~~Happy reading

==========================

Mới vừa nãy thôi, Hinata còn đang khóc nức nở, vậy mà giờ đây cô ấy lại vui vẻ vẫy tay gọi tôi.

Yuki-chan trong kí ức của tôi là một cô bé ít nói, hiền lành và nhút nhát. Cái tên "Nữ thần Hướng Dương" thật chẳng hợp với cô bé ấy chút nào.

Nhưng khi nghĩ đến lý do khiến Hinata bật khóc, một dự cảm gần như chắc chắn ló lên trong tôi. Dù bầu không khí hoàn toàn khác lúc đó, nhưng Hinata chính là Yuki-chan.[note59236]

...Ấy vậy mà, Hinata lại đáp lại bằng vẻ mặt ngơ ngác, nói rằng cô ấy không biết.

Vậy thì tại sao Hinata lại khóc?

Và tại sao cô ấy lại nở một nụ cười rạng rỡ đến thế...?

"Nè, Yuuto-kun. Cậu cứ ngẩn người ra như thế, mình bỏ đi đấy."

"À, ừ. ...Mà, cậu thật sự không nhớ cô bé tên Yuki-chan mà chúng ta từng gặp hồi nhỏ sao?"

"...Ừ, chẳng nhớ gì cả."

"...Vậy à."

Dù Hinata phủ nhận, nhưng tôi vẫn không thể gạt bỏ hoàn toàn nghi ngờ trong lòng. Cô ấy chính là Yuki-chan.

Nhưng có một điều tôi mơ hồ nhận ra, đó là Hinata muốn là chính mình.

Cô ấy muốn ở bên tôi với tư cách là Asahina Hinata nghiêm túc, chăm chỉ và dịu dàng, chứ không phải là Yuki-chan ngây thơ, bé nhỏ từng mở lòng với tôi ngày ấy.

Nếu vậy, tôi cũng chẳng còn gì để tiếc nuối nữa.

Bởi vì, tôi đã phải lòng chính cô gái ấy. 

"Chắc là nhầm rồi. Nhưng nếu Hinata không phải là Yuki-chan thì cũng hơi tiếc nhỉ."

"Tiếc là sao?"

"Bởi vì, Hinata và Yuki-chan là hai người hoàn toàn khác biệt. Chắc hẳn Hinata đã phải cố gắng rất nhiều mới trở thành một cô gái được mọi người yêu quý như vậy. Anh thấy rất vui vì điều đó."

"...Yuki-chan mà nghe được những lời này chắc sẽ vui lắm."

Dù cô gái trước mặt tôi là Hinata chứ không phải Yuki-chan, thì tình cảm của tôi vẫn không thay đổi.

Đây là buổi "hẹn hò" duy nhất của tôi với Hinata.

Tôi không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì, dù chỉ là một giây.

"À, suýt nữa thì quên mất."

Hinata khẽ mỉm cười.

"Yuuto-kun, hôm nay trông cậu mặc đẹp đấy. Tớ thấy rất ngầu."

"Ể-- à, cảm ơn. Nhưng không phải tớ tự chọn đâu. Tớ không có gu thời trang nên là Yarihara đã tư vấn cho tớ rất nhiều."

Này, sao lại khen tôi đẹp trai chứ... Sáng nay, do phản ứng của Hinata có vẻ không mấy ấn tượng, tôi còn đang lo là mình ăn mặc quê mùa cơ chứ.

Được khen như vậy, tôi không khỏi đỏ mặt.

...A, đúng rồi. Suýt nữa thì quên mất chuyện quan trọng.

"Nói đến chuyện đó thì tớ cũng quên mất... Hinata mặc đồ cũng rất đẹp."

"...V... vậy sao. Nghe cậu nói trực tiếp thế này, tớ hơi ngại đấy."

Hinata e thẹn, chúng tôi tiếp tục tản bộ trong công viên.

"A! Này, Yuuto-kun. Hay là chúng ta thử chơi trò kia đi? Hồi bé tớ không đủ chiều cao để chơi nên rất thích nó."

Hinata vui vẻ chỉ tay về phía trò chơi Thuyền Nước - một trò chơi cảm giác mạnh rất được yêu thích ở công viên, với điểm nhấn là cú trượt xuống khiến người chơi ướt sũng.

"Tôi thì không sao, nhưng cậu chắc chứ? Trời lạnh thế này, ướt hết người thì cảm lạnh mất."

"Không sao đâu, Yuuto-kun ốm thì đã có tớ chăm sóc rồi."