Sau trận náo loạn vừa rồi, cuối cùng mọi người cũng có thể yên tĩnh xem tiếp buổi phát sóng trực tiếp.

Tuy nhiên, nội dung trong khoảng thời gian này lại trở nên nhạt nhòa hơn so với trước đó, như thể đang chờ đợi màn kịch vừa kết thúc.

Đúng vậy, ngay khi Vương Quyên vừa rời đi, cảnh quay trên màn hình lập tức thay đổi.

Thế nhưng, điều khiến mọi người bất ngờ là cảnh đầu tiên xuất hiện không phải như họ tưởng tượng, mà lại là một gương mặt lớn đột ngột phóng to trên màn hình.

Chủ nhân của gương mặt này chính là Bạch Ly. Điều thu hút sự chú ý hơn nữa là hành động của anh lúc này:

Một tay anh chặn Khương Lưu Huỳnh ở phía sau cánh cửa, khóe môi mang theo một nụ cười khinh miệt, giọng nói trầm thấp cất lên:

“Lần này sao không trốn anh nữa? Hả?”

Khương Lưu Huỳnh quay đầu nhìn xung quanh, thứ đập vào mắt cô là căn phòng nhỏ chưa đầy 10 mét vuông của mình. Cô cũng muốn trốn, nhưng chẳng còn chỗ nào để trốn cả…

Cảnh tượng này lập tức khơi lại ký ức trong lòng Bạch Ly, đang ngồi trong phòng thu hình. Anh đưa tay che mặt, xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào màn hình.

Còn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp thì không chút nể nang mà chế giễu:

[Bạch Ly, anh vừa ăn bao nhiêu cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo thế? Tư thế này, giọng điệu này, ha ha ha ha! Mau nói chuyện đi nào, Bạch mỹ nhân ~ hửm?”

[Hay lắm, anh chui tọt vào phòng người ta rồi! Cô ấy còn có chỗ nào để trốn nữa đây!”

[Không phải chứ, Bạch Ly, đầu óc anh có vấn đề à? Suốt ngày bám lấy Huỳnh Huỳnh của chúng tôi, anh muốn làm gì? Có phải anh đã đánh cô ấy, mắng cô ấy, hay giống như đám bạch liên của nhà họ Khương vu oan cho cô ấy không?”

Cái này…ngược lại là không có .

Chẳng lẽ anh trông giống như mấy kẻ não tàn của nhà họ Khương sao?

Khóe môi Bạch Ly co giật, anh cố gắng lấy lại bình tĩnh để tiếp tục nhìn màn hình, dù sao câu trả lời cũng sắp rõ ràng rồi.

“Không, tôi không quen anh.”

Câu nói của Khương Lưu Huỳnh không chỉ nhỏ tiếng mà còn lí nhí đến mức khó nghe rõ.

Cô không thể ngờ được rằng chàng trai này lại chui thẳng vào phòng mình ngay khi cô mở cửa, khiến cô lâm vào tình huống khó xử như hiện tại.

Bạch Ly lập tức nghẹn lời. Nhưng nhớ đến lần trước chính anh đã khiến cô bị đám đông vây xem, chụp ảnh rồi dọa cô bỏ chạy, anh quyết định phải đưa ra một lời giải thích hợp lý. Như vậy sau này anh mới dễ dàng tìm cô hơn.

“Không cần, cảm ơn.”

Chỉ là lần này, câu trả lời của cô mang theo một chút bất lực và tự chế giễu bản thân.

Vì trong lòng Khương Lưu Huỳnh hiểu rõ, mình không có bất kỳ nguồn lực nào xứng đáng để trao đổi với chàng trai này.

Nhưng Bạch Ly lại không hiểu. Theo những gì anh nghe được từ miệng Khương Oản Oản và những điều mình tận mắt chứng kiến, Khương Lưu Huỳnh đáng lẽ phải rất muốn rời khỏi ngôi nhà này mới đúng. Chẳng lẽ cô … thực sự không để tâm đến sự sỉ nhục của gia đình?

Không, cô chỉ mới 16 tuổi, làm sao có thể chịu đựng được những điều đó. Bạch Ly tiếp tục nói:

“Anh có cách giúp em vào Đế Trung, hơn nữa chỉ cần học hai năm là có thể rời khỏi đây.”

“Hay là em muốn tiếp tục sống trong cái lồng chim tồi tàn này, bị Khương Oản Oản chiếm đoạt mọi thứ? Bây giờ, chỉ có anh mới có thể giúp em.”

Bạch Ly lại đưa ra một điều kiện đầy sức hấp dẫn. Chỉ cần chấp nhận, cô có thể sớm thoát khỏi nơi tù túng tra tấn người này.

Theo lý mà nói, hai năm sau cô đã đủ 18 tuổi. Nhưng nếu theo tình hình hiện tại, cô phải học ba năm trung học, nghĩa là cô vẫn phải sống cùng bọn họ thêm ba năm nữa.

Thậm chí, có lẽ còn chưa đến ba năm…

Bởi anh cả từng nói rằng, sau khi cô trưởng thành sẽ mặc kệ cô tự sinh tự diệt.

Những lời nói của chàng trai lúc này giống như một thanh nam châm, thu hút cô sâu sắc, khiến trái tim cô rung động mãnh liệt.

So với Khương Lưu Huỳnh bây giờ, Khương Tư Niên bên ngoài màn hình lại hoàn toàn trái ngược, tức đến mức sắp phát điên.

Anh ta vừa mới thắc mắc tại sao Đế Trung lại đột nhiên mở một lớp năng khiếu, hơn nữa còn chỉ học trong hai năm. Vậy mà giờ đây, anh ta như hiểu ra lý do. Năm cuối cùng đó, anh ta dường như không còn thấy bóng dáng của Huỳnh Huỳnh nữa…