Từ cửa sổ kính lớn của công ty nhìn ra ngoài, con đường dưới phố đông đúc cùng dòng xe cộ tấp nập. Ước tính rằng đường về nhà sẽ bị tắc nghẽn, Mai Phương tối nay quyết định làm thêm giờ.

“Anh Phương, hôm nay là lễ tình nhân đấy… Em sẽ không làm thêm giờ đâu.”

“OK, không vấn đề gì. Thư giãn và tận hưởng đi.”

“Anh Phương, em cũng vậy!”

“Anh Phương, vậy thì em cũng——”

“Tiểu Tào, mày thậm chí còn không có bạn gái thì ăn mừng cái gì?”

“Vì em độc thân nên đi tìm chỗ nào có người độc thân thôi, hahaha!”

Những hậu bối lần lượt chào tạm biệt Mai Phương. Nhìn họ rời đi, Mai Phương chợt nhận ra rằng tối nay cậu sẽ phải ăn tối một mình, không có ai bầu bạn như thường lệ.

Những nhà hàng vốn đông khách giờ lại vắng vẻ. Mai Phương vừa ăn vừa lướt điện thoại, ăn xong vội vã trở về làm việc. Văn phòng gần như trống rỗng, chỉ còn lại giám đốc, ông Vũ, vẫn đang cặm cụi làm việc tại bàn.

Khoảng chín giờ, ông Vũ đứng dậy lấy nước và hỏi Mai Phương:

“Mai Phương, dự án tiến triển thế nào rồi?”

“Tiến độ khá khả quan… Nếu không có thay đổi gì, chúng ta có thể hoàn thành sản phẩm để chạy thử trực tuyến vào tháng sau.”

“Tốt, tốt lắm. Cậu đã làm việc rất chăm chỉ! Nếu công ty ổn định lên sàn, cậu nhất định sẽ được chia cổ phần.”

“Cảm ơn anh Vũ đã ủng hộ.”

“Hôm nay là lễ tình nhân, đừng làm việc muộn quá. Bạn gái cậu… à… phải rồi, dù cậu chưa có bạn gái thì cũng phải chăm sóc bản thân đấy.”

“Em biết rồi, haha.”

“Để tôi nghĩ xem… Hay năm nay đặt KPI cho công ty là giúp cậu tìm bạn gái nhỉ?”

“Không cần đâu, haha.”

Mai Phương gãi đầu cười, “Với tuổi của em và tình hình gia đình hiện tại, thế này là được rồi. Giờ em chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền thôi.”

“Ôi không được đâu. Cậu phải có cả gia đình lẫn sự nghiệp thì cuộc sống mới trọn vẹn.”

Giám đốc còn định nói thêm với Mai Phương, nhưng sau khi nhìn đồng hồ, ông nhanh chóng khoác áo và vẫy tay chào tạm biệt, “Tôi phải đi xem một buổi biểu diễn, nếu không vợ sẽ mắng chết.”

“Anh đi nhanh đi, anh Vũ.”

Mai Phương mỉm cười nhìn sếp ra về, rồi hít sâu một hơi và tập trung vào tiến độ dự án.

Không có lập trình viên hỗ trợ, việc hiểu quy trình mất thêm chút thời gian, nhưng sau khi làm việc lâu như vậy, cậu có thể tự thân xử lý nhiều phần.

Tuy nhiên, nếu hồi đại học anh học lập trình, liệu bây giờ mọi thứ có dễ dàng và nhẹ nhàng hơn không? Dự án có tiến triển nhanh hơn không?

Mai Phương không khỏi thở dài.

Những ngày đã mất sẽ không trở lại. Bây giờ học lập trình với khối lượng công việc hiện tại là không thể.

Dự án cần được đưa lên sàn sớm.

Càng sớm càng tốt.

Như vậy, ít nhất cậu có thể nhận được một hoa hồng, và có thể khôi phục lại mức lương trước khi bị cắt giảm…

Rồi cậu có thể trả hết nợ của bố, và sẽ có tiền sửa sang ngôi nhà mới mua ở quê.

Sau đó thì sao?

Mai Phương không khỏi hắt hơi. Nhìn ra bầu trời đêm mờ mịt. Lúc này, cậu là người duy nhất còn lại trong văn phòng.

Mọi người thực sự đã về hết rồi.

Dù phần lớn họ cũng độc thân… Có lẽ họ chỉ nhân dịp này để về sớm thôi.

Nhưng cũng dễ hiểu.

Hôm nay cậu cũng nên về sớm.

Làm thêm đến 10:30, Mai Phương tắt hết đèn công ty, khóa cửa và đi xuống lầu. Trên đường bắt taxi về nhà, cậu thấy tất cả các nhà hàng đều đã đóng cửa, chỉ còn cửa hàng tiện lợi Lawson gần đó vẫn sáng đèn.

Có lẽ vào đó mua chút đồ ăn trước khi về… vẫn hơn là đói bụng rồi phải ăn mì gói.

Mai Phương bước vào cửa hàng tiện lợi, gọi vài xiên đồ nấu oden, lấy một lon cola không đường, rồi ngồi xuống khu vực tự phục vụ.

Bên cạnh cậu là một cô gái khá thanh lịch với mái tóc đen dài hơi xoăn nhẹ. Cô dường như không quá chăm chút cho vẻ bề ngoài, không trang điểm gì.

Lúc này, cô đang chống cằm nhìn ra cửa sổ, với nhiều lon bia rỗng trên bàn.

Cô có đường nét khuôn mặt đẹp như vậy, sao lại đón lễ tình nhân một mình nhỉ?

Và uống nhiều thế này… chắc là thất tình rồi.

Đây không phải lần đầu Mai Phương gặp cô. Thường thì sau khi làm thêm giờ, cậu hay ghé qua cửa hàng tiện lợi này, và họ thường gặp nhau.

Dĩ nhiên, trước giờ họ không nói chuyện gì nhiều.

Mai Phương vốn không phải kiểu người hay bắt chuyện với phụ nữ.

Trong khi ăn oden, Mai Phương mở điện thoại xem tin tức về game.

Wow, Ngoạ Long sắp ra mắt rồi.

Có thể đánh cùng Quan Vũ để hạ gục Nhan Lương và Văn Xú, hoành tráng thật đấy.

Tiếc là với lịch trình dày đặc thế này, chắc chỉ có thể xem video walkthrough vào giờ nghỉ trưa thôi…

Mai Phương vừa xem video, vừa liếc nhìn cô gái.

Cô ấy vẫn giữ nguyên tư thế như vậy rất lâu. Từ góc nhìn này, cậu không thấy rõ biểu cảm của cô, và lon bia trong tay cô vẫn được giữ trên không mà không hề di chuyển, khiến cậu lo lắng.

Chết, không lẽ cô ấy ngủ gật rồi?

Mai Phương định giơ tay gọi cô, nhưng rồi lại do dự và rút lại.

Thôi… Mình không muốn bị hiểu nhầm là kẻ biến thái.

Mai Phương từng đi tàu điện ngầm ở thủ đô và bị một cô gái trẻ phàn nàn vì đứng quá gần. Cô ấy cố tình hét to, khiến Mai Phương rơi vào tình huống khó xử. Kể từ đó, cậu luôn giữ khoảng cách nhất định với phụ nữ.

Cứ ăn hết oden rồi xem sao. Nếu cô ấy vẫn như vậy, mình sẽ gọi.

Mai Phương cúi đầu ăn hết phần oden, chỉ còn lại nửa lon cola không đường.

Cô ấy vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ như vậy…

Mai Phương thực sự lo lắng về tình trạng của cô gái. Cậu khẽ hắng giọng và nhẹ nhàng gọi cô.

“À... chào cô? Cô gái xinh đẹp?”

Người phụ nữ khẽ nhúc nhích khi nghe tiếng gọi của Mai Phương. Cô dụi cánh tay bị tê, rồi quay sang nhìn cậu với vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

Cùng lúc đó, chiếc thẻ ID đeo quanh cổ cô rơi xuống.

Nhìn thấy tên trên thẻ ID, Mai Phương sững người trong giây lát. Đúng lúc cậu định bắt chuyện, điện thoại của cậu reo lên.

“Xin lỗi…”

Người gọi đến là mẹ của Mai Phương, Trương Tiểu Hạ. Thấy vậy, cậu vội từ chối cuộc gọi video và gọi lại bằng cuộc gọi thoại. Hai mẹ con bắt đầu nói chuyện bằng giọng địa phương.

“Tín hiệu ở đây không tốt lắm, có việc gì không mẹ?”

“Mẹ chỉ muốn hỏi thăm con thôi.”

“Chẳng phải cuối tuần mới hay gọi cho nhau sao?”

“Con vẫn đang ở ngoài à? Con ăn gì chưa? Đừng nói là lại làm thêm giờ nhé?”

“Không đâu, con đang ở ngoài… ăn tối với bạn!” Mai Phương ngập ngừng.

“Hôm nay là ngày Valentine, chắc là ăn cùng một cô gái chứ gì?” Mẹ anh cười nhẹ.

“Ờ... mẹ không cần lo đâu.”

“Thôi được rồi. Hai đứa nói chuyện vui vẻ nhé, haha… Đừng làm việc nhiều quá, nhớ giữ sức khỏe đó.”

“Con biết rồi.”

Mai Phương nhanh chóng cúp máy và nhận ra cô gái cậu vừa đánh thức vẫn đang nhìn mình.

“Xin lỗi… Tôi thấy cô không nhúc nhích gì nên tưởng cô đã ngủ quên.”

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, “Cảm ơn, tôi ổn mà.”

“Ừm…”

Mai Phương liếc nhìn lại thẻ ID của cô nhưng không nói thêm gì.

Cô gái khẽ nhấp một ngụm bia, lắc lắc lon bia như đang suy nghĩ điều gì, rồi quay sang nhìn Mai Phương, mỉm cười hỏi:

“Cậu là người ở huyện Bạch Mai, đúng không?”

Câu hỏi bằng giọng địa phương của cô khiến Mai Phương ngạc nhiên. “Thật trùng hợp… cô cũng là người huyện Bạch Mai à?”

“Đúng vậy,” cô gật đầu. “Nhưng đã nhiều năm rồi tôi không về đó.”

“Ờ… không về cả dịp Tết à?”

“Ở đó giờ chẳng còn ai nữa. Mẹ tôi mất trong một tai nạn xe khi tôi còn rất nhỏ, còn bố thì mất vì bệnh ngay sau khi tôi tốt nghiệp đại học. Về những người thân khác, cũng không có gì đáng nhắc.”

“…”

Mai Phương không ngờ cô gái lại chia sẻ hờ hững về những chuyện không may như vậy với một người lạ. Cậu không biết phải đáp lại thế nào trong giây lát.

“Ừm… thật ra giờ nói chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa, nhưng dù thế nào thì người ta vẫn phải tiếp tục sống.”

“Tiếp tục sống, à…”

Mai Phương mỉm cười nhẹ, nhìn cô gái với ánh mắt trống rỗng. “Cậu học ở trường cấp ba Bạch Mai số 1 à? Cậu là người luôn đứng đầu lớp phải không?”

“Cậu nhớ tôi à?”

“Cậu đúng là Lâm Hữu Hi rồi. Chúng ta học cùng khóa mà, tôi ở lớp 14, cùng tầng với cậu. À, mà tôi là Mai Phương.”

Lâm Hữu Hi nhìn Mai Phương một lúc, rồi cuối cùng nở một nụ cười ấm áp:

“Tôi nhớ tên cậu.”

“Haha… sao cậu có thể nhớ tôi được? Hồi cấp ba tôi chẳng có gì nổi bật cả, thành tích học tập cũng không tốt.”

“Tôi học cùng mẫu giáo với cậu. Hồi mẫu giáo, cậu tè dầm và mượn quần của người khác, nên mọi người gọi là ‘Vua tè dầm’.”

“Này này… hồi nào thế? Cậu nhớ rõ quá chuyện từ mấy chục năm trước! Tôi đã quên mất từ lâu rồi!”

Lâm Hữu Hi cười nhẹ nhìn Mai Phương và nói, “Hồi đó, vì cậu tè dầm nên cô giáo cho cậu tự rửa mông trong chậu. Mọi người đứng xung quanh xem, nên tôi nhớ rất rõ. Đó là lần đầu tiên tôi thấy chỗ đó của một cậu con trai.”

“Đừng nhắc lại cái quá khứ đen tối đó nữa…”

“Hahaha——”

Lâm Hữu Hi bật cười, rồi dụi mắt.

Hồi cấp ba, cô luôn là một học sinh xuất sắc và khó gần. Sau khi đi làm, hào quang "nữ thần" của cô đã giảm đi phần nào, nhưng từ xa cô vẫn mang vẻ lạnh lùng. Mai Phương không ngờ cô có thể cười tươi sáng như vậy.

“Học bá có khác, trí nhớ của cậu tốt quá… Cậu nhớ mọi chuyện từ hồi mẫu giáo rõ thế.”

“Không phải chỉ vì thế… có một lý do khác khiến tôi nhớ rõ.”

“Ồ?”

Lâm Hữu Hi chống cằm, uống nốt lon bia của mình.

“Khi còn ở mẫu giáo, cậu rất thân với một người bạn thời thơ ấu của tôi. Cô ấy luôn theo sát cậu.”

“Thật sao? Cậu đang nói về một cô gái à? Tôi chưa bao giờ được các cô gái quan tâm nhiều, và tôi vẫn độc thân cả đời.”

“Ít nhất là hồi đó, cậu cũng từng được quan tâm.”

Lâm Hữu Hi khẽ gõ nhẹ vào những lon bia rỗng xung quanh, rồi đứng lên đi lấy thêm một vỉ bia nữa, khiến Mai Phương ngạc nhiên vì sự thoải mái của cô:

“Uống nhiều vậy, bạn trai của cậu không lo lắng gì à?”

“Tôi không có bạn trai, giống cậu thôi, độc thân từ lúc sinh ra.”

Lâm Hữu Hi đặt vỉ bia lên bàn, “Hiếm khi gặp đồng hương ở nơi như Thâm Quyến. Muốn uống cùng không? Tôi mời.”

“Ờ…”

Mai Phương không phải người thích uống rượu, cậu dễ say, nhưng Lâm Hữu Hi có vẻ thực sự hứng thú, và cậu cũng tò mò về người bạn thời thơ ấu của cô, nên Mai Phương đồng ý và mở một lon bia, nhấp một ngụm nhỏ.

“Này, bạn thời thơ ấu của cậu tên là gì? Có khi tôi nhớ ra.”

“Cô ấy tên là Khương Nguyên, cậu có nhớ ra không?”

“Tên này nghe quen quen…” Mai Phương cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ mơ hồ nhớ vài hình ảnh, “Cô ấy cũng học trường cấp ba Bạch Mai số 1 à? Cô ấy học lớp nào nhỉ?”

Lâm Hữu Hi nhìn Mai Phương một lúc lâu, rồi đột nhiên lắc đầu cười.

“Cậu thực sự không nhớ cô ấy.”

Cô cúi đầu và uống một ngụm bia.

“Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ rõ lắm…”

“Không phải lỗi của cậu.”

Lâm Hữu Hi ngước lên nhìn trần nhà sáng rực và nhẹ nhàng nói, “Dù sao, cô ấy đã qua đời khi chúng ta học lớp bốn.”

“Cái gì?”

Mai Phương sững sờ khi Lâm Hữu Hi kể lại câu chuyện đau lòng ấy. Đó là một câu chuyện như trong tiểu thuyết, gợi cậu nhớ đến "To Live". Thế giới dường như đã dồn hết mọi nỗi đau lên vai Lâm Hữu Hi, nhưng thật kỳ diệu khi cô không trở nên bi quan về cuộc sống.

Mai Phương cảm thấy vô cùng áy náy.

“Tôi thật sự xin lỗi vì đã làm cậu nhớ lại những kí ức buồn.”

“Đã nhiều năm trôi qua rồi. Nỗi buồn đã vơi bớt, giờ chỉ còn lại những ký ức đẹp.”

Lâm Hữu Hi nhẹ nhàng nói tiếp, “Nguyên Nguyên là một người bạn rất thân với tôi.”

“Tôi lớn lên không có mẹ, nên cô ấy luôn đóng vai mẹ khi chơi trò chơi gia đình với tôi.”

“Gia đình tôi rất nghèo, không đủ tiền mua đồ chơi hay búp bê. Nguyên Nguyên luôn chia sẻ đồ chơi của cô ấy với tôi, và đó không phải là đồ cũ, cô ấy thậm chí cho tôi cả những món đồ mới.”

“Hồi nhỏ, tôi lúc nào cũng lấm lem và thậm chí không biết buộc dây giày. Không ai thích tôi cả, trừ Nguyên Nguyên, cô ấy đã dạy tôi vệ sinh và cách buộc dây giày. Cô ấy là người duy nhất sẵn sàng làm bạn với tôi… Cô ấy như một thiên thần, cậu biết không?”

Khi Lâm Hữu Hi miêu tả về người bạn thân yêu Khương Nguyên, Mai Phương ngày càng cảm động trước câu chuyện của cô. Hết lon bia này đến lon bia khác, cậu dần khám phá thêm về người phụ nữ phi thường trước mặt mình.

Sau vài lon bia, Mai Phương đã hơi chếnh choáng, nhưng Lâm Hữu Hi dường như vẫn ổn. Thấy Mai Phương mơ màng, Lâm Hữu Hi lấy lon bia khỏi tay anh.

“Cậu có vẻ không thường uống rượu. Không sao đâu… cậu không cần uống nhiều với tôi.”

“Không sao… tôi có thể uống thêm chút nữa…”

Hai má Mai Phương hơi ửng đỏ, ánh mắt có chút mờ đi. “Hiếm khi gặp đồng hương, uống thêm cũng không sao.”

“Cậu cứng đầu dễ thương thật đấy.”

Lâm Hữu Hi chống cằm, nhìn Mai Phương. “Này, cậu làm việc gần đây à? Tôi cảm giác thường thấy cậu quanh đây vào giờ này… Cậu làm nghề gì?”

“Tôi? Tôi là một nhà phát triển game…”

“Trùng hợp thật, tôi cũng làm game,” Lâm Hữu Hi cười. “Cậu làm nghệ sĩ, nhà thiết kế hay lập trình viên? Tôi là lập trình viên ở Tencent QQ.”

“Ngầu thật đấy! Tôi là nhà hoạch định trò chơi, trưởng nhóm hoạch định, nhưng ở một công ty nhỏ. Chắc cậu chưa từng nghe tên.”

“Công ty nhỏ cũng có cái hay của nó. Ít nhất cậu không phải làm việc với quá nhiều kẻ ngốc, đúng không?”

“Cậu nói đúng… hahaha, nhưng chắc QQ vẫn có nhiều người tài giỏi lắm nhỉ.”

“Ừ…”

Lâm Hữu Hi mỉm cười với Mai Phương. “Thật ra, làm cho người khác không thỏa mãn lắm. Tôi thực sự muốn tự làm game của tôi.”

Câu nói của cô khiến Mai Phương tò mò. “Cậu muốn làm game gì?”

“Tôi chưa nghĩ cụ thể, mấy bạn hoạch định giỏi hơn trong việc lập dự án.” Lâm Hữu Hi nhẹ nhàng nói. “Nhưng trò chơi đầu tiên tôi làm sẽ là lời tri ân dành cho Nguyên Nguyên, người bạn thân nhất trong đời tôi.”

“Thật tuyệt vời, một lời tri ân dành cho người bạn thân. Tôi chúc cậu thành công.”

“Hehe… cảm ơn cậu.”

Lâm Hữu Hi khẽ chạm lon bia với Mai Phương. “Chỉ là chạm lon thôi, cậu không cần uống thêm đâu.”

“Không sao… tôi ổn mà.”

Mai Phương cố chấp uống cạn lon bia, trong khi Lâm Hữu Hi lặng lẽ quan sát anh.

“Tôi ngưỡng mộ cậu vì vẫn theo đuổi giấc mơ làm game.”

“Để tiếp tục sống, ai cũng cần có một thứ gì đó để mong chờ, phải không?”

Lâm Hữu Hi nhìn Mai Phương. “Còn cậu thì sao, Mai Phương? Cậu đang mong chờ điều gì?”

“Tôi ư? À… tôi chỉ mong ngành này phát triển thêm chút thôi. Mấy vấn đề cấp phép thật phiền phức…” Mai Phương nghĩ thầm rằng thật ra cậu chỉ đang nghĩ về chuyện kiếm tiền.

Bên ngoài thì cậu ủng hộ kế hoạch của Lâm Hữu Hi, nhưng sâu thẳm, cậu biết rõ theo đuổi một sự nghiệp tốt trong ngành game là một sự xa xỉ dành cho những người có điều kiện. Nó hầu như không liên quan gì đến những người làm công bình thường như Mai Phương.

Cậu không có kỹ năng phát triển game độc lập và đã từ bỏ ước mơ về điều đó từ lâu.

Nhưng...

Tại sao cậu lại không thể thành thật với Lâm Hữu Hi về những suy nghĩ này?

“Đúng là có hơi khắt khe,” Lâm Hữu Hi gật đầu, nở một nụ cười. “Nhưng kiên trì tiếp tục và nỗ lực trong ngành này đã là điều đáng khen rồi.”

Cô liếc nhìn điện thoại; đã quá nửa đêm.

“Vậy là cậu không nói dối mẹ đâu nhé.”

Lâm Hữu Hi mỉm cười với Mai Phương. “Cậu đã ăn tối với một cô gái và trò chuyện suốt ngày Valentine.”

“Có thể nói vậy…”

“Tôi nghe từ cuộc gọi của cậu. Mẹ cậu rất quan tâm đến cậu. Đừng để bà ấy lo lắng nhiều nhé.”

“Ừ, tôi biết mà.”

Nhìn Lâm Hữu Hi có chút ngà ngà say, Mai Phương cảm thấy dũng cảm hơn.

“Này… tôi có nên đưa cậu về nhà không? Đã muộn rồi, cậu về một mình không an toàn đâu.”

“Tôi ổn mà,”

Lâm Hữu Hi nhẹ nhàng cười và vẫy tay. “Tôi quen sống một mình nhiều năm rồi, biết cách chăm sóc bản thân. Cảm ơn cậu đã quan tâm. Trao đổi thông tin liên lạc nhé?”

Mai Phương và Lâm Hữu Hi trao đổi WeChat. ID của Lâm Hữu Hi là 【Sơn Hữu Lâm Hi】.

Sau khi thanh toán hóa đơn và rời khỏi cửa hàng tiện lợi, cả hai đứng chờ xe ở ngã tư, mỗi người đi một hướng. Họ không nói nhiều trong khoảng thời gian này.

Mai Phương cảm thấy rất xấu hổ về hành động bốc đồng của mình trước đó.

Mình đã nghĩ gì vậy… Làm sao lại có thể đề nghị một cô gái mới quen về nhà như thế chứ?

Chắc cô ấy nghĩ mình là kẻ quấy rối mất!

Nhưng dù sao, thật may mắn khi gặp cô ấy ở thành phố này.

Dù cuộc sống của cô ấy không dễ dàng, cô chắc chắn không hứng thú với một người như mình.

Một người như mình…

Mình là người như thế nào nhỉ?

Mai Phương thực sự rất quan tâm đến trò chơi mà Lâm Hữu Hi muốn tạo ra.

Nhưng công việc quá mệt mỏi, và cậu luôn bận rộn. Cậu không có thời gian để làm điều gì mà ít khả năng kiếm tiền.

Cậu chỉ có thể chúc cô ấy thành công.

Khi Mai Phương đang mải mê suy nghĩ, xe của Lâm Hữu Hi đến trước.

“Tôi đi trước nhé,” cô nói.

Mai Phương bừng tỉnh và đáp, “Chúc cậu về an toàn.”

“Cậu cũng thế.”

Lâm Hữu Hi vẫy tay tạm biệt Mai Phương rồi lên taxi.

Nụ cười ấm áp của cô vụt tắt ngay khi bước vào xe.

Cô nhẹ nhàng xoa thái dương; bia đã khiến cô đau đầu.

Mình uống quá nhiều rồi…

Sao mình lại chia sẻ nhiều với người đó đến thế?

Cô chưa bao giờ mở lòng với ai như vậy, coi Mai Phương như nơi trút hết cảm xúc và nỗi buồn.

Nhìn vào ID WeChat mới, những ký ức xa xăm bắt đầu ùa về.

Chiếc taxi dừng lại ở chiếc đèn đỏ.

Lâm Hữu Hi hạ cửa sổ xuống một chút, để làn gió đêm tháng Hai thổi mát vào trong.

Cô cảm thấy buồn nôn.

Chậm rãi mở mắt, cô nhìn ra xa, về phía bóng đêm mờ mịt.

Có lẽ nếu cô kết bạn sớm hơn, cô sẽ không cảm thấy cô đơn suốt bao năm qua.

Nhưng…

Nếu mình làm vậy…

Mình sẽ quên mất Nguyên Nguyên.

Sau cái chết của Khương Nguyên, Lâm Hữu Hi chưa bao giờ muốn kết thêm bạn mới, không muốn ai đến gần trái tim mình.

Bởi vì với cô, điều đó đồng nghĩa với việc quên đi Nguyên Nguyên.

Và rồi Nguyên Nguyên sẽ thực sự biến mất.

Cô không muốn điều đó.

Vì lý do bướng bỉnh này, Lâm Hữu Hi đã giữ lấy nó suốt bao nhiêu năm.

Rất nhiều năm…

Có lẽ cô sẽ vẫn như vậy, vì đến giờ, chưa ai thực sự bước vào trái tim cô.

Ngày Valentine 2023 kết thúc mà không có điều gì bất ngờ, giống như mọi ngày khác.

...

Trong khi Lâm Hữu Hi đang chờ đèn đỏ.

Có tiếng bước chân của một người khác đang đến gần.

Bước chân cậu ta nhanh dần.

Nhanh hơn và nhanh hơn nữa.

Cùng với đó là tiếng la hét và vẫy tay.

“Đợi, đợi đã!”

“Anh tài xế, đợi một chút!”

Ngay khi chiếc taxi của Lâm Hữu Hi chuẩn bị chuyển bánh, ai đó đã túm lấy cửa sổ bên cạnh cô.

“Khoan đã!”

Một thoáng ngạc nhiên lướt qua khuôn mặt của Lâm Hữu Hi khi cô nhìn thấy một bóng hình mướt mồ hôi, mặt đỏ bừng, trạng thái lôi thôi lếch thếch.

Mai Phương đã bắt kịp từ phía sau, chặn Lâm Hữu Hi.

“Chuyện gì thế?”

“Về… về trò chơi mà cậu muốn làm…”

“Trò chơi để tưởng nhớ đến người bạn thanh mai trúc mã của cậu—Khương Nguyên.”

“Suy nghĩ kỹ rồi, theo những gì cậu nói, cô ấy cũng nên được coi là thanh mai trúc mã của tôi nữa.”

Vừa thở dốc, Mai Phương vừa nói với Lâm Hữu Hi, từng chữ một, “Nếu có thể, bọn mình cùng nhau hoàn thành trò chơi này được không?”

“Dù tôi không giỏi lắm, nhưng tôi là trưởng ban hoạch định… tôi có đầy đủ các kỹ năng cần thiết.”

“Vì trò chơi này là để tưởng nhớ những ngày xưa cùng thanh mai trúc mã, nó chắc chắn phải có mối liên kết với huyện Bạch Mai, vì vậy tôi khá phù hợp…”

Khi Mai Phương trình bày những điểm mạnh của mình, đôi mắt của Lâm Hữu Hi dần sáng lên.

“Được thôi.”

“Vậy thì cùng nhau làm nó nhé!”

Ngay lúc này, một giọng nói mất kiên nhẫn từ ghế trước vang lên, “Này, anh ta có lên xe không đây? Xe phía sau đang bấm còi rồi.”

“Anh tài xế, cho cậu ấy lên trước đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu ấy.”

“À… tôi, thực ra tôi chỉ muốn nói vậy rồi đi.”

“Không sao, cậu có thể ghé qua nhà tôi một lát. Tôi có chút nước mơ chua giúp cậu tỉnh táo.”

Lâm Hữu Hi mở cửa xe và kéo Mai Phương vào trong, đưa cho cậu một tờ khăn giấy để lau mặt.

“Nhưng sao cậu không nói trên WeChat? Mà phải đến tận đây để nói?”

“Tôi nghĩ… như vậy sẽ trang trọng hơn.”

Mai Phương mỉm cười nhẹ với Lâm Hữu Hi. “Vì bắt đầu một dự án là quyết định quan trọng, nên tôi nghĩ nói trực tiếp sẽ tốt hơn…”

“Vậy, cậu đã nghĩ ra muốn làm loại trò chơi nào chưa?”

“Bây giờ sao? Hmm… để tôi nghĩ xem. Một trò chơi phiêu lưu dạng text hoặc RPG có lẽ sẽ hay, tùy thuộc vào quy mô mà chúng ta nhắm đến. Dù là hiện thực hay giả tưởng…”

Mai Phương và Lâm Hữu Hi trò chuyện suốt một quãng dài trên taxi.

Ngày Valentine năm 2023 đã qua; dù sao thì hôm nay cũng đã là ngày 15 tháng 2.

Một ngày mới đã bắt đầu.

.

.

.

NOTE của tác giả:

Đây là một phần side story nếu Mai Phương không đột tử và tái sinh. Bạn đọc có thể skip qua phần này vì chúng không liên quan đến mạch truyện chính.