắt, ánh mắt hắn sắc bén tựa ưng, trầm giọng nói: “Bắt hắn lại, phạt tử trượng”

Tiểu tướng đột ngột quay người, để lộ ra khuôn mặt diễm tựa đào hoa cùng đôi mắt ướt nước, mang đầy nỗi u oán. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, thân hình Lục Phụng bỗng cứng đờ, biểu cảm lạnh lùng hiếm hoi xuất hiện một vết rạn.

“Làm càn!”

Ánh mắt Lục Phụng đầy bối rối, qua hồi lâu mới phản ứng lại, sắc mặt âm trầm bước về phía Giang Uyển Như. Vốn dĩ thân hình đã cao lớn, nay khoác thêm bộ giáp dày cộp, trên người lại nồng nặc mùi m.á.u tanh, tạo cho người khác một cảm giác áp bức nặng nề.

Giang Uyển Như không kìm được mà lùi lại một bước, gương mặt Lục Phụng càng thêm u ám.

Nàng hướng mắt nhìn hắn, thốt lên đầy u oán: “Chàng hung dữ với thiếp.”

Lục Phụng: “…”

Hắn tức đến bật cười, liền túm lấy cổ tay của Giang Uyển Như, kéo nàng ra phía sau doanh trướng, đặt lên chiếc giường đơn giản. Chiếc giường ấy vừa lạnh vừa cứng, hoàn toàn không thể so sánh với chiếc giường mềm mại, ấm áp trong phủ tướng quân, khiến Giang Uyển Như nằm cmar giác vô cùng khó chịu. Lục Phụng không nói một lời, nàng cũng không dám lên tiếng.

Trán Lục Phụng nổi đầy gân xanh, một lúc sau, hắn day day thái dương rồi nói: “Là chủ ý của Lục Thanh Linh.”

Như nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhất định là người bên cạnh đã dạy hư nàng!

Nếu Lục Thanh Linh biết hắn nghĩ vậy, chắc chắn sẽ chỉ trời thề thốt, kêu oan ầm ĩ, nàng căn bản đâu dám xúi bậy, huống hồ Giang Uyển Như vốn là người có chủ kiến, có thể vì mấy câu của nàng mà lay động sao?

Nàng theo Lục Thanh Linh đến đây, trước là vì Lục Thanh Linh đã quen thuộc với con đường này, trước giờ nàng vẫn dùng cách này để gặp Lăng Tiêu, chưa từng có sai sót, đảm bảo an toàn. Thứ hai, Giang Uyển Như mấy ngày nay lao tâm lo nghĩ, lần này quân nhu vận chuyển đến nhiều gấp đôi so với trước, nàng ngoài miệng khiêm tốn, nhưng trong lòng không khỏi có chút tự đắc.

Rời khỏi kinh thành phồn hoa, nàng không giỏi múa giáo luyện binh như Lục Thanh Linh, càng không thể lập nên 'nữ binh đoàn', nhưng nàng cũng không phải là người vô dụng.

Nàng có thể giúp hắn.

Hơn nữa, chỉ còn hai ngày nữa là đến đêm giao thừa. Năm ngoái, vào đêm giao thừa, Lục Phụng còn chưa trở thành Tề Vương. Khi đó, còn có Hoài Dật, nhà nhị phòng, tam phòng, cả tổ mẫu… Một đại gia đình ồn ào náo nhiệt. Nay, vật thị nhân phi, nàng đứng trước đình viện trống trải, lòng bỗng trào dâng cảm giác cô đơn tột cùng.

......

Giang Uyển Như cúi đầu thấp, rất nghĩa khí mà thay muội phu giải thích rõ ràng: “Không liên quan gì đến Thanh Linh muội muội, là thiếp… thiếp nhớ chàng.”

Thiếp nhớ chàng rồi.

Bốn chữ này tựa như một gáo nước mát giữa ngày hè, thấm vào tận tâm can, dập tắt ngay ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng Lục Phụng. Giang Uyển Như hạ giọng, vẻ đầy ấm ức.

“Thiếp ở trong phủ, ngày ngày lo lắng không biết chàng ở tiền tuyến ăn có đủ bữa không, ngủ có đủ giấc không, có bị thương hay không.”

“Thiếp sợ làm chàng phân tâm, chẳng dám quấy rầy, chỉ mong được từ xa nhìn thấy chàng một lần là đủ mãn nguyện rồi.”

Nàng ngước đôi mắt chất chứa nỗi buồn u uất, dường như đang trách móc: “Chàng còn hung dữ với thiếp.”

Lục Phụng nghiêm mặt: “Quân doanh là nơi nào, há cỏ thể để nàng tùy tiện làm loạn thế này!”

Giang Uyển Như không đáp lại lời hắn, chỉ trừng mắt nhìn, nói như tố cáo: “Chàng còn muốn đánh thiếp nữa!”

Lục Phụng: “…”

Trải qua một hồi giằng co, chiếc mũ giáp Giang Uyển Như đang đội hơi lệch sang một bên, để lộ vài lọn tóc rủ xuống hai bên má. Mặc dù nàng đã cố làm ra dáng vẻ ủy khuất, nhưng khoảng thời gian này trong phủ tướng quân quả thực dưỡng không tồi, da dẻ nàng trắng hồng rạng rỡ, đôi môi đỏ mọng, hai gò má còn đầy đặn, mịn màng.

Hắn không nói gì, bước lên phía trước, tháo chiếc mũ giáp của nàng ra. Mái tóc đen như thác đổ xõa xuống. Giang Uyển Như còn chưa hiểu chuyện gì, Lục Phụng liền liếc nàng một cái, hỏi ngược lại: “Không nặng à?”

Chiếc mũ giáp được chế tạo bằng tinh thiết, nặng hơn hẳn những món trang sức nàng quen đội, nàng xoa nhẹ cổ, cố tình đáp: “Nặng thì có nặng, nhưng để được gặp phu quân, thiếp cam tâm tình nguyện.”

"Phu quân, thiếp khó khăn lắm mới tới được đây, chàng mau ôm thiếp đi."

Nàng ngước lên nhìn Lục Phụng, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ lấp lánh. Lục Phụng bị đôi mắt ấy nhìn đến không thể tức giận được nữa, khẽ thở dài một tiếng, rồi bắt đầu tháo bộ giáp nặng nề trên người xuống.

Khi bộ giáp vấy máu, sắc bén và nặng nề được tháo xuống, Lục Phụng chỉ còn lại bộ đồ đơn giản bên trong, hắn nâng niu ôm Giang Uyển Như vào lòng

Ừm, cuối cùng cũng có thêm chút thịt rồi.

Cơ thể hắn rất nóng, Giang Uyển Như liền thừa cơ đưa đôi tay lạnh lẽo của mình luồn vào trong cổ áo hắn, áp lên bờ rộng lớn và rắn chắc của hắn.

Nàng dùng ngón tay chọc thử vài cái – không bị thương, rất cứng cáp.

Hơi thở của Lục Phung khẽ hỗn loạn, nhưng cũng không để tâm bàn tay nghịch ngợm của nàng, chỉ trầm giọng nói: “Không có lần sau.”