"... Thời gian trôi nhanh thật đấy. Mới đó đã chừng này rồi à. "

Tôi bất giác nhìn tờ lịch trong phòng làm việc và thì thầm.

Từ ngày bị triệu hồi đến thế giới này cùng những người bạn cùng lớp đã gần mười năm trôi qua.

Một thằng học sinh cao trung tầm thường ngày nào giờ đã thành một ông chú bình thường, nói quá chút thì có tí điển trai.

Nhường ấy thời gian đã trôi qua cùng những điều lạ lùng đã phai nhòa ký ức như cơn ác mộng đó, giờ chỉ còn là những hồi tưởng đơn thuần.

Tôi hiện giờ đang làm trong Phòng giám định của Hội mạo hiểm.

Kỹ năng đặc biệt của tôi, [Giám định] dù hơi cùi nhưng vẫn là một thứ gian lận của Anh hùng, có thể lục được mọi thông tin bí mật mà không cần dùng đến Đá giám định hay sở giám định gì hết.

Sử dụng năng lực này, tôi nhận công việc giám định những vật phẩm được đem đến Hội mạo hiểm.

Thành thực đây chính là nghề dành cho tôi.

Từ xưa tôi đã có đặc kỹ Quan sát con người nên có thể giữ được các mối quan hệ và kiếm ra khối tiền bằng kỹ năng đặc biệt.

Hơn hết, công việc này là tuyệt nhất vì không có nguy hại đến tính mạng.

Những ngày bình yên như thế này trôi qua là niềm hạnh phúc rồi.

Cảm nhận giá trị của Sự Sống.

Có hơi vô tâm nhưng một phần trong tôi đã nghĩ rằng thật may mắn khi rời khỏi chiến trường trong trận chiến với Ma vương và sống sót một mình.

Giờ mò được

thêm cô vợ nữa là tuyệt vời… cảm thông cho cái độ tuổi này của tôi cái.

"... Này… này! Anh Genji! "

"Hử!? "

Khi tôi đang chìm trong hồi ức ngày xưa.

Một cậu thiếu niên gọi, kéo tôi về hiện thực.

Không ổn, không ổn, đang giờ làm việc mà.

Không đàng hoàng là bị thánh Chủ hội mắng chết.

"Ồ, Ralk sao. Có chuyện gì vậy? "

"Một mạo hiểm giả cầm vật phẩm đến chỗ này? Đoán xem! "

"Phải ha. "

Mà, khỏi hỏi cũng biết, chỉ là hỏi cho có lệ thôi.

Sau đó chàng trai trẻ trước mặt tôi lấy ra một vật phẩm từ trong ba lô và đặt lên quầy.

Cậu này là Ralk.

Là Mạo hiểm mới vào nghề thường săn trong một Hầm ngục yếu gần đây cùng đồng đội.

Nhìn mặt là biết chắc hôm nay kiếm được món nào tâm đắc rồi.

"Xem nào xem nào. Ồ, trông giống hàng ngon đấy. Hừm… "

ーーー

Trượng Endorphins Độ bền: 4000

Hiệu quả: Ma lực + 900

Cây trượng được tìm thấy trong Hầm ngục.

Chứa đựng lượng Ma lực cao.

ーーー

"Trúng mánh rồi! Tốt lắm, Rack! Thứ này có thể bán không dưới 100 xu vàng đâu! "

"Đùa!? Toẹt vời! Vậy là có thể thoát khỏi cảnh bần hèn rồi? "

Ralk vui mừng hứng phấn.

Mà, lính mới thường nghèo khó mà.

Tại vì mấy tên có tiền không làm Mạo hiểm giả.

Họ sẽ kiếm nghề nào thiết thực và không nguy hiểm.

Như tôi chẳng hạn.

Tôi vốn dĩ là Anh hùng, sức mạnh cũng đủ vả chết một tên lính mới nhưng không bao giờ nghĩ đến việc thám hiểm Hầm ngục hay là làm Mạo hiểm giả.

Đặc biệt là từ 'Hầm ngục' toàn liên quan đến ký ức đáng sợ không à.

Mà, thực ra tôi chưa vào Hầm ngục bao giờ nhưng, chấn thương tâm lý của tôi có liên hệ đến mọi thứ của Hầm ngục bắt đầu từ Ma vương và Honjou.

"... Ồ, đến giờ rồi à. "

Thời điểm xử lý xong cây trượng được Ralk mang đến, trời đã tối dần phía bên ngoài Hội.

Sắp hết giờ làm việc rồi.

Gần đây công việc không bận rộn nên không cần phải đi giúp nhân viên khác của Hội.

Làm việc trên giờ quy định.

Công ty lương thiện Vạn tuế.

Mà, đổi lại những đợt bận rộn khổ cực đến mức muốn chuyển nơi công tác luôn…

Hồi trước Lãnh chúa thị trấn này và Chủ hội đã bỏ qua phản đối của đất nước mà lập đội đi điều tra Rừng Ác Ma, lúc đó thật vất vả.

Đến tôi còn bị điều đi hỗ trợ đến mức tưởng sắp chết do lao động quá sức luôn ấy.

… Phải xin nghỉ định kỳ để tận hưởng cuộc sống trước khi chỗ này thành xí nghiệp đen.

"Về trước nhé, chào mọi người. "

"Cậu vất vả rồi. "

"Cẩn thận đường về nhé. "

Chào những đồng nghiệp xong, tôi rời khỏi Hội tiến bước trở về nhà.

Nhưng trước khi đó phải đi mua gì đó làm bữa tối đã.

Cuộc sống độc thân khổ lắm.

Dảo bước trên con đường lớn, tôi đi đến cửa tiệm thực phẩm.

"Hn? "

Và, lúc đó, có một cặp thiếu nữ đang tiến về phía này từ hướng ngược lại lọt vào tầm mắt tôi.

Hai thiếu nữ Elf xinh đẹp.

Một bên tầm tuổi tiểu học còn một đã tầm cao trung.

Hai ngươi rất xinh nhưng không có đặc trưng gì cả.

Không có, chắc chắn là vậy.

Thế mà tôi lại cảm thấy một thứ đặc thù khó hiểu từ họ.

Tôi nhanh chóng sử dụng Giám định lên hai người họ.

Gần như là bản năng rồi.

Lập tức giám định những gì không biết.

Là bí quyết tránh nguy hiểm để sống lâu.

Ít nhất là tôi nghĩ vậy.

Thế nhưng khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã hối hận vì đã dùng Giám định.

ーーー

Automata Lv--

Trạng thái: Đang trang bị Ma giáp

HP: 1500/1500

MP: 200/200

Tấn công: 10000 (1500)

Phòng thủ: 11000 (1500)

Ma thuật: 200

Kháng phép: 11000 (1500)

Tốc độ: 9000 (1500)

Kỹ năng

[Thu thập thông tin Lv--] [Chế tác Khu vực Hầm ngục ảo Lv1]

ーーー

Bán Elf Lv35

Tên: Leaf

Trạng thái bất thường: Nô lệ của Tà thần

HP: 10211/10211

MP: 11005/11005

Tấn công: 10165

Phòng thủ: 10147

Ma thuật: 11450

Kháng phép: 10404

Tốc độ: 10322

Kỹ năng đặc biệt

[Gia hộ của Tà thần]

Kỹ năng

[Tự động hồi phục MP Lv2] [Phong Thuật Lv15] [Trị liệu Lv30]

ーーー

Gia hộ của Tà thần

Là sức mạnh được Tà thân cho vay mượn.

Tất cả chỉ số +10000

Ngăn chặn lão hóa

ーーー

"Cái… !? "

Cố gắng hết sức để kìm lại tiếng ngạc nhiên sắp thốt ra.

Tôi đã thấy.

Trong kết quả giám định chi tiết của Automata có một dòng viết [Người chế tác: Honjou Mamori].

Và trong cái bảng chỉ số kia có quá nhiều chỗ cần thắc mắc.

Tà thần là gì nè, với lại chỉ số kinh khủng kia là thế quái nào.

Nhưng tôi không có dư giả thời gian.

Phải chạy…!

Nhân danh cuộc đời, không rời khỏi tầm mắt của chị Honjou ngay lập tức thì trăn trối đi là vừa!

Có thể nói là may khi kĩ năng [Chế tác Hầm ngục ảo Lv1] chỉ có hiệu lực trong tầm bán kính 10m.

Giấu đi sợ hãi và khủng hoảng, nếu rời khỏi phạm vi đó thì tôi sẽ được sống.

Bình tĩnh nào.

Bình tĩnh và di chuyển tự nhiên rồi bắn lẹ khỏi chỗ này!

"Chủ nhân, ta hãy bỏ qua cho thị trấn này nhé? Nơi này rất xa nhà chúng ta mà. "

"Cũng được. Chúng chưa tiến vào bên trong Rừng Ác Ma nên không cần phải phá hủy.

Thế nên lần này chỉ ghim mấy tên có quyền thế bắt đầu từ Lãnh chúa lại là được. Hiện tại là vậy. "

Họ bàn chuyện quái gì thế kia!

Tôi không nghe, tôi không thấy, tôi không biết!

Ông cha ta có câu: Bơ đi mà sống con trai!

Hừm, ngày mai đi đề đơn chuyển công tác thôi.

Rồi sống quãng đời còn lại ở đất nước cách xa Rừng Ác Ma nhất!

Trong lúc gấp rút rời khỏi tâm bão, nhóm Automata đã biến mất khỏi tầm nhìn.

S, sống rồi…!

Mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra.

Cơn sợ hãi khiến hơi thở hổn loạn và đầu gối liên tục va vào nhau.

Làm tốt lắm!

Làm tốt lắm tôi ơi!

Trước hết phải về thôi.

Về xong phải chuẩn bị hành lý chuyển nhà rồi viết đơn chuyển công tác.

Và như thế, tôi ưu tiên cái mạng vừa may mắn nhặt lại được lần nữa và rời bỏ chốn này.