Trở về lại nhà hàng.
Diệp Cửu Cửu bắt đầu mua sắm các sản phẩm cần thiết cho trẻ sơ sinh, chẳng hạn như quần áo, bình sữa, nôi trẻ em, ., sau khi mua xong thì để Lăng Dư chuyển về vùng biển Lãng Quên.
Lăng Dư vốn định chuyển đến tộc địa nhưng theo lời khuyên của mẹ nhân ngư thì chuyển đến cung điện ở tận cùng vùng biển Lãng Quên, dù sao đó cũng là nơi của Cửu Khanh đại nhân, Cửu Khanh đại nhân ở đó cũng sẽ thoải mái hơn một chút.
Diệp Cửu Cửu sau khi biết được thì lại tặng thêm cho mẹ nhân ngư một số khuyên tai, đồ trang sức, thực ra cô cũng muốn ở trên đất liền hơn.
Mua xong nhiều đồ lặt vặt, Diệp Cửu Cửu lại đăng ký một khóa học để học cách chăm sóc trẻ.
Tiểu Ngư cũng chăm chỉ đến trường mẫu giáo hơn, vì cô bé muốn sau này dạy cháu trai hoặc cháu gái làm bài tập.
"..." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng xoa bụng, chưa ra đời đã bị cô nhỏ để mắt tới, hy vọng sau này bảo bối nhỏ là một đứa trẻ thích học, nếu không sau này cô nhỏ dạy không được các con sẽ khóc đấy.
Thời gian trôi qua từng ngày, bụng Diệp Cửu Cửu cũng ngày càng lớn, trong sự mong đợi của vô số hải tộc, cô đã tự sinh một cặp song sinh long phượng vào năm thứ hai.
Ngày bọn họ chào đời, vùng biển Lãng Quên rung chuyển, cơn mưa rào lâu năm cũng đổ xuống, sau cơn mưa lớn còn xuất hiện cầu vồng tượng trưng cho điềm lành.
Cùng lúc đó, vùng biển Lãng Quên giống như trở lại thời kỳ đỉnh cao của Cửu Khanh đại nhân, khắp nơi đều là hơi thở thoải mái dễ chịu.
Tất cả các hải tộc đều nổi lên mặt biển, hướng về phía đất liền tận cùng vùng biển Lãng Quên, tiến ngưỡng liên tục bay về phía đảo, đất liền cũng rộng hơn trước, hoa lan tháng chín nhanh chóng mở rộng, nở rộ hơn trước.
Diệp Cửu Cửu cũng nhận ra sự khác biệt của vùng biển Lãng Quên nhưng cô không có tâm trạng để quan tâm, hiện tại cô quan tâm hơn đến hai đứa con mà mình đã vất vả sinh ra.
Cô nghiêng đầu nhìn hai đứa trẻ hông hào nằm bên cạnh, một bé trai đẹp như Lăng Dư, một bé gái xinh đẹp có mái tóc hơi xoăn giống Diệp Cửu Cửu, cả hai đều có tay có chân, lúc này đang khóc lớn như những đứa trẻ bình thường mới sinh.
Diệp Cửu Cửu nghiêng người, nhẹ nhàng ôm lấy hai đứa trẻ đang khóc lớn, yếu ớt khẽ dỗ dành: "Đừng khóc nào-"
Không biết có phải vì huyết thống liên quan hay không, hai đứa trẻ đang khóc lớn nhưng nghe thấy giọng cô thì im lặng, mở đôi mắt tinh xảo xinh đẹp nhìn cô.
Lúc này Diệp Cửu Cửu phát hiện ra rằng chúng đều có một đôi mắt xanh lam giống nhau, long lanh như nho, chỉ cần nhìn bạn một cái nhẹ nhàng, bạn sẽ không thể rời mắt.
"Các con thật đẹp." Diệp Cửu Cửu nói nhỏ nhẹ, như gió nhẹ thổi qua mặt chúng, khiến chúng chớp mắt thoải mái.
Lăng Dư nhìn hai đứa trẻ đỏ hỏn: "Chúng phản ứng với em sao?"
"Hình như vậy." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng nhét ngón tay vào tay nhỏ của chúng, chúng nhẹ nhàng nắm chặt, khiến cô đột nhiên có cảm giác chân thực hơn, cô thực sự đã sinh được hai đứa con.
Khoảnh khắc này, toàn thân Diệp Cửu Cửu tràn ngập ánh hào quang tình mẹ, cô nhẹ nhàng bóp tay đứa trẻ, sau đó nhỏ giọng nói: "Chúng mềm quá."
Diệp Cửu Cửu ngẩng đầu nhìn Lăng Dư vẫn luôn canh giữ bên cạnh: "Anh có muốn bế chúng không?"
TBC
"Anh sợ làm chúng bị thương." Lăng Dư giơ tay ra hiệu, chúng chỉ rộng hơn tay anh một chút, anh sợ mình vô tình làm chúng bị thương.
Vừa rồi là nhờ mẹ nhân ngư cùng bà nội Ngọc bế đến đặt bên cạnh, mặc dù Diệp Cửu Cửu đã tự học riêng nhưng bây giờ cũng không dám bế, cô thử đưa tay ra rồi lại rụt về, cuối cùng đành từ bỏ: "Em cũng không dám lắm."
Cô dừng lại một chút: "Vậy anh có muốn đến gần một chút không, để chúng cảm nhận mùi của cha."
"Được." Lăng Dư tiến lại gân, nhẹ nhàng vuốt ve má hai đứa trẻ, chúng mở mắt nhìn người cha này.
Anh vui mừng nhướng mày: “Chúng nhìn anh.”
"Chúng thích người cha này." Diệp Cửu Cửu cười nói với Lăng Dư. "Chúng cũng thích người mẹ này." Lăng Dư nói.
"Cửu Cửu, chị sinh em bé rồi à? Em bé ở đâu..." Tiểu Ngư tò mò nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phía hai đứa trẻ trên giường, cô bé kinh ngạc kêu lên: "Hai đứa?”
"Đúng vậy, hai đứa." Diệp Cửu Cửu vẫn luôn biết là hai đứa trẻ nhưng không nói cho Tiểu Ngư biết, muốn tạo cho cô bé một bất ngờ lớn, cô cười kéo Tiểu Ngư lại: "Xem cháu trai cháu gái của em này."
"Nhưng em chỉ chuẩn bị một phần quà thôi." Tiểu Ngư nằm bên cạnh hai đứa trẻ, nhìn cháu trai cháu gái nhỏ xíu: "Các bé nhỏ quá."
Diệp Cửu Cửu nói: "Lúc em mới sinh ra cũng nhỏ như vậy."
"Thật sao?" Tiểu Ngư nửa tin nửa ngờ nhìn hai đứa trẻ nhỏ xíu, cẩn thận chào hỏi: "Chào các cháu, cô là cô của các cháu-"
Đôi long phượng nhìn cô bé, có vẻ tò mò không biết chị gái nhỏ này là ai.
"Cô là cô Tiểu Ngư của các con đó." Tiểu Ngư lại nhắc lại một lân nữa, cô bé nói xong thì chú ý đến đôi chân của chúng: "Ủa? Anh trai, sao hai bé không có đuôi? Có phải giống Cửu Cửu, là người không?"
Lăng Dư giải thích: 'Chúng cũng là cá nhưng lợi hại hơn em, vừa sinh ra đã có thể biến ra đôi chân."
"Các cháu giỏi quá, đúng là cháu trai cháu gái của cô." Lúc khen đôi long phượng, Tiểu Ngư cũng không quên khen luôn mình.
Khen xong, cô bé đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa biết tên của chúng, liền vội vàng hỏi Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, chúng tên gì?"